Lão Tứ hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Dận Ninh một cái, nếu không phải khuôn mặt gã ta đã hoàn toàn biến dạng thì đã nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn của gã ta rồi.
Gã biết rõ, nếu như bản thân mà thừa nhận chuyện này thì không cần phải nghĩ cũng biết gã chết là cái chắc, cho nên chỉ có thể liều mạng chối: “Không có, bọn họ không có thẩm vấn tôi, bọn họ đánh tôi là vì tôi ức hiếp người phụ nữ kia, người phụ nữ đó hình như là bạn gái của Tô Trạm.”
Sau khi bị Tô Trạm đánh thừa sống thiếu chết, gã ta đã suy nghĩ cẩn thận lại lý do tại sao Tô Trạm lại tức giận như vậy.
Anh ta rất để ý người phụ nữ kia, chắc chắn người đó chính là bạn gái của anh ta, nếu không thì làm sao anh ta lại phẫn nộ đến nổi muốn đánh chết gã như vậy.
Lão Tứ ôm chân của Cố Bắc: “Anh phải tin tưởng tôi, thằng què này đang châm ngòi ly gián đó, anh trằm ngàn lần đừng tin.”
Cố Bắc ngồi xổm xuống, bóp cằm của anh ta, híp mắt nói: “Bọn họ thật sự không thẩm vấn anh?”
Lão Tứ lắc đầu: “Không có, cho dù có tôi cũng sẽ không nói cái gì có hại cho anh đâu.”
“Hừ, nếu anh dám bán đứng tôi, tôi sẽ đem anh ra biển nuôi cá.” Cố Bắc tàn nhẫn nói, Lão Tứ sợ tới mức cả người run run.
Bạch Dận Ninh im lặng nhìn họ, cũng không cảm thấy tức giận khi bị người khác chạm phải nỗi đau, cho dù nghe nhiều hơn cũng sẽ nhanh chóng bình thường trở lại thôi.
“Đã trả người cho anh rồi, chủ tịch Cố cũng nên giao lại người của tôi chứ nhỉ?”
Cố Bắc quay đầu nhìn anh ta một cái, chỉ chỗ cho anh ta tự mình đi tìm sau đó kêu người đưa Lão Tứ đến bệnh viện.
Bạch Dận Ninh vẫn chưa đi ngay mà hỏi: “Chủ tịch Cố có đụng đến người của tôi không?”
Cố Bắc khoanh tay trước ngực, cười một tiếng: “Tao ra tay với một tên chó săn thôi mà? Nếu nó không cứng miệng thì tao cũng không động vào làm gì.”
Gã thẩm vấn tên Cao Nguyên đó một chút, hỏi Lão Tứ đâu rồi, mà anh ta lại cứng miệng, không chịu nói gì.
Hỏi anh ta có phải Bạch Dận Ninh và Tông Cảnh Hạo có quen biết nhau hay không, anh ta cũng cứng đầu không hé miệng, Cố Bắc tức giận kêu người tẩn cho một trận.
Hai tay đặt trên tay vịn xe lăn của Bạch Dận Ninh từ từ nắm lại, giọng nói trầm xuống: “Anh ta chỉ là người chăm sóc tôi thôi, không biết cái gì hết, vậy mà anh lại ra tay?”
Cố Bắc đi tới, từ trên cao nhìn xuống một cái, cuối cùng ánh mắt của gã nhìn xuống hai chân của Bạch Dận Ninh, cười to một tiếng, sau đó thu lại nụ cười nói: “Sao hả, anh muốn báo thù à?”
“Nếu anh đồng ý xin lỗi Cao Nguyên thì tôi sẽ không tính toán với anh nữa.” Bạch Dận Ninh không thèm để ý đến ánh mắt của anh ta.
“Mẹ nó, thật không biết tự lượng sức mình.” Cố Bắc hoàn toàn không xem Bạch Dận Ninh ra gì, cho dù anh ta có sức ảnh hưởng ở Bạch Thành như thế nào đi chăng nữa thì ở thành phố B này cũng chẳng là cái thá gì.
Gã gọi người đưa Lão Tứ vào bệnh viện.
Ánh mắt lạnh lùng u ám của Bạch Dận Ninh nhìn chằm chằm vào Cố Bắc, nhưng rốt cuộc cũng không nói cái gì, đẩy xe lăn đi về xe.
Anh ta hiểu được, nói mấy lời tàn nhẫn ác độc đó cũng không có tác dụng gì, chỉ có hành động thực tế mới có sức thuyết phục.
