Cuối thu, không khí nóng nực của tháng chín, trời mùa thu lúc nào cũng khô, bầu trời xanh thẳm. Mùa thu đến nghĩa là mùa đông cũng sắp sửa đến. Yêu ma ở Ma giới cũng đã bắt đầu chuẩn bị thức ăn cho mùa đông.
Bên ngoài những yêu ma muốn ngủ đông cũng đang xôn xao đi chuẩn bị thức ăn dự trữ, nhưng tất cả những điều này đều không liên quan đến Đoạn Thần. Lúc này Đoạn Thần giống như mất đi một lớp da vậy, pháp lực mất đi một nửa.
Vốn dĩ hắn cho rằng ấp quả trứng này rất đơn giản, chỉ cần rót pháp lực rót vào trong trứng là được. Không ngờ quả trứng này rất kỳ lạ. Lúc mới bắt đầu Đoạn Thần rót pháp lực vào cho nó, nó không những không hấp thu mà ngược lại còn trả lại hết ba phần công lực lúc trước hấp thu lại cho Đoạn Thần.
Đoạn Thần bắt đầu nghi hoặc khó hiểu, thử rót pháp lực vào cho nó thêm lần nữa. Kết quả nó thuận lợi hấp thu pháp lực, hơn nữa còn lấy không ngừng nghỉ! Suy tính việc này có nguy hiểm đến việc ấp trứng nên Đoạn Thần dùng lại cách ban đầu, tự mình đả thương mình để tách ra khỏi nó. Nhưng có vẻ quả trứng nhìn thấy ý đồ của hắn nên bỗng chốc lại phun hết pháp lực đã hấp thụ ra.
Điều này khiến Đoạn Thần buồn bực không thôi, suy đi nghĩ lại. Đoạn Thần cảm thấy nó quả thật rất có ma tính, xem ra hoặc là không cho nó pháp lực, hoặc nếu muốn cho thì phải cam tâm tình nguyện mới được! Đối với lần này, Đoạn Thần nhẹ cắn răng, truyền pháp lực lại cho quả trứng.
Hắn cam tâm tình nguyện cho pháp lực, rót vào quả trứng suốt ba ngày ba đêm! Quả thực tốc độ hấp pháp lực này gần như muốn mạng của Đoạn Thần! Khi Đoạn Thần đang rối rắm mình chỉ còn dư lại khoảng hai ba phần pháp lực thì một luồng sáng lóe lên đánh bay Đoạn Thần đến mức hôn mê bất tỉnh.
Không biết hôn mê bao lâu, phát giác được trong lòng mình có gì đó đang cựa quậy, Đoạn Thần đột nhiên bừng tỉnh. Mở mắt ra, nhìn thấy trong lòng có một tiểu cô nương khoảng bảy tám tuổi, điều này khiến Đoạn Thần sợ hết hồn.Vươn tay đánh bay nàng ra ngoài, Đoạn Thần bỗng nhiên đứng dậy.
Tiểu cô nương non nớt bị Đoạn Thần đánh bay ra ngoài, bộ dáng cực kỳ đáng yêu. Tóc dài đỏ như lửa, đôi mắt tròn vo màu hổ phách, sặc sỡ chói mắt như ngọc Lưu Ly. Trên người trơn bóng, lúc này bị đánh bay ra ngoài, đầu đụng vào tường, vẻ mặt mờ mịt trông khá buồn cười.
Đoạn Thần đang hồi tưởng lại chuyện xảy ra trước khi hắn hôn mê, bất thình lình tiểu cô nương bị hắn đánh bay lại bổ nhào về phía hắn. Đoạn Thần vươn một tay chặn ngay trán của nàng lại, không cho nàng đến gần mình.
Ngươi là ai? Đối với một tiểu cô nương đột nhiên xuất hiện như vậy, Đoạn Thần có chút tò mò.
Bởi vì trán bị tay của Đoạn Thần chặn lại nên nàng không thể đến gần Đoạn Thần mà đứng cách hắn khoảng một cánh tay. Nhưng tiểu cô nương lại không cam lòng, tỏ vẻ nhất định phải đến gần Đoạn Thần. Vươn hai bàn tay mập mạp ra, không ngừng quơ quơ về phía Đoạn Thần.
Sao không nói gì hết? Câm sao? Đoạn Thần vươn tay ra, ngón trỏ chọc chọc vào khuôn mặt bánh bao của nàng.
Thấy cánh tay hắn duỗi đến trước mắt mình, tiểu cô nương dứt khoát ôm chặt lấy nó.
