Mấy ngày mưa khiến cho địa hình vùng núi Tùng Lâm vốn phức tạp, càng t
hêm phức tạp khó đi. Hơn nữa bây giờ là ban đêm, bởi vì mưa bụi cùng độ ẩm, mà nhiệt độ cực thấp. Tự Hoành mang người lẻn vào khu vực phòng thủ của Quân Đỏ. Ẩn núp trong khu vực phòng thủ của Quân Đỏ suốt một ngày một đêm, đợi đúng giờ khắc là phát động công kích.
Cấp dưới của Chu Tự Hoành chia ra thành bốn phân đội nhỏ, từ bốn phương tám hướng cùng nhau phát động công kích. Chỉ là an bài tuyến công kích lần này, Chu Tự Hoành đã nhịn suốt cả một buổi tối. Nếu không biết nơi này do cục trinh sát của Giang Đông trấn giữ, anh cũng không thèm phí nhiều hơi sức như vậy.
Mặc dù trong miệng Chu Tự Hoành nắm chắc phần thắng, nhưng trong lòng cũng rất rõ ràng. Giang Đông nói rất đúng, cục trinh sát cũng không phải chỉ có cái vỏ. Chu Tự Hoành cũng là từ nơi này mà ra, biết rất rõ bên trong cục trinh sát ẩn giấu nhân tài; nhân tài tiềm tàng; ngọa hổ tàng long; không thể xem thường, hơn nữa lại có Giang Đông.
Hai người đối với chiến thuật, chiến lược, tâm lý, chiến tích, thậm chí thói quen của nhau, cũng rất rõ ràng. Lợi là ở chỗ biết người biết ta, nhưng đây cũng là uy hiếp và nhược điểm lớn nhất.
Chu Tự Hoành nhìn đồng hồ, đã đến lúc công kích. Nòng súng máy 95 trong tay đưa lên miệng hố, dưới sự che chở của cỏ dại trên đầu, xuyên qua ánh sáng nhạt của ống ngắm, nhắm ngay mục tiêu quan trọng phía trước. Bắn ra mấy phát, đều trúng mục tiêu.
Thân hình anh như điện, nhanh chóng ra khỏi hố. Dưới sự che chở của quần áo ngụy trang tác chiến, hướng phía bên cạnh, nhanh chóng di chuyển, đồng thời bắn ra mấy phát đạn, lại đem mấy người đá ra khỏi cuộc diễn tập.
Các binh sĩ hỗ trợ nhau, đây là phong cách tác chiến của đại đội điều tra đặc chủng. Tiếng súng vang lên, cả vùng núi Tùng Lâm tràn ngập từng đợt khói thuốc súng. Xen lẫn với cơn mưa phùn là bùn lầy trơn trợt dưới chân, lại cũng không cản trở được động tác mau lẹ của Chu Tự Hoành. Anh né tránh phạm vi súng bắn tỉa của đối phương, hướng vách núi phía bên kia nhanh chóng chạy đi.
Cùng lúc anh leo lên vách núi, một bóng dáng cũng đuổi theo. Tay không leo núi, bằng tốc độ kinh người, hai người một trước một sau leo lên vách núi. Chu Tự Hoành bị người bắt được bả vai, hai người ở trên vách núi đá dùng một tay đánh mấy chiêu, cùng nhau té xuống.
Chu Tự Hoành nằm ngang trên mặt đất, không khỏi mắng: "Giang Đông, thằng nhóc như cậu thật là cầm tinh con chó, cắn cũng không nhả ra. Tôi nhận thua, dù sao cũng không phải là lần đầu."
Giang Đông lật người đứng lên: "Bớt con mẹ nó được tiện nghi mà khoe mẽ đi. Bốn mươi người các cậu đem cả doanh trại của chúng tôi diệt gọn, lúc này còn nói mát, tôi không cảm kích đâu......" Chợt trong tai nghe của Giang Đông truyền đến mấy tiếng ra lệnh, Giang Đông cởi cái mũ xuống, ngã trên mặt đất: "Chu Tự Hoành lại giở trò ‘minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương’ với tôi cơ đấy."
Chu Tự Hoành cười nói: "Được rồi. Giang Đông, hỏa lực công kích phía dưới không có quan hệ với chúng tôi, là chuyện do đạo diễn tham mưu. Chẳng qua dựa trên số liệu phân tích, tôi đoán chừng lúc này cục diện thất bại của Quân Đỏ các cậu đã định."
Giang Đông hừ một tiếng: "Vũ khí trong tay các cậu mà trang bị cho cục trinh sát chúng tôi xem, chỉ một mình doanh trại của tôi cũng có thể diệt gọn bộ chỉ huy Quân Xanh các cậu."
Chu Tự Hoành nhảy lên vỗ vỗ bờ vai của anh: "Được rồi, cậu rất mạnh. Nghe nói bệnh viện dã chiến phe các cậu khá tốt, bảo người đưa tôi qua đó đi! Cánh tay tôi quẹt phải tảng đá bị một vết thương, phải đi xử lý một chút."
, hoài nghi nhìn anh: "Từ lúc nào mà thằng nhóc như cậu lại yếu đuối như đàn bà vậy? Rách da không sâu cũng phải đi bệnh viện sao?" Chu Tự Hoành khoát khoát tay: "Chưa bị cậu bắt làm tù binh thì chưa tính, nếu đã bị bắt làm tù binh thì phải ưu đãi, có hiểu không."
Giang Đông không có cách với Chu Tự Hoành, hô một tiếng: "Triệu Cương." "Dạ." "Đưa Binh Vương chúng ta đến bệnh viện dã chiến." Chu Tự Hoành đi hai bước, chợt quay đầu lại: "Giang Đông, đừng quên câu tục ngữ ‘chiến trường hài lòng, tình trường thất ý’. Đi đây, gặp lại sẽ mời anh uống rượu."
Bóng dáng Chu Tự Hoành biến mất khỏi tầm mắt, Giang Đông còn có chút không hiểu. Từ trước đến nay trong lòng thằng nhóc Chu Tự Hoành này nghĩ gì, ai cũng không đoán được.
Chu Tự Hoành đi vào lều trại tạm thời của bệnh viện dã chiến, liếc mắt liền nhìn thấy Hựu An, khóe môi nhếch nhếch, phải nói vận khí của mình thật sự không tệ. Hựu An khoác áo choàng trắng lớn bên ngoài quân trang, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, sạch sẽ trong suốt, không biết nói gì đó với y tá bên cạnh, rất nhàn nhã.
