Hựu An núp ở góc tường nhìn Giang Đông chạy đuổi theo, lên xe, khởi động. Cho đến khi không nhìn thấy hình bóng xe Jeep, cô mới từ góc tường đi ra ngoài, dọc theo đường mòn từ từ hướng cửa chính mà đi tới.
Cô không muốn Giang Đông quản cô. Giang Đông luôn có bộ dạng cao cao tại thượng, cái gì cũng biết, sắc mặt gì cũng hiểu, khiến cô vô cùng chán ghét. Trong mắt anh, cô vĩnh viễn giống như đứa bé thích cố tình gây sự.
Nếu xui xẻo, uống miếng nước lạnh cũng tê răng, mới ra đến cửa lớn, đã gặp phải mưa. Hựu An ghét trời mưa, ghét cái loại cảm giác ướt nhẹp do nước mưa hắt vào người, giống như ngay cả trong lòng cũng u ám theo.
Cô tìm mái hiên núp ở phía dưới mà đụt mưa. Mưa xuân tí tách từng giọt thật không thoải mái. Hựu An đợi một lát, thấy mưa không có khuynh hướng ngừng rơi, định cắn răng vọt vào trong mưa. Cô không thể chờ ở chỗ này, Giang Đông không tìm được cô, nhất định sẽ quay lại, lúc này cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt lên giọng giảng dạy của anh.
Sau lưng, một chiếc xe chạy qua, hắt nước bùn tung tóe lên người cô, Hựu An tức giận rống lên một câu: "Khốn kiếp, lái xe mà không nhìn người sao." Chỉ là tâm tình không tốt, muốn phát tiết một chút, không nghĩ ‘két’ một tiếng, xe ngừng trước mặt, sau đó đèn xe mở ra, nhanh chóng dừng bên người Hựu An, cửa sổ xe kéo xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai đang tức giận.
Những năm gần đây, Chu Tự Hoành không muốn nhất chính là về nhà. Bởi vì mỗi lần về nhà, đều phải đối mặt với Thái hậu nhà anh, bức hôn không biết bao nhiêu lần mà không sợ người khác phiền lòng. Có lúc còn phát động lôi kéo ông cụ nhà anh. Gần hai năm, chỉ cần về nhà, chủ đề trên bàn cơm đều như một: "Tự Hoành à! Cô con gái nhà đó, mẹ thấy rất tốt, tranh thủ lúc rãnh mà gặp mặt đi! Hoặc là con xem coi lúc nào thì kết hôn, mẹ với cha con đều đã già rồi, không phải con muốn chúng ta vào quan tài mà cũng không ôm được cháu nội sao!"
Tự Hoành không phải con trai độc nhất, nhưng anh là con lớn trong nhà. Em trai Chu Tự Hàn của anh, núp ở phía sau người anh trai này, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng thảnh thơi, dễ chịu.
Đâu phải Chu Tự Hoành không muốn kết hôn! Trong bộ đội thường diễn tập, thỉnh thoảng lại có nhiệm vụ khẩn cấp do mấy đồng đội lớn tuổi giải ngũ, phải huấn luyện đội viên, còn phải lựa chọn tân binh, chuẩn bị lực lượng kế thừa...... Một chuyện tiếp một chuyện, anh cũng hận không được sinh ra có bốn tay tám chân, còn ở đó mà xem mắt? Lại còn kết hôn?
Phải nói thằng nhóc Tự Hàn này càng ngày càng không ra gì, sợ anh qua được, sẽ chỉ còn sót lại một mình cậu ta tiếp nhận phát biểu tình ý sâu xa về Thành Gia Lập Nghiệp của Thái hậu cùng đồng chí thủ trưởng. Anh mới vừa vòng vèo thoát ra, liền bị thằng nhóc này chận trở lại, cuối cùng anh đồng ý sau lần diễn tập này sẽ đi xem mắt, đồng chí thủ trưởng cùng Thái hậu nhà anh mới thả anh ra.
Lúc Chu Tự Hoành đi ra, trời đã mưa, anh vừa lái xe vừa nghĩ đến chuyện diễn tập lần này, căn bản không chú ý có người ở ven đường. Đây là con đường duy nhất ra cổng lớn, bình thường căn bản sẽ không có ai đi bộ. Nhưng mà nghe một giọng nói quen thuộc, Chu Tự Hoành vẫn quay trở lại.
Bình tĩnh mà xem xét, Chu Tự Hoành thật có chút ý tứ ** với cô. Không thể không nói, bộ dáng cô rất xinh đẹp, lại nhỏ nhắn xinh xắn, trên căn bản có thể thỏa mãn ý tưởng cùng mong đợi của đàn ông bọn họ với phụ nữ. Nhưng những nhân tố này cũng không đủ để đại đội trưởng đại đội điều tra đặc chủng như anh quan tâm đến chuyện bao đồng.
Lại nói, hay là bởi vì Giang Đông? Xét quan hệ nhà họ Giang cùng nhà họ Chu, cũng phải đến hai đời, là ông nội của Giang Đông và ông nội của Chu Tự Hoành cùng tham gia chiến tranh giải phóng ở một nơi.
Đến đồng lứa của cha Chu Tự Hoành và cha Giang Đông, cũng là cùng nơi mà tham gia quân ngũ. Hôm nay ông Chu đứng đầu quân khu, cha của Giang Đông giữ chức tổng Tham mưu, cũng là đứng đầu.
Chu Tự Hoành cùng Giang Đông là có tiếng mà cũng có miếng, có thể xem là mãnh hổ cũng không ngoa. Hai người cùng học mẫu giáo, tiểu học, trung học (cấp 2), cao trung (cấp 3), trường quân đội, làm tân binh cũng cùng nhau vào cục điều tra, cục trinh sát, là một trong những anh em ưu tú được chọn.
Có thể nói, không ai hiểu rõ bọn anh hơn cả hai, hai người vừa là bạn bè vừa là đối thủ, âm thầm là bạn bè, chiến trường là đối thủ. Giang Đông là lá bài chủ chốt Sư vương của cục trinh sát, Chu Tự Hoành anh lại được khen là Binh vương – đại đội trưởng đại đội điều tra đặc chủng, lá chắn, khắc tinh của bộ đội, xét trình độ nào đó mà nói, thế lực hai người ngang nhau.
Thủ trưởng phía trên, không biết có phải là có hứng thú tệ hại hay không, mỗi lần diễn tập, cơ hồ đều đem hai người phân đến hai phe Xanh – Đỏ. Khiến hai người này âm thầm là bạn bè tốt nhất, trên chiến trường trở thành kẻ địch, cần phải đánh nhau một trận anh chết tôi sống, thủ trưởng cấp trên mới thoải mái, thư thái.
Cho nên mới nói, quan hệ của Chu Tự Hoành cùng Giang Đông thật có điểm không nói rõ được. Hơn nữa, ở quân khu cho đến tận lúc này, chỉ còn sót lại hai người lớn tuổi độc thân, vấn đề cá nhân cũng nhanh trở thành vấn đề của tổ chức.
Hai người giống nhau, chẳng thèm quan tâm, ai cũng không tìm đối tượng, ai cũng không kết hôn. Đừng nói cha mẹ của hai người bọn họ gấp gáp, ngay cả tầng tầng lớp lớp lãnh đạo phía trên cũng gấp gáp. Tân binh hàng năm của đoàn văn công điều xuống, đầu tiên chính là lướt qua trước mắt hai lão độc thân này. Cũng chỉ vì một ý định, ngộ nhỡ có ai vừa mắt, cũng có thông tin tốt mà báo cáo với hai vị thủ trưởng.
Đáng tiếc cho dù có bao nhiêu cô gái đẹp, Giang Đông cũng không thèm nhìn một cái, trực tiếp coi thường. Chu Tự Hoành thì sao, có lẽ còn ngước mắt lên nhìn một cái, thuận đường phát biểu chút ý kiến: "Ừ, nhìn cũng không tệ, chỉ là thân thể hơi gầy."
