Editor: Tiêu Nguyệt
Phong Tố Cẩn vẫn chưa từng gặp qua cái loại tư thế này, bị mỹ nam ôm ở trong ngực, phảng phất thân mật cùng nhau, ngay cả hơi thở trên người hắn, cô đều nghe vô cùng rõ rệt.
Rõ ràng cô đã tự nói với lý trí của mình rằng phải thật tỉnh táo nhưng khi đối mặt với nhau gần trong gang tất, còn dựa vào người nhau, Phong Tố Cẩn thật sự có cảm giác bị mê hoặc.
Cô hốt hoảng, tựa hồ cũng quên mất vì sao bản thân lại ở đây, cũng không biết vì sao trước mắt lại xuất hiện loại tình huống như thế này.
Phong Tố Cẩn há miệng.
"Tôi... tại sao tôi lại ở nơi này? Chúng ta, chúng ta..."
Bởi vì quá khẩn trương, cô nói chuyện có chút cà lăm, nói năng cũng trở nên lộn xộn.
Đáy mắt Quân Mặc Hàn lướt qua một đạo quang mang, tràn đầy sắc thái thần bí, ngón tay thon dài thấm lạnh nhẹ nhàng ấn lên bờ môi cô, chậm rãi miêu tả hình dạng cánh môi của cô.
Phong Tố Cẩn chỉ cảm thấy oanh một tiếng, toàn thân nóng lên, đầu óc đều là một mảnh trống không.
Cô không biết bản thân mình như thế nào, chỉ cảm thấy người đàn ông ở trước mắt có gương mặt đẹp như vẽ, khóe môi mang theo nụ cười như có như không, giống như đang câu hồn nhiếp phách.
Quân Mặc Hàn cúi đầu, nói ở bên tai Phong Tố Cẩn.
"Xuỵt, đừng lên tiếng, suy nghĩ thật tốt một chút, tối hôm qua em cầu xin tôi như thế nào."
Thanh âm của Quân Mặc Hàn phảng phất như tiếng đàn ngọc, khi nói chuyện, hơi thở vươn vấn bên tai của cô, thổi vào cổ, kích thích từng chuỗi cảm giác tê dại.
Loại cảm giác này vô cùng lạ lẫm, khiến thân thể Phong Tố Cẩn run rẩy, trong mắt mang theo tia quang mang luống cuống, có một loại hương vị vô cùng đáng thương.
Cô cũng không biết cái vẻ mặt này lại vô thức dụ dỗ người khác muốn hung hăng bắt nạt cô.
Ánh mắt Quân Mặc Hàn có chút phức tạp, cố gắng đè nén hạ thân đang xao động trở mình đầy khát vọng, cánh tay vẫn khóa ở bên eo Phong Tố Cẩn như cũ.
Dưới âm thanh mị hoặc của Quân Mặc Hàn, Phong Tố Cẩn không tự chủ được nghĩ lại chuyện tối hôm qua.
Cô chỉ cảm thấy như có một làn pháo hoa nổ tung, cô lập tức bình tĩnh để nhớ lại đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, mặt thoáng cái đã ửng đỏ, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Aaaa...
Cô không muốn gặp người nữa, làm sao cô có thể nói ra những lời như thế, làm sao có thể làm những chuyện như vậy đối với người đàn ông trước mắt này chứ!
Phong Tố Cẩn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thật không nghĩ đến sẽ có một ngày cô lại biến thành một nữ lưu manh.
"Đúng... Thật xin lỗi, thật xin lỗi... Tôi, tôi không phải là cố ý..."
Quân Mặc Hàn nhìn Phong Tố Cẩn giống như muốn khóc, mi tâm nhảy lên.
"Chỉ một câu xin lỗi là qua chuyện?"
Phong Tố Cẩn khóc không ra nước mắt, cho dù vẻ ngoài của cô có kiên cường như thế nào thì ở phương diện này cô vẫn rất ngây thơ, bởi thế cô đem đầu mình vùi sâu vào ngực Quân Mặc Hàn, thật muốn đem mình chôn xuống.
"Tôi... tôi không biết."
Nhìn cô gái nhỏ như một con đà điểu, Quân Mặc Hà nhẹ nhàng cười một tiếng, đuôi lông mày đều mang theo một tia ấm áp.
Hắn nhẹ nhàng vỗ đầu Phong Tố Cẩn, động tác rất ôn nhu.
"Đây là lần đầu tiên tôi bị nữ nhân làm như thế... Khụ..."
Quân Mặc Hàn chỉ nói một nửa lời, sau đó ho khan một tiếng.
Phong Tố Cẩn lại càng luống cuống.
"Xin lỗi, thật sự là tôi không phải cố ý, tối hôm qua... tối hôm qua cảm ơn anh đã cứu tôi."
Quân Mặc Hàn thở dài trong lòng, thật là một cô gái ngốc, có lẽ ở phương diện này cô đều không hiểu gì cả.
Quân Mặc Hàn than thở.
"Chẳng lẽ em không có ý định đền bù tổn thất cho tôi sao? Dù sao thì cũng vì cứu em mà tôi đã hi sinh rất nhiều."
Phong Tố Cẩn chớp đôi mắt mông lung, hoàn toàn bị Quân Mặc Hàn mê hoặc, cắn răng nói.
"Tôi... Tôi không có cái gì cả, không biết phải bồi thường cho anh như thế nào. Chờ tôi, chờ sau này tôi có năng lực..."
