Trong mắt Sở Dật Tu nguyên bản ôn nhuận hờ hững lại bị bịt kín một tầng sắc thái kinh diễm,sau khi giật mình ngắn ngủi trong giây lát,rất nhanh khôi phục thái độ bình thường.
Tần Lạc Y đứng ở trước mặt Đỗ Ngữ Điệp, vươn bàn tay tinh tế trắng nõn, mỉm cười: Cô nương, đây là của ta,trả ta đi!
Đỗ Ngữ Điệp trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt lóe ra, không lên tiếng, càng không đưa tử thảo linh chi trên tay giao trả nàng.
Tần Lạc Y thấy thế, trong mắt hiện lên một chút lãnh ý,tươi cười trên mặt chưa thay đổi, thẳng thừng vươn tay, thập phần cường thế đem tử thảo linh chi từ trong tay nàng rút ra ngoài, không nhìn sắc mặt Đỗ Ngữ Điệp vô cùng khó coi, chuyển hướng gã sai vặt, khẽ nhếch cằm hỏi: Những thứ ta muốn,đã chuẩn bị đầy đủ hết sao?
Đã chuẩn bị toàn bộ, đều đặt ở trong này! Gã sai vặt hắc y sớm đã nhận thấy được không khí chung quanh có chút không thích hợp, vụng trộm dò xét chưởng quầy,thấy ánh mắt chưởng quầy ngầm đồng ý, cười tiến lên đem đồ vật trong khay đưa cho nàng xem.
Hai gã sai vặt khác cũng tự động tiến lên hai bước, đem khay giơ lên trước mặt của nàng.
Ánh mắt Tần Lạc Y dừng trên mấy khay trong tay bọn họ, nhất nhất xem qua, sau một lát vừa lòng gật gật đầu, cười nói: Không sai, quả thật đều là thứ tốt!
Mỗi một dạng đều là cực phẩm, niên đại dược liệu nàng giao cho giống nhau như đúc, xem ra Tiên Linh phường này không sai,trọng thành tín, về sau nếu nàng có thứ gì cần, còn có thể tiếp tục tới nơi này.
Tùy tay xuất ra ngân phiếu mười vạn lượng, giao cho gã sai vặt đứng một bên nói: Đủ chưa?
Giá cả dược liệu trong Tiên Linh phường, đều đã niêm yết dõ dàng, không có chuyện cò kè mặc cả.
Nàng mua mấy thứ này,lúc trước cũng đại khái tính ra một chút, nếu toàn bộ đầy đủ, đại khái khoảng tám đến chín vạn lượng, cũng may Tần Lăng Vân cùng Tạ Như Yên đối với nữ nhi là nàng này thật sự không sai,bên trong tiểu kim khố của nàng, ước chừng có đến ngân phiếu bốn mươi vạn lượng,còn chưa bao gồm vô số đồ trang sức vô giá.Cho nên,mua mấy thứ này, đối với nàng mà nói, cho dù lúc trước không luyện đan đem bán,bạc trong tay cũng dư dả.
Đủ, đủ, tổng cộng chín vạn một ngàn lượng,còn dư lại của ngài chín ngàn lượng, thỉnh ngài chờ. Một gã sai vặt cười hì hì tiếp nhận ngân phiếu của nàng, xoay người đi xuống lầu.
Mặt khác hai người xuất ra một không gian trữ vật đem hết thảy dược liệu cho vào cấp nàng.
Tuy rằng không trữ vật nhỏ cũng có giá trị mấy chục lượng bạc, bất quá đối với vị khách lập tức tiêu phí gần mười vạn lượng bạc, Tiên Linh phường bọn họ vẫn luôn phục vụ chu đáo,yêu cầu phải khiến cho khách nhân thực vừa lòng vì đã đến.
Thu thập xong,liền cung kính đưa tới tay nàng.
Tần Lạc Y vừa lòng tiếp nhận, xoay người chuẩn bị xuống lầu,gã sai vặt ở dưới lầu Tiên Linh phường đứng đợi cấp nàng số bạc còn dư, nàng cũng không hứng thú tiếp tục đứng ở nơi đó,để cho ánh mắt Sở Dật Tu sâu không lường được đánh giá nàng.
Còn có vị biểu muội kia của hắn...Bộ dáng điềm đạm đáng yêu,giống như có ai đó đến khi dễ nàng.
Cô nương...Ngươi đem tử thảo linh chi bán cho ta đi, ta trả ngươi giá gấp hai lần! Nhìn đến nàng phải đi, Đỗ Ngữ Điệp hoảng hốt, vội vàng tiến lên ngăn ở trước mặt nàng, ánh mắt tràn ngập khát vọng dừng trên tử thảo linh chi trong tay nàng.
Tần Lạc Y liếc mắt nhìn nàng một cái, tuy rằng nữ tử này đẹp đến mức không nhiễm khói lửa nhân gian, nhưng nàng cũng là nữ tử....Cho dù xinh đẹp hơn nữa, nàng nhìn đến cũng sẽ không có ý nghĩ nóng lên đáp ứng nàng, lắc lắc đầu lạnh lùng nói: Ngượng ngùng, tử thảo linh chi này ta có chỗ trọng dụng, không thể bán lại.
Nàng vừa muốn hướng tới dưới lầu đi đến.Đỗ Ngữ Điệp vẫn chưa từ bỏ ý định cũng di động thân mình, lại lần nữa ngăn trước mặt nàng, ánh mắt từ trên tay nàng chuyển qua mặt nàng,chỗ sâu nhất trong đáy mắt hiện lên một chút khinh miệt, một người bình thường không hề có linh lực, dùng tử thảo linh chi có thể có trọng dụng gì?