Chu Tự Hoành vừa tiến đến, y tá bên cạnh kéo Hựu An, hai người đứng nghiêm ngay ngắn, trình một cái quân lễ tiêu chuẩn: "Chào thủ trưởng." Ánh mắt Chu Tự Hoành xẹt qua Hựu An đang giả bộ không biết anh, không khỏi cười thầm, nha đầu này rất biết giả vờ.
Anh lính đưa Chu Tự Hoành tới bảo Hứa Hựu An xử lý vết thương cho Chu Tự Hoành. Y tá bên cạnh vội vàng tiến đến lại bị Chu Tự Hoành phất tay, nói: "Tôi muốn nhờ Hựu An, có thể không?"
Y tá sửng sốt, nhìn Chu Tự Hoành một chút, lại quay đầu nhìn Hứa Hựu An một cái, lộ ra một nụ cười mập mờ, gật đầu: "Dĩ nhiên, vậy tôi ra bên ngoài xem một chút." Nói xong, thật thức thời ra khỏi lều.
Chu Tự Hoành nói với anh lính sau lưng: "Anh cũng ra ngoài đi." "Dạ" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Hựu An hơi ửng hồng, làm sao cũng không nghĩ tới sẽ nhanh gặp lại Chu Tự Hoành như vậy, nói là một tháng mà. Hơn nữa, sao anh lại chạy tới nơi này, nhìn phù hiệu đeo tay của anh một chút, Hựu An nói: "Anh lại bị quân chúng tôi bắt làm tù binh
Lòng tự ái của Chu Tự Hoành có chút bị thương: "Sao gọi là lại, nói giống như tôi là phế vật vậy." Hứa Hựu An bĩu môi, đưa hai ngón tay ra, giá giá: "Còn nói mình thật lợi hại, tính cả hôm nay, anh cũng đã hai lần bị bắt làm tù binh rồi."
Chu Tự Hoành nói: "Tiểu nha đầu em thì biết cái gì, làm một sĩ quan chỉ huy ưu tú, phải dựa trên thắng bại toàn cục mà cân nhắc. Tôi bị bắt, mà bộ đội của tôi thắng. Trên chiến trường gọi là thành bại luận anh hùng, có nói em cũng không hiểu......" Nói xong, cởi áo rằn ri xuống.
Hứa Hựu An ngẩn người: "Anh, anh làm gì đấy?" Ánh mắt Chu Tự Hoành chạy một vòng trên người cô, không khỏi bật cười: "Tiểu nha đầu, trong đầu em đoán mò cái bệnh hoạn gì vậy, vết thương ở phần trên cánh tay, tôi không cởi áo làm sao em xử lý."
Lúc này Hứa Hựu An mới tỉnh táo lại, mình cũng quên mình là bác sĩ, quên nơi này là bệnh viện. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hựu An ảo não buộc chặt, nhìn vết thương của anh một chút, không khỏi trợn mắt một cái: "Chỉ trầy da một chút, cũng cần phải xử lý sao?"
Chu Tự Hoành nói: "Nếu như tôi nói tôi cố ý đến tìm em, em có tin không?" Mặt Hựu An nhịn không được mà đỏ lên, lời nói nửa thật nửa giả của người đàn ông này, luôn mang theo mười phần mập mờ.
Lại nói, tính cả hôm nay, hai người mới gặp nhau ba lần, lại bàn chuyện cưới gả. Suy nghĩ một chút, Hựu An cảm thấy không thể tin được. Hựu An quay người, cầm bông sát trùng y tế tới, sát trùng vết thương trên cánh tay anh. Vết sẹo trên cánh tay anh rơi vào ánh mắt, chợt nhớ tới chuyện lần trước, có chút ngượng ngùng mà nói: "Lần trước chắc là rất đau! Thật xin lỗi."
Trong đầu Chu Tự Hoành nhớ lại một chút, nói: "Cũng hơi đau, chỉ là thấy cô bác sĩ thực tập nhỏ cố giữ vững trấn định, tay lại run run, cũng không cảm thấy đau lắm."
Hựu An trừng mắt liếc anh một cái: "Đó là lần thứ hai người ta khâu vết thương, hơn nữa bộ mặt của anh lúc đó, tôi không khẩn trương sao được." Chu Tự Hoành cười: "Em làm rất tốt, cũng không kém hơn mấy bác sĩ lâu năm
Được anh khen, ngược lại, Hựu An cũng không thấy có ý tốt. Chu Tự Hoành nhìn vẻ mặt cô có chút ngượng ngùng không được tự nhiên, không khỏi mỉm cười. Thật ra thì nha đầu này rất đáng yêu, chỉ cần không chọc đến cô.
Ánh mắt Chu Tự Hoành lóe lóe: "Hứa Hựu An, em suy nghĩ sao rồi?" "Sao? Cái gì?" Hứa Hựu An nhất thời không phản ứng kịp.
Chu Tự Hoành lại nói rõ ràng: "Chuyện của chúng ta?" Hứa Hựu An cúi đầu: "Cái đó, không phải anh đã đồng ý cho tôi thời gian một tháng sao, diễn tập xong cũng mới hai mươi ngày."
Chu Tự Hoành nói: "Diễn tập xong cũng vừa đúng là kỳ nghĩ phép của tôi. Tôi nghĩ kỹ rồi, nếu như em đồng ý, thừa dịp ngày nghỉ, đem chuyện chúng ta hoàn thành luôn, tránh cho về sau lại không có thời gian." Hứa Hựu An chưa bao giờ gặp qua người đàn ông khí thế hơn người như vậy. Hơn nữa, anh ép người với khí thế đó, làm người ta lại cảm thấy như thuận nước đẩy thuyền.
Thật ra thì trong khoảng hai mươi ngày, Hứa Hựu An không ít lần suy nghĩ chuyện của cô và Chu Tự Hoành. Xét tuổi tác, Chu Tự Hoành và Giang Đông đều lớn, năm nay đều là 36, lớn hơn mình một giáp. Trải qua chuyện Trần Lỗi, Hứa Hựu An cảm thấy, tìm người đàn ông lớn tuổi một chút cũng đáng tin hơn.
Trên công tác mà nói, Chu Tự Hoành là quân nhân chuyên nghiệp, hơn nữa còn là quân nhân đặc chủng chuyên nghiệp. Nhiệm vụ huấn luyện, nhiệm vụ khẩn cấp đều tương đối nặng nề, cho nên anh sẽ phải rất bận, không rãnh quan tâm đến chuyện của cô, sẽ không giống như Giang Đông làm phiền cô. Quan trọng nhất là, cấp bậc của Chu Tự Hoành cao hơn Giang Đông.
