Editor: Tiêu Nguyệt
Quân Mặc Hàn cầm bản điện tử ở trên bàn, trong nháy mắt liền xuất hiện tư liệu của Phong gia.
Hắn lật xem từng trang một, càng xem về sau, sắc mặt càng ngưng lạnh. Bên trong đôi mắt yêu mị lóe lên một tia sáng tĩnh mịch, vừa say lòng người lại vô cùng bí ẩn, tựa như đang cất giấu tâm tình gì đó.
Sau một lúc lâu, hắn cũng đã hiểu rõ toàn bộ những việc mà Phong Tố Cẩn đã trải qua.
Hắn sâu kín thở dài, thật là một cô gái khiến người ta không nhịn được mà đau lòng. Vừa mới hai mươi tuổi xuân đã phải trải qua nhiều thứ như thế, có thể kiên cường chống đỡ đến hiện tại, thật đúng là không dễ dàng gì.
Hắn cũng không thể nào tưởng tượng được, nếu như tối nay hắn không đến Dạ Vị Miên, cô gái này sẽ phải trải qua những thứ gì.
Nếu như thực sự như vậy, không biết cô có còn dũng khí để tiếp tục kiên cường nữa hay không.
Lần đầu tiên Quân Mặc Hàn cảm giác được đêm qua bản thân đã làm một việc đúng đắn.
Hắn chưa bao giờ xen vào việc của người khác, có lẽ hắn làm tất cả những thứ này đều chỉ bởi vì cô là Phong Tố Cẩn mà thôi.
Dạ Tinh đứng cung kính bên cạnh, hắn hoàn toàn không đoán được tâm tư của Quân thiếu, càng không hiểu Quân thiếu đối với vị Phong tiểu thư kia đến cùng là tâm tư gì.
Ngay tại thời điểm hắn xuất thần ngẩn ra, Quân Mặc Hàn tĩnh mịch mở miệng nói.
"Dạ Tinh, giúp tôi chuẩn bị một phần hợp đồng đăng kí kết hôn."
Chờ khi Dạ Tinh hiểu rõ được hợp đồng đăng kí kết hôn là cái gì, suýt chút nữa đã bị kinh hãi, chưa hoàn hồn lại.
Hắn đi theo bên người Quân thiếu nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn thấy Quân thiếu làm một chuyện không theo kế hoạch, không theo lẽ thường như thế này.
Nhưng mà đối với hắn mà nói, những việc Quân thiếu làm đều là đúng đắn, hắn chỉ cần nghe theo là được.
Chờ đến bốn giờ sáng, Quân Mặc Hàn mới được nhàn rỗi, hắn có chút mệt mỏi nhéo nhéo mi tâm, nhìn Phong Tố Cẩn đang ngủ yên trên giường mà bất đắc dĩ thở dài.
Trong phòng chỉ có một cái giường lớn, Quân Mặc Hàn thực sự mệt mỏi liền nằm xuống một bên giường.
Sáng sớm hôm sau, lúc Phong Tố Cẩn tỉnh lại thì phát hiện bản thân giống như một con bạch tuộc quấn lấy một người, khí tức thanh tịnh đẹp đẽ như đóa sen động lòng người.
Đợi cô mở to mắt, mông lung nhìn một lần nữa, lúc nhìn thấy dung nhan tuyệt thế lập tức ngây ngẩn cả người, ngay sau đó liền hoàn hồn lại.
Tiếp đến, cô luống cuống tay chân trốn về phía sau. Bởi vì động tác của cô quá nhanh khiến chăn bị động. Quân Mặc Hàn vốn ngủ không sâu giấc, lúc Phong Tố Cẩn khẽ động, hắn đã tỉnh lại, lại bởi vì động tác của cô, không thể không mở mắt ra.
Người đàn ông này đẹp đẽ như muốn thiêu đốt ánh mắt người khác, làm rung động thị giác, trong lúc lơ đãng cũng có thể làm lay động tâm của người khác.
Phong Tố Cẩn sâu sắc ý thức được, người đàn ông càng đẹp đẽ càng có độc, cô tự nhận bản thân không phải là đối thủ của hắn, vẫn nên tránh xa một chút thì tốt hơn. Quân Mặc Hàn nhìn Phong Tố Cẩn, giống như đều hiểu rõ toàn bộ suy nghĩ của cô, ánh mắt hắn lóe lên, đưa tay ra, lần nữa đem Phong Tố Cẩn ôm vào trong ngực mình.
"Muốn chạy trốn sao?"
Thanh âm trầm thấp như tiếng đàn cổ lượn lờ bên tai, thân thể của cô bị mất tự nhiên mà cứng đờ.
"Quân, Quân Mặc Hàn..."
Đuôi lông mày Quân Mặc Hàn giương lên, mang theo một chút ôn nhu mị hoặc, tựa hồ như tâm tình không tệ, ngay cả âm thanh trả lời cũng có chút cao lên.
"Ừm?"
Ngày thường, phần lớn những người thấy hắn đều gọi hắn một tiếng Quân thiếu, có rất ít nữ nhân có tư cách gọi tên của hắn một cách đầy đủ.
Đối với việc này, thật ra thì Phong Tố Cẩn cũng không biết.
Cô chỉ nhớ rõ, lúc trước trên tay mình có viết tên và số điện thoại của hắn, lúc này lại bởi vì căng thẳng liền mở miệng kêu lên.
