Editor:HamNguyet
Đã bán đi? Đáng tiếc! Sở Dật Tu tuấn mỹ nhíu nhẹ mi, thở dài một hơi.
Tử thảo linh chi cũng không phải là thứ bình thường, tuy rằng tốt, bất quá cũng thập phần quý giá, nguyên tưởng rằng thời gian biểu muội rời khỏi nơi này một lát, hẳn còn chưa có người mua đi mới phải, nào đâu biết rằng, cuối cùng lại đến chậm một bước.
Không có liền thôi, Điệp nhi, ngươi nhìn lại cái khác đi, coi trọng thứ nào, biểu ca mua đến cho ngươi... Sở Dật Tu cười nói, nhìn bộ dáng biểu muội Đỗ Ngữ Điệp vẻ mặt thất vọng, trong lòng có chút không đành.
Ở Đỗ gia,thiên phú tu luyện Ngữ Điệp không sai, mới mười bảy tuổi, cũng đã đạt tới luyện khí kỳ cửu giai đỉnh, năm nay nàng luôn luôn tìm kiếm dược liệu có nguồn linh lực lớn,để có thể đột phá đến võ sư.
Tử thảo linh chi lăm trăm năm, cực khó tìm...Cũng không lạ khi nàng thất vọng khổ sở như thế.
Trong lòng Đỗ Ngữ Điệp tràn đầy không cam lòng, nhưng cũng chỉ phải gật đầu, đã bị người mua đi rồi, cũng không biết là ai mua đi,có lẽ hiện giờ đuổi theo cũng không còn kịp nữa?
Dư chưởng quầy trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt mang theo cung kính tươi cười hơi lấy lòng, mang theo hai người bọn họ hướng trên lầu đi đến.
Tiên Linh phường được chia thành ba tầng, lầu một chứa những thứ bình thường, lầu hai tốt hơn một chút, lầu ba là tốt nhất.
Vừa mới đi đến lầu hai, vừa lúc đụng tới gã sai vặt đang lấy dược liệu cho Tần Lạc Y.
Trên tay gã sai vặt cầm một khay ngọc chứa rất nhiều dược liệu trân quý, kích động hướng dưới lầu đi. Ở phía sau hắn, còn có hai gã sai vặt lanh lợi đi theo sau, trong tay cũng nâng dược liệu.
A, tử thảo linh chi!
Đỗ Ngữ Điệp nhìn đến, liếc mắt một cái liền thấy được trong khay ngọc chứa tử thảo linh chi màu tím,hai tròng mắt không khỏi sáng ngời, kinh hô ra tiếng.
Sở Dật Tu nghe vậy,ánh mắt nguyên bản nhìn về phương hướng khác cũng dời đến, dừng trên khay ngọc chứa tử thảo linh chi.
Dư chưởng quầy trong lòng Lộp bộp Vang lên một thanh âm, thầm nghĩ không ổn.
Đỗ Ngữ Điệp đã vội vàng tiến lên hai bước, lập tức cầm lấy tử thảo linh chi trên khay,lật qua lật lại nhìn,trong mắt lộ vẻ vui sướng: Tử thảo linh chi, biểu ca, thật sự là tử thảo linh chi!
Dư chưởng quầy...Ngươi không phải nói tử thảo linh chi đã bán đi sao? Đây là có chuyện gì? Trên mặt Sở Dật Tu hiện lên một chút không hờn giận,chỉ liếc mắt một cái, hắn liền thấy rõ ràng,thứ Đỗ Ngữ Điệp cầm trong tay, quả thật là tử thảo linh chi, linh khí dư thừa,ánh sáng màu tím trong suốt,niên đại lại càng không thấp,là tử thảo linh chi cực phẩm!
Đỗ Ngữ Điệp đối với tử thảo linh chi yêu thích không buông tay,con ngươi tối đen trong mắt cũng có chút không hờn giận, rõ ràng tử thảo linh chi còn ở đây, Dư chưởng quầy cư nhiên nói dối nàng cùng biểu ca...
Rõ ràng chính là không muốn bán cho bọn họ.
Tử thảo linh chi ta muốn, bao nhiêu bạc, ngươi cứ việc ra giá!
Này... Dư lão bản vẻ mặt khó xử, không nhìn Đỗ Ngữ Điệp, lại nhìn về phía Sở Dật Tu: Điện hạ,tử thảo linh chi này của thảo dân quả thật đã bán đi, vừa mới mới bán đi.
Ai? Là ai mua đi? Đỗ Ngữ Điệp nổi giận, ngữ khí trở nên bén nhọn: Thứ này rõ ràng ngay tại nơi này của ngươi, ngươi lại cố tình nói bán đi rồi,hay là ngươi có ý định không muốn bán cho ta?
Tử thảo linh chi này, Dư chưởng quầy đã bán cho ta, cô nương, ngươi tới đã muộn một bước. Cùng với tiếng bước chân nhẹ nhàng, một đạo thanh âm dị thường thanh nhuận dễ nghe đột nhiên ở phía sau bọn họ vang lên.
Đỗ Ngữ Điệp trong lòng trầm xuống, nắm chặt tử thảo linh chi trong tay, mạnh mẽ quay đầu lại.
Sở Dật Tu nghe được thanh âm, nhíu chặt mi, cũng xoay người lại, ánh mắt dừng trên người nữ tử từ dưới khúc quanh cầu thang đi lên.
Nữ tử một thân y phục hạnh sắc xinh đẹp,suối tóc như mây, làn da thực trắng,tinh tế nõn nà, một đôi phượng mâu hắc bạch phân minh,trong mắt hàm chứa thuỷ quang liễm diễm, chỉ dừng lại trên người hắn đảo qua,ngay lập tức dời đi dừng trên tay Đỗ Ngữ Điệp.