Tài xế giúp đỡ anh ta lên xe sau đó lái xe đến chỗ của Cao Nguyên.
Thấy sắc mặt của anh không tốt, Diêu Thanh Thanh ngồi bên cạnh nắm lấy tay anh ta: “Không sao đâu, hôm nay chúng ta trở về Bạch Thành đi.”
Cô ấy không muốn ở đây nữa, sợ lại xảy ra chuyện gì.
Bạch Dận Ninh cười nhạt, đưa tay vuốt ve hai má của cô ấy: “Đi vội như vậy hả, không cần cha mẹ nữa à?”
“Nếu nhớ cha mẹ em có thể về thăm, bọn họ cũng có thể đến Bạch Thành thăm em mà.” Không hiểu sao cô ấy có chút bất an, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này: “Mẹ em cũng nghĩ như vậy đó, bà ấy cũng muốn chúng ta quay về Bạch Thành.”
Bạch Dận Ninh ngẩng đầu nhìn bà Diêu.
“Tôi nghĩ như vậy là bởi vì đây là nơi đầy rẫy thị phi, cậu tốt nhất là hãy dẫn Thanh Thanh về Bạch Thành đi, nếu nhớ hai người, mẹ và ba sẽ đến đó thăm.” Bà Diêu tỏ rõ thái độ.
Dù sao ở đây cách Bạch Thành cũng không xa, giao thông cũng vô cùng thuận tiện.
“Bây giờ chưa vội đâu, tôi còn muốn ở chung với ba mẹ thêm một khoảng thời gian nữa.” Bạch Dận Ninh cười, hoàn toàn làm cho người khác không nhìn thấy suy nghĩ thật của anh ta.
Bà Diêu sợ anh ta vẫn còn để bụng chuyện lần này nói: “Dù sao cũng là chúng ta cũng làm mất người của cậu ta trước, cậu ta tức giận cũng là chuyện có thể hiểu được.
Bây giờ đã không còn chuyện gì nữa, thì hãy coi như chưa từng phát sinh chuyện gì đi.”
Ở trước mặt con gái, bà Diêu cũng không muốn hỏi đến mối quan hệ của Bạch Dận Ninh với Tông Cảnh Hạo.
Nếu nói không có quan hệ gì hết thì tại sao Bạch Dận Ninh lại đem người giao cho Tông Cảnh Hạo.
Nếu nói có quan hệ thì có vẻ như thái độ của Tông Cảnh Hạo đối với Bạch Dận Ninh cũng không tốt lắm.
Bà không thể xác định quan hệ của hai người bọn họ là gì.
“Tôi biết, mẹ, tôi lưu lại đây không phải vì Cố Bắc.
Tôi chỉ muốn cùng Diêu Thanh Thanh có thời gian ở bên cạnh mẹ và ba nhiều hơn, hai người cho gả cô con gái yêu quý của mình cho tôi, nên tôi hy vọng có thể cùng cô ấy báo hiếu với hai người.”
Anh ta nói vậy là vì anh ta muốn ở lại thành phố B, Cao Nguyên bởi vì anh ta mà bị người ta đánh, nếu như anh làm như không có chuyện gì hết thì làm sao anh ta có thể ăn nói với Cao Nguyên được?
Bạch Dận Ninh không đi được mà có thể quản lý một công ty như vậy hơn nữa lại có thể làm người ta hoàn toàn tin tưởng và nghe theo, rõ ràng là anh ta có năng lực rất mạnh.
Biết bà Diêu nghi ngờ quan hệ thật sự của anh ta với Tông Cảnh Hạo nên giải thích: “Tôi và Tông Cảnh Hạo là bạn bè với nhau, nhưng mà bởi vì tôi đã làm sai một chuyện nên anh ấy có thành kiến đối với tôi.
Lần này tôi chủ động giao người cho anh ấy là vì muốn bày tỏ thành ý của tôi, hy vọng có thể biến chiến tranh thành tơ lụa.
Nhưng mà thật không ngờ Cố Bắc lại bắt tôi rồi dò hỏi tung tích của Lão Tứ, rồi làm mọi chuyện thành ra như vậy.”
Mặc kệ thật giả, anh ta chỉ cần giải thích hợp lý và làm cho bà Diêu tin tưởng là được.
Anh ta không phải cố ý lừa gạt, nhưng mà anh ta cũng đâu thể nói ra tình cảm của mình với Lâm Tân Ngôn được.