Xét diện mạo, Chu Tự Hoành rất tuấn tú. Nếu như không phải là quân nhân chuyên nghiệp, Hựu An cảm thấy, có khi anh có tiềm chất của anh chàng đào hoa. Giang Đông cũng không kém, nhưng Giang Đông quá lạnh lùng, rất có cảm giác xa cách, không thân thiết bằng Chu Tự Hoành.
Xét gia đình, Hựu An cảm thấy, chính là gia đình không thích hợp. Nói cô là em gái Giang Đông, con gái Giang Thành, chính cô cũng không thừa nhận, huống chi là người khác. Cô càng không muốn lấy thân phận con gái nhà họ ng mà xuất giá, cô chính là Hứa Hựu An, con gái của ba cô.
Chu Tự Hoành từng nói, chức vị của cha anh không khác cha dượng của cô lắm. Gia đình hiển hách như thế có thể tiếp nhận con dâu như cô sao?! Gia đình bọn họ như vậy không phải rất chú trọng môn đăng hộ đối sao?! Hứa Hựu An chợt phát hiện, mặc dù bỏ qua nhân tố tình yêu, kết hôn cũng không phải là chuyện rất dễ dàng.
Nghĩ đến chỗ này, Hứa Hựu An ngẩng đầu nhìn anh: "Ba mẹ anh sẽ không......" Lại bị Chu Tự Hoành cắt đứt: "Em không phải lo lắng về ba mẹ tôi, em gả cho tôi, không phải gả cho nhà tôi. Em chỉ cần nghĩ đến con người của tôi, còn lại giao cho tôi xử lý."
Hựu An chợt có cảm giác, mình dường như đã tìm được một chỗ dựa rất tốt. Chỉ là gả cho anh, mới hai mươi ngày liền quyết định, có phải hơi nhanh hay không? Đối với người đàn ông này, một chút cô cũng không hiểu rõ, hơn nữa người đàn ông này đã sớm nói rõ, sẽ không diễn trò với cô, nói kết hôn chính là kết hôn thật, không chỉ bao gồm một tờ giấy hôn thú, còn có......
Mặt Hứa Hựu An có chút nóng đỏ, Chu Tự Hoành giống như biết tâm tư của cô, khẽ cười một tiếng, nói: "Tiểu nha đầu, yên tâm, sau khi cưới tôi sẽ cho em thời gian thích ứng nhất định, trong khoảng thời gian này, tôi sẽ không chủ động chạm đến em, vậy được rồi chứ!"
Bị anh thẳng thắn nói rõ như thế, Hứa Hựu An rất lúng túng: "Anh, anh nói bậy bạ gì vậy?" Chu Tự Hoành chợt tới gần bên tai cô, nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ em không kịp chờ đợi mà hi vọng tôi chạm vào em sao?" Hứa Hựu An còn chưa kịp xấu hổ, liền nghe bên ngoài truyền đến giọng nói của Giang Đông: "Chu đội trưởng vẫn còn ở bên trong sao?" Anh lính bên ngoài đáp một tiếng ‘Dạ’.
Giang Đông vén lều đi vào, thấy tình cảnh Hứa Hựu An cùng Chu Tự Hoành. Theo bản năng Giang Đông nhíu nhíu mày: "Hựu An, sao em lại ở chỗ này?"
Hựu An nhìn anh một cái, xoay thân mình, thói quen chống đối liền trở về: "Tôi là bác sĩ, không ở nơi này thì ở nơi nào." Giang Đông bị cô chận họng, nghiêng đầu nhìn Chu Tự Hoành một chút.
Chu Tự Hoành cười nhười nhìn anh, ánh mắt Giang Đông rơi lên vết thương của anh, khinh thường nói: "Chỉ trầy da một chút, tại sao anh lại phải đến đây?"
Chu Tự Hoành mặc áo xong, nói: "Tại sao? Cái này gọi là có dụng ý khác, không phải anh không hiểu." Nói xong, cầm mũ đội lên: "Diễn tập kết thúc rồi chứ gì! Lính của tôi tới đón tôi sao?"
Giang Đông hừ một tiếng: "Không cần đắc ý, lần này các anh vẫn thắng mà không cần dùng võ như cũ." Chu Tự Hoành cười: "Bất kể nói thế nào, lần này lại là Quân Xanh chúng tôi thắng." Đi tới trước cửa lều, chợt quay đầu lại: "Hựu An, tôi chờ quyết định của em."
Giang Đông hồ nghi nhìn Hựu An: "Quyết định gì?" Hựu An nhếch miệng, quay lưng lại không nhìn anh, cũng không nói chuyện. Hiển nhiên Giang Đông không phải người dễ bỏ qua như vậy, đi tới đứng ở trước mặt cô, đanh giọng nói: "Anh hỏi em, quyết định gì?"
Hựu An ngẩng đầu, giống như từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, anh chính là như vậy, lạnh lùng, nghiêm túc, giáo điều. Có lúc Hựu An cũng hồ đồ, không biết mình cùng Giang Đông là cái gì. Nói anh em cũng không phải anh em, nói bạn bè cũng không phải bạn bè. Lại nói cái gì cũng không tính, không quen biết thân thích gì, nhưng anh chính là thích nhúng tay vào việc của cô, cái gì cũng trông nom, từ học tập đến công việc, ngay cả cô kết giao bạn trai, anh cũng muốn can thiệp.
Hơn nữa, người đàn ông này thần thông quảng đại, trong sinh hoạt của cô chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, khẳng định anh là người biết đầu tiên. Lúc trước anh đã phản đối Trần Lỗi, nói bọn họ không thích hợp, nói tuổi Trần Lỗi còn rất trẻ, tính tình bất định, có chút lỗ mãng, nói cô mới vừa lên đại học liền bày đặt yêu đương, không có chuyện khác để làm hay sao.
Giang Đông nói chuyện rất thẳng thắn, thẳng thắn đến chói taiại còn mâu thuẫn sẵn có với anh, nên thái độ với anh ghét càng thêm ghét. Tề Giai Kỳ nói cô không công bằng với Giang Đông, nói cô trẻ con có chút bất mãn trong lòng với mẹ cô, không tìm được cách nào, bèn có chuyện gì cũng phát tiết trên người Giang Đông. Nhưng Hựu An lại nghĩ, ai bảo anh nhiều chuyện quản cô, nếu anh không để ý đến cô, việc gì cô phải chống đối anh.
Giang Đông lại hoảng hốt, ánh mắt Hựu An, khiến anh trong nháy mắt giống như quay ngược thời gian, vèo một cái trở lại lúc năm cô mười lăm tuổi.