Đã bán đi? Đáng tiếc! Sở Dật Tu tuấn mỹ nhíu nhẹ mi, thở dài một hơi.
Tử thảo linh chi cũng không phải là thứ bình thường, tuy rằng tốt, bất quá cũng thập phần quý giá, nguyên tưởng rằng thời gian biểu muội rời khỏi nơi này một lát, hẳn còn chưa có người mua đi mới phải, nào đâu biết rằng, cuối cùng lại đến chậm một bước.
Không có liền thôi, Điệp nhi, ngươi nhìn lại cái khác đi, coi trọng thứ nào, biểu ca mua đến cho ngươi... Sở Dật Tu cười nói, nhìn bộ dáng biểu muội Đỗ Ngữ Điệp vẻ mặt thất vọng, trong lòng có chút không đành.
Ở Đỗ gia,thiên phú tu luyện Ngữ Điệp không sai, mới mười bảy tuổi, cũng đã đạt tới luyện khí kỳ cửu giai đỉnh, năm nay nàng luôn luôn tìm kiếm dược liệu có nguồn linh lực lớn,để có thể đột phá đến võ sư.
Tử thảo linh chi lăm trăm năm, cực khó tìm...Cũng không lạ khi nàng thất vọng khổ sở như thế.
Trong lòng Đỗ Ngữ Điệp tràn đầy không cam lòng, nhưng cũng chỉ phải gật đầu, đã bị người mua đi rồi, cũng không biết là ai mua đi,có lẽ hiện giờ đuổi theo cũng không còn kịp nữa?
Dư chưởng quầy trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt mang theo cung kính tươi cười hơi lấy lòng, mang theo hai người bọn họ hướng trên lầu đi đến.
Tiên Linh phường được chia thành ba tầng, lầu một chứa những thứ bình thường, lầu hai tốt hơn một chút, lầu ba là tốt nhất.
Vừa mới đi đến lầu hai, vừa lúc đụng tới gã sai vặt đang lấy dược liệu cho Tần Lạc Y.
Trên tay gã sai vặt cầm một khay ngọc chứa rất nhiều dược liệu trân quý, kích động hướng dưới lầu đi. Ở phía sau hắn, còn có hai gã sai vặt lanh lợi đi theo sau, trong tay cũng nâng dược liệu.
A, tử thảo linh chi!
Đỗ Ngữ Điệp nhìn đến, liếc mắt một cái liền thấy được trong khay ngọc chứa tử thảo linh chi màu tím,hai tròng mắt không khỏi sáng ngời, kinh hô ra tiếng.
Sở Dật Tu nghe vậy,ánh mắt nguyên bản nhìn về phương hướng khác cũng dời đến, dừng trên khay ngọc chứa tử thảo linh chi.
Dư chưởng quầy trong lòng Lộp bộp Vang lên một thanh âm, thầm nghĩ không ổn.
Đỗ Ngữ Điệp đã vội vàng tiến lên hai bước, lập tức cầm lấy tử thảo linh chi trên khay,lật qua lật lại nhìn,trong mắt lộ vẻ vui sướng: Tử thảo linh chi, biểu ca, thật sự là tử thảo linh chi!
Dư chưởng quầy...Ngươi không phải nói tử thảo linh chi đã bán đi sao? Đây là có chuyện gì? Trên mặt Sở Dật Tu hiện lên một chút không hờn giận,chỉ liếc mắt một cái, hắn liền thấy rõ ràng,thứ Đỗ Ngữ Điệp cầm trong tay, quả thật là tử thảo linh chi, linh khí dư thừa,ánh sáng màu tím trong suốt,niên đại lại càng không thấp,là tử thảo linh chi cực phẩm!
Đỗ Ngữ Điệp đối với tử thảo linh chi yêu thích không buông tay,con ngươi tối đen trong mắt cũng có chút không hờn giận, rõ ràng tử thảo linh chi còn ở đây, Dư chưởng quầy cư nhiên nói dối nàng cùng biểu ca...
Rõ ràng chính là không muốn bán cho bọn họ.
Tử thảo linh chi ta muốn, bao nhiêu bạc, ngươi cứ việc ra giá!
Này... Dư lão bản vẻ mặt khó xử, không nhìn Đỗ Ngữ Điệp, lại nhìn về phía Sở Dật Tu: Điện hạ,tử thảo linh chi này của thảo dân quả thật đã bán đi, vừa mới mới bán đi.
Ai? Là ai mua đi? Đỗ Ngữ Điệp nổi giận, ngữ khí trở nên bén nhọn: Thứ này rõ ràng ngay tại nơi này của ngươi, ngươi lại cố tình nói bán đi rồi,hay là ngươi có ý định không muốn bán cho ta?
Tử thảo linh chi này, Dư chưởng quầy đã bán cho ta, cô nương, ngươi tới đã muộn một bước. Cùng với tiếng bước chân nhẹ nhàng, một đạo thanh âm dị thường thanh nhuận dễ nghe đột nhiên ở phía sau bọn họ vang lên.
Đỗ Ngữ Điệp trong lòng trầm xuống, nắm chặt tử thảo linh chi trong tay, mạnh mẽ quay đầu lại.
Sở Dật Tu nghe được thanh âm, nhíu chặt mi, cũng xoay người lại, ánh mắt dừng trên người nữ tử từ dưới khúc quanh cầu thang đi lên.
Nữ tử một thân y phục hạnh sắc xinh đẹp,suối tóc như mây, làn da thực trắng,tinh tế nõn nà, một đôi phượng mâu hắc bạch phân minh,trong mắt hàm chứa thuỷ quang liễm diễm, chỉ dừng lại trên người hắn đảo qua,ngay lập tức dời đi dừng trên tay Đỗ Ngữ Điệp.
/479
|