Lãnh đạo cũng không biết nói gì cho phải, ai bảo cậu chọn tân binh chứ, là bảo cậu tìm vợ! Tóm lại, hai người này chính là hai người duy nhất, khi là tân binh, có thể vượt cấp đuổi kịp đại đội trưởng. Cho tới bây giờ, cả quân khu chắc cũng không còn ai có thể hạ được hai thằng nhóc này. Là binh lính đầu tiên dày dạn, có kỹ thuật, đầu óc, năng lực so ra chỉ hơn chứ không kém những binh lính lão thành đầy kinh nghiệm, nên ai cũng không thèm nghía đến.
Với ánh sáng chói lọi đếm cũng không xuể trước kia, nên ngay khi bên cạnh Giang Đông đột nhiên xuất hiện một cô gái xinh đẹp như vậy, Chu Tự Hoành không hiểu rõ, cũng thật xin lỗi mình. Hơn nữa, dường như nha đầu này cùng anh cũng rất có duyên.
Tiểu nha đầu ngẩng đầu, lúc này giống như con mèo rơi xuống nước, khí thế lần trước lúc gây gổ, một chút cũng không thấy được. Không, phải nói là, cặp mắt to kia hàm chứa lửa giận còn chưa mất, trong mưa càng phát ra ánh sáng.
Hứa Hựu An không muốn thật sẽ cho qua chuyện này, vừa định nói mấy câu với anh, nương theo ánh đèn đường, lướt qua ba sao hai vạch trên bả vai anh, khí thế mới vừa có trong toàn thân, xì một cái lặng mất hết.
Cô cũng coi như là lính, vô cùng rõ ràng bộ đội là nơi phân biệt cấp bậc. Binh nhất, gặp ai thì cũng phải chào kêu thủ trưởng. Cô là một bác sĩ ngoại khoa nhỏ ở Quân tổng, dám ‘lấy hạ phạm thượng’ va chạm với Thượng tá. Chán sống sao, người này cũng không phải là Giang Đông.
Nhưng Hứa Hựu An cũng không cam chịu cứ yếu thế như vậy, lầm bầm một câu: "Anh làm nước tung tóe lên tôi, có lỗi trước, thủ trưởng cũng không thể lấy lớn hiếp nhỏ......"
Chu Tự Hoành gõ tay lái một cái: "Tôi khi dễ cô lúc nào, tôi trở lại là để nói xin lỗi, để tỏ thành ý xin lỗi của tôi, lên xe đi, tôi cho cô đi nhờ một đoạn."
"A!" Hứa Hựu An không nghĩ thủ trưởng dễ nói chuyện như thế. Ngẩng đầu nhìn trời một chút, cảm thấy mình sẽ không thoát được cơn mưa, kéo cửa phía ghế lái phụ ra, ngồi lên.
Chu Tự Hoành liếc ngang cô một cái, nắm một cái khăn lông lớn ở phía sau ném cho cô, Hứa Hựu An lí nhí nói một câu: "Cám ơn thủ trưởng."
"Thủ trưởng?" Chu Tự Hoành không khỏi bật cười: "Bình thường em cũng xưng hô như vậy với Giang Đông sao?" Câu nói đầu tiên của Chu Tự Hoành giống như ngòi nổ, Hứa Hựu An nhanh chóng trợn to mắt, lông mao cả người mới vừa xẹp xuống, vèo một cái liền dựng lên, vẻ mặt phòng bị hỏi: "Anh biết Giang Đông?"
Chu Tự Hoành nhìn bộ dạng ấy của cô, không nhịn được đưa tay ra, kéo 1 góc khăn lông lớn trong tay cô qua, rất tự nhiên lau gương mặt cho cô : "Nơi này có bùn. Tôi và Giang Đông cùng ở quân khu này, sao tôi có thể không biết lá bài chủ chốt - cục trưởng cục trinh sát chứ?"
Hứa Hựu An căn bản không chú ý động tác nhỏ này của anh rất không thích hợp, quay đầu lại nhìn đường về: "Nhà anh cũng ở đây? Vậy cha anh khẳng định cũng là thủ trưởng lớn?"
Chu Tự Hoành gật đầu một cái: "Cũng không khác cha của Giang Đông lắm. Tiểu nha đầu, có thể nói cho tôi biết quan hệ của em và Giang Đông không?" Hứa Hựu An cắn cắn môi: "Tôi không biết thủ trưởng cũng hiếu kỳ như vậy."
Chu Tự Hoành vui vẻ: "Phải, em không thích thì đừng nói, đây cũng không phải là bí mật quân sự gì, tôi cũng không thể nghiêm hình bức cung với em......" Điện thoại trong túi xách Hứa Hựu An vang lên, Hựu An lấy ra, chưa trực tiếp nhìn liền tắt máy, nhưng Chu Tự Hoành nhìn thấy, còn nhìn thấy đó là số của Giang Đông.
Với hiểu biết của anh về Giang Đông, không thể bởi vì nha đầu này cắt điện thoại mà liền thôi. Giang Đông và anh đều có một điểm giống nhau, chỉ cần nhận thức đúng mục tiêu, không đạt mục đích quyết không bỏ qua, vô luận là người hay việc.
Quả nhiên, điện thoại di động lập tức lại vang lên, một lần lại một lần. Hứa Hựu An cau mày, cuối cùng không thể nhịn được nữa, nghe máy, vừa bấm nút, liền nghe thấy giọng Giang Đông bên kia: "Hứa Hựu An, em ở đâu?" "Không mượn anh xen vào." Cái miệng nhỏ nhắn của Hứa Hựu An nhếch lên liền thốt ra một câu như vậy. Chu Tự Hoành không khỏi chau chau mày.
Giang Đông thật tức giận. Đuổi theo Hứa Hựu An, chạy mãi cho đến nhà trọ cô cùng bạn bè thuê chung, nhấn chuông cửa nửa ngày, Tề Giai Kỳ mới ngủ mắt mông lung, ngáp liên tục đi ra ngoài, nói với anh: "Hựu An? Hựu An chưa về mà!"
Thế Giang Đông mới biết mình bị nha đầu kia đùa bỡn. Đường đường là cục trưởng cục trinh sát, lại bị tiểu nha đầu đánh lạc hướng. Ngồi trên xe, châm một điếu thuốc, trực tiếp điện thoại cho tiểu nha đầu. Khó khăn lắm mới nghe máy, tiểu nha đầu lại trực tiếp tống choGiang Đông cắn răng nghiến lợi nói: "Hứa Hựu An, anh hỏi em lần nữa, em ở đâu?"
m thanh này, cách microphone Chu Tự Hoành cũng có thể nghe được. Tiểu nha đầu này thật đem Giang Đông chọc cho nổi điên. Thấy rằng nếu là cấp dưới của Giang Đông, lúc này đã sợ run rồi. Nhưng nha đầu này thì sao, hừ một tiếng, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy: "Anh muốn nhúng tay vào sao." Sau đó trực tiếp tắt máy.
Trong đầu Chu Tự Hoành không khỏi lơ đãng xuất hiện tình cảnh Giang Đông bị tức giận sôi gan. Nói thật, suốt 36 năm, anh chưa từng thấy. Nhưng mà anh vẫn cảm thấy cần thiết nhắc nhở nha đầu này một cái: "Nếu như bây giờ Giang Đông muốn tìm em, tôi nghĩ anh ta nhất định sẽ ôm cây đợi thỏ."
Hứa Hựu An nghiêng đầu nhìn anh: "Anh giống như rất hiểu anh ta?" Chu Tự Hoành nhếch miệng cười, ánh mắt lấp la lấp lánh: "So với em nghĩ còn hiểu hơn, anh ta rất lợi hại, nhưng mà, anh ta từng là bại tướng dưới tay tôi."
Hựu An ngạc nhiên chốc lát, ánh mắt xẹt qua cầu vai anh, mắt chợt sáng lên: "Anh kết hôn chưa?" Chu Tự Hoành vui vẻ: "Chưa, sao vậy, em cũng muốn giới thiệu đối tượng cho tôi?" Hựu An lắc đầu một cái: "Không, tôi muốn tự đề cử mình, anh cảm thấy tôi thế nào?"