Hựu An vừa từ hôn lễ chạy ra ngoài, liền biến mất. Cản trở hôn lễ, ai cũng không trách cô, nhưng cô lại chạy không thấy bóng dáng. Cha con Giang Đông cùng Trương Tú Thanh tìm đến nửa đêm cũng không tìm thấy người, cuối cùng Giang Đông nói với cha anh: "Con đi tìm, tình trạng cô ấy bây giờ, nhìn thấy hai người cũng sẽ ẩn núp không chịu ra."
Giang Đông còn nhớ rõ, buổi tối đó là một ngày mưa dông, mưa không lớn, nhưng sấm chớp lại một lần tiếp một lần. Tiễn dì Thanh cùng cha đi, Giang Đông xoay người lại trở về nhà cha của Hựu An.
Cha của Hựu An là một giáo sư trung học rất bình thường, ở là nhà công vụ của nhân viên giáo dục, có chút cũ kỹ, hành lang đen sì, đèn cũng hư, nhà Hựu An ở cuối đường. Vừa rồi bọn họ chạy tới tìm lần đầu, không có ai, nhưng Giang Đông vẫn có loại cảm giác cô ở chỗ này.
Thật ra thì đoán cũng rất dễ, cô là một cô bé mới mười lăm, trừ nơi này còn có thể đi chỗ nào. Giang Đông lấy chìa khóa dì Thanh đưa cho anh mở cửa.
Ngôi nhà không lớn, là loại nhà rất nhỏ có hai phòng ngủ một phòng khách. Trong phòng cũng chỉ có thể để một bàn cơm hình chữ nhật cùng vài cái ghế. Giang Đông đẩy cửa phòng bên trong ra, nơi này là phòng của Hựu An, mới vừa rồi dì Thanh đã vào tìm rồi.
Giang Đông theo ánh đèn sáng, quét một vòng. Gian phòng rất nhỏ, chỉ để một giường đơn, một tủ sách, còn có một tủ đôi treo quần áo.
Ga giường cùng bao gối đều in hình Hello Kitty, đầu giường còn có đồng hồ báo thức mini, trên cửa sổ treo chuông gió may mắn, gió đêm mang theo mưa bụi bay vào, tạo ra tiếng đinh đinh đang đang thanh thúy dễ ng
Giang Đông cơ bản có thể khẳng định nha đầu ở chỗ này. Ánh mắt của anh rơi vào trên cửa tủ đôi treo quần áo: "Hứa Hựu An, anh biết em ở nơi này, em tự mình ra ngoài, hay là anh bắt em ra ngoài, anh cho em thời gian năm phút để suy nghĩ."
Giang Đông kiên nhẫn đợi năm phút, tủ treo quần áo cũng không có động tĩnh gì. Giang Đông đi tới trước tủ treo quần áo, đưa tay kéo ra, quả nhiên, tiểu nha đầu ôm cái gối co rút thành một cục ngồi ở bên trong.
Đầu chìm vào giữa hai chân, tóc thắt bím đuôi ngựa đã sớm tháo tung, tóc dài rũ xuống hai bên che kín mặt của cô, căn bản không nhìn thấy vẻ mặt. Ngoài cửa sổ xẹt qua tia chớp, tiếp đó một tiếng sấm vang lên, Giang Đông có thể thấy rõ bả vai cô run lên hạ xuống, cô đang sợ......
Đêm đó Giang Đông không đi, cũng không túm cô ra ngoài. Hai người, một ở trong tủ treo quần áo, một ở bên ngoài tủ treo quần áo, cứ như vậy đợi đến trời sáng, mưa tạnh, Giang Đông mới nói với cô: "Mẹ em đã kết hôn, em phản đối cũng không được gì. Em mới mười lăm tuổi, trên luật pháp người giám hộ em là mẹ em, cho nên, em chỉ có thể cùng anh trở về, đây là thực tế."
Hựu An lần đầu ngẩng đầu lên, Giang Đông cảm thấy, đại khái thậm chí cả đời này cũng không quên được vẻ mặt của cô lúc đó, mất mác, phẫn hận, thương tâm, cố chấp, những thứ tâm tình phức tạp này chất đống trên khuôn mặt còn quá trẻ của cô, mâu thuẫn rồi lại rõ ràng như vậy.
Cô đã khóc, mắt sưng sưng hồng hồng giống hai quả đào, bên quai hàm còn chưa hết nước mắt. Nước mắt thấm ướt con ngươi sáng trong lại chống đối, cứ như vậy thẳng tắp nhìn anh, cố chấp nói: "Tôi không đi đâu cả, tôi chỉ ở chỗ này, các người cưỡng ép dẫn tôi đi, tôi cũng sẽ chạy trốn, trừ phi các người khóa tôi ở trong phòng không để cho tôi ra cửa. Nếu không, tôi nhất định sẽ trở về."
Tiểu nha đầu cắn răng nghiến lợi uy hiếp, thật ra thì rất ngây thơ, nhưng Giang Đông chợt cũng không nhịn được, trầm mặc hồi lâu, nói: "Một mình em ở chỗ này sinh sống thế nào?" Hựu An cắn cắn môi: "Trung học có ký túc xá, sau khi tốt nghiệp trung học tôi cũng đã 18 rồi......" Ý kia chính là sau khi 18, các người cũng không có tư cách xen vào nữa. Người lần đầu tiên trong cuộc sống mà Giang Đông thỏa hiHứa Hựu An.
Ban đầu cha con Giang Đông và cả Trương Tú Thanh đều cho rằng Hựu An là nhất thời nghĩ không thông. Qua mấy năm sẽ tốt thôi, ai cũng không nghĩ đến, cô ôm chấp niệm kiên trì nhiều năm như vậy.
Ba năm trung học, cô không trở về nhà một lần. Dì Thanh đi thăm cô, cô cũng không để ý, cúi đầu không nói câu nào. Ngược lại Giang Đông trở thành cầu nối giữa hai mẹ con Hựu An. Chỉ là tính tình thẳng thắn, rất nhiều chuyện Giang Đông cũng sẽ không quanh co lòng vòng, lời nói ra cũng là ra lệnh và dạy dỗ theo thói quen, cộng thêm mâu thuẫn bản năng của Hựu An với Giang Đông, khiến quan hệ của hai người vẫn luôn rất đối nghịch.
Không phải Giang Đông không muốn thay đổi, nhưng anh không biết thay đổi thế nào. Tính tình nha đầu này còn bướng bỉnh hơn mấy anh lính gây sự nhất của anh. Mấy anh lính đó anh có cách thuần phục, huấn luyện thể năng cường độ cao có thể đem con la hay đá hậu biến thành con lừa nghe lời. Nhưng Hựu An không phải lính của anh, cũng không phải là những gã thô lỗ kia, mà là một tiểu nha đầu nhu nhu nhược nhược, nhưng lại là tiểu nha đầu có thể bướng bỉnh làm chết người.
