Edit by Sà
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Sau khi hội nghị kết thúc, Quân Mặc Hàn xem một chút tư liệu của thủ hạ, dự định chọn trợ lý thích hợp cho Phong Tố Cẩn.
Như vậy, sau này nếu hắn có bận bịu đi công tác xử lý những chuyện khác cũng sẽ có trợ lý ở bên cạnh chiếu cô cô, hắn cũng có thể yên tâm một chút.
...
Phong gia.
Phong Diệc Thục được đưa trở về Phong gia, chờ mặt cô ta hết sưng vù đã là hai tiếng sau.
Sau khi mặt Phong Diệc Thục hết sưng mới có thể nói chuyện, cô ta liền ở một bên vừa mắng vừa khóc.
"Mẹ, đều là do con tiện nhân Phong Tố Cẩn, là do nó đánh nên mặt của con mới trở thành như thế này, suýt nữa thì nó đã giết con, khụ khụ..."
"Mẹ, mẹ không biết là con tiện nhận ấy có bao nhiêu kiêu ngạo đâu. Trước kia chẳng khác gì một con cừu non, bây giờ đủ lông đủ cánh đã dám đối xử như thế với con..."
"Tức chết con, con muốn giết con tiện nhân ấy, con là trưởng bối của nó, là dì của nó, thế mà nó lại đối xử với con như thế..."
"Mẹ, nó còn uy hiếp con, nó cũng không coi mẹ ra gì. Nó nói rằng Phong gia chúng ta cứ chờ đi, nó sẽ sớm đối phó với chúng ta... Nó còn nói mẹ là lão yêu bà...."
...
Phong Diệc Thục thêm mắm thêm muối kể cho mẹ cô ta, cũng chính là lão phu nhân, cô ta muốn đem toàn bộ tức giận phát ra ngoài.
Phong lão phu nhân giáng một cái tát lên mặt của Phong Diệc Thục.
"Đồ vô dụng, chỉ là một con tiểu nha đầu cũng không giải quyết được."
"Mẹ, con không tin mẹ có thể bình tĩnh. Nó chính là muốn đối phó với Phong gia chúng ta. Mẹ đừng quên rằng trước kia chúng ta đối xử với nó như thế nào. Hơn nữa bây giờ chúng ta cũng không tìm thấy cha nó, còn có con nhỏ ngu ngốc kia nữa, chúng ta không còn gì để đe dọa nó."
Đôi mắt Phong lão phu nhân híp lại nhìn Phong Diệc Thục.
"Tất cả những điều con nói đều là sự thật?"
Phong Diệc Thục lập tức nói.
"Mẹ, con chính là con gái của mẹ, con có thể nói dối mẹ sao? Nó nói rằng trong tay nó có rất nhiều chứng cứ của Phong gia!"
Đôi mắt vẩn đục của Phong lão phu nhân hiện lên một đạo sát khí, nặng nề đặt chén trà trở lại trên bàn, khiến cho bàn trà rung động vài lần.
Trong lòng Phong Diệc Thục không khỏi run lên, cô ta biết, mẹ của cô ta đang vô cùng tức giận.
Trong lòng cô ta cũng đắc ý không thôi, sau chuyện này, mẹ cô ta nhất định sẽ dùng người của Phong gia để đối phó với con tiện nhân kia.
Phong lão phu nhân âm lãnh mở miệng nói.
"Phong Tố Cẩn này không thể lưu lại, nó chỉ là một quân cờ vô dụng, đều là cùng một dạng với cha nó!"
"Mẹ, mẹ... Ngài là nói... Thế nhưng hai việc này xảy ra liên tiếp như vậy, nhất định sẽ dẫn tới hoài nghi a?"
Phong lão phu nhân quét mắt Phong Diệc Thục.
"Lần này con ngược lại là thông minh, không cần dùng biện pháp giống nhau, chỉ cần làm cho con tiểu nha đầu kia biến mất mà thôi, trên thế giới này mất đi một người, người còn lại vì bệnh mà chết, thử hỏi ai có thể biết được."
Nghe mẹ mình bình thản nói ra một câu như vậy, Phong Diệc Thục không khỏi cảm thấy sợ hãi, sắc mặt đều đã trở nên trắng bệch.
Kia chính là giết người đó!
Phong lão phu nhân nhìn biểu tình của Phong Diệc Thục.
"Cái đồ vô dụng nhà ngươi, chuyện này mẹ sẽ tìm người làm, con coi như là không nghe thấy gì."
"Vâng, vâng, mẹ biết mà, trí nhớ con không được tốt, một hồi con sẽ quên ngay thôi."
Trong lòng Phong Diệc Thục thật sự sợ hãi, người này tuy là mẹ của cô ta, nhưng vì để đạt được mục đích, bà ấy sẽ không từ một thủ đoạn.
Nếu không, lúc trước bà ấy cũng sẽ không bò lên giường của Phong lão thái gia đã chết, sẽ không trở thành tiểu tam.
Ngẫm lại những chuyện mà mẹ cô ta đã làm, Phong Diệc Thục cảm thấy dù cho cô ta có ăn cái gì thì cũng đều ngoài tầm với. Kể cả đầu óc và thủ đoạn, cô ta đều tự mình biết rõ, cô ta cùng mẹ đã tu luyện thành lão yêu bà này, căn bản là không cùng một cấp bậc.
Có một câu Phong Diệc Thục cảm thấy Phong Tố Cẩn nói rất đúng, đó chính là mẹ cô ta thật sự chính là lão yêu bà.
Đương nhiên, cô ta sẽ không ở trước mặt mẹ mình mà nói như vậy. Tuy cô ta không có năng lực giống như mẹ mình, nhưng cô ta thật sự đã thừa hưởng được một mặt máu lạnh như bà ta.