Chu Tự Hoành cũng không thể nào ngờ, mình lại bị tiểu nha đầu ném cho vấn đề này. Hơn nữa nha đầu này rõ ràng chính là rắp tâm không tốt, hiển nhiên không phải là coi trọng anh, lý do lớn nhất có thể là vì đối nghịch với Giang Đông. Cô căn bản cũng không muốn giấu giếm động cơ, sao anh có thể không nhìn ra. Việc này đối với Chu Tự Hoành luôn luôn được khen là lòng tự trọng biến thái, có chút bị thương.
Chỉ là tiểu nha đầu dùng đôi mắt to như lưu ly sáng trong nhìn chằm chằm hỏi anh: tôi thế nào? Trong lòng Chu Tự Hoành liền chập chờn một chút, có một giây cảm giác động
Suy nghĩ một chút, Chu Tự Hoành cũng cảm giác mình buồn cười. Đã 36 tuổi rồi, cũng không phải là thiếu niên u mê gì, thế nhưng bởi vì một câu nói đùa bề ngoài của tiểu nha đầu mà dao động.
Chu Tự Hoành cười như không cười nhìn cô, nhìn Hựu An lo lắng, cúi đầu, một hồi lâu mới rầm rì ra mấy chữ: "Cái đó, tôi, tôi đùa thôi......"
Từ góc độ của Chu Tự Hoành có thể thấy rõ ràng cái cổ trắng nõn của cô dần nhuộm thành màu hồng phấn, giống như hoa đào trong núi nở rộ vào ngày xuân, thanh lệ mê người.
Chu Tự Hoành đem xe dừng ở bên đường, mở miệng nói: "Ngẩng đầu lên, nhìn tôi." Giọng nói của anh không cứng rắn, mạnh mẽ giống Giang Đông, nhưng lại mang theo khí thế ra lệnh không khác biệt. Hựu An không tự chủ được ngẩng đầu lên, vừa ngẩng đầu liền chìm vào trong ánh mắt của anh, bên tai nghe anh nói rõ ràng: "Tiểu nha đầu, tôi không diễn trò với người khác, hiểu chưa?"
Hựu An không thể nói gì, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn vẫn quật cường như cũ, nói: "Ai chứ, ai thèm đóng kịch?" Lúc này Chu Tự Hoành chợt cười nhẹ một tiếng: "Thật là một tiểu nha đầu......"
Hựu An lớn tiếng phản bác: "Tôi không phải là tiểu nha đầu, tôi đã 24 rồi, đã sớm không còn là đứa bé." Chu Tự Hoành chau chau mày, bỗng nhiên nói: "Em là em kế của Giang Đông?!" Tuy là nghi vấn, lại vô cùng khẳng định.
Chu Tự Hoành từng nghe Thái hậu nhà anh đề cập tới chuyện nhà họ Giang. Tiệc cưới của chú Giang, ba mẹ anh cũng đi dự, lúc về lại nói đến chuyện cô em kế của Giang Đông đại náo hôn lễ. Mẹ anh nói: "Aizz! Là một cô bé rất xinh đẹp, chỉ là quá bướng bỉnh! Đủ khiến ông Giang đau đầu." Sau lại nghe nói Giang Đông cũng không đối phó nổi. So sánh trước sau, Chu Tự Hoành có thể hoàn toàn khẳng định nha đầu bướng bỉnh này chính là cô em kế trong truyền thuyết của Giang Đông.
Hựu An cắn cắn môi: "Tôi không phải là em gái của anh ta, tôi và anh ta không có quan hệ gì." Chu Tự Hoành trầm ngâm một hồi lâu bỗng nhiên nói: "Tôi tiếp nhận tấm lòng yêu thích, tự tiến cử của em, chỉ là, tôi không có thời gian cũng không rãnh rỗi nói chuyện yêu đương với em. Về việc là đối tượng, nếu như em đồng ý, chúng ta trực tiếp đăng ký kết hôn. Tôi cho em thời gian một tháng để suy nghĩ. Một tháng sau, nếu như em không thay đổi chủ ý, chúng ta liền kết hôn. Nói rõ lần nữa, tôi không có tâm tình diễn trò với em! Kết hôn, em chính là bà xã của Chu Tự Hoành tôi, không thương lượng, không giảm giá. Cho nên, em phải suy nghĩ kỹ càng."
"Chu Tự Hoành?" Đối mặt với Chu Tự Hoành như vậy, Hựu An chợt nhớ, chỉ vào anh, nói: "Anh là Binh Vương - Trung tá năm ngoái bị thương lúc diễn tập quân sự?"
Chu Tự Hoành nhếch nhếch khóe môi: "Thật cao hứng rốt cuộc em cũng nhớ ra. Xem ra chúng ta rất có duyên." Nói xong, nổ máy xe: "Bà xã tương lai, có phải hiện tại em nên nói cho tôi biết địa chỉ nhà em không?"
"Bà xã tương lai?" Nghe anh hài hước gọi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hựu An nóng lên, thân thể không được tự nhiên giật giật: "Tôi, tôi còn chưa đồng ý với anh." Chu Tự Hoành chau chau mày: "Sao tôi lại nhớ, là em cầu hôn trước mà."
Hựu An tức giận nhìn anh, chợt phát hiện, múa mép khua môi với người đàn ông này, cô vĩnh viễn không chiếm được thế thượng phong. Người này am hiểu lòng người, mỗi một câu cô nói, anh cũng nhớ vô cùng rõ ràng. Hơn nữa, tốc độ phản ứng rất nhanh, người đàn ông này quá thông minh, thông minh đến mức đáng sợ.
Hựu An bắt đầu kỳ quái, sao mất thời gian dài như vậy mới nhớ tới anh. Chu Tự Hoành không phải là loại đàn ông người ta có thể dễ dàng quên. Năm ngoái, lần Hựu An tham gia diễn tập đối kháng đạn thật trong vùng núi đó, anh chỉ huy phân đội lính điều tra đặc chủng. Mười người cương quyết khiến toàn quân phe Đỏ bị diệt. Ở dọc khu bắn đạn thật, đạn lạc quẹt qua làm bị thương cánh tay anh, bèn được đưa đến bệnh viện dã chiến xử lý.
Lúc ấy cô còn là một thực tập sinh. Đúng lúc y sĩ trưởng không có ở đó, cô chỉ có thể nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy khâu vết thương cho anh. Không biết có phải khí thế anh quá mạnh mẽ hay không, mà y tá quên chích thuốc tê. Chu Tự Hoành cũng không lên tiếng, thậm chí ngay cả chút phản ứng đau đớn cũng không có. Chờ vết thương được khâu xong, băng bó kỹ càng, y tá mới phát hiện quên chích thuốc tê.
L người cũng bị dọa sợ. Lúc bấy giờ Chu Tự Hoành là Trung tá, đối với bác sĩ, y tá thực tập nho nhỏ như bọn họ mà nói, quả thực còn lớn hơn thủ trưởng. Hai người nơm nớp lo sợ mấy ngày, chờ xử phạt. Nhưng thật lâu cũng không có động tĩnh, y tá đó chính là Triệu Thiến.
Sau đó vô số lần Triệu Thiến nói với cô: "Không trách được mọi người đều nói Binh Vương biến thái! Trong đầu Trung tá Binh Vương đó, đúng là biến thái trong biến thái. Cô khâu vết thương cho mà anh ta cũng không phản ứng, giống như không phải là cánh tay của anh ta."
Đoạn ký ức này bị hai người quên lãng rất nhanh. Không nghĩ tới, một năm sau lại gặp nhau dưới tình huống này. Hựu An rốt cuộc mười phần khẳng định trình độ của anh rất lợi hại, càng tin tưởng Giang Đông cũng không phải là đối thủ của anh. Bởi vì dù Giang Đông lạnh lùng nhưng không biến thái bằng anh.
Xe vững vàng dừng lại, ánh mắt Chu Tự Hoành dừng trước mặt: "Tiểu nha đầu, anh kế em đang ở phía trước." Trong nháy mắt, thân thể Hựu An buộc chặt, nhìn ra ngoài cửa sổ. Quả nhiên, xe jeep của Giang Đông dừng ở cửa nhà cô.