Anh bảo cô làm gì, cô sẽ không một lần đồng ý với anh. Thế nhưng lần này Giang Đông phải tìm hiểu đến cùng, hỏi đến cùng. Bởi vì anh cảm thấy, giữa Chu Tự Hoành và nha đầu này có cái gì đó vô cùng không đúng, cái loại mập mờ cùng liên hệ đó, làm anh có chút phiền não không nhịn được, anh lặp lại một lần nữa: "Anh hỏi sao em không trả lời, quyết định gì?"
Trong lòng Hựu An chợt dâng lên một loại trực giác rất tế nhị. Loại trực giác này từ đâu tới, cô cũng không rõ ràng lắm. Nhưng cô lại rất chắc chắn, Giang Đông khẳng định không vui khi thấy mình gả cho Chu Tự Hoành, loại trực giác này xẹt qua đầu, Hựu An không hề nghĩ ngợi mở miệng: "Chính là quyết định tôi có muốn gả cho anh ấy hay không."
"Cái gì?" Giang Đông cảm thấy trong đầu ‘ầm’ một cái, giống như máy bay trực thăng đứt cánh quạt lộn đầu xuống. Hựu An có thể thấy rõ dưới sắc mặt vờ bình tĩnh của Giang Đông, trong nháy mắt tối đi mấy lần. Lòng Hựu An chợt dâng lên một cỗ sảng khoái, quyết định thêm dầu vào lửa: "Tôi muốn gả cho Chu Tự Hoành, lập tức, ngay lập tức."
"Hồ đồ, em hồ đồ......" Giang Đông cơ hồ hô to, âm lượng rất lớn, Triệu Cương đứng gác bên ngoài cũng cho rằng bên trong có chuyện, vội vàng vén lều lên muốn xem cho rõ, bị Giang Đông nghiêng đầu ném ra một câu “cút ra ngoài”. Bị dọa sợ anh vội vàng rụt trở về, trong lòng không khỏi nói thầm, cô bác sĩ nhỏ bên trong là ai, xem ra có quan hệ gì đó với cục trưởng của bọn họ. Là bạn gái ?! Nhìn không giống lắm, nói là kẻ thù còn có chút đáng tin.
Triệu Cương thật có chút bội phục cô gái bên trong này, dám ngay lúc cục trưởng bọn họ nổi giận mà vẫn không nhúc nhích, định lực này, can đảm này, có thể cả cục trinh sát bọn họ cũng không tìm ra được một người. Chỉ là, đến tột cùng hai người này có quan hệ gì?! Trong lòng Triệu Cương thật sự khổ sở, nghiêng lỗ tai ghé đến gần lều, nghe lén.
Hiện tại Giang Đông không rãnh trông nom Triệu Cương ở bên ngoài. Anh đột nhiên cảm thấy có chút lực bất tòng tâm. Nha đầu Hựu An này thật sự rất có thể đã đồng ý, nhận lời. Anh cũng không thể ngăn nổi cô, mình quá già rồi. Hơn nữa nha đầu này quá không coi trọng quy trình tình yêu rồi mới tiến tới hôn nhân rồi. Lúc trước với Trần Lỗi cũng thế, chưa được mấy ngày liền nói yêu, nhưng kia là một thằng nhóc, có thể cùng một dạng với Chu Tự Hoành sao.
Giang Đông đè ép lửa giận, cố dùng giọng nhã nhặn thấm thía nói: "Em cùng Tự Hoành tổng cộng gặp nhau mấy lần? Em hiểu anh ta sao?" "Kết hôn và việc gặp nhau mấy lần, hiểu rõ hay không có quan hệ sao? Anh ấy chưa lập gia đình tôi chưa gả, vậy là đủ rồi. Sau khi kết hôn là có thời gian gặp mặt, không chừng còn có thể từ từ hiểu rõ. Bất kể như thế nào, đây đều là chuyện của tôi và anh ấy, không liên quan tới anh, không mượn anh xen vào."
Hựu An chính là hạ quyết tâm chống đối với Giang Đông. Thốt ra mấy câu, tức giận khiến trên mặt Giang Đông cũng chuyển thành màu đỏ tím. Bàn tay nắm chặt, Hựu An bị làm cho sợ bất giác lui về sau một bước. Nhưng Giang Đông chỉ nhìn cô thật lâu, đột nhiên xoay người không nói một lời đi ra ngoài.
Chờ bóng dáng của anh ra khỏi lều, Hựu An mới thở phào nhẹ nhõm. Thật ra thì cũng không thoải mái như cô nghĩ. Hựu An cảm thấy, mình thật không thể giải thích hợp lý, rất bốc đồng, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác như đưa đám trước nay chưa có, cảm giác cuộc sống của mình quả thật tệ hết biết, giống như một chiếc xe lửa, chạy đông chạy tây cũng không biết chạy đi đâu. Sau khi diễn tập, trở về bệnh viện được mấy ngày, cảm giác đó cũng chưa m
Triệu Thiến đi vào gõ bàn cô một cái: "Này! Hựu An, linh hồn nhỏ bé cũng bay đi rồi. Tôi nói cho cô nghe, tôi nghe y tá khoa nội nói, Chu Na với vị người yêu lúc trước của cô muốn kết hôn. Cô phờ phạc rã rượi như vậy, người khác nhìn vào sẽ tưởng rằng cô còn nhớ thương Trần Lỗi!"
Hựu An ngẩn người một chút, cho dù trong lòng đã sớm một đao cắt đứt với Trần Lỗi, nhưng nghe tin tức như vậy, trong lòng vẫn chưa thích ứng. Lúc trước cô cùng Trần Lỗi cũng lên kế hoạch kết hôn vào năm nay. Hôn lễ vẫn diễn ra, cô dâu lại đổi thành Chu Na, nghĩ tới cũng thật nực cười.
Bởi vì cần xử lý gấp cho một bệnh nhân, lúc Hựu An xong việc, đã có chút muộn. Thay quần áo xong, đi ra cửa hông bệnh viện, đã nhìn thấy Trần Lỗi đứng ở trước xe.
