Chương 26: Xem kịch
Một chiếc xe tứ mã kéo theo cỗ kiệu màu bạc trần xanh dừng lại trước cổng. Quản sự Hứa Tuyển đang đứng chờ đi đến, vén rèm xe, khuôn mặt trắng trẻo mập mạp lấm tấm mồ hôi, hỏi: "Sao giờ Nhị gia mới về? Bà lớn giục mấy lần, sắc mặt cũng kém hẳn."
Hứa Ngạn Khanh không trả lời, bước qua thềm cửa, không nhanh không chậm mà đi về phía sảnh tiếp khách.
Mặt trời ngả về tây, trên cao giăng đầy những đám mây đủ màu sắc. Lúc anh đi ngang qua viện của mình, hai cánh cửa sơn dầu đen bị đẩy mở vào bên trong, nhìn như một bức tranh hình hộp. Anh cả đang ngồi trên chiếc ghế mây, hai mắt khép hờ, trên chân phủ một tấm thảm lông cừu nhuộm dầu ngỗng vàng, xen kẽ những sợi chỉ vàng, lấp la lấp lánh dưới nắng mặt trời.
Sắc mặt anh ấy trắng nhợt nhạt, lại bị ráng chiều nhuộm lên một tầng đỏ, tựa hồ trở lại như trước đây, khỏe mạnh, sảng khoái.
Hứa Ngạn Khanh không dừng bước, xuyên qua Nguyệt môn, nghe thấy âm thanh ê a hát xướng.
Mấy cô hầu gái đứng trên hành lang nhìn thấy anh đến, quay vào phòng bẩm báo rồi trở ra, vén mành mời anh vào.
Phía trong sảnh là khung cảnh đèn đóm sáng choang, phấn hương ngào ngạt. Trên cái bàn tròn, bày mười mấy món trà bánh hoa quả. Năm vị phu nhân ngồi bên trái. Bởi vì thừa một người nên sáu vị tiểu thư chen chúc ngồi bên phải. Hiểu được hôm nay đến là để tranh giành một người, nên đang âm thầm so tay, quan sát lẫn nhau, trong lòng phân định cao thấp.
Các bà rất bất mãn với việc Lý phu nhân mang đến thêm một cô gái nữa, khinh bỉ bà ta tính toán, ngay cả trong lời nói tiếng cười cũng có hàm ý không ưa. Bà Lý ngượng ngùng, cứ chực chờ hỏi mẹ Hứa: “Ngạn Khanh lúc nào thì về?"
"Trời cũng tối rồi, hát cũng qua mấy khúc, sao còn chưa thấy bóng dáng Ngạn Khanh đâu?"
"Hay lại có việc gì trì hoãn không đến được?"
"Ngạn Khanh..."
Mẹ Hứa bị nhắc đến phiền, gọi quản sự lại đi giục lần nữa.
Chợt thấy bóng dáng Hứa Ngạn Khanh xuất hiện, chịu đủ một hồi náo loạn, bà cũng thở phào nhẹ nhõm.
Các bà nhìn anh lom lom, các cô thì có phần dè dặt, giả bộ uống trà, mí mắt lại len lén nhìn trộm.
Sắc mặt anh vẫn điềm nhiên như cũ, đi đến chắp tay chào mẹ Hứa. Cô hầu gái mang đến cái ghế cho anh ngồi. Mẹ Hứa xuýt xoa: “Sao giờ này mới đến? Để mẹ chờ sốt cả ruột, nếu con bận không đến được thì mẹ cũng chẳng còn mặt mũi gì nữa."
Hứa Ngạn Khanh cầm chén trà, mở nắp lên hớp một ngụm, cũng không giải thích, không nói lời nào mà chỉ cười nhạt, làm mẹ Hứa cũng không đoán được tâm tư của anh.
Con thứ hai từ nhỏ ở kinh thành, không ở bên cạnh bà. Bây giờ dù bà có tỏ vẻ thân cận đến nhường nào thì dường như giữa họ vẫn cách nhau một tầng lụa mỏng, càng muốn vén sang bên, nó lại càng trôi dạt lùi về phía sau, mãi không thể nào chạm đến.