Giang Đông chậm rãi nheo mắt lại nhìn chiếc Hummer chạy tới. Đây là xe của Chu Tự Hoành. Xe ngừng lại, thấy rõ người trong xe, Giang Đông nhíu chặt lông mày, nhảy xuống xe đi tới, kéo cửa bên ghế lái phụ ra, đem Hựu An kéo xuống đẩy ra phía sau mình, nhìn Tự Hoành đề phòng: "Sao lại là anh, sao hai người lại đi cùng nhau?"
Tư thái của Giang Đông chính là gà mẹ che chở gà con, khiến Chu Tự Hoành cười cười đùa giỡn. Nụ cười của anh rơi vào trong mắt Giang Đông, Giang Đông đột nhiên cảm thấy có chút chật vật khi bị nhìn thấu: "Hựu An, em lên nhà trước đi."
Hứa Hựu An chần chờ nhìn nhìn Giang Đông, lại nhìn Chu Tự Hoành một chút. Chu Tự Hoành cười gật đầu một cái: "Đi đi! Tắm nước nóng, ăn một chút gì đó, ngủ một giấc thật ngon."
Hựu An ừ một tiếng, xoay người vào cửa nhà. Vào nhà liền vọt vào phòng, vén lên một góc màn cửa sổ nhìn xuống. Hai người vẫn còn đứng trong mưa, như vậy thật lâu, ai cũng không nhúc nhích.
Giang Đông trầm mặt: "Sao Hựu An lại ở trên xe cậu?" Ánh mắt Chu Tự Hoành lóe lóe: "Nếu tôi nói nhặt được trên đường, cậu có tin không?" Giang Đông trầm mặc một hồi lâu: "Cô ấy đã nói gì với cậu?" Chu Tự Hoành nói: "Giang Đông, tôi nhắc nhở cậu, dù Hựu An là em gái cậu, nhưng cô ấy đã không còn là đứa bé, không cần cái gì cũng phải báo với cậu!"
Giang Đông cảnh giác hỏi: "Có ý gì?" Chu Tự Hoành chợt cười: "Đừng khẩn trương, không có ý gì, chỉ là nhặt được tiểu nha đầu nhếch nhác mà thôi." Nói xong, cúi đầu nhìn đồng hồ: "Không còn sớm, tôi phải về bộ đội." Xoay người lên xe, hạ cửa sổ xe xuống, Chu Tự Hoành vươn một tay thủ thế: "Giang Đông, gặp lại trên chiến trường."
Xe Chu Tự Hoành biến mất trong màn mưa thật lâu, Giang Đông vẫn nghiêng người ngẩng đầu. Rèm hoa nhỏ ở cửa sổ lầu hai nhanh chóng lóe lên một cái, che che ẩn ẩn.
Giang Đông cũng không biết mình bị làm sao, có lẽ là trực giác quân nhân. Năm đó lúc biết Hựu An và Trần Lỗi yêu nhau, anh cũng không có loại cảm giác hiện tại này. Trong tiềm thức, Giang Đông cảm thấy, Trần Lỗi và Hựu An yêu nhau, tựa như con nít ranh, sẽ không nên chuyện. Cho nên, dù mỗi ngày hai người đều ở cùng một chỗ, Giang Đông cũng không coi là quan trọng.
Nhưng hôm nay Chu Tự Hoành đưa Hựu An một chuyến, anh liền bắt đầu lo lắng. Bởi vì anh hiểu Chu Tự Hoành rất rõ. Nếu nói Giang Đông anh kiêu ngạo, thì Chu Tự Hoành hoàn toàn được xưng tụng là vô cùng kiêu ngạo. Hơn nữa, anh ta cũng không phải là gã đàn ông thích xen vào chuyện thiên hạ, đừng nói đến việc nửa đường cho người xa lạ đi nhờ xe. Đây không phải là phong cách của Chu Tự Hoành.
Giang Đông về đến nhà, tắm rửa xong vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này. Lúc Giang Thành tiến vào, phát hiện con trai nhìn ngoài cửa sổ không biết nghĩ gì, nghĩ đến nhập thần. Điếu thuốc trong tay cháy tới ngón tay cũng không có cảm giác.
Giang Thành đem thuốc trong tay anh lấy xuống, đặt vào trong gạt tàn, ngồi xuống đối diện anh hỏi: "Sao vậy? Có tâm sự?" Tính tình Giang Đông có chút trầm muộn, rất nhiều việc không hề nói ra. Tạo nên tính tình như vậy, có quan hệ rất lớn với gia đình không vẹn toàn của bọn họ. Đối với đứa con trai này, Giang Thành vẫn thủy chung mang một phần áy náy.
Con trai rất xuất sắc, thành tựu hôm nay của anhhoàn toàn loại bỏ nhân tố bối cảnh, nhưng Giang Thành biết, dựa vào bối cảnh, tuyệt đối không tạo được Giang Đông ưu tú như vậy. Chỉ là có lúc, tính tình quá mức cứng rắn bền bỉ, cũng không phải là chuyện tốt. Không phải tất cả mọi chuyện đều có thể dùng cách như bộ đội trên chiến trường để giải quyết. Thế thái nhân tình, tình cảm gia đình, những thứ này đều cần rất nhiều tình thương. Mà với quan sát của Giang Thành, con trai có thể rất xem nhẹ tình thương. Nhưng Giang Thành lại không thể không chú ý đến lòng tự ái vô cùng lớn của con trai. Cho nên, có lúc vai trò người cha này cũng nắm không chặt.
Giang Đông lại đốt một điếu thuốc, hít một hơi rồi nói: "Hựu An về rồi." Giang Thành nói: "Cha không hỏi Hựu An, là hỏi con. Năm nay đã 36 rồi, lúc nào thì con cho cha bồng cháu? Dì Thanh của con nói con gái một đồng nghiệp của dì cũng không tệ, là giáo viên trung học, hai mươi tám tuổi, nếu không thì hẹn......" Giang Thành nói chưa dứt lời, liền bị Giang Đông cắt đứt: "Cha, diễn tập sát bên rồi, ngày mai con phải trở về bộ đội, sao mà có thời giờ làm những việc này, sau này hãy nói!"
Giang Thành thở dài: "Giang Đông, không phải mỗi cặp vợ chồng đều giống cha và mẹ con. Mỗi người đàn ông đều phải trải qua quá trình yêu đương kết hôn sinh con, cuộc sống mới có thể đầy đủ. Làm quân nhân không phải là toàn bộ cuộc đời, con hiểu chưa. Được rồi, cha không dài dòng, dài dòng nữa, con lại không thích về nhà. Cha xem kế hoạch diễn tập lần này của các con, Tự Hoành là chủ lực của quân Xanh. Cấp dưới của Tự Hoành đều có thể lấy một địch trăm, huống chi trang bị lại hoàn mỹ. Súng máy 95 đấu với súng cối 81, sợ rằng quân Đỏ các con sẽ chịu chút thiệt thòi. Chỉ là thắng bại là chuyện thường của nhà binh, làm quân nhân, hơn nữa còn là chỉ huy, nhớ phải có tâm bình tĩnh, thắng không kiêu bại không nản."
Giang Đông gật đầu một cái: "Con rõ mà, cha đi ngủ đi!" Sau khi Giang Thành ra ngoài, Giang Đông liền nghĩ tới Hựu An. Muốn chờ diễn tập quân sự lần này kết thúc, tìm thời gian rãnh nói chuyện cặn kẽ một chút với tiểu nha đầu. Không phải sư trưởng đã từng nói với bọn họ, thấu hiểu rất quan trọng sao! Suy nghĩ cẩn thận một chút, thiếu sót giữa anh và Hựu An cũng chính là chưa thấu hiểu nhau.
Tự Hoành nói cũng có đạo lý nhất định. Có lẽ chính là nhiều năm qua, anh thủy chung vẫn xem Hựu An như đứa bé mà đối đãi. Thân phận của hai người như vậy, càng khiến tâm lý Hựu An ngoan cường chống đối lâu như vậy.