Trần Lỗi là chàng trai rất xuất sắc, ở trường học cũng là sinh viên có tiếng, phân đến Quân tổng cũng thật nhanh liền trở thành lớp kế thừa nòng cốt. Có năng lực, không luồn cúi, bộ dạng đẹp trai, tính tình cũng ôn hòa, chàng trai như vậy trong xã hội ngày nay thật có thể coi là hiếm thấy. Cho nên, Chu Na nhìn trúng anh cũng không phải là chuyện khó lý giải. Chỉ là, nếu đã quyết định kết hôn, còn nhiều lần làm phiền cô bạn gái cũ bị vứt bỏ này làm gì.
Mắt Hựu An hướng thẳng, không thèm nhìn Trần Lỗi, đi lướt qua anh. Nhưng Trần Lỗi hiển nhiên không muốn buông tha cô, vươn tay bắt được cánh tay cô: "Hựu An, chúng ta nói chuyện một chút......"
Hứa Hựu An hất anh thật mạnh, dừng bước châm chọc nhìn anh: "Nói chuyện gì? Không phải là anh muốn tôi chúc phúc các người chứ?! Anh nên hiểu rõ, con người của tôi luôn là bụng dạ hẹp hòi. Nếu như anh thật muốn tôi chúc phúc các người, vậy cũng được, tôi chúc đôi nam nữ đê tiện các người trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử, sinh một thằng nhóc con, trở thành kẻ đê tiện vô địch."
hêm phức tạp khó đi. Hơn nữa bây giờ là ban đêm, bởi vì mưa bụi cùng độ ẩm, mà nhiệt độ cực thấp. Tự Hoành mang người lẻn vào khu vực phòng thủ của Quân Đỏ. Ẩn núp trong khu vực phòng thủ của Quân Đỏ suốt một ngày một đêm, đợi đúng giờ khắc là phát động công kích.
Cấp dưới của Chu Tự Hoành chia ra thành bốn phân đội nhỏ, từ bốn phương tám hướng cùng nhau phát động công kích. Chỉ là an bài tuyến công kích lần này, Chu Tự Hoành đã nhịn suốt cả một buổi tối. Nếu không biết nơi này do cục trinh sát của Giang Đông trấn giữ, anh cũng không thèm phí nhiều hơi sức như vậy.
Mặc dù trong miệng Chu Tự Hoành nắm chắc phần thắng, nhưng trong lòng cũng rất rõ ràng. Giang Đông nói rất đúng, cục trinh sát cũng không phải chỉ có cái vỏ. Chu Tự Hoành cũng là từ nơi này mà ra, biết rất rõ bên trong cục trinh sát ẩn giấu nhân tài; nhân tài tiềm tàng; ngọa hổ tàng long; không thể xem thường, hơn nữa lại có Giang Đông.
Hai người đối với chiến thuật, chiến lược, tâm lý, chiến tích, thậm chí thói quen của nhau, cũng rất rõ ràng. Lợi là ở chỗ biết người biết ta, nhưng đây cũng là uy hiếp và nhược điểm lớn nhất.
Chu Tự Hoành nhìn đồng hồ, đã đến lúc công kích. Nòng súng máy 95 trong tay đưa lên miệng hố, dưới sự che chở của cỏ dại trên đầu, xuyên qua ánh sáng nhạt của ống ngắm, nhắm ngay mục tiêu quan trọng phía trước. Bắn ra mấy phát, đều trúng mục tiêu.
Thân hình anh như điện, nhanh chóng ra khỏi hố. Dưới sự che chở của quần áo ngụy trang tác chiến, hướng phía bên cạnh, nhanh chóng di chuyển, đồng thời bắn ra mấy phát đạn, lại đem mấy người đá ra khỏi cuộc diễn tập.
Các binh sĩ hỗ trợ nhau, đây là phong cách tác chiến của đại đội điều tra đặc chủng. Tiếng súng vang lên, cả vùng núi Tùng Lâm tràn ngập từng đợt khói thuốc súng. Xen lẫn với cơn mưa phùn là bùn lầy trơn trợt dưới chân, lại cũng không cản trở được động tác mau lẹ của Chu Tự Hoành. Anh né tránh phạm vi súng bắn tỉa của đối phương, hướng vách núi phía bên kia nhanh chóng chạy đi.
Cùng lúc anh leo lên vách núi, một bóng dáng cũng đuổi theo. Tay không leo núi, bằng tốc độ kinh người, hai người một trước một sau leo lên vách núi. Chu Tự Hoành bị người bắt được bả vai, hai người ở trên vách núi đá dùng một tay đánh mấy chiêu, cùng nhau té xuống.
Chu Tự Hoành nằm ngang trên mặt đất, không khỏi mắng: "Giang Đông, thằng nhóc như cậu thật là cầm tinh con chó, cắn cũng không nhả ra. Tôi nhận thua, dù sao cũng không phải là lần đầu."
Giang Đông lật người đứng lên: "Bớt con mẹ nó được tiện nghi mà khoe mẽ đi. Bốn mươi người các cậu đem cả doanh trại của chúng tôi diệt gọn, lúc này còn nói mát, tôi không cảm kích đâu......" Chợt trong tai nghe của Giang Đông truyền đến mấy tiếng ra lệnh, Giang Đông cởi cái mũ xuống, ngã trên mặt đất: "Chu Tự Hoành lại giở trò ‘minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương’ với tôi cơ đấy."
Chu Tự Hoành cười nói: "Được rồi. Giang Đông, hỏa lực công kích phía dưới không có quan hệ với chúng tôi, là chuyện do đạo diễn tham mưu. Chẳng qua dựa trên số liệu phân tích, tôi đoán chừng lúc này cục diện thất bại của Quân Đỏ các cậu đã định."
Giang Đông hừ một tiếng: "Vũ khí trong tay các cậu mà trang bị cho cục trinh sát chúng tôi xem, chỉ một mình doanh trại của tôi cũng có thể diệt gọn bộ chỉ huy Quân Xanh các cậu."
Chu Tự Hoành nhảy lên vỗ vỗ bờ vai của anh: "Được rồi, cậu rất mạnh. Nghe nói bệnh viện dã chiến phe các cậu khá tốt, bảo người đưa tôi qua đó đi! Cánh tay tôi quẹt phải tảng đá bị một vết thương, phải đi xử lý một chút."
, hoài nghi nhìn anh: "Từ lúc nào mà thằng nhóc như cậu lại yếu đuối như đàn bà vậy? Rách da không sâu cũng phải đi bệnh viện sao?" Chu Tự Hoành khoát khoát tay: "Chưa bị cậu bắt làm tù binh thì chưa tính, nếu đã bị bắt làm tù binh thì phải ưu đãi, có hiểu không."
