Editor: Sà
Lông mi Quân Mặc Hàn đẹp như tranh vẽ, che khuất ánh sáng yếu ớt nơi đáy mắt.
"Không cần sau này, em có thể bồi thường ngay bây giờ."
Phong Tố Cẩn cho rằng chính mình nghe lầm.
"Sao? Tôi cái gì cũng không có."
"Thứ em có chính là bản thân em, ân cứu mạng này, đây không phải là bằng chứng để hai ta hứa hẹn sao? Chẳng lẽ em định đổi ý? Nói tóm lại là, em không muốn chịu trách nhiệm?"
Phong Tố Cẩn cảm giác trong đầu vang lên một tiếng sét, hoàn toàn khiến cô như một kẻ ngốc..
"Không phải, tôi vẫn sẽ chịu trách nhiệm mà."
Quân Mặc Hàn cười cười, ánh mắt chan chứa, hết sức quyến rũ.
"Nếu em nguyện ý, việc này sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Mười lăm phút sau, Phong Tố Cẩn đã thu thập xong đồ đạc của mình, nhưng vẫn mơ màng ngồi trước bàn, trên đó là tờ đơn đăng ký kết hôn.
Phong Tố Cẩn cảm giác lần này mình thật sự đã bị sét đánh.
Cô chớp mắt, nhìn một hồi lâu, xác định trên bàn chính là đơn đăng ký kết hôn, trong ngực đã phát run lên.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Quân Mặc Hàn, thanh âm hơi run.
"Đây là cái gì?"
Quân Mặc Hàn kiên nhẫn ôn nhu nói.
"Đây là đơn đăng ký kết hôn của chúng ta, phía nhà trai, tôi đã ký tên, chỉ cần em ký tên thì sẽ có hiệu lực. Giấy chứng nhận kết hôn cũng sẽ ở trong tay em."
Phong Tố Cẩn hoàn toàn không hiểu, cũng không lý giải được hành động của Quân Mặc Hàn.
"Vì cái gì?"
Quân Mặc Hàn nhẹ nhàng chậm chạp nói.
"Chẳng phải em vừa bảo sẽ chịu trách nhiệm, lấy thân báo đáp? Tôi đều đã chuẩn bị tốt."
Phong Tố Cẩn ngẩng đầu nhìn sâu vào trong mắt Quân Mặc Hàn, như muốn xuyên qua đôi mắt ấy xem tình cảm của hắn là như thế nào.
Sau một lúc lâu, cô lắc lắc đầu.
"Không, đây không phải là suy nghĩ thực sự của anh, tôi không tin đây là sự thật."
Dừng một chút, Phong Tố Cẩn cúi đầu, ánh mắt có chút trống rỗng nói.
"Quân tiên sinh, bất luận bối cảnh, thân phận hay những thứ khác anh đều vô cùng ưu tú. Nhưng tôi, tuy là tiểu thư của Phong gia, lại không hề có chút địa vị, hơn nữa còn mới bị Lam gia từ hôn, sớm đã không còn thanh danh."
"Trước đây trong các tin tức cũng đã nói rằng Phong Tố Cẩn tôi không có bằng cấp, đó là do tôi đã bị đuổi khỏi trường đại học. Tôi còn có một người cha sống trong viện điều dưỡng, và có cả một người em ngốc nghếch. Như vậy, tôi không có lý do gì để tin rằng Quân tiên sinh muốn cưới tôi."
Phong Tố Cẩn nói những lời này, kỳ thật là đem miệng vết thương của mình vạch ra, đẫm máu đặt trước mặt Quân Mặc Hàn, trái tim của cô vô cùng đau đớn và chua xót.
Tương tự như vậy, ở trước mặt Quân Mặc Hàn, cô cảm thấy bản thân có chút hèn mọn. Cô tự hiểu lấy rằng, cô không xứng với người đàn ông này.
Quân Mặc Hàn nghe Phong Tố Cẩn nói những lời này, nội tâm như nổi lên những gợn sóng nhợt nhạt.
Hắn thở dài, kéo tay Phong Tố Cẩn qua, đem bút đặt ở trước mặt cô, nghiêm túc nói.
"Tôi hiện tại nghiêm túc nói một lần, Phong Tố Cẩn, gả cho tôi, tôi sẽ yêu thương em, chiều chuộng em, làm một người chồng đúng mực, vì em mà che mưa chắn gió, mà em chỉ cần làm vợ tôi thôi."
Phong Tố Cẩn nghe những lời này, nội tâm thật sự xúc động, môi run rẩy, không biết nói cái gì.
Mũi cô hơi cay, đáy mắt lấp lánh nước mắt.
Cô là một người rất dễ cảm động, từ trước đến giờ chưa có ai nói với cô những lời như vậy.
Từ xưa đến nay cũng chưa có ai từng nói thương cô, yêu cô, chứ đừng nói đến việc vì cô mà che mưa chắn gió.
Mẹ cô qua đời, cha cô lại vẫn luôn bất tỉnh, cô cùng em gái cùng nhau sinh sống, người xung quanh luôn yêu cầu cô làm cái này làm cái kia, không có ai thương cô cả.
Hôm nay, người đàn ông này lại dùng giọng nói trầm thấp mà dịu dàng, nói ra những lời như vậy.
Cô cảm thấy cho dù đây không phải là sự thật, cô cũng đã xúc động, cô thật sự muốn không quan tâm thứ gì để cùng hắn ở bên nhau.