Giang Đông nhớ tới ánh mắt Hựu An ong nháy mắt nhìn Tự Hoành, cái loại mập mờ cùng thân cận vô hình đó, khiến trong lòng Giang Đông không thoải mái, như bị một tảng đá chận lại.
Cô không muốn Giang Đông quản cô. Giang Đông luôn có bộ dạng cao cao tại thượng, cái gì cũng biết, sắc mặt gì cũng hiểu, khiến cô vô cùng chán ghét. Trong mắt anh, cô vĩnh viễn giống như đứa bé thích cố tình gây sự.
Nếu xui xẻo, uống miếng nước lạnh cũng tê răng, mới ra đến cửa lớn, đã gặp phải mưa. Hựu An ghét trời mưa, ghét cái loại cảm giác ướt nhẹp do nước mưa hắt vào người, giống như ngay cả trong lòng cũng u ám theo.
Cô tìm mái hiên núp ở phía dưới mà đụt mưa. Mưa xuân tí tách từng giọt thật không thoải mái. Hựu An đợi một lát, thấy mưa không có khuynh hướng ngừng rơi, định cắn răng vọt vào trong mưa. Cô không thể chờ ở chỗ này, Giang Đông không tìm được cô, nhất định sẽ quay lại, lúc này cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt lên giọng giảng dạy của anh.
Sau lưng, một chiếc xe chạy qua, hắt nước bùn tung tóe lên người cô, Hựu An tức giận rống lên một câu: "Khốn kiếp, lái xe mà không nhìn người sao." Chỉ là tâm tình không tốt, muốn phát tiết một chút, không nghĩ ‘két’ một tiếng, xe ngừng trước mặt, sau đó đèn xe mở ra, nhanh chóng dừng bên người Hựu An, cửa sổ xe kéo xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai đang tức giận.
Những năm gần đây, Chu Tự Hoành không muốn nhất chính là về nhà. Bởi vì mỗi lần về nhà, đều phải đối mặt với Thái hậu nhà anh, bức hôn không biết bao nhiêu lần mà không sợ người khác phiền lòng. Có lúc còn phát động lôi kéo ông cụ nhà anh. Gần hai năm, chỉ cần về nhà, chủ đề trên bàn cơm đều như một: "Tự Hoành à! Cô con gái nhà đó, mẹ thấy rất tốt, tranh thủ lúc rãnh mà gặp mặt đi! Hoặc là con xem coi lúc nào thì kết hôn, mẹ với cha con đều đã già rồi, không phải con muốn chúng ta vào quan tài mà cũng không ôm được cháu nội sao!"
Tự Hoành không phải con trai độc nhất, nhưng anh là con lớn trong nhà. Em trai Chu Tự Hàn của anh, núp ở phía sau người anh trai này, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng thảnh thơi, dễ chịu.
Đâu phải Chu Tự Hoành không muốn kết hôn! Trong bộ đội thường diễn tập, thỉnh thoảng lại có nhiệm vụ khẩn cấp do mấy đồng đội lớn tuổi giải ngũ, phải huấn luyện đội viên, còn phải lựa chọn tân binh, chuẩn bị lực lượng kế thừa...... Một chuyện tiếp một chuyện, anh cũng hận không được sinh ra có bốn tay tám chân, còn ở đó mà xem mắt? Lại còn kết hôn?
Phải nói thằng nhóc Tự Hàn này càng ngày càng không ra gì, sợ anh qua được, sẽ chỉ còn sót lại một mình cậu ta tiếp nhận phát biểu tình ý sâu xa về Thành Gia Lập Nghiệp của Thái hậu cùng đồng chí thủ trưởng. Anh mới vừa vòng vèo thoát ra, liền bị thằng nhóc này chận trở lại, cuối cùng anh đồng ý sau lần diễn tập này sẽ đi xem mắt, đồng chí thủ trưởng cùng Thái hậu nhà anh mới thả anh ra.
Lúc Chu Tự Hoành đi ra, trời đã mưa, anh vừa lái xe vừa nghĩ đến chuyện diễn tập lần này, căn bản không chú ý có người ở ven đường. Đây là con đường duy nhất ra cổng lớn, bình thường căn bản sẽ không có ai đi bộ. Nhưng mà nghe một giọng nói quen thuộc, Chu Tự Hoành vẫn quay trở lại.
Bình tĩnh mà xem xét, Chu Tự Hoành thật có chút ý tứ ** với cô. Không thể không nói, bộ dáng cô rất xinh đẹp, lại nhỏ nhắn xinh xắn, trên căn bản có thể thỏa mãn ý tưởng cùng mong đợi của đàn ông bọn họ với phụ nữ. Nhưng những nhân tố này cũng không đủ để đại đội trưởng đại đội điều tra đặc chủng như anh quan tâm đến chuyện bao đồng.
Lại nói, hay là bởi vì Giang Đông? Xét quan hệ nhà họ Giang cùng nhà họ Chu, cũng phải đến hai đời, là ông nội của Giang Đông và ông nội của Chu Tự Hoành cùng tham gia chiến tranh giải phóng ở một nơi.
Đến đồng lứa của cha Chu Tự Hoành và cha Giang Đông, cũng là cùng nơi mà tham gia quân ngũ. Hôm nay ông Chu đứng đầu quân khu, cha của Giang Đông giữ chức tổng Tham mưu, cũng là đứng đầu.
Chu Tự Hoành cùng Giang Đông là có tiếng mà cũng có miếng, có thể xem là mãnh hổ cũng không ngoa. Hai người cùng học mẫu giáo, tiểu học, trung học (cấp 2), cao trung (cấp 3), trường quân đội, làm tân binh cũng cùng nhau vào cục điều tra, cục trinh sát, là một trong những anh em ưu tú được chọn.
Có thể nói, không ai hiểu rõ bọn anh hơn cả hai, hai người vừa là bạn bè vừa là đối thủ, âm thầm là bạn bè, chiến trường là đối thủ. Giang Đông là lá bài chủ chốt Sư vương của cục trinh sát, Chu Tự Hoành anh lại được khen là Binh vương – đại đội trưởng đại đội điều tra đặc chủng, lá chắn, khắc tinh của bộ đội, xét trình độ nào đó mà nói, thế lực hai người ngang nhau.
Thủ trưởng phía trên, không biết có phải là có hứng thú tệ hại hay không, mỗi lần diễn tập, cơ hồ đều đem hai người phân đến hai phe Xanh – Đỏ. Khiến hai người này âm thầm là bạn bè tốt nhất, trên chiến trường trở thành kẻ địch, cần phải đánh nhau một trận anh chết tôi sống, thủ trưởng cấp trên mới thoải mái, thư thái.
Cho nên mới nói, quan hệ của Chu Tự Hoành cùng Giang Đông thật có điểm không nói rõ được. Hơn nữa, ở quân khu cho đến tận lúc này, chỉ còn sót lại hai người lớn tuổi độc thân, vấn đề cá nhân cũng nhanh trở thành vấn đề của tổ chức.
Hai người giống nhau, chẳng thèm quan tâm, ai cũng không tìm đối tượng, ai cũng không kết hôn. Đừng nói cha mẹ của hai người bọn họ gấp gáp, ngay cả tầng tầng lớp lớp lãnh đạo phía trên cũng gấp gáp. Tân binh hàng năm của đoàn văn công điều xuống, đầu tiên chính là lướt qua trước mắt hai lão độc thân này. Cũng chỉ vì một ý định, ngộ nhỡ có ai vừa mắt, cũng có thông tin tốt mà báo cáo với hai vị thủ trưởng.
Đáng tiếc cho dù có bao nhiêu cô gái đẹp, Giang Đông cũng không thèm nhìn một cái, trực tiếp coi thường. Chu Tự Hoành thì sao, có lẽ còn ngước mắt lên nhìn một cái, thuận đường phát biểu chút ý kiến: "Ừ, nhìn cũng không tệ, chỉ là thân thể hơi gầy."