Tần Lạc Y đứng ở trước mặt Đỗ Ngữ Điệp, vươn bàn tay tinh tế trắng nõn, mỉm cười: Cô nương, đây là của ta,trả ta đi!
Đỗ Ngữ Điệp trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt lóe ra, không lên tiếng, càng không đưa tử thảo linh chi trên tay giao trả nàng.
Tần Lạc Y thấy thế, trong mắt hiện lên một chút lãnh ý,tươi cười trên mặt chưa thay đổi, thẳng thừng vươn tay, thập phần cường thế đem tử thảo linh chi từ trong tay nàng rút ra ngoài, không nhìn sắc mặt Đỗ Ngữ Điệp vô cùng khó coi, chuyển hướng gã sai vặt, khẽ nhếch cằm hỏi: Những thứ ta muốn,đã chuẩn bị đầy đủ hết sao?
Đã chuẩn bị toàn bộ, đều đặt ở trong này! Gã sai vặt hắc y sớm đã nhận thấy được không khí chung quanh có chút không thích hợp, vụng trộm dò xét chưởng quầy,thấy ánh mắt chưởng quầy ngầm đồng ý, cười tiến lên đem đồ vật trong khay đưa cho nàng xem.
Hai gã sai vặt khác cũng tự động tiến lên hai bước, đem khay giơ lên trước mặt của nàng.
Ánh mắt Tần Lạc Y dừng trên mấy khay trong tay bọn họ, nhất nhất xem qua, sau một lát vừa lòng gật gật đầu, cười nói: Không sai, quả thật đều là thứ tốt!
Mỗi một dạng đều là cực phẩm, niên đại dược liệu nàng giao cho giống nhau như đúc, xem ra Tiên Linh phường này không sai,trọng thành tín, về sau nếu nàng có thứ gì cần, còn có thể tiếp tục tới nơi này.
Tùy tay xuất ra ngân phiếu mười vạn lượng, giao cho gã sai vặt đứng một bên nói: Đủ chưa?
Giá cả dược liệu trong Tiên Linh phường, đều đã niêm yết dõ dàng, không có chuyện cò kè mặc cả.
Nàng mua mấy thứ này,lúc trước cũng đại khái tính ra một chút, nếu toàn bộ đầy đủ, đại khái khoảng tám đến chín vạn lượng, cũng may Tần Lăng Vân cùng Tạ Như Yên đối với nữ nhi là nàng này thật sự không sai,bên trong tiểu kim khố của nàng, ước chừng có đến ngân phiếu bốn mươi vạn lượng,còn chưa bao gồm vô số đồ trang sức vô giá.Cho nên,mua mấy thứ này, đối với nàng mà nói, cho dù lúc trước không luyện đan đem bán,bạc trong tay cũng dư dả.
Đủ, đủ, tổng cộng chín vạn một ngàn lượng,còn dư lại của ngài chín ngàn lượng, thỉnh ngài chờ. Một gã sai vặt cười hì hì tiếp nhận ngân phiếu của nàng, xoay người đi xuống lầu.
Mặt khác hai người xuất ra một không gian trữ vật đem hết thảy dược liệu cho vào cấp nàng.
Tuy rằng không trữ vật nhỏ cũng có giá trị mấy chục lượng bạc, bất quá đối với vị khách lập tức tiêu phí gần mười vạn lượng bạc, Tiên Linh phường bọn họ vẫn luôn phục vụ chu đáo,yêu cầu phải khiến cho khách nhân thực vừa lòng vì đã đến.
Thu thập xong,liền cung kính đưa tới tay nàng.
Tần Lạc Y vừa lòng tiếp nhận, xoay người chuẩn bị xuống lầu,gã sai vặt ở dưới lầu Tiên Linh phường đứng đợi cấp nàng số bạc còn dư, nàng cũng không hứng thú tiếp tục đứng ở nơi đó,để cho ánh mắt Sở Dật Tu sâu không lường được đánh giá nàng.
Còn có vị biểu muội kia của hắn...Bộ dáng điềm đạm đáng yêu,giống như có ai đó đến khi dễ nàng.
Cô nương...Ngươi đem tử thảo linh chi bán cho ta đi, ta trả ngươi giá gấp hai lần! Nhìn đến nàng phải đi, Đỗ Ngữ Điệp hoảng hốt, vội vàng tiến lên ngăn ở trước mặt nàng, ánh mắt tràn ngập khát vọng dừng trên tử thảo linh chi trong tay nàng.
Tần Lạc Y liếc mắt nhìn nàng một cái, tuy rằng nữ tử này đẹp đến mức không nhiễm khói lửa nhân gian, nhưng nàng cũng là nữ tử....Cho dù xinh đẹp hơn nữa, nàng nhìn đến cũng sẽ không có ý nghĩ nóng lên đáp ứng nàng, lắc lắc đầu lạnh lùng nói: Ngượng ngùng, tử thảo linh chi này ta có chỗ trọng dụng, không thể bán lại.
Nàng vừa muốn hướng tới dưới lầu đi đến.Đỗ Ngữ Điệp vẫn chưa từ bỏ ý định cũng di động thân mình, lại lần nữa ngăn trước mặt nàng, ánh mắt từ trên tay nàng chuyển qua mặt nàng,chỗ sâu nhất trong đáy mắt hiện lên một chút khinh miệt, một người bình thường không hề có linh lực, dùng tử thảo linh chi có thể có trọng dụng gì?
/479
|