Lông mi Quân Mặc Hàn đẹp như tranh vẽ, che khuất ánh sáng yếu ớt nơi đáy mắt.
"Không cần sau này, em có thể bồi thường ngay bây giờ."
Phong Tố Cẩn cho rằng chính mình nghe lầm.
"Sao? Tôi cái gì cũng không có."
"Thứ em có chính là bản thân em, ân cứu mạng này, đây không phải là bằng chứng để hai ta hứa hẹn sao? Chẳng lẽ em định đổi ý? Nói tóm lại là, em không muốn chịu trách nhiệm?"
Phong Tố Cẩn cảm giác trong đầu vang lên một tiếng sét, hoàn toàn khiến cô như một kẻ ngốc..
"Không phải, tôi vẫn sẽ chịu trách nhiệm mà."
Quân Mặc Hàn cười cười, ánh mắt chan chứa, hết sức quyến rũ.
"Nếu em nguyện ý, việc này sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Mười lăm phút sau, Phong Tố Cẩn đã thu thập xong đồ đạc của mình, nhưng vẫn mơ màng ngồi trước bàn, trên đó là tờ đơn đăng ký kết hôn.
Phong Tố Cẩn cảm giác lần này mình thật sự đã bị sét đánh.
Cô chớp mắt, nhìn một hồi lâu, xác định trên bàn chính là đơn đăng ký kết hôn, trong ngực đã phát run lên.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Quân Mặc Hàn, thanh âm hơi run.
"Đây là cái gì?"
Quân Mặc Hàn kiên nhẫn ôn nhu nói.
"Đây là đơn đăng ký kết hôn của chúng ta, phía nhà trai, tôi đã ký tên, chỉ cần em ký tên thì sẽ có hiệu lực. Giấy chứng nhận kết hôn cũng sẽ ở trong tay em."
Phong Tố Cẩn hoàn toàn không hiểu, cũng không lý giải được hành động của Quân Mặc Hàn.
"Vì cái gì?"
Quân Mặc Hàn nhẹ nhàng chậm chạp nói.
"Chẳng phải em vừa bảo sẽ chịu trách nhiệm, lấy thân báo đáp? Tôi đều đã chuẩn bị tốt."
Phong Tố Cẩn ngẩng đầu nhìn sâu vào trong mắt Quân Mặc Hàn, như muốn xuyên qua đôi mắt ấy xem tình cảm của hắn là như thế nào.
Sau một lúc lâu, cô lắc lắc đầu.
"Không, đây không phải là suy nghĩ thực sự của anh, tôi không tin đây là sự thật."
Dừng một chút, Phong Tố Cẩn cúi đầu, ánh mắt có chút trống rỗng nói.
"Quân tiên sinh, bất luận bối cảnh, thân phận hay những thứ khác anh đều vô cùng ưu tú. Nhưng tôi, tuy là tiểu thư của Phong gia, lại không hề có chút địa vị, hơn nữa còn mới bị Lam gia từ hôn, sớm đã không còn thanh danh."
"Trước đây trong các tin tức cũng đã nói rằng Phong Tố Cẩn tôi không có bằng cấp, đó là do tôi đã bị đuổi khỏi trường đại học. Tôi còn có một người cha sống trong viện điều dưỡng, và có cả một người em ngốc nghếch. Như vậy, tôi không có lý do gì để tin rằng Quân tiên sinh muốn cưới tôi."
Phong Tố Cẩn nói những lời này, kỳ thật là đem miệng vết thương của mình vạch ra, đẫm máu đặt trước mặt Quân Mặc Hàn, trái tim của cô vô cùng đau đớn và chua xót.
Tương tự như vậy, ở trước mặt Quân Mặc Hàn, cô cảm thấy bản thân có chút hèn mọn. Cô tự hiểu lấy rằng, cô không xứng với người đàn ông này.
Quân Mặc Hàn nghe Phong Tố Cẩn nói những lời này, nội tâm như nổi lên những gợn sóng nhợt nhạt.
Hắn thở dài, kéo tay Phong Tố Cẩn qua, đem bút đặt ở trước mặt cô, nghiêm túc nói.
"Tôi hiện tại nghiêm túc nói một lần, Phong Tố Cẩn, gả cho tôi, tôi sẽ yêu thương em, chiều chuộng em, làm một người chồng đúng mực, vì em mà che mưa chắn gió, mà em chỉ cần làm vợ tôi thôi."
Phong Tố Cẩn nghe những lời này, nội tâm thật sự xúc động, môi run rẩy, không biết nói cái gì.
Mũi cô hơi cay, đáy mắt lấp lánh nước mắt.
Cô là một người rất dễ cảm động, từ trước đến giờ chưa có ai nói với cô những lời như vậy.
Từ xưa đến nay cũng chưa có ai từng nói thương cô, yêu cô, chứ đừng nói đến việc vì cô mà che mưa chắn gió.
Mẹ cô qua đời, cha cô lại vẫn luôn bất tỉnh, cô cùng em gái cùng nhau sinh sống, người xung quanh luôn yêu cầu cô làm cái này làm cái kia, không có ai thương cô cả.
Hôm nay, người đàn ông này lại dùng giọng nói trầm thấp mà dịu dàng, nói ra những lời như vậy.
Cô cảm thấy cho dù đây không phải là sự thật, cô cũng đã xúc động, cô thật sự muốn không quan tâm thứ gì để cùng hắn ở bên nhau.
/3074
|