“Có chắc không?” Lúc đi qua hành lang hành lang mờ tối, Tông Cảnh Hạo hỏi một câu.
Bây giờ đang là ban ngày nhưng mà hội sở lại đóng kín như ban đêm, tất cả các căn phòng ở đây đều dùng ngọn đèn mờ ảo để chiếu sáng, xung quanh vô cùng im ắng.
Điều hòa ở trung tâm từ từ thổi ra hơi lạnh, cũng thổi bay cơn oi bức của mùa hè.
Thẩm Bồi Xuyên chắc chắn nói: “Người tôi phái đi theo dõi gã nói gã đang ở nơi này.”
Nói xong anh ta dừng lại một chút: “Thật mong chờ một ngày nào đó gã đang đi trên đường thì bị xe tông chết để gã khỏi ra ngoài gây chuyện.”
Tông Cảnh Hạo nhìn qua, đây không giống anh ta lắm.
Thẩm Bồi Xuyên cười một cái: “Tạm thời không bắt được gã nên oán trách mấy câu thôi.”
Tông Cảnh Hạo thu hồi ánh mắt không nói nữa.
Thẩm Bồi Xuyên biết Cố Bắc đến đây nhưng cũng không biết gã đang ở phòng nào: “Tôi đi hỏi một chút.”
Tông Cảnh Hạo ừ một tiếng, Thẩm Bồi Xuyên chỉ đi một chút đã quay về, nói: “Ở phòng 303, lầu 3, tôi đặt phòng 302 cách vách phòng gã.”
Ở đây gọi là hội sở tư nhân là bởi vì nơi này rất bí mật và cũng chỉ tiếp đãi người quen của ông chủ.
Tông Cảnh Hạo không quen ông chủ ở đây, nhưng mà chủ tịch Đường người rất thân với anh có quan hệ tốt với ông chủ nơi này, biết Tông Cảnh Hạo đến đây, nên đã đích thân tiếp đãi anh.
“Anh Đường đã gọi điện thoại cho tôi rồi, không biết anh tới nếu biết thì tôi đã tự mình xếp phòng trước cho anh rồi.” Ông chủ của hội sở này tên La Tam.
Bởi vì trong nhà anh ta đứng thứ ba nên mà bạn bè đều kêu anh ta là La Tam, anh ta lấy tên này làm biệt danh luôn, tên thật của anh ta là La Hồng Đức.
Lúc Thẩm Bồi Xuyên đến hỏi thăm tin tức của Cố Bắc, La Tam mới biết Tông Cảnh Hạo đến đây, liền tự mình chạy ra tiếp đãi.
“Anh khách sáo quá rồi, có thể làm phiền anh một chút được không?” Tông Cảnh Hạo cười nhạt, theo thói quen không nóng không lạnh mà nói chuyện xã giao, giọng điệu cũng vừa phải.
“Cần cái gì thì cứ việc dặn dò.” La Tam cười híp mắt, nhìn ngoại hình anh ta thì cũng đứng đắn ngay thẳng nhưng mà cái biệt hiệu này của anh ta nghe cứ như tên của một tên côn đồ.
Lúc đi vào phòng bao anh ta giới thiệu những điểm đặc sắc của nơi đây, chỗ của anh ta có cơm có canh, rất thích hợp cho các buổi tụ tập bạn bè.
Ở đây cũng có rượu có bia, nhưng mà cũng rất đàng hoàng không có phục vụ mấy cái dịch vụ không đứng đắn kia.
Bởi vì nơi này có tính bảo mật rất cao nên có nhiều bạn bè dẫn bạn gái đến đây ăn cơm.
Thức ăn ở đây cũng rất phong phú và đặc sắc, đều là những món mới lạ mà bên ngoài không có.
“Hai người muốn ăn gì tôi sẽ gọi người mang đến.” La Tam cười nói.
Tông Cảnh Hạo nhìn xung quanh một vòng: “Nghe nói Cố Bắc đang ở phòng bên cạnh?”
La Tam dừng một chút sau đó cười nói: “Đúng vậy.”
“Chỗ của anh cách âm tốt không?”
“Đương nhiên rồi, so với phòng karaoke cũng không kém tí nào đâu.” La Tam chắc như đinh đóng cột nói.