Lãnh đạo cũng không biết nói gì cho phải, ai bảo cậu chọn tân binh chứ, là bảo cậu tìm vợ! Tóm lại, hai người này chính là hai người duy nhất, khi là tân binh, có thể vượt cấp đuổi kịp đại đội trưởng. Cho tới bây giờ, cả quân khu chắc cũng không còn ai có thể hạ được hai thằng nhóc này. Là binh lính đầu tiên dày dạn, có kỹ thuật, đầu óc, năng lực so ra chỉ hơn chứ không kém những binh lính lão thành đầy kinh nghiệm, nên ai cũng không thèm nghía đến.
Với ánh sáng chói lọi đếm cũng không xuể trước kia, nên ngay khi bên cạnh Giang Đông đột nhiên xuất hiện một cô gái xinh đẹp như vậy, Chu Tự Hoành không hiểu rõ, cũng thật xin lỗi mình. Hơn nữa, dường như nha đầu này cùng anh cũng rất có duyên.
Tiểu nha đầu ngẩng đầu, lúc này giống như con mèo rơi xuống nước, khí thế lần trước lúc gây gổ, một chút cũng không thấy được. Không, phải nói là, cặp mắt to kia hàm chứa lửa giận còn chưa mất, trong mưa càng phát ra ánh sáng.
Hứa Hựu An không muốn thật sẽ cho qua chuyện này, vừa định nói mấy câu với anh, nương theo ánh đèn đường, lướt qua ba sao hai vạch trên bả vai anh, khí thế mới vừa có trong toàn thân, xì một cái lặng mất hết.
Cô cũng coi như là lính, vô cùng rõ ràng bộ đội là nơi phân biệt cấp bậc. Binh nhất, gặp ai thì cũng phải chào kêu thủ trưởng. Cô là một bác sĩ ngoại khoa nhỏ ở Quân tổng, dám ‘lấy hạ phạm thượng’ va chạm với Thượng tá. Chán sống sao, người này cũng không phải là Giang Đông.
Nhưng Hứa Hựu An cũng không cam chịu cứ yếu thế như vậy, lầm bầm một câu: "Anh làm nước tung tóe lên tôi, có lỗi trước, thủ trưởng cũng không thể lấy lớn hiếp nhỏ......"
Chu Tự Hoành gõ tay lái một cái: "Tôi khi dễ cô lúc nào, tôi trở lại là để nói xin lỗi, để tỏ thành ý xin lỗi của tôi, lên xe đi, tôi cho cô đi nhờ một đoạn."
"A!" Hứa Hựu An không nghĩ thủ trưởng dễ nói chuyện như thế. Ngẩng đầu nhìn trời một chút, cảm thấy mình sẽ không thoát được cơn mưa, kéo cửa phía ghế lái phụ ra, ngồi lên.
Chu Tự Hoành liếc ngang cô một cái, nắm một cái khăn lông lớn ở phía sau ném cho cô, Hứa Hựu An lí nhí nói một câu: "Cám ơn thủ trưởng."
"Thủ trưởng?" Chu Tự Hoành không khỏi bật cười: "Bình thường em cũng xưng hô như vậy với Giang Đông sao?" Câu nói đầu tiên của Chu Tự Hoành giống như ngòi nổ, Hứa Hựu An nhanh chóng trợn to mắt, lông mao cả người mới vừa xẹp xuống, vèo một cái liền dựng lên, vẻ mặt phòng bị hỏi: "Anh biết Giang Đông?"
Chu Tự Hoành nhìn bộ dạng ấy của cô, không nhịn được đưa tay ra, kéo 1 góc khăn lông lớn trong tay cô qua, rất tự nhiên lau gương mặt cho cô : "Nơi này có bùn. Tôi và Giang Đông cùng ở quân khu này, sao tôi có thể không biết lá bài chủ chốt - cục trưởng cục trinh sát chứ?"
Hứa Hựu An căn bản không chú ý động tác nhỏ này của anh rất không thích hợp, quay đầu lại nhìn đường về: "Nhà anh cũng ở đây? Vậy cha anh khẳng định cũng là thủ trưởng lớn?"
Chu Tự Hoành gật đầu một cái: "Cũng không khác cha của Giang Đông lắm. Tiểu nha đầu, có thể nói cho tôi biết quan hệ của em và Giang Đông không?" Hứa Hựu An cắn cắn môi: "Tôi không biết thủ trưởng cũng hiếu kỳ như vậy."
Chu Tự Hoành vui vẻ: "Phải, em không thích thì đừng nói, đây cũng không phải là bí mật quân sự gì, tôi cũng không thể nghiêm hình bức cung với em......" Điện thoại trong túi xách Hứa Hựu An vang lên, Hựu An lấy ra, chưa trực tiếp nhìn liền tắt máy, nhưng Chu Tự Hoành nhìn thấy, còn nhìn thấy đó là số của Giang Đông.
Với hiểu biết của anh về Giang Đông, không thể bởi vì nha đầu này cắt điện thoại mà liền thôi. Giang Đông và anh đều có một điểm giống nhau, chỉ cần nhận thức đúng mục tiêu, không đạt mục đích quyết không bỏ qua, vô luận là người hay việc.
Quả nhiên, điện thoại di động lập tức lại vang lên, một lần lại một lần. Hứa Hựu An cau mày, cuối cùng không thể nhịn được nữa, nghe máy, vừa bấm nút, liền nghe thấy giọng Giang Đông bên kia: "Hứa Hựu An, em ở đâu?" "Không mượn anh xen vào." Cái miệng nhỏ nhắn của Hứa Hựu An nhếch lên liền thốt ra một câu như vậy. Chu Tự Hoành không khỏi chau chau mày.
Giang Đông thật tức giận. Đuổi theo Hứa Hựu An, chạy mãi cho đến nhà trọ cô cùng bạn bè thuê chung, nhấn chuông cửa nửa ngày, Tề Giai Kỳ mới ngủ mắt mông lung, ngáp liên tục đi ra ngoài, nói với anh: "Hựu An? Hựu An chưa về mà!"
Thế Giang Đông mới biết mình bị nha đầu kia đùa bỡn. Đường đường là cục trưởng cục trinh sát, lại bị tiểu nha đầu đánh lạc hướng. Ngồi trên xe, châm một điếu thuốc, trực tiếp điện thoại cho tiểu nha đầu. Khó khăn lắm mới nghe máy, tiểu nha đầu lại trực tiếp tống choGiang Đông cắn răng nghiến lợi nói: "Hứa Hựu An, anh hỏi em lần nữa, em ở đâu?"
m thanh này, cách microphone Chu Tự Hoành cũng có thể nghe được. Tiểu nha đầu này thật đem Giang Đông chọc cho nổi điên. Thấy rằng nếu là cấp dưới của Giang Đông, lúc này đã sợ run rồi. Nhưng nha đầu này thì sao, hừ một tiếng, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy: "Anh muốn nhúng tay vào sao." Sau đó trực tiếp tắt máy.
Trong đầu Chu Tự Hoành không khỏi lơ đãng xuất hiện tình cảnh Giang Đông bị tức giận sôi gan. Nói thật, suốt 36 năm, anh chưa từng thấy. Nhưng mà anh vẫn cảm thấy cần thiết nhắc nhở nha đầu này một cái: "Nếu như bây giờ Giang Đông muốn tìm em, tôi nghĩ anh ta nhất định sẽ ôm cây đợi thỏ."
Hứa Hựu An nghiêng đầu nhìn anh: "Anh giống như rất hiểu anh ta?" Chu Tự Hoành nhếch miệng cười, ánh mắt lấp la lấp lánh: "So với em nghĩ còn hiểu hơn, anh ta rất lợi hại, nhưng mà, anh ta từng là bại tướng dưới tay tôi."
Hựu An ngạc nhiên chốc lát, ánh mắt xẹt qua cầu vai anh, mắt chợt sáng lên: "Anh kết hôn chưa?" Chu Tự Hoành vui vẻ: "Chưa, sao vậy, em cũng muốn giới thiệu đối tượng cho tôi?" Hựu An lắc đầu một cái: "Không, tôi muốn tự đề cử mình, anh cảm thấy tôi thế nào?"