Hơn nữa sau này anh sẽ cố gắng quên cô đi và đối xử thật tốt với Diêu Thanh Thanh.
Bà Diêu sáng tỏ: “Thì ra là như vậy, hèn gì lúc tôi đi đòi người ở chỗ bọn họ, bọn họ lại có thái độ lạnh nhạt như vậy.”
Bạch Dận Ninh không nói thêm gì nữa, lúc này tài xế đã lái xe đến nơi.
Chỗ này chính là một cao ốc sắp xây dựng xong, Cố Bắc đã nhốt Cao Nguyên ở đây.
Anh ta để bà Diêu và Diêu Thanh Thanh ở trong xe chờ, còn mình thì cùng lái xe đi tìm Cao Nguyên.
Cố Bắc đã thông báo qua đây rồi, nên mấy người canh gác ở đây đã cũng đã đi hết rồi chỉ còn chừa một mình Cao Nguyên ở bên trong.
Bọn họ ở trong một căn phòng đã xây dựng xong, tường vẫn chưa quét xi măng, có thể nhìn thấy cả bức tường gạch đỏ chói, trên mặt đất các loại phế liệu xây dựng để lộn xộn, Cao Nguyên bị vứt trên đống phế liệu đó.
Cao Nguyên bị đánh không nhẹ nhưng mà trên mặt thì không thấy vết thương, tất cả đều tập trung trên người anh ta, người trông coi đã đi rồi, anh ta bị người ta tùy tiện quăng ở đó.
Tài xế đi qua mở dây thừng cho Cao Nguyên, anh ta mở to mắt ra nhìn thấy Bạch Dận Ninh thì kêu một tiếng: “Chủ tịch Bạch.”
Bạch Dận Ninh quan tâm hỏi: “Vết thương có nặng lắm không?”
Cao Nguyên đứng dậy không nổi, phải dựa vào người của tài xế mới có thể đứng vững, vừa nhúc nhích một cái đã đau thấu xương: “Không chết được.”
Bạch Dận Ninh nói: “Tôi đưa anh đi bệnh viện.”
Tài xế đưa anh ta lên xe, bà Diêu nói: “Đến đường phía trước thì cho tôi và Thanh Thanh xuống đi.”
Bạch Dận Ninh nói: “Được, tôi đưa anh ta đi bệnh viện.”
Bà Diêu đúng là có ý này, biết Cao Nguyên cần phải đi bệnh viện nếu bà và Thanh Thanh đi theo thì cũng không tốt lắm.
“Con đi bệnh viện với anh Dận Ninh.” Diêu Thanh Thanh không muốn về nhà với bà Diêu, muốn ở cùng với Bạch Dận Ninh.
Bạch Dận Ninh cũng không từ chối.
Bà Diêu không muốn để con gái chạy lung tung bên ngoài: “Con về nhà với mẹ đi.”
Diêu Thanh Thanh nắm chặt tay của Bạch Dận Ninh lắc đầu: “Mẹ, mẹ về một mình đi, con muốn đi chung với anh Dận Ninh.”
Thấy thái độ kiên quyết của con gái bà ta cũng không thể ép buộc được, thở dài một hơi nói: “Được rồi.”
Tài xế chạy đến chỗ dễ bắt xe rồi thả bà Diêu xuống.
Sau khi chào tạm biệt bà Diêu, Bạch Dận Ninh bảo tài xế lái xe đi đến bệnh viện.
Sau khi đưa Cao Nguyên đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra một lượt nói chỉ là ngoại thương không ảnh hưởng đến mạng sống.
Biết Cao Nguyên không có nguy hiểm đến tính mạng, Bạch Dận Ninh đã thuê một hộ lý chăm sóc anh ta, sau đó rời khỏi bệnh viện.
Anh ta không có thế lực ở thành phố B nhưng cũng không có nghĩa anh ta sẽ bỏ qua chuyện người của mình bị người ta ức hiếp.
Cao Nguyên luôn đi theo anh ta, giống như người thân, anh ta làm sao có thể bỏ mặc chuyện này được.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
Vừa may, Tông Cảnh Hạo chính là kẻ thù của Cố Bắc, có lẽ bây giờ bọn họ có thể hợp tác với nhau.
Anh ta đi vào công ty Vạn Việt nhưng không tìm được Tông Cảnh Hạo.
Giờ phút này, Tông Cảnh Hạo và Thẩm Bồi Xuyên đang đi vào một hội sở tư nhân, bọn họ nghe nói Cố Bắc đang ở đây.
- -----------------.
/1073
|