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Sau khi hội nghị kết thúc, Quân Mặc Hàn xem một chút tư liệu của thủ hạ, dự định chọn trợ lý thích hợp cho Phong Tố Cẩn.
Như vậy, sau này nếu hắn có bận bịu đi công tác xử lý những chuyện khác cũng sẽ có trợ lý ở bên cạnh chiếu cô cô, hắn cũng có thể yên tâm một chút.
...
Phong gia.
Phong Diệc Thục được đưa trở về Phong gia, chờ mặt cô ta hết sưng vù đã là hai tiếng sau.
Sau khi mặt Phong Diệc Thục hết sưng mới có thể nói chuyện, cô ta liền ở một bên vừa mắng vừa khóc.
"Mẹ, đều là do con tiện nhân Phong Tố Cẩn, là do nó đánh nên mặt của con mới trở thành như thế này, suýt nữa thì nó đã giết con, khụ khụ..."
"Mẹ, mẹ không biết là con tiện nhận ấy có bao nhiêu kiêu ngạo đâu. Trước kia chẳng khác gì một con cừu non, bây giờ đủ lông đủ cánh đã dám đối xử như thế với con..."
"Tức chết con, con muốn giết con tiện nhân ấy, con là trưởng bối của nó, là dì của nó, thế mà nó lại đối xử với con như thế..."
"Mẹ, nó còn uy hiếp con, nó cũng không coi mẹ ra gì. Nó nói rằng Phong gia chúng ta cứ chờ đi, nó sẽ sớm đối phó với chúng ta... Nó còn nói mẹ là lão yêu bà...."
...
Phong Diệc Thục thêm mắm thêm muối kể cho mẹ cô ta, cũng chính là lão phu nhân, cô ta muốn đem toàn bộ tức giận phát ra ngoài.
Phong lão phu nhân giáng một cái tát lên mặt của Phong Diệc Thục.
"Đồ vô dụng, chỉ là một con tiểu nha đầu cũng không giải quyết được."
"Mẹ, con không tin mẹ có thể bình tĩnh. Nó chính là muốn đối phó với Phong gia chúng ta. Mẹ đừng quên rằng trước kia chúng ta đối xử với nó như thế nào. Hơn nữa bây giờ chúng ta cũng không tìm thấy cha nó, còn có con nhỏ ngu ngốc kia nữa, chúng ta không còn gì để đe dọa nó."
Đôi mắt Phong lão phu nhân híp lại nhìn Phong Diệc Thục.
"Tất cả những điều con nói đều là sự thật?"
Phong Diệc Thục lập tức nói.
"Mẹ, con chính là con gái của mẹ, con có thể nói dối mẹ sao? Nó nói rằng trong tay nó có rất nhiều chứng cứ của Phong gia!"
Đôi mắt vẩn đục của Phong lão phu nhân hiện lên một đạo sát khí, nặng nề đặt chén trà trở lại trên bàn, khiến cho bàn trà rung động vài lần.
Trong lòng Phong Diệc Thục không khỏi run lên, cô ta biết, mẹ của cô ta đang vô cùng tức giận.
Trong lòng cô ta cũng đắc ý không thôi, sau chuyện này, mẹ cô ta nhất định sẽ dùng người của Phong gia để đối phó với con tiện nhân kia.
Phong lão phu nhân âm lãnh mở miệng nói.
"Phong Tố Cẩn này không thể lưu lại, nó chỉ là một quân cờ vô dụng, đều là cùng một dạng với cha nó!"
"Mẹ, mẹ... Ngài là nói... Thế nhưng hai việc này xảy ra liên tiếp như vậy, nhất định sẽ dẫn tới hoài nghi a?"
Phong lão phu nhân quét mắt Phong Diệc Thục.
"Lần này con ngược lại là thông minh, không cần dùng biện pháp giống nhau, chỉ cần làm cho con tiểu nha đầu kia biến mất mà thôi, trên thế giới này mất đi một người, người còn lại vì bệnh mà chết, thử hỏi ai có thể biết được."
Nghe mẹ mình bình thản nói ra một câu như vậy, Phong Diệc Thục không khỏi cảm thấy sợ hãi, sắc mặt đều đã trở nên trắng bệch.
Kia chính là giết người đó!
Phong lão phu nhân nhìn biểu tình của Phong Diệc Thục.
"Cái đồ vô dụng nhà ngươi, chuyện này mẹ sẽ tìm người làm, con coi như là không nghe thấy gì."
"Vâng, vâng, mẹ biết mà, trí nhớ con không được tốt, một hồi con sẽ quên ngay thôi."
Trong lòng Phong Diệc Thục thật sự sợ hãi, người này tuy là mẹ của cô ta, nhưng vì để đạt được mục đích, bà ấy sẽ không từ một thủ đoạn.
Nếu không, lúc trước bà ấy cũng sẽ không bò lên giường của Phong lão thái gia đã chết, sẽ không trở thành tiểu tam.
Ngẫm lại những chuyện mà mẹ cô ta đã làm, Phong Diệc Thục cảm thấy dù cho cô ta có ăn cái gì thì cũng đều ngoài tầm với. Kể cả đầu óc và thủ đoạn, cô ta đều tự mình biết rõ, cô ta cùng mẹ đã tu luyện thành lão yêu bà này, căn bản là không cùng một cấp bậc.
Có một câu Phong Diệc Thục cảm thấy Phong Tố Cẩn nói rất đúng, đó chính là mẹ cô ta thật sự chính là lão yêu bà.
Đương nhiên, cô ta sẽ không ở trước mặt mẹ mình mà nói như vậy. Tuy cô ta không có năng lực giống như mẹ mình, nhưng cô ta thật sự đã thừa hưởng được một mặt máu lạnh như bà ta.
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥
/3074
|