Thẩm Bồi Xuyên nhìn anh ta một cái: “Nếu chúng tôi muốn phòng cách vách nghe thấy chúng tôi nói chuyện thì sao?”
La Tam: “...?”
Chuyện gì vậy?
Muốn người ta nghe họ nói chuyện?
“Hai người đang nói đùa hả?” La Tam không xác định được câu này của Thẩm Bồi Xuyên là thật hay giả, nên cố ý hỏi lại.
“Nhìn mặt tôi giống đang nói giỡn lắm hả?” Thẩm Bồi Xuyên vẻ mặt nghiêm túc nhìn La Tam.
La Tam vẫn không tin lắm quay sang nhìn Tông Cảnh Hạo: “Chuyện...”
Tông Cảnh Hạo cắt lời, anh hỏi: “Rất khó xử hả?”
La Tam vội vàng lắc đầu, lời này của Tông Cảnh Hạo ngụ ý là bọn họ không nói chơi.
Thật ra nếu bọn họ muốn nghe lén Cố Bắc và bạn bè nói chuyện thì anh ta cũng không kinh ngạc như vậy, cố ý để người khác nghe mình nói thì thật đúng là chuyện làm người khác ngạc nhiên.
Chỗ này của anh ta đều tiếp đãi người quen, cho nên không giống như hội sở khác tâm địa gian xảo, phần lớn các phòng trong đó đều có cơ quan, dùng để nghe trộm chuyện của khách.
Thật sự chỗ này của anh ta không có mấy thứ đó.
Anh ta đắn đo suy nghĩ, dò hỏi: “Chỉ cần Cố Bắc nghe hai người nói chuyện là được đúng không? Không quan trọng dùng cách gì?”
Tông Cảnh Hạo ừ một tiếng.
“Vậy chuyện này cứ giao cho tôi.” La Tam đã có cách rồi.
Thẩm Bồi Xuyên hỏi: “Anh muốn làm sao?”
“Hai người không phải muốn Cố Bắc nghe chuyện của hai người thôi sao, chuyện này cũng không khó, tôi nói đã nghe hai người nói chuyện…”
“Ồ? Như vậy có được không?” Thẩm Bồi Xuyên cười hỏi: “Cần phải thêm mắm dặm muối mới có thể dụ gã qua đây, ví dụ như nghe thấy chúng tôi đang nói về chuyện xấu của anh ta?”
Đúng là La Tam có ý tưởng như vậy, bị nhìn thấu cũng không xấu hổ cười cười: “Nếu không thì có biện pháp nào khác hả?”
Không phải Thẩm Bồi Xuyên không cho nói, vốn dĩ quan hệ của họ đã như nước với lửa rồi, chỉ là anh ta muốn hỏi một chút thôi.
“Vậy làm phiền anh rồi.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
La Tam chỉ chỉ ra cửa: “Bây giờ tôi đi nhé.”
Thẩm Bồi Xuyên nhìn sang Tông Cảnh Hạo: “Bây giờ có được không?”
Tông Cảnh Hạo cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây nên gật đầu đồng ý, La Tam kêu người bưng trái cây rượu lên còn anh ta thì đi qua phòng kế bên lừa gạt Cố Bắc.
Bọn họ họ ngồi xuống ghế sô pha, Tông Cảnh Hạo hỏi một câu: “Cậu xem tin tức chưa?”
Thẩm Bồi Xuyên sửng sốt một chút nói, nhưng mà nhanh chóng phản ứng lại: “Là chuyện ở trung tâm thương mại của cậu với chị dâu hả?”
“Ừ.” Tông Cảnh Hạo rót đầy chén rượu.
“Cậu muốn tổ chức hôn lễ công khai thân phận của chị dâu hả?” Thẩm Bồi Xuyên cũng xem như hiểu rõ Tông Cảnh Hạo, lời nói của anh chắc chắn là có ý này.
Anh nói lên suy nghĩ của mình: “Tôi cảm thấy chuyện này rất cần thiết, ngoại trừ những người thân thiết của hai người ra, người khác đối với chuyện cá nhân của cậu họ cũng không hiểu biết lắm.
Chuyện lần này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, bọn họ có nhiều suy đoán vô căn cứ với chị dâu, hơn nữa cũng có rất nhiều lời nói khó nghe, có thể chị dâu không để ý nhưng mà hai đứa trẻ đang dần trưởng thành, nếu bị bọn người kia dòm ngó như vậy cũng không tốt lắm.”