Quân Mặc Hàn cầm bản điện tử ở trên bàn, trong nháy mắt liền xuất hiện tư liệu của Phong gia.
Hắn lật xem từng trang một, càng xem về sau, sắc mặt càng ngưng lạnh. Bên trong đôi mắt yêu mị lóe lên một tia sáng tĩnh mịch, vừa say lòng người lại vô cùng bí ẩn, tựa như đang cất giấu tâm tình gì đó.
Sau một lúc lâu, hắn cũng đã hiểu rõ toàn bộ những việc mà Phong Tố Cẩn đã trải qua.
Hắn sâu kín thở dài, thật là một cô gái khiến người ta không nhịn được mà đau lòng. Vừa mới hai mươi tuổi xuân đã phải trải qua nhiều thứ như thế, có thể kiên cường chống đỡ đến hiện tại, thật đúng là không dễ dàng gì.
Hắn cũng không thể nào tưởng tượng được, nếu như tối nay hắn không đến Dạ Vị Miên, cô gái này sẽ phải trải qua những thứ gì.
Nếu như thực sự như vậy, không biết cô có còn dũng khí để tiếp tục kiên cường nữa hay không.
Lần đầu tiên Quân Mặc Hàn cảm giác được đêm qua bản thân đã làm một việc đúng đắn.
Hắn chưa bao giờ xen vào việc của người khác, có lẽ hắn làm tất cả những thứ này đều chỉ bởi vì cô là Phong Tố Cẩn mà thôi.
Dạ Tinh đứng cung kính bên cạnh, hắn hoàn toàn không đoán được tâm tư của Quân thiếu, càng không hiểu Quân thiếu đối với vị Phong tiểu thư kia đến cùng là tâm tư gì.
Ngay tại thời điểm hắn xuất thần ngẩn ra, Quân Mặc Hàn tĩnh mịch mở miệng nói.
"Dạ Tinh, giúp tôi chuẩn bị một phần hợp đồng đăng kí kết hôn."
Chờ khi Dạ Tinh hiểu rõ được hợp đồng đăng kí kết hôn là cái gì, suýt chút nữa đã bị kinh hãi, chưa hoàn hồn lại.
Hắn đi theo bên người Quân thiếu nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn thấy Quân thiếu làm một chuyện không theo kế hoạch, không theo lẽ thường như thế này.
Nhưng mà đối với hắn mà nói, những việc Quân thiếu làm đều là đúng đắn, hắn chỉ cần nghe theo là được.
Chờ đến bốn giờ sáng, Quân Mặc Hàn mới được nhàn rỗi, hắn có chút mệt mỏi nhéo nhéo mi tâm, nhìn Phong Tố Cẩn đang ngủ yên trên giường mà bất đắc dĩ thở dài.
Trong phòng chỉ có một cái giường lớn, Quân Mặc Hàn thực sự mệt mỏi liền nằm xuống một bên giường.
Sáng sớm hôm sau, lúc Phong Tố Cẩn tỉnh lại thì phát hiện bản thân giống như một con bạch tuộc quấn lấy một người, khí tức thanh tịnh đẹp đẽ như đóa sen động lòng người.
Đợi cô mở to mắt, mông lung nhìn một lần nữa, lúc nhìn thấy dung nhan tuyệt thế lập tức ngây ngẩn cả người, ngay sau đó liền hoàn hồn lại.
Tiếp đến, cô luống cuống tay chân trốn về phía sau. Bởi vì động tác của cô quá nhanh khiến chăn bị động. Quân Mặc Hàn vốn ngủ không sâu giấc, lúc Phong Tố Cẩn khẽ động, hắn đã tỉnh lại, lại bởi vì động tác của cô, không thể không mở mắt ra.
Người đàn ông này đẹp đẽ như muốn thiêu đốt ánh mắt người khác, làm rung động thị giác, trong lúc lơ đãng cũng có thể làm lay động tâm của người khác.
Phong Tố Cẩn sâu sắc ý thức được, người đàn ông càng đẹp đẽ càng có độc, cô tự nhận bản thân không phải là đối thủ của hắn, vẫn nên tránh xa một chút thì tốt hơn. Quân Mặc Hàn nhìn Phong Tố Cẩn, giống như đều hiểu rõ toàn bộ suy nghĩ của cô, ánh mắt hắn lóe lên, đưa tay ra, lần nữa đem Phong Tố Cẩn ôm vào trong ngực mình.
"Muốn chạy trốn sao?"
Thanh âm trầm thấp như tiếng đàn cổ lượn lờ bên tai, thân thể của cô bị mất tự nhiên mà cứng đờ.
"Quân, Quân Mặc Hàn..."
Đuôi lông mày Quân Mặc Hàn giương lên, mang theo một chút ôn nhu mị hoặc, tựa hồ như tâm tình không tệ, ngay cả âm thanh trả lời cũng có chút cao lên.
"Ừm?"
Ngày thường, phần lớn những người thấy hắn đều gọi hắn một tiếng Quân thiếu, có rất ít nữ nhân có tư cách gọi tên của hắn một cách đầy đủ.
Đối với việc này, thật ra thì Phong Tố Cẩn cũng không biết.
Cô chỉ nhớ rõ, lúc trước trên tay mình có viết tên và số điện thoại của hắn, lúc này lại bởi vì căng thẳng liền mở miệng kêu lên.
/3074
|