Đèn đuốc mờ nhạt hơi tối, A Sửu tựa vào người Đoạn Thần kể lể tỉ mỉ từng chuyện nàng đã trải qua sau khi rời khỏi Đoạn Thần.
Đoạn Thần lẳng lặng nghe A Sửu nói xong mới nhíu mày mở miệng hỏi: Ngươi nói Mạnh lão kia là yêu ma? Hắn ta và đồng bọn bỏ trốn khỏi Ma giới từ mấy trăm năm trước? Trên người còn có một miếng lá bàn đào chuyên dùng để che dấu hơi thở, tránh né cái yêu ma khác?
A Sửu gật đầu: Đúng vậy, sư phụ. Mạnh lão nói hắn khác với những những yêu ma xấu xa kia, hắn chuyên nghiên cứu pháp thuật chữa thương, sẽ không hại người.
Không trách được sau khi hắn phá bỏ kết giới thì không cảm nhận được hơi thở của A Sửu, thì ra là vì bị linh vật lá bàn đào của Thần giới che dấu. Đoạn Thần suy nghĩ sâu xa hơn A Sửu, dienxdaffnllequysdoon nếu Mạnh lão và đồng bọn chạy trốn khỏi Ma giới vào mấy trăm năm trước thì điều này cho thấy Mạnh lão biết lai lịch của đám yêu ma làm loạn ở nhân gian rất rõ ràng, không chừng còn là đồng loại của bọn chúng. Nhớ tới cảnh mưa máu gió tanh của mấy trăm năm trước thì Đoạn Thần nắm chặt quả đấm.
A Sửu dựa trên người Đoạn Thần, cảm nhận được cơ thể Đoạn Thần đột nhiên trở nên cứng ngắc thì quan tâm hỏi: Sư phụ, làm sao vậy? Mạnh lão có vấn đề sao?
Không có gì, bản quân chỉ thấy hứng thú với miếng lá bàn đào trên người hắn thôi. Thời gian không còn sớm nữa, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi. Bản tôn mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi. Đoạn Thần phất tay để A Sửu rời đi.
A Sửu không muốn rời khỏi Đoạn Thần nhanh như vậy, nàng mới vừa trùng phùng với sư phụ nên không muốn đi bây giờ. Dù có phải giở trò thì cũng phải ở lại phòng sư phụ, ngồi chung với sư phụ. Hạ quyết tâm xong thì A Sửu quấn quít tiếp tục nói chuyện với Đoạn Thần: Sư phụ, Mạnh lão nói miếng lá bàn đào đó là do một tiểu tiên tu thành chính quả tặng cho. Nếu sư phụ thích thì chúng ta có thể đến gặp Mạnh lão đầu nói chuyện một chút. Sư phụ lợi hại như vậy, Mạnh lão đầu nhất định sẽ khuất phục dưới uy nghiêm của sư phụ. Đến lúc đó sư phụ thu phục hết yêu ma làm loạn ở nhân gian xong thì chỉ để lại một mình Mạnh lão đầu, Mạnh lão đầu còn gì phải lo lắng nữa! A Sửu nghĩ như vậy rất tốt, cảm thấy mình thật thông minh, đắc ý nhìn về phía Đoạn Thần, mong đợi hắn khen ngợi.
Đoạn Thần nhìn chằm chằm A Sửu, thấy vẻ mặt đắc ý của nàng, đoán được nàng nghĩ cái gì thì bỗng nhiên cười một tiếng, cười rất không đứng đắn, vươn tay bóp mặt A Sửu, nói: Ngươi đã giao thủ với hắn, hắn cũng biết được mục đích của bản quân là đám yêu ma làm loạn kia, ngươi cảm thấy sau khi bản quân xuất hiện hắn còn có thể ở lại nơi đó mà không bỏ chạy sao?
Hắn sẽ chạy! Nhưng không thể nào đâu? A Sửu kinh ngạc, Mạnh lão đầu sợ sư phụ nàng tìm tới gây phiền phức, nên muốn trốn sao? A Sửu lại không dám chắc.
A, ngươi không phải cá, làm sao biết được cá vui. Ngươi không phải là hắn thì sao mà biết hắn suy nghĩ cái gì? Mau trở về phòng đi, đừng quấy rầy bản quân nghỉ ngơi! Đoạn Thần đẩy A Sửu một cái, thúc giục nàng rời đi.
A Sửu còn chìm đắm trong nụ cười của Đoạn Thần, bị Đoạn Thần đẩy nhẹ thì sững sờ cúi đầu đi ra cửa. Lúc đi tới cửa thì A Sửu đột nhiên hoàn hồn lại, không chịu trở về mà lại ôm lấy Đoạn Thần. Sư phụ, ta ở lại phòng người ngủ có được không? Ta bảo đảm ngoan ngoãn, yên lặng, nhất định sẽ không làm ồn đến sư phụ! Rời khỏi sư phụ mấy ngày, ta rất sợ, bây giờ ta không muốn rời khỏi sư phụ nửa bước.
