Bị người ta nhốt sáu năm, quả thực rất tàn khốc.
Chỉ là tại sao anh ta phải nói với anh?
Dường như ngay lập tức anh đã hiểu ra, Bạch Dận Ninh dẫn anh tới đây, mục đích là có liên quan đến Bạch Hồng Phi.
Tông Cảnh Hạo quay đầu, ánh mắt híp lại, ánh mắt hiện vẻ u ám: "Tổng giám đốc Bạch, đây là mục đích mà anh đưa tôi đến đây?".
Bị Tông Cảnh Hạo đoán ra, Bạch Dận Ninh cũng không cảm thấy xấu hổ, mà là cười lớn: "Quả nhiên không lừa được tổng giám đốc Tông, tôi chỉ muốn tổng giám đốc Tông chịu điều tra, nhất định sẽ thu được kết quả lớn"
"Có ích lợi gì cho tôi?" Rất rõ ràng, Tông Cảnh Hạo không hề muốn nhúng tay vào vũng nước đục này, nếu không phải là Lâm Tận Ngôn, anh cũng không đến nơi này.
Muốn lợi dụng anh?
Nực cười!
Sắc mặt Bạch Dận Ninh nghiệm lại, muốn lợi dụng Tổng Cảnh Hạo để điều tra chuyện này chắc chắn là không thể nào, với sự thông minh của Tổng Cảnh Hạo sẽ nhanh chóng đoán được ra.
Hôm nay, muốn anh cảm thấy hứng thú với chuyện này, cũng chỉ có thể đưa ra con mồi làm anh hứng thú.
"Ba nuôi Bạch Hồng Phi của tôi, cả đời này không lập gia đình là vì ông ấy mất đi mối tình đầu, lúc đầu ông ấy và mối tình đầu của mình đã sắp cưới, nhưng sau đó hai người tách ra, cụ thể bởi vì sao tôi cũng không biết, chỉ biết mối tình đầu của ông ấy đã gả cho ba anh, Tông Khải Phong"
"Anh nghĩ đi, ba nuôi tôi bị nhốt 6 năm liền..."
"Anh muốn nói cái gì? Ba tôi chiếm đoạt người phụ nữ của ba nuôi anh?" Sắc mặt của Tổng Cảnh Hạo rất khó coi, vốn dĩ anh cũng không có hảo cảm đối với Dục Tú, hơn nữa từng chuyện đang xảy ra đều có quan hệ với bà ấy.
Điều này làm anh vô cùng không vui.
Bạch Dận Ninh cũng hoài nghi ban đầu ba mình bị nhốt là do Tông Khải Phong làm, vì ông ấy muốn lấy được Trình Dục Tú nên mới nhốt ba nuôi anh ta.
Ngón tay của Bạch Hồng Phi bị chặt cũng chính là do người kia uy hiếp Trình Dục Tú, nếu như bà ấy không theo, ông ấy sẽ tiếp tục tổn thương, ép Trình Dục Tú không thể không ở cùng ông ấy.
Đây cũng giải thích cho việc tại sao Bạch Hồng Phi bị nhốt, bị chặt ngón tay.
Nhưng anh ta vẫn còn nhiều chỗ chưa hiểu được, nếu như là do Tông Khải Phong làm, tại sao ông ấy lại không làm cho nhà họ.
Văn tức giận?
| Phải biết rằng ban đầu Tông Khải Phong và Văn Nhàn mới là vợ chồng, ông ta làm như vậy, nhà họ Văn sẽ ngồi yên không quan tâm đến sao?
Cho nên, sự hoài nghi này còn có rất nhiều chỗ chưa thể lý giải.
"Cho tới giờ anh chưa từng thắc mắc, sau khi mẹ anh qua đời không lâu, ba anh đã đón Trình Dục Tú vào cửa, còn nhà ông ngoại anh, nhà họ Văn lại chưa từng ra mặt ngăn cản, cái này bình thường sao?"