Chu Tự Hoành cũng không thể nào ngờ, mình lại bị tiểu nha đầu ném cho vấn đề này. Hơn nữa nha đầu này rõ ràng chính là rắp tâm không tốt, hiển nhiên không phải là coi trọng anh, lý do lớn nhất có thể là vì đối nghịch với Giang Đông. Cô căn bản cũng không muốn giấu giếm động cơ, sao anh có thể không nhìn ra. Việc này đối với Chu Tự Hoành luôn luôn được khen là lòng tự trọng biến thái, có chút bị thương.
Chỉ là tiểu nha đầu dùng đôi mắt to như lưu ly sáng trong nhìn chằm chằm hỏi anh: tôi thế nào? Trong lòng Chu Tự Hoành liền chập chờn một chút, có một giây cảm giác động
Suy nghĩ một chút, Chu Tự Hoành cũng cảm giác mình buồn cười. Đã 36 tuổi rồi, cũng không phải là thiếu niên u mê gì, thế nhưng bởi vì một câu nói đùa bề ngoài của tiểu nha đầu mà dao động.
Chu Tự Hoành cười như không cười nhìn cô, nhìn Hựu An lo lắng, cúi đầu, một hồi lâu mới rầm rì ra mấy chữ: "Cái đó, tôi, tôi đùa thôi......"
Từ góc độ của Chu Tự Hoành có thể thấy rõ ràng cái cổ trắng nõn của cô dần nhuộm thành màu hồng phấn, giống như hoa đào trong núi nở rộ vào ngày xuân, thanh lệ mê người.
Chu Tự Hoành đem xe dừng ở bên đường, mở miệng nói: "Ngẩng đầu lên, nhìn tôi." Giọng nói của anh không cứng rắn, mạnh mẽ giống Giang Đông, nhưng lại mang theo khí thế ra lệnh không khác biệt. Hựu An không tự chủ được ngẩng đầu lên, vừa ngẩng đầu liền chìm vào trong ánh mắt của anh, bên tai nghe anh nói rõ ràng: "Tiểu nha đầu, tôi không diễn trò với người khác, hiểu chưa?"
Hựu An không thể nói gì, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn vẫn quật cường như cũ, nói: "Ai chứ, ai thèm đóng kịch?" Lúc này Chu Tự Hoành chợt cười nhẹ một tiếng: "Thật là một tiểu nha đầu......"
Hựu An lớn tiếng phản bác: "Tôi không phải là tiểu nha đầu, tôi đã 24 rồi, đã sớm không còn là đứa bé." Chu Tự Hoành chau chau mày, bỗng nhiên nói: "Em là em kế của Giang Đông?!" Tuy là nghi vấn, lại vô cùng khẳng định.
Chu Tự Hoành từng nghe Thái hậu nhà anh đề cập tới chuyện nhà họ Giang. Tiệc cưới của chú Giang, ba mẹ anh cũng đi dự, lúc về lại nói đến chuyện cô em kế của Giang Đông đại náo hôn lễ. Mẹ anh nói: "Aizz! Là một cô bé rất xinh đẹp, chỉ là quá bướng bỉnh! Đủ khiến ông Giang đau đầu." Sau lại nghe nói Giang Đông cũng không đối phó nổi. So sánh trước sau, Chu Tự Hoành có thể hoàn toàn khẳng định nha đầu bướng bỉnh này chính là cô em kế trong truyền thuyết của Giang Đông.
Hựu An cắn cắn môi: "Tôi không phải là em gái của anh ta, tôi và anh ta không có quan hệ gì." Chu Tự Hoành trầm ngâm một hồi lâu bỗng nhiên nói: "Tôi tiếp nhận tấm lòng yêu thích, tự tiến cử của em, chỉ là, tôi không có thời gian cũng không rãnh rỗi nói chuyện yêu đương với em. Về việc là đối tượng, nếu như em đồng ý, chúng ta trực tiếp đăng ký kết hôn. Tôi cho em thời gian một tháng để suy nghĩ. Một tháng sau, nếu như em không thay đổi chủ ý, chúng ta liền kết hôn. Nói rõ lần nữa, tôi không có tâm tình diễn trò với em! Kết hôn, em chính là bà xã của Chu Tự Hoành tôi, không thương lượng, không giảm giá. Cho nên, em phải suy nghĩ kỹ càng."
"Chu Tự Hoành?" Đối mặt với Chu Tự Hoành như vậy, Hựu An chợt nhớ, chỉ vào anh, nói: "Anh là Binh Vương - Trung tá năm ngoái bị thương lúc diễn tập quân sự?"
Chu Tự Hoành nhếch nhếch khóe môi: "Thật cao hứng rốt cuộc em cũng nhớ ra. Xem ra chúng ta rất có duyên." Nói xong, nổ máy xe: "Bà xã tương lai, có phải hiện tại em nên nói cho tôi biết địa chỉ nhà em không?"
"Bà xã tương lai?" Nghe anh hài hước gọi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hựu An nóng lên, thân thể không được tự nhiên giật giật: "Tôi, tôi còn chưa đồng ý với anh." Chu Tự Hoành chau chau mày: "Sao tôi lại nhớ, là em cầu hôn trước mà."
Hựu An tức giận nhìn anh, chợt phát hiện, múa mép khua môi với người đàn ông này, cô vĩnh viễn không chiếm được thế thượng phong. Người này am hiểu lòng người, mỗi một câu cô nói, anh cũng nhớ vô cùng rõ ràng. Hơn nữa, tốc độ phản ứng rất nhanh, người đàn ông này quá thông minh, thông minh đến mức đáng sợ.
Hựu An bắt đầu kỳ quái, sao mất thời gian dài như vậy mới nhớ tới anh. Chu Tự Hoành không phải là loại đàn ông người ta có thể dễ dàng quên. Năm ngoái, lần Hựu An tham gia diễn tập đối kháng đạn thật trong vùng núi đó, anh chỉ huy phân đội lính điều tra đặc chủng. Mười người cương quyết khiến toàn quân phe Đỏ bị diệt. Ở dọc khu bắn đạn thật, đạn lạc quẹt qua làm bị thương cánh tay anh, bèn được đưa đến bệnh viện dã chiến xử lý.
Lúc ấy cô còn là một thực tập sinh. Đúng lúc y sĩ trưởng không có ở đó, cô chỉ có thể nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy khâu vết thương cho anh. Không biết có phải khí thế anh quá mạnh mẽ hay không, mà y tá quên chích thuốc tê. Chu Tự Hoành cũng không lên tiếng, thậm chí ngay cả chút phản ứng đau đớn cũng không có. Chờ vết thương được khâu xong, băng bó kỹ càng, y tá mới phát hiện quên chích thuốc tê.
L người cũng bị dọa sợ. Lúc bấy giờ Chu Tự Hoành là Trung tá, đối với bác sĩ, y tá thực tập nho nhỏ như bọn họ mà nói, quả thực còn lớn hơn thủ trưởng. Hai người nơm nớp lo sợ mấy ngày, chờ xử phạt. Nhưng thật lâu cũng không có động tĩnh, y tá đó chính là Triệu Thiến.
Sau đó vô số lần Triệu Thiến nói với cô: "Không trách được mọi người đều nói Binh Vương biến thái! Trong đầu Trung tá Binh Vương đó, đúng là biến thái trong biến thái. Cô khâu vết thương cho mà anh ta cũng không phản ứng, giống như không phải là cánh tay của anh ta."
Đoạn ký ức này bị hai người quên lãng rất nhanh. Không nghĩ tới, một năm sau lại gặp nhau dưới tình huống này. Hựu An rốt cuộc mười phần khẳng định trình độ của anh rất lợi hại, càng tin tưởng Giang Đông cũng không phải là đối thủ của anh. Bởi vì dù Giang Đông lạnh lùng nhưng không biến thái bằng anh.
Xe vững vàng dừng lại, ánh mắt Chu Tự Hoành dừng trước mặt: "Tiểu nha đầu, anh kế em đang ở phía trước." Trong nháy mắt, thân thể Hựu An buộc chặt, nhìn ra ngoài cửa sổ. Quả nhiên, xe jeep của Giang Đông dừng ở cửa nhà cô.