Đoạn Thần không còn gì để nói, vì sao hành vi của tiểu cô nương này lại có vẻ giống trái trứng kia vậy... Trứng! Nhớ tới lúc hắn đang ấp trứng, sau đó đột nhiên xuất hiện một luồng sáng mạnh đánh bay hắn ra ngoài! Quả trứng xấu đó đi đâu rồi! Đoạn Thần vội vàng nhìn bốn phía, không thấy quả trứng đó đâu. Hắn muốn đẩy tiểu cô nương này ra, nhưng lại bị nàng này quấn lấy chặt hơn.
Đoạn Thần mất hứng, giận tái mặt, âm trầm cúi đầu nhìn nàng. Lạnh lùng nói: Buông tay!
Tiểu cô nương dùng hành động thực tế biểu đạt suy nghĩ của mình, không chỉ là hai tay quấn lấy cánh tay của Đoạn Thần mà còn có cả hai chân, tay chân trơn bóng quấn chặt lấy cánh tay dài của Đoạn Thần.
Sắc mặt Đoạn Thần khó coi, âm u nhìn chằm chằm nàng, cắn răng nói: Ngươi có buông ra không!
Cả người Tiểu cô nương đều đu lên cánh tay Đoạn Thần, đầu cọ xát vào vai hắn.
Thấy động tác của nàng, Đoạn Thần nghiêng đầu qua một bên. Kéo cái mặt bánh bao đang dụi vào vai hắn lên, Đoạn Thần nhìn cẩn thận, thứ này không phải là nở từ quả trứng kia đó chứ!
Im lặng một lát, Đoạn Thần mở miệng hỏi: Ngươi là quả trứng mà bản quân dùng pháp lực để ấp sao?
Lần này tiểu cô nương có phản ứng, ngọt ngào cười với Đoạn Thần một cái, đưa mặt lại gần mặt Đoạn Thần. Khuôn mặt nhỏ cọ xát với khuôn mặt to của Đoạn Thần.
Đoạn Thần khẳng định tiểu cô nương đang quấn quít lấy hắn chính là quả trứng lúc trước thích kề cận hắn! Xách nàng lên đối diện mặt mình, đánh giá từ trên xuống dưới, Đoạn Thần ném nàng lên giường. Mắt thấy nàng lại muốn chạy về phía hắn, Đoạn Thần đen mặt, nghiêm nghị trách mắng: Không được nhúc nhích! Dám chạy qua thì đừng trách bản quân ném ngươi đi!
Quả nhiên tiểu cô nương ngồi im. Trơ mắt nhìn
Bên ngoài những yêu ma muốn ngủ đông cũng đang xôn xao đi chuẩn bị thức ăn dự trữ, nhưng tất cả những điều này đều không liên quan đến Đoạn Thần. Lúc này Đoạn Thần giống như mất đi một lớp da vậy, pháp lực mất đi một nửa.
Vốn dĩ hắn cho rằng ấp quả trứng này rất đơn giản, chỉ cần rót pháp lực rót vào trong trứng là được. Không ngờ quả trứng này rất kỳ lạ. Lúc mới bắt đầu Đoạn Thần rót pháp lực vào cho nó, nó không những không hấp thu mà ngược lại còn trả lại hết ba phần công lực lúc trước hấp thu lại cho Đoạn Thần.
Đoạn Thần bắt đầu nghi hoặc khó hiểu, thử rót pháp lực vào cho nó thêm lần nữa. Kết quả nó thuận lợi hấp thu pháp lực, hơn nữa còn lấy không ngừng nghỉ! Suy tính việc này có nguy hiểm đến việc ấp trứng nên Đoạn Thần dùng lại cách ban đầu, tự mình đả thương mình để tách ra khỏi nó. Nhưng có vẻ quả trứng nhìn thấy ý đồ của hắn nên bỗng chốc lại phun hết pháp lực đã hấp thụ ra.
Điều này khiến Đoạn Thần buồn bực không thôi, suy đi nghĩ lại. Đoạn Thần cảm thấy nó quả thật rất có ma tính, xem ra hoặc là không cho nó pháp lực, hoặc nếu muốn cho thì phải cam tâm tình nguyện mới được! Đối với lần này, Đoạn Thần nhẹ cắn răng, truyền pháp lực lại cho quả trứng.
Hắn cam tâm tình nguyện cho pháp lực, rót vào quả trứng suốt ba ngày ba đêm! Quả thực tốc độ hấp pháp lực này gần như muốn mạng của Đoạn Thần! Khi Đoạn Thần đang rối rắm mình chỉ còn dư lại khoảng hai ba phần pháp lực thì một luồng sáng lóe lên đánh bay Đoạn Thần đến mức hôn mê bất tỉnh.