Giang Đông không có cách với Chu Tự Hoành, hô một tiếng: "Triệu Cương." "Dạ." "Đưa Binh Vương chúng ta đến bệnh viện dã chiến." Chu Tự Hoành đi hai bước, chợt quay đầu lại: "Giang Đông, đừng quên câu tục ngữ ‘chiến trường hài lòng, tình trường thất ý’. Đi đây, gặp lại sẽ mời anh uống rượu."
Bóng dáng Chu Tự Hoành biến mất khỏi tầm mắt, Giang Đông còn có chút không hiểu. Từ trước đến nay trong lòng thằng nhóc Chu Tự Hoành này nghĩ gì, ai cũng không đoán được.
Chu Tự Hoành đi vào lều trại tạm thời của bệnh viện dã chiến, liếc mắt liền nhìn thấy Hựu An, khóe môi nhếch nhếch, phải nói vận khí của mình thật sự không tệ. Hựu An khoác áo choàng trắng lớn bên ngoài quân trang, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, sạch sẽ trong suốt, không biết nói gì đó với y tá bên cạnh, rất nhàn nhã.
Chu Tự Hoành vừa tiến đến, y tá bên cạnh kéo Hựu An, hai người đứng nghiêm ngay ngắn, trình một cái quân lễ tiêu chuẩn: "Chào thủ trưởng." Ánh mắt Chu Tự Hoành xẹt qua Hựu An đang giả bộ không biết anh, không khỏi cười thầm, nha đầu này rất biết giả vờ.
Anh lính đưa Chu Tự Hoành tới bảo Hứa Hựu An xử lý vết thương cho Chu Tự Hoành. Y tá bên cạnh vội vàng tiến đến lại bị Chu Tự Hoành phất tay, nói: "Tôi muốn nhờ Hựu An, có thể không?"
Y tá sửng sốt, nhìn Chu Tự Hoành một chút, lại quay đầu nhìn Hứa Hựu An một cái, lộ ra một nụ cười mập mờ, gật đầu: "Dĩ nhiên, vậy tôi ra bên ngoài xem một chút." Nói xong, thật thức thời ra khỏi lều.
Chu Tự Hoành nói với anh lính sau lưng: "Anh cũng ra ngoài đi." "Dạ" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Hựu An hơi ửng hồng, làm sao cũng không nghĩ tới sẽ nhanh gặp lại Chu Tự Hoành như vậy, nói là một tháng mà. Hơn nữa, sao anh lại chạy tới nơi này, nhìn phù hiệu đeo tay của anh một chút, Hựu An nói: "Anh lại bị quân chúng tôi bắt làm tù binh
Lòng tự ái của Chu Tự Hoành có chút bị thương: "Sao gọi là lại, nói giống như tôi là phế vật vậy." Hứa Hựu An bĩu môi, đưa hai ngón tay ra, giá giá: "Còn nói mình thật lợi hại, tính cả hôm nay, anh cũng đã hai lần bị bắt làm tù binh rồi."
Chu Tự Hoành nói: "Tiểu nha đầu em thì biết cái gì, làm một sĩ quan chỉ huy ưu tú, phải dựa trên thắng bại toàn cục mà cân nhắc. Tôi bị bắt, mà bộ đội của tôi thắng. Trên chiến trường gọi là thành bại luận anh hùng, có nói em cũng không hiểu......" Nói xong, cởi áo rằn ri xuống.
Hứa Hựu An ngẩn người: "Anh, anh làm gì đấy?" Ánh mắt Chu Tự Hoành chạy một vòng trên người cô, không khỏi bật cười: "Tiểu nha đầu, trong đầu em đoán mò cái bệnh hoạn gì vậy, vết thương ở phần trên cánh tay, tôi không cởi áo làm sao em xử lý."
Lúc này Hứa Hựu An mới tỉnh táo lại, mình cũng quên mình là bác sĩ, quên nơi này là bệnh viện. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hựu An ảo não buộc chặt, nhìn vết thương của anh một chút, không khỏi trợn mắt một cái: "Chỉ trầy da một chút, cũng cần phải xử lý sao?"
Chu Tự Hoành nói: "Nếu như tôi nói tôi cố ý đến tìm em, em có tin không?" Mặt Hựu An nhịn không được mà đỏ lên, lời nói nửa thật nửa giả của người đàn ông này, luôn mang theo mười phần mập mờ.
Lại nói, tính cả hôm nay, hai người mới gặp nhau ba lần, lại bàn chuyện cưới gả. Suy nghĩ một chút, Hựu An cảm thấy không thể tin được. Hựu An quay người, cầm bông sát trùng y tế tới, sát trùng vết thương trên cánh tay anh. Vết sẹo trên cánh tay anh rơi vào ánh mắt, chợt nhớ tới chuyện lần trước, có chút ngượng ngùng mà nói: "Lần trước chắc là rất đau! Thật xin lỗi."
Trong đầu Chu Tự Hoành nhớ lại một chút, nói: "Cũng hơi đau, chỉ là thấy cô bác sĩ thực tập nhỏ cố giữ vững trấn định, tay lại run run, cũng không cảm thấy đau lắm."
Hựu An trừng mắt liếc anh một cái: "Đó là lần thứ hai người ta khâu vết thương, hơn nữa bộ mặt của anh lúc đó, tôi không khẩn trương sao được." Chu Tự Hoành cười: "Em làm rất tốt, cũng không kém hơn mấy bác sĩ lâu năm
Được anh khen, ngược lại, Hựu An cũng không thấy có ý tốt. Chu Tự Hoành nhìn vẻ mặt cô có chút ngượng ngùng không được tự nhiên, không khỏi mỉm cười. Thật ra thì nha đầu này rất đáng yêu, chỉ cần không chọc đến cô.
Ánh mắt Chu Tự Hoành lóe lóe: "Hứa Hựu An, em suy nghĩ sao rồi?" "Sao? Cái gì?" Hứa Hựu An nhất thời không phản ứng kịp.
Chu Tự Hoành lại nói rõ ràng: "Chuyện của chúng ta?" Hứa Hựu An cúi đầu: "Cái đó, không phải anh đã đồng ý cho tôi thời gian một tháng sao, diễn tập xong cũng mới hai mươi ngày."
Chu Tự Hoành nói: "Diễn tập xong cũng vừa đúng là kỳ nghĩ phép của tôi. Tôi nghĩ kỹ rồi, nếu như em đồng ý, thừa dịp ngày nghỉ, đem chuyện chúng ta hoàn thành luôn, tránh cho về sau lại không có thời gian." Hứa Hựu An chưa bao giờ gặp qua người đàn ông khí thế hơn người như vậy. Hơn nữa, anh ép người với khí thế đó, làm người ta lại cảm thấy như thuận nước đẩy thuyền.