Hứa Ngạn Khanh nhìn về phía Phùng thị bên cạnh, ôn tồn nói: "Anh cả ngồi trong sân, hình như ngủ rồi."
Phùng thị giật thót, chào tạm biệt mẹ Hứa rồi lặng lẽ rời đi từ cửa hông.
Kiều Tứ trình đến cho anh một quyển danh sách vở diễn để anh chọn. Hứa Yên chuyển đến ngồi vào chỗ của Phùng thị, sát gần lại nhìn qua, lẩm bẩm: "Vừa này diễn "Đốt bản thảo" trong "Hồng Lâu Mộng" (1) thực sự rất hay. Em cũng khóc luôn, anh hai nếu thích thì bảo diễn lại lần nữa."
Kiều Tứ nghe bàn bạc thì cười nói theo: "Quả thực không khéo, vừa nãy Tam gia, Ngũ gia sai quản sự đến phía sau đài, bảo ở lầu phía đông mở tiệc đãi khách, cần vài người đến hát giúp vui, nên một số đã đi đến đó rồi, trong đó có Thiên Hỷ diễn vai Đại Ngọc."
Hứa Yên hừ trong mũi một tiếng: "Hèn gì lúc anh hai chưa đến, hai bọn họ cứ ngồi lì chỗ này không đi nhưng mà tâm không tịnh nổi. Tôi biết bọn họ quần là áo lụa, bản chất cầm thú, nhìn mấy cô đào hát như rắn rình mồi, chỉ hận không thể một phát nuốt luôn vào bụng. Ông nếu có yêu quý bọn họ thì nhanh nhanh đi cứu giúp."
Kiều Tứ hơi lúng túng ậm ừ đáp lời, rồi lại nói: "Nếu Nhị gia không chê, có thể diễn vở ‘Bát tiên qua biển’. Gánh hát Kiều Hỷ nổi tiếng nhờ Võ Sinh. Đại đệ tử Kiều Ngọc Lâm còn được Thái Hậu thưởng thức, triệu vào cung ca diễn..."
Hứa Ngạn Khanh khoát tay cắt lời hắn: "Ở đây đều là các vị phu nhân tiểu thư, khua chiêng gõ trống rung trời chắc các bà các cô không thích. Hay là diễn ‘Tây Sương Ký’ (2), vở bốn màn hai "Tra khảo bà mai" cũng được.”
"Nhị gia suy nghĩ thật chu đáo." Kiều Tứ nịnh nọt không thôi: "Trong lớp Hoa Đán trẻ, có Quế Hỷ, cả hóa trang và giọng hát đều không tầm thường, nhất định sẽ không làm bẩn tai mọi người." Hắn vừa nói vừa cúi người vái chào rồi đi ra phía sau đài.
Tiểu Quế Hỷ... Mắt Hứa Ngạn Khanh lóe lên một tia sáng, trong giây lát lại biến mất, không để lại dấu vết.
---------------------
(1) "Đốt bản thảo" là hồi 97 trong bộ tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng, kể về việc Lâm Đại Ngọc vì bị phụ tình nên đốt chiếc khăn lụa đề thơ mà Giả Bảo Ngọc tặng để dứt tình.
(2) "Tây Sương Ký" là vở Kinh kịch gọi tắt của “Thôi Oanh Oanh đãi nguyệt Tây Sương Ký” (Thôi Oanh Oanh chờ trăng dưới mái Tây), là vở kinh kịch nổi tiếng của Vương Thực Phủ, được viết dựa trên “Tây Sương Ký” về câu chuyện tình yêu giữa Thôi Oanh Oanh và Trương Sinh. Vở bốn màn hai "Tra khảo" kể về việc Trương Sinh và Thôi Oanh Oanh yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, sau đó nhờ bà mối giúp đỡ mà có thể qua lại với nhau. Mẹ của Thôi Oanh Oanh biết chuyện và tra khảo bà mối, sau lại bị thuyết phục mà đồng ý hôn sự.
/168
|