Không biết hôn mê bao lâu, phát giác được trong lòng mình có gì đó đang cựa quậy, Đoạn Thần đột nhiên bừng tỉnh. Mở mắt ra, nhìn thấy trong lòng có một tiểu cô nương khoảng bảy tám tuổi, điều này khiến Đoạn Thần sợ hết hồn.Vươn tay đánh bay nàng ra ngoài, Đoạn Thần bỗng nhiên đứng dậy.
Tiểu cô nương non nớt bị Đoạn Thần đánh bay ra ngoài, bộ dáng cực kỳ đáng yêu. Tóc dài đỏ như lửa, đôi mắt tròn vo màu hổ phách, sặc sỡ chói mắt như ngọc Lưu Ly. Trên người trơn bóng, lúc này bị đánh bay ra ngoài, đầu đụng vào tường, vẻ mặt mờ mịt trông khá buồn cười.
Đoạn Thần đang hồi tưởng lại chuyện xảy ra trước khi hắn hôn mê, bất thình lình tiểu cô nương bị hắn đánh bay lại bổ nhào về phía hắn. Đoạn Thần vươn một tay chặn ngay trán của nàng lại, không cho nàng đến gần mình.
Ngươi là ai? Đối với một tiểu cô nương đột nhiên xuất hiện như vậy, Đoạn Thần có chút tò mò.
Bởi vì trán bị tay của Đoạn Thần chặn lại nên nàng không thể đến gần Đoạn Thần mà đứng cách hắn khoảng một cánh tay. Nhưng tiểu cô nương lại không cam lòng, tỏ vẻ nhất định phải đến gần Đoạn Thần. Vươn hai bàn tay mập mạp ra, không ngừng quơ quơ về phía Đoạn Thần.
Sao không nói gì hết? Câm sao? Đoạn Thần vươn tay ra, ngón trỏ chọc chọc vào khuôn mặt bánh bao của nàng.
Thấy cánh tay hắn duỗi đến trước mắt mình, tiểu cô nương dứt khoát ôm chặt lấy nó.
Đoạn Thần không còn gì để nói, vì sao hành vi của tiểu cô nương này lại có vẻ giống trái trứng kia vậy... Trứng! Nhớ tới lúc hắn đang ấp trứng, sau đó đột nhiên xuất hiện một luồng sáng mạnh đánh bay hắn ra ngoài! Quả trứng xấu đó đi đâu rồi! Đoạn Thần vội vàng nhìn bốn phía, không thấy quả trứng đó đâu. Hắn muốn đẩy tiểu cô nương này ra, nhưng lại bị nàng này quấn lấy chặt hơn.
Đoạn Thần mất hứng, giận tái mặt, âm trầm cúi đầu nhìn nàng. Lạnh lùng nói: Buông tay!
Tiểu cô nương dùng hành động thực tế biểu đạt suy nghĩ của mình, không chỉ là hai tay quấn lấy cánh tay của Đoạn Thần mà còn có cả hai chân, tay chân trơn bóng quấn chặt lấy cánh tay dài của Đoạn Thần.
Sắc mặt Đoạn Thần khó coi, âm u nhìn chằm chằm nàng, cắn răng nói: Ngươi có buông ra không!
Cả người Tiểu cô nương đều đu lên cánh tay Đoạn Thần, đầu cọ xát vào vai hắn.
Thấy động tác của nàng, Đoạn Thần nghiêng đầu qua một bên. Kéo cái mặt bánh bao đang dụi vào vai hắn lên, Đoạn Thần nhìn cẩn thận, thứ này không phải là nở từ quả trứng kia đó chứ!
Im lặng một lát, Đoạn Thần mở miệng hỏi: Ngươi là quả trứng mà bản quân dùng pháp lực để ấp sao?
Lần này tiểu cô nương có phản ứng, ngọt ngào cười với Đoạn Thần một cái, đưa mặt lại gần mặt Đoạn Thần. Khuôn mặt nhỏ cọ xát với khuôn mặt to của Đoạn Thần.
Đoạn Thần khẳng định tiểu cô nương đang quấn quít lấy hắn chính là quả trứng lúc trước thích kề cận hắn! Xách nàng lên đối diện mặt mình, đánh giá từ trên xuống dưới, Đoạn Thần ném nàng lên giường. Mắt thấy nàng lại muốn chạy về phía hắn, Đoạn Thần đen mặt, nghiêm nghị trách mắng: Không được nhúc nhích! Dám chạy qua thì đừng trách bản quân ném ngươi đi!
Quả nhiên tiểu cô nương ngồi im. Trơ mắt nhìn
/83
|