Chương 10: Dễ sinh đẻ
Bữa điểm tâm của mẹ Hứa là một chén chè trôi nước hạt mè, vỏ ngoài là bột nếp nhào với nước, bên trong dùng hạt mè đen, trộn với một muỗng mỡ heo và đường cát trắng, mềm mượt thơm ngon ngập miệng. Đang ăn hào hứng thì nghe một đợt tiếng bước chân vang động trước hành lang, người hầu hoảng hốt đuổi theo thông báo nhưng vẫn chậm nửa bước, Tạ phu nhân mang theo Tạ Phương chưa mời đã tự tiến vào.
Bà chưa kịp súc miệng, chỉ lau mồm mép qua loa, lúc này mới phát hiện ra trong kẽ răng có mắc hạt mè. Vốn nghĩ cũng chẳng ảnh hưởng gì, dùng đầu lưỡi liếm một cái, lại không được, đành phải thêm chút sức, liếm tới liếm lui, đến mức đã thấy vị máu giữa những kẽ răng nhưng hạt mè vẫn chẳng thèm nhúc nhích. Cuộc đời đang thuận lợi êm đềm, bỗng bị một chút khúc mắc nho nhỏ chặn lại, một nỗi phiền não chợt dâng lên trong lòng.
Người ta đang khăng khăng tranh chấp với mình, bà một bên tái mặt chiến đấu với hạt mè trong miệng, một bên lời vào tai trái đi ra tai phải, nghe Tạ phu nhân than thở bà ta bị oan uổng.
"Thông gia đừng trách tôi nói chuyện quá mức..." Tạ phu nhân nói đến khát khô miệng, mới phát hiện mẹ Hứa vốn thích chen lời lại chẳng biết đã yên lặng như tờ từ lúc nào.
Cũng đúng lúc này, mẹ Hứa cuộn đầu lưỡi vào kẽ răng hút mạnh một hơi, nhờ thế mà hạt mè bị cưỡng ép bật ra, êm đềm lặng lẽ chiến thắng cuộc đấu này.
"Hoa rơi hữu ý tùy lưu thủy, chim yến chẳng thể thích bùn nhơ*, bây giờ chú trọng giải phóng tư tưởng, nếu Ngạn Khanh không chịu mà tôi cứ cưỡng ép cũng không được." Vẻ mặt bà thoải mái cười nói: "Nhưng mà cô Phương lại rất hợp mắt tôi, nếu có thể nên duyên với con trai cả Ngạn Chiêu, cũng là một mối duyên lành đất trời tác hợp."
(*Hoa rơi có ý nhưng còn phải phụ thuộc vào dòng nước chảy. Chim yến trong sạch thì sẽ không ưa bùn lầy. Ý nói việc gì cũng phải anh tình tôi nguyện.)
"Cáo từ!" Đến lượt Tạ phu nhân xanh cả mặt, đứng lên lôi Tạ Phương ra ngoài. Nói lời tức cười gì vậy, cô gái tốt đẹp yên lành, ai lại mang gả làm lẽ cho một tên què không thể rời chiếc ghế bập bênh.
Mẹ Hứa mặc kệ bà ta chạy biến như gió lốc, cái mông ngồi trên ghế cũng lười nhấc lên, bưng chiếc chén sứ trắng lên phun hạt mè vừa cạy được ra. "Phì" một tiếng, hạt mè lơ lửng trôi nổi trên mặt nước trà màu nâu đã gần cạn, như một con muỗi vằn chết đuối.
Má Triệu bưng một chiếc hộp vuông chạm khắc sơn mài màu đen khảm xà cừ, vén rèm đi vào, trong đó là những quân Bài cửu chỉnh tề. Bà ấy nhìn ngó qua khung cửa sổ: "Mới nãy còn nói muốn đánh bài, sao bà thông gia lại hầm hầm bỏ đi thế?"
Mẹ Hứa bĩu môi một cái không đáp, chỉ hỏi: "Ngạn Khanh ăn canh tổ yến chưa?"
Má Triệu mới về từ chỗ Nhị gia, nói rằng tổ yến hôm nay hầm đến trong veo, anh ăn thêm một chén rồi rửa mặt đi ngủ. Lúc này mẹ Hứa mới ngoắc tay gọi bà ấy tới: "Trước kia Ngạn Chiêu chưa bị liệt, con dâu cả cũng chẳng thấy có gì. Giờ đây nó gặp họa này, đường con cháu lại càng mong manh. Tôi thấy cô Phương kia hông rộng, mông tròn xoe, đúng là tướng dễ sinh đẻ, chắc chắn có thể sinh bé trai bé gái cho con trai cả. Tiếc là Tạ phu nhân nghe xong thì như ăn phải thuốc nổ. Tôi chẳng muốn nói chuyện với bà ta, bà mời một người làm mối giỏi ăn nói đi khuyên bảo, nếu được việc sẽ không thiếu chỗ tốt cho bà đâu."
Má Triệu vỗ đùi một cái, cười híp cả mắt: "Có người thích hợp chẳng xa cuối chân trời mà gần ngay trước mắt, cần gì tốn sức cho phiền phức."
"Người bà nói là ai cơ?" Mẹ Hứa ngơ ngẩn.
Má Triệu nghiêng đầu, xích lại gần thêm chút, thấp giọng nói: "Nhà cô Phương và nhà cũ của tôi sát vách gần gũi, hằng năm trở về tế bái, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy, nên tôi biết chỗ khó khăn của cha mẹ cô ta. Miệng lưỡi tôi cũng không đến nỗi nào, nói dài nói ngắn cũng được vài câu. Chẳng qua là sau khi chuyện thành, phu nhân nhớ đến việc tôi hết lòng hết dạ cho các lão gia trong phủ này là được."
Mẹ Hứa nghe được vui đến nhếch cả lông mày, suy nghĩ một chút lại phân phó cho bà ấy: "Bà đi bảo Hứa Tuyển truyền lời, bảo là tôi nói, muốn dựng một sân khấu ở ngoài phòng khách, mời một đoàn kịch tử tế, cho hát cả vở "Hồng Lâu Mộng" và "Dương Nãi Vũ" (1). Các phu nhân kia gió chiều nào theo chiều nấy, Kinh thành thịnh hành vở gì các bà ta sẽ nghe vở đó. Phục vụ mấy bà đó cho tốt, việc Ngạn Khanh lấy vợ bé dĩ nhiên sẽ càng vẻ vang."
Má Triệu vâng dạ nghe theo.
Lời tác giả: Trước mắt thì phần lớn là cốt truyện, sau này sẽ có nhiều thịt. Thịt tảng ở phía sau nha, mọi người bình tĩnh đừng sốt ruột nhé.
Chú thích:
(1) “Dương Nãi Vũ” là một vụ án oan nổi tiếng dưới thời Từ Hi Thái hậu, là một trong “Tứ đại kỳ án” thời Thanh. Chi tiết mọi người có thể google xem thêm ạ.
------oOo------
Nguồn: thichdoctruyen.vip
/168
|