Giang Đông chậm rãi nheo mắt lại nhìn chiếc Hummer chạy tới. Đây là xe của Chu Tự Hoành. Xe ngừng lại, thấy rõ người trong xe, Giang Đông nhíu chặt lông mày, nhảy xuống xe đi tới, kéo cửa bên ghế lái phụ ra, đem Hựu An kéo xuống đẩy ra phía sau mình, nhìn Tự Hoành đề phòng: "Sao lại là anh, sao hai người lại đi cùng nhau?"
Tư thái của Giang Đông chính là gà mẹ che chở gà con, khiến Chu Tự Hoành cười cười đùa giỡn. Nụ cười của anh rơi vào trong mắt Giang Đông, Giang Đông đột nhiên cảm thấy có chút chật vật khi bị nhìn thấu: "Hựu An, em lên nhà trước đi."
Hứa Hựu An chần chờ nhìn nhìn Giang Đông, lại nhìn Chu Tự Hoành một chút. Chu Tự Hoành cười gật đầu một cái: "Đi đi! Tắm nước nóng, ăn một chút gì đó, ngủ một giấc thật ngon."
Hựu An ừ một tiếng, xoay người vào cửa nhà. Vào nhà liền vọt vào phòng, vén lên một góc màn cửa sổ nhìn xuống. Hai người vẫn còn đứng trong mưa, như vậy thật lâu, ai cũng không nhúc nhích.
Giang Đông trầm mặt: "Sao Hựu An lại ở trên xe cậu?" Ánh mắt Chu Tự Hoành lóe lóe: "Nếu tôi nói nhặt được trên đường, cậu có tin không?" Giang Đông trầm mặc một hồi lâu: "Cô ấy đã nói gì với cậu?" Chu Tự Hoành nói: "Giang Đông, tôi nhắc nhở cậu, dù Hựu An là em gái cậu, nhưng cô ấy đã không còn là đứa bé, không cần cái gì cũng phải báo với cậu!"
Giang Đông cảnh giác hỏi: "Có ý gì?" Chu Tự Hoành chợt cười: "Đừng khẩn trương, không có ý gì, chỉ là nhặt được tiểu nha đầu nhếch nhác mà thôi." Nói xong, cúi đầu nhìn đồng hồ: "Không còn sớm, tôi phải về bộ đội." Xoay người lên xe, hạ cửa sổ xe xuống, Chu Tự Hoành vươn một tay thủ thế: "Giang Đông, gặp lại trên chiến trường."
Xe Chu Tự Hoành biến mất trong màn mưa thật lâu, Giang Đông vẫn nghiêng người ngẩng đầu. Rèm hoa nhỏ ở cửa sổ lầu hai nhanh chóng lóe lên một cái, che che ẩn ẩn.
Giang Đông cũng không biết mình bị làm sao, có lẽ là trực giác quân nhân. Năm đó lúc biết Hựu An và Trần Lỗi yêu nhau, anh cũng không có loại cảm giác hiện tại này. Trong tiềm thức, Giang Đông cảm thấy, Trần Lỗi và Hựu An yêu nhau, tựa như con nít ranh, sẽ không nên chuyện. Cho nên, dù mỗi ngày hai người đều ở cùng một chỗ, Giang Đông cũng không coi là quan trọng.
Nhưng hôm nay Chu Tự Hoành đưa Hựu An một chuyến, anh liền bắt đầu lo lắng. Bởi vì anh hiểu Chu Tự Hoành rất rõ. Nếu nói Giang Đông anh kiêu ngạo, thì Chu Tự Hoành hoàn toàn được xưng tụng là vô cùng kiêu ngạo. Hơn nữa, anh ta cũng không phải là gã đàn ông thích xen vào chuyện thiên hạ, đừng nói đến việc nửa đường cho người xa lạ đi nhờ xe. Đây không phải là phong cách của Chu Tự Hoành.
Giang Đông về đến nhà, tắm rửa xong vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này. Lúc Giang Thành tiến vào, phát hiện con trai nhìn ngoài cửa sổ không biết nghĩ gì, nghĩ đến nhập thần. Điếu thuốc trong tay cháy tới ngón tay cũng không có cảm giác.
Giang Thành đem thuốc trong tay anh lấy xuống, đặt vào trong gạt tàn, ngồi xuống đối diện anh hỏi: "Sao vậy? Có tâm sự?" Tính tình Giang Đông có chút trầm muộn, rất nhiều việc không hề nói ra. Tạo nên tính tình như vậy, có quan hệ rất lớn với gia đình không vẹn toàn của bọn họ. Đối với đứa con trai này, Giang Thành vẫn thủy chung mang một phần áy náy.
Con trai rất xuất sắc, thành tựu hôm nay của anhhoàn toàn loại bỏ nhân tố bối cảnh, nhưng Giang Thành biết, dựa vào bối cảnh, tuyệt đối không tạo được Giang Đông ưu tú như vậy. Chỉ là có lúc, tính tình quá mức cứng rắn bền bỉ, cũng không phải là chuyện tốt. Không phải tất cả mọi chuyện đều có thể dùng cách như bộ đội trên chiến trường để giải quyết. Thế thái nhân tình, tình cảm gia đình, những thứ này đều cần rất nhiều tình thương. Mà với quan sát của Giang Thành, con trai có thể rất xem nhẹ tình thương. Nhưng Giang Thành lại không thể không chú ý đến lòng tự ái vô cùng lớn của con trai. Cho nên, có lúc vai trò người cha này cũng nắm không chặt.
Giang Đông lại đốt một điếu thuốc, hít một hơi rồi nói: "Hựu An về rồi." Giang Thành nói: "Cha không hỏi Hựu An, là hỏi con. Năm nay đã 36 rồi, lúc nào thì con cho cha bồng cháu? Dì Thanh của con nói con gái một đồng nghiệp của dì cũng không tệ, là giáo viên trung học, hai mươi tám tuổi, nếu không thì hẹn......" Giang Thành nói chưa dứt lời, liền bị Giang Đông cắt đứt: "Cha, diễn tập sát bên rồi, ngày mai con phải trở về bộ đội, sao mà có thời giờ làm những việc này, sau này hãy nói!"
Giang Thành thở dài: "Giang Đông, không phải mỗi cặp vợ chồng đều giống cha và mẹ con. Mỗi người đàn ông đều phải trải qua quá trình yêu đương kết hôn sinh con, cuộc sống mới có thể đầy đủ. Làm quân nhân không phải là toàn bộ cuộc đời, con hiểu chưa. Được rồi, cha không dài dòng, dài dòng nữa, con lại không thích về nhà. Cha xem kế hoạch diễn tập lần này của các con, Tự Hoành là chủ lực của quân Xanh. Cấp dưới của Tự Hoành đều có thể lấy một địch trăm, huống chi trang bị lại hoàn mỹ. Súng máy 95 đấu với súng cối 81, sợ rằng quân Đỏ các con sẽ chịu chút thiệt thòi. Chỉ là thắng bại là chuyện thường của nhà binh, làm quân nhân, hơn nữa còn là chỉ huy, nhớ phải có tâm bình tĩnh, thắng không kiêu bại không nản."
Giang Đông gật đầu một cái: "Con rõ mà, cha đi ngủ đi!" Sau khi Giang Thành ra ngoài, Giang Đông liền nghĩ tới Hựu An. Muốn chờ diễn tập quân sự lần này kết thúc, tìm thời gian rãnh nói chuyện cặn kẽ một chút với tiểu nha đầu. Không phải sư trưởng đã từng nói với bọn họ, thấu hiểu rất quan trọng sao! Suy nghĩ cẩn thận một chút, thiếu sót giữa anh và Hựu An cũng chính là chưa thấu hiểu nhau.
Tự Hoành nói cũng có đạo lý nhất định. Có lẽ chính là nhiều năm qua, anh thủy chung vẫn xem Hựu An như đứa bé mà đối đãi. Thân phận của hai người như vậy, càng khiến tâm lý Hựu An ngoan cường chống đối lâu như vậy.
Giang Đông nhớ tới ánh mắt Hựu An ong nháy mắt nhìn Tự Hoành, cái loại mập mờ cùng thân cận vô hình đó, khiến trong lòng Giang Đông không thoải mái, như bị một tảng đá chận lại.
/31
|