Dù là gia tộc máu mặt hay là người dân thường, có nhà nào có thể dễ dàng tha thứ việc con gái mới qua đời không lâu, con rể đã lấy vợ mới?
Nói thế nào, chuyện này cũng rất kỳ lạ.
"Anh nói gì, Trình Dục Tú?" Như có tiếng sét vang lên trong lòng Tông Cảnh Hạo.
Anh vẫn luôn hời hợt với Dục Tú, chưa bao giờ có ý định tìm hiểu bà ta.
Nhưng tên của bà ấy anh vẫn nhớ, ba anh cũng giới thiệu là Dục Tú.
Bây giờ Bạch Dận Ninh nói, bà ấy tên Trình Dục Tú?
Vậy tại sao phải giấu giếm họ?
Trong này rốt cuộc có bí mật gì?
Biết rõ Bạch Dận Ninh cố ý để cho mình biết chính là mượn tay anh đi thăm dò chuyện này, nhưng giờ phút này biết rõ là lợi dụng, anh vẫn cam tâm tình nguyện.
Chuyện này không biết rõ, luôn cảm giác cuộc sống đang ở trong một âm mưu to lớn.
"Tổng giám đốc Tông, có hứng thú hợp tác hay không?" Bạch Dận Ninh lại hỏi thêm lần nữa Anh ta nhận ra Tông Cảnh Hạo đang gồng mình.
"Không dám giấu tổng giám đốc Tông, tôi có được ngày hôm nay cũng nhờ vào ba nuôi, cái gọi là "nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng”, ông ấy đã qua đời, những gì tôi có thể làm là để từng người tổn hại ông ấy phải chịu trừng phạt, mà tổng giám đốc Tông, cũng rất muốn biết rõ bất hòa giữa ba mình và Trình Dục Tú, chúng ta cùng hợp tác, muốn biết rõ cũng không phải là việc khó, anh cảm thấy thế nào?"
Tông Cảnh Hạo khẽ cười: "Tôi muốn biết, tự mình tôi cũng có thể biết rõ, tại sao tôi phải hợp tác với anh?"
Ngấm ngầm nói rằng ván cờ của Bạch Dận Ninh không đủ hợp tác với anh ta.
Bạch Dận Ninh cúi đầu cười khổ: "Tổng giám đốc Tông, đúng là không muốn chịu thiệt chút nào"
"Trong tay tôi quả thật còn nắm giữ một đầu mối khác.
Vốn dĩ Bạch Dận Ninh không định nói, nhưng bây giờ, anh ta không nói, chỉ sợ rằng Tông Cảnh Hạo sẽ không hợp tác.
"Người này là người biết chế tạo ra sợi Hương Vân, tên Trình Dục Ôn" Đây là thứ mà anh ta phải tốn hết sức mới tra ra.
Trước kia nhà họ Trình cũng từng huy hoàng, sau đó thì tiêu tán hết, ngay cả người nhà họ Trình, cũng ẩn cư ở một cái thôn trong núi hoang.
Trình Dục Ôn, Trình Dục Tú?
“Nếu như tôi không đoán sai, cô Lâm có thể đã biết ngọn nguồn câu chuyện" Thật ra thì anh ta mượn cớ tới xử lý chuyện công, thực tế là đang điều tra chiếc xe hôm đó bỗng nhiên đỗ ở ngoài nhà.
Ngày đó Trình Dục Ôn đưa Lâm Tâm Ngôn đi gặp Trình Dục Tú, anh ta đã biết.
Biết Trình Dục Ôn tới trước cả Tông Cảnh Hạo.
"Cô Lâm, trước khi trở lại đón hai đứa bé, cô từng ở nhà họ Trình một ngày một đêm, trong đó, còn có Trình Dục Tú" Bạch Dân Ninh nói ra toàn bộ.
Tông Cảnh Hạo không khỏi siết chặt ta trong túi, đây chính là nguyên nhân làm thái độ của Lâm Tâm Ngôn đột nhiên thay đổi?
Cô ở nhà họ Trình ở một ngày một đêm, trong thời gian này Trình Dục Tú đã nói với cô điều gì?