Phong Tố Cẩn vẫn chưa từng gặp qua cái loại tư thế này, bị mỹ nam ôm ở trong ngực, phảng phất thân mật cùng nhau, ngay cả hơi thở trên người hắn, cô đều nghe vô cùng rõ rệt.
Rõ ràng cô đã tự nói với lý trí của mình rằng phải thật tỉnh táo nhưng khi đối mặt với nhau gần trong gang tất, còn dựa vào người nhau, Phong Tố Cẩn thật sự có cảm giác bị mê hoặc.
Cô hốt hoảng, tựa hồ cũng quên mất vì sao bản thân lại ở đây, cũng không biết vì sao trước mắt lại xuất hiện loại tình huống như thế này.
Phong Tố Cẩn há miệng.
"Tôi... tại sao tôi lại ở nơi này? Chúng ta, chúng ta..."
Bởi vì quá khẩn trương, cô nói chuyện có chút cà lăm, nói năng cũng trở nên lộn xộn.
Đáy mắt Quân Mặc Hàn lướt qua một đạo quang mang, tràn đầy sắc thái thần bí, ngón tay thon dài thấm lạnh nhẹ nhàng ấn lên bờ môi cô, chậm rãi miêu tả hình dạng cánh môi của cô.
Phong Tố Cẩn chỉ cảm thấy oanh một tiếng, toàn thân nóng lên, đầu óc đều là một mảnh trống không.
Cô không biết bản thân mình như thế nào, chỉ cảm thấy người đàn ông ở trước mắt có gương mặt đẹp như vẽ, khóe môi mang theo nụ cười như có như không, giống như đang câu hồn nhiếp phách.
Quân Mặc Hàn cúi đầu, nói ở bên tai Phong Tố Cẩn.
"Xuỵt, đừng lên tiếng, suy nghĩ thật tốt một chút, tối hôm qua em cầu xin tôi như thế nào."
Thanh âm của Quân Mặc Hàn phảng phất như tiếng đàn ngọc, khi nói chuyện, hơi thở vươn vấn bên tai của cô, thổi vào cổ, kích thích từng chuỗi cảm giác tê dại.
Loại cảm giác này vô cùng lạ lẫm, khiến thân thể Phong Tố Cẩn run rẩy, trong mắt mang theo tia quang mang luống cuống, có một loại hương vị vô cùng đáng thương.
Cô cũng không biết cái vẻ mặt này lại vô thức dụ dỗ người khác muốn hung hăng bắt nạt cô.
Ánh mắt Quân Mặc Hàn có chút phức tạp, cố gắng đè nén hạ thân đang xao động trở mình đầy khát vọng, cánh tay vẫn khóa ở bên eo Phong Tố Cẩn như cũ.
Dưới âm thanh mị hoặc của Quân Mặc Hàn, Phong Tố Cẩn không tự chủ được nghĩ lại chuyện tối hôm qua.
Cô chỉ cảm thấy như có một làn pháo hoa nổ tung, cô lập tức bình tĩnh để nhớ lại đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, mặt thoáng cái đã ửng đỏ, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Aaaa...
Cô không muốn gặp người nữa, làm sao cô có thể nói ra những lời như thế, làm sao có thể làm những chuyện như vậy đối với người đàn ông trước mắt này chứ!
Phong Tố Cẩn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thật không nghĩ đến sẽ có một ngày cô lại biến thành một nữ lưu manh.
"Đúng... Thật xin lỗi, thật xin lỗi... Tôi, tôi không phải là cố ý..."
Quân Mặc Hàn nhìn Phong Tố Cẩn giống như muốn khóc, mi tâm nhảy lên.
"Chỉ một câu xin lỗi là qua chuyện?"
Phong Tố Cẩn khóc không ra nước mắt, cho dù vẻ ngoài của cô có kiên cường như thế nào thì ở phương diện này cô vẫn rất ngây thơ, bởi thế cô đem đầu mình vùi sâu vào ngực Quân Mặc Hàn, thật muốn đem mình chôn xuống.
"Tôi... tôi không biết."
Nhìn cô gái nhỏ như một con đà điểu, Quân Mặc Hà nhẹ nhàng cười một tiếng, đuôi lông mày đều mang theo một tia ấm áp.
Hắn nhẹ nhàng vỗ đầu Phong Tố Cẩn, động tác rất ôn nhu.
"Đây là lần đầu tiên tôi bị nữ nhân làm như thế... Khụ..."
Quân Mặc Hàn chỉ nói một nửa lời, sau đó ho khan một tiếng.
Phong Tố Cẩn lại càng luống cuống.
"Xin lỗi, thật sự là tôi không phải cố ý, tối hôm qua... tối hôm qua cảm ơn anh đã cứu tôi."
Quân Mặc Hàn thở dài trong lòng, thật là một cô gái ngốc, có lẽ ở phương diện này cô đều không hiểu gì cả.
Quân Mặc Hàn than thở.
"Chẳng lẽ em không có ý định đền bù tổn thất cho tôi sao? Dù sao thì cũng vì cứu em mà tôi đã hi sinh rất nhiều."
Phong Tố Cẩn chớp đôi mắt mông lung, hoàn toàn bị Quân Mặc Hàn mê hoặc, cắn răng nói.
"Tôi... Tôi không có cái gì cả, không biết phải bồi thường cho anh như thế nào. Chờ tôi, chờ sau này tôi có năng lực..."
/3074
|