Tông Cảnh Hạo cười cười, cũng không nói gì chỉ đem ly rượu đặt trước mặt anh ta, mới một chút đã đánh hơi ra manh mối rồi.
“Ý của cậu là chúng tôi sắp được uống rượu mừng của cậu hả?” Thẩm Bồi Xuyên cầm ly rượu đó lên.
Tông Cảnh Hạo chạm ly với anh ta coi như ngầm thừa nhận: “Ừm, cậu nghĩ sao?”
Thẩm Bồi Xuyên vừa định uống rượu, nghe anh hỏi thì giống như đang lọt vào sương mù: “Nghĩ sao là sao?”
“Cậu dự định cứ ở một mình như thế à?” Anh ấy có sự nghiệp thành công, cả ngày chạy tới chạy lui vì chuyện của anh nhưng mà chuyện cưới xin cũng không gấp gáp.
“Chỉ là chưa gặp được người thích hợp thôi.” Thẩm Bồi Xuyên cũng rất bất đắc dĩ: “Nếu không tôi đi xem mắt, bây giờ không phải có rất nhiều trang web xem mặt hả? Tôi đăng ký một cái tài khoản, xem thử xem có người nào thích hợp hay không?”
Tông Cảnh Hạo nâng mắt nhìn anh ấy một cái, chỗ đó có tốt hay không?
“Thôi, cậu vẫn nên từ từ thôi.” Anh thấy quen nhau qua mạng cũng không tốt lắm.
Lỡ như gặp phải người lừa tình lừa tiền thì Thẩm Bồi Xuyên lại mệt mỏi.
Thẩm Bồi Xuyên cũng không tiếp tục nói đến vấn đề này nữa: “Xem ngày chưa? Muốn tổ chức ở đâu?”
Tông Cảnh Hạo vốn muốn đi đến nơi Lâm Tân Ngôn thích nhưng mà ngẫm lại cô ấy vẫn còn đang mang thai, lại dắt thêm hai đứa nhỏ, vẫn là tổ chức trong nước vẫn tốt hơn.
“Ngày 18 tháng năm.” Ngày này là do Tông Khải Phòng tìm người tính cho, nói đây là ngày tốt, thích hợp để đám cưới.
“Vậy không phải sắp tới rồi hả?” Thẩm Bồi Xuyên nói, bây giờ đã là tháng năm rồi.
Lúc này bọn họ nhìn qua khe cửa thì thấy một cái bóng đen, hai người nói chuyện luôn chú ý đến cửa, rõ ràng là phát hiện có người nhưng lại làm bộ như không thấy gì.
Bời vì bọn họ đều biết người đang nghe lén là ai.
Thẩm Bồi Xuyên thay đổi chủ đề trước, còn cố ý to tiếng nói: “Thật không ngờ gã Lão Tứ này biết không ít chuyện của Cố Bắc.”
“Đã thẩm tra ra cái gì rồi?” Tông Cảnh Hạo lười biếng tựa vào ghế sô pha hỏi.
Người đang đứng ở cửa nghe lén cố gắng dựng hai lỗ tai lên nghe.
Thẩm Bồi Xuyên híp mắt, đang vẻ thần bí nhưng vẫn không giảm âm lượng, chỉ sợ người ở ngoài không nghe thấy: “Gã nói câu lạc bộ của Cố Bắc đã xảy ra án mạng, một tiếp viên chết, lúc đó thiếu chút nữa đã gây là náo loạn rồi, nhưng mà được ông già của cậu ta ém đi.
Hắn ta còn nói địa chỉ ở dưới quê của cô ta, tôi đã cho người xuống đó điều tra rồi, đến lúc đó sẽ có người làm chứng.”
Nói xong câu này anh ấy cười một tiếng, không thể nào tưởng tượng được nói: “Tên Lão Tứ này dù gì cũng là người mà Cố Bắc tin tưởng vậy mà lại nhát gan như vậy? Mới đánh có mấy cái thôi mà cái gì không nên nói gã ta đều nói hết rồi, lần này cho gã trở về nằm vùng cho chúng ta, không biết có thể tra ra được thêm nhiều chứng cứ phạm tội của Cố Bắc hay không.”
- -----------------.
/1073
|