Đoạn Thần không còn gì để nói, vươn tay sờ đầu A Sửu. Hắn vốn muốn đợi A Sửu nghỉ ngơi thì sẽ hạ kết giới bảo vệ nàng rồi
Đoạn Thần lẳng lặng nghe A Sửu nói xong mới nhíu mày mở miệng hỏi: Ngươi nói Mạnh lão kia là yêu ma? Hắn ta và đồng bọn bỏ trốn khỏi Ma giới từ mấy trăm năm trước? Trên người còn có một miếng lá bàn đào chuyên dùng để che dấu hơi thở, tránh né cái yêu ma khác?
A Sửu gật đầu: Đúng vậy, sư phụ. Mạnh lão nói hắn khác với những những yêu ma xấu xa kia, hắn chuyên nghiên cứu pháp thuật chữa thương, sẽ không hại người.
Không trách được sau khi hắn phá bỏ kết giới thì không cảm nhận được hơi thở của A Sửu, thì ra là vì bị linh vật lá bàn đào của Thần giới che dấu. Đoạn Thần suy nghĩ sâu xa hơn A Sửu, dienxdaffnllequysdoon nếu Mạnh lão và đồng bọn chạy trốn khỏi Ma giới vào mấy trăm năm trước thì điều này cho thấy Mạnh lão biết lai lịch của đám yêu ma làm loạn ở nhân gian rất rõ ràng, không chừng còn là đồng loại của bọn chúng. Nhớ tới cảnh mưa máu gió tanh của mấy trăm năm trước thì Đoạn Thần nắm chặt quả đấm.
A Sửu dựa trên người Đoạn Thần, cảm nhận được cơ thể Đoạn Thần đột nhiên trở nên cứng ngắc thì quan tâm hỏi: Sư phụ, làm sao vậy? Mạnh lão có vấn đề sao?
Không có gì, bản quân chỉ thấy hứng thú với miếng lá bàn đào trên người hắn thôi. Thời gian không còn sớm nữa, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi. Bản tôn mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi. Đoạn Thần phất tay để A Sửu rời đi.
A Sửu không muốn rời khỏi Đoạn Thần nhanh như vậy, nàng mới vừa trùng phùng với sư phụ nên không muốn đi bây giờ. Dù có phải giở trò thì cũng phải ở lại phòng sư phụ, ngồi chung với sư phụ. Hạ quyết tâm xong thì A Sửu quấn quít tiếp tục nói chuyện với Đoạn Thần: Sư phụ, Mạnh lão nói miếng lá bàn đào đó là do một tiểu tiên tu thành chính quả tặng cho. Nếu sư phụ thích thì chúng ta có thể đến gặp Mạnh lão đầu nói chuyện một chút. Sư phụ lợi hại như vậy, Mạnh lão đầu nhất định sẽ khuất phục dưới uy nghiêm của sư phụ. Đến lúc đó sư phụ thu phục hết yêu ma làm loạn ở nhân gian xong thì chỉ để lại một mình Mạnh lão đầu, Mạnh lão đầu còn gì phải lo lắng nữa! A Sửu nghĩ như vậy rất tốt, cảm thấy mình thật thông minh, đắc ý nhìn về phía Đoạn Thần, mong đợi hắn khen ngợi.
Đoạn Thần nhìn chằm chằm A Sửu, thấy vẻ mặt đắc ý của nàng, đoán được nàng nghĩ cái gì thì bỗng nhiên cười một tiếng, cười rất không đứng đắn, vươn tay bóp mặt A Sửu, nói: Ngươi đã giao thủ với hắn, hắn cũng biết được mục đích của bản quân là đám yêu ma làm loạn kia, ngươi cảm thấy sau khi bản quân xuất hiện hắn còn có thể ở lại nơi đó mà không bỏ chạy sao?
Hắn sẽ chạy! Nhưng không thể nào đâu? A Sửu kinh ngạc, Mạnh lão đầu sợ sư phụ nàng tìm tới gây phiền phức, nên muốn trốn sao? A Sửu lại không dám chắc.
A, ngươi không phải cá, làm sao biết được cá vui. Ngươi không phải là hắn thì sao mà biết hắn suy nghĩ cái gì? Mau trở về phòng đi, đừng quấy rầy bản quân nghỉ ngơi! Đoạn Thần đẩy A Sửu một cái, thúc giục nàng rời đi.
A Sửu còn chìm đắm trong nụ cười của Đoạn Thần, bị Đoạn Thần đẩy nhẹ thì sững sờ cúi đầu đi ra cửa. Lúc đi tới cửa thì A Sửu đột nhiên hoàn hồn lại, không chịu trở về mà lại ôm lấy Đoạn Thần. Sư phụ, ta ở lại phòng người ngủ có được không? Ta bảo đảm ngoan ngoãn, yên lặng, nhất định sẽ không làm ồn đến sư phụ! Rời khỏi sư phụ mấy ngày, ta rất sợ, bây giờ ta không muốn rời khỏi sư phụ nửa bước.
Đoạn Thần không còn gì để nói, vươn tay sờ đầu A Sửu. Hắn vốn muốn đợi A Sửu nghỉ ngơi thì sẽ hạ kết giới bảo vệ nàng rồi
/83
|