"Tổng giám đốc Bạch biết nhiều như vậy?" Tông Cảnh Hạo tỉnh bơ, trong lòng đã quyết định hợp tác với anh ta, nhưng trên mặt, vẫn giữ dáng vẻ cũ.
Anh cũng không muốn để Bạch Dận Ninh chiếm thượng phong.
Bạch Dận Ninh giơ hai tay: "Tôi biết chỉ có như vậy, nếu như tôi biết hết cũng sẽ không tới tìm tổng giám đốc Tổng hợp tác"
Tông Cảnh Hạo có suy nghĩ, chuyện này dường như có qua hệ rất rộng, nơi này là địa bàn của Bạch Dận Ninh để cho anh ta điều tra bên này, anh phụ trách thành phố B, hai đầu cùng nhau hợp tác, muốn biết chân tướng cũng không quá khó khăn.
"Ba."
Lâm Nhụy Hi chạy đến, tìm Tông Cảnh Hạo, cuộc sống không có Lâm Tâm Ngôn, cô bé đã có thói quen nằm trong ngực của ba để ngủ, Tần Nhã đánh răng rửa mặt cho cô bé, khi thay đồ cho cô bé lên trên giường, cô bé bắt phải đến tìm Tông Cảnh Hạo, Tần Nhã không có cách nào, chỉ có thể đưa cô bé tới.
"Nó không muốn mặc quần áo." Tần Nhã bất đắc dĩ nói.
Tông Cảnh Hạo đi tới, ôm lấy con gái, lúc cất bước vào sân, đưa lưng về phía Bạch Dận Ninh nói: "Chuyện ở đây sẽ giao cho Tổng giám đốc Bạch"
Bạch Dận Ninh cười: "Đó là dĩ nhiên, tổng giám đốc Tông cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra ra sớm"
Anh ta biết, Tông Cảnh Hạo đã đồng ý hợp tác với mình.
Bên này là địa bàn của anh ta, muốn tra rõ ban đầu chuyện nhà họ Trình cũng không phải là việc khó.
Chỉ là vấn đề thời gian.
Chỉ cần chuyện đã từng xảy ra, có qua bao lâu đều sẽ có dấu vết truy ra.
"Ba, khi nào mami sẽ quay về?" Lâm Nhụy Hi ôm cổ anh, cô bé nhớ bà rồi, muốn trở về.
"Nhanh thôi" Tông Cảnh Hạo sờ đầu cô bé: "Ba đưa con đi ngủ"
"Tổng giám đốc Tông" Bạch Dận Ninh lăn xe lăn, theo vào: "Anh là người đàn ông nghĩa hiệp nhất mà tôi từng thấy".
"Từ xưa, con theo họ cha, nhưng tổng giám đốc Tông, lại có thể để cho con gái theo họ vợ, có thể nói là tình yêu to lớn" Nói xong Bạch Dận Ninh cười to một tiếng, chuyển động xe lăn về phòng mình.
Rõ ràng, lời này của anh ta là đang nhạo báng.
Biết rõ khi Lâm Tâm Ngôn sinh hai đứa bé, Tông Cảnh Hạo không biết, mới có thể theo họ của Lâm Tâm Ngôn.
Cố ý châm chọc anh ta.
"Những gì tôi muốn rất đơn giản, tổng giám đốc Bạch đã quan tâm thái quá rồi." Tổng Cảnh Hạo dừng chân, tiếp đó lại bước đi, anh thật sự cũng không ngại chuyện đứa bé theo họ của Lâm Tân Ngôn, trên người mang dòng máu của anh, điều này mới là điều không thể thay đổi.
Huống chi, nếu như anh muốn một đứa bé mang họ mình, lại cùng cô sinh thêm một đứa không được sao?
Bạch Dận Ninh nghe hiểu ý ngầm của Tổng Cảnh Hạo, vẻ mặt đang nở nụ cười lại biến thành cố kìm nén tức giận.
- -----------------.
/1073
|