Thật ra thì trong khoảng hai mươi ngày, Hứa Hựu An không ít lần suy nghĩ chuyện của cô và Chu Tự Hoành. Xét tuổi tác, Chu Tự Hoành và Giang Đông đều lớn, năm nay đều là 36, lớn hơn mình một giáp. Trải qua chuyện Trần Lỗi, Hứa Hựu An cảm thấy, tìm người đàn ông lớn tuổi một chút cũng đáng tin hơn.
Trên công tác mà nói, Chu Tự Hoành là quân nhân chuyên nghiệp, hơn nữa còn là quân nhân đặc chủng chuyên nghiệp. Nhiệm vụ huấn luyện, nhiệm vụ khẩn cấp đều tương đối nặng nề, cho nên anh sẽ phải rất bận, không rãnh quan tâm đến chuyện của cô, sẽ không giống như Giang Đông làm phiền cô. Quan trọng nhất là, cấp bậc của Chu Tự Hoành cao hơn Giang Đông.
Xét diện mạo, Chu Tự Hoành rất tuấn tú. Nếu như không phải là quân nhân chuyên nghiệp, Hựu An cảm thấy, có khi anh có tiềm chất của anh chàng đào hoa. Giang Đông cũng không kém, nhưng Giang Đông quá lạnh lùng, rất có cảm giác xa cách, không thân thiết bằng Chu Tự Hoành.
Xét gia đình, Hựu An cảm thấy, chính là gia đình không thích hợp. Nói cô là em gái Giang Đông, con gái Giang Thành, chính cô cũng không thừa nhận, huống chi là người khác. Cô càng không muốn lấy thân phận con gái nhà họ ng mà xuất giá, cô chính là Hứa Hựu An, con gái của ba cô.
Chu Tự Hoành từng nói, chức vị của cha anh không khác cha dượng của cô lắm. Gia đình hiển hách như thế có thể tiếp nhận con dâu như cô sao?! Gia đình bọn họ như vậy không phải rất chú trọng môn đăng hộ đối sao?! Hứa Hựu An chợt phát hiện, mặc dù bỏ qua nhân tố tình yêu, kết hôn cũng không phải là chuyện rất dễ dàng.
Nghĩ đến chỗ này, Hứa Hựu An ngẩng đầu nhìn anh: "Ba mẹ anh sẽ không......" Lại bị Chu Tự Hoành cắt đứt: "Em không phải lo lắng về ba mẹ tôi, em gả cho tôi, không phải gả cho nhà tôi. Em chỉ cần nghĩ đến con người của tôi, còn lại giao cho tôi xử lý."
Hựu An chợt có cảm giác, mình dường như đã tìm được một chỗ dựa rất tốt. Chỉ là gả cho anh, mới hai mươi ngày liền quyết định, có phải hơi nhanh hay không? Đối với người đàn ông này, một chút cô cũng không hiểu rõ, hơn nữa người đàn ông này đã sớm nói rõ, sẽ không diễn trò với cô, nói kết hôn chính là kết hôn thật, không chỉ bao gồm một tờ giấy hôn thú, còn có......
Mặt Hứa Hựu An có chút nóng đỏ, Chu Tự Hoành giống như biết tâm tư của cô, khẽ cười một tiếng, nói: "Tiểu nha đầu, yên tâm, sau khi cưới tôi sẽ cho em thời gian thích ứng nhất định, trong khoảng thời gian này, tôi sẽ không chủ động chạm đến em, vậy được rồi chứ!"
Bị anh thẳng thắn nói rõ như thế, Hứa Hựu An rất lúng túng: "Anh, anh nói bậy bạ gì vậy?" Chu Tự Hoành chợt tới gần bên tai cô, nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ em không kịp chờ đợi mà hi vọng tôi chạm vào em sao?" Hứa Hựu An còn chưa kịp xấu hổ, liền nghe bên ngoài truyền đến giọng nói của Giang Đông: "Chu đội trưởng vẫn còn ở bên trong sao?" Anh lính bên ngoài đáp một tiếng ‘Dạ’.
Giang Đông vén lều đi vào, thấy tình cảnh Hứa Hựu An cùng Chu Tự Hoành. Theo bản năng Giang Đông nhíu nhíu mày: "Hựu An, sao em lại ở chỗ này?"
Hựu An nhìn anh một cái, xoay thân mình, thói quen chống đối liền trở về: "Tôi là bác sĩ, không ở nơi này thì ở nơi nào." Giang Đông bị cô chận họng, nghiêng đầu nhìn Chu Tự Hoành một chút.
Chu Tự Hoành cười nhười nhìn anh, ánh mắt Giang Đông rơi lên vết thương của anh, khinh thường nói: "Chỉ trầy da một chút, tại sao anh lại phải đến đây?"
Chu Tự Hoành mặc áo xong, nói: "Tại sao? Cái này gọi là có dụng ý khác, không phải anh không hiểu." Nói xong, cầm mũ đội lên: "Diễn tập kết thúc rồi chứ gì! Lính của tôi tới đón tôi sao?"
Giang Đông hừ một tiếng: "Không cần đắc ý, lần này các anh vẫn thắng mà không cần dùng võ như cũ." Chu Tự Hoành cười: "Bất kể nói thế nào, lần này lại là Quân Xanh chúng tôi thắng." Đi tới trước cửa lều, chợt quay đầu lại: "Hựu An, tôi chờ quyết định của em."
Giang Đông hồ nghi nhìn Hựu An: "Quyết định gì?" Hựu An nhếch miệng, quay lưng lại không nhìn anh, cũng không nói chuyện. Hiển nhiên Giang Đông không phải người dễ bỏ qua như vậy, đi tới đứng ở trước mặt cô, đanh giọng nói: "Anh hỏi em, quyết định gì?"
Hựu An ngẩng đầu, giống như từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, anh chính là như vậy, lạnh lùng, nghiêm túc, giáo điều. Có lúc Hựu An cũng hồ đồ, không biết mình cùng Giang Đông là cái gì. Nói anh em cũng không phải anh em, nói bạn bè cũng không phải bạn bè. Lại nói cái gì cũng không tính, không quen biết thân thích gì, nhưng anh chính là thích nhúng tay vào việc của cô, cái gì cũng trông nom, từ học tập đến công việc, ngay cả cô kết giao bạn trai, anh cũng muốn can thiệp.
Hơn nữa, người đàn ông này thần thông quảng đại, trong sinh hoạt của cô chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, khẳng định anh là người biết đầu tiên. Lúc trước anh đã phản đối Trần Lỗi, nói bọn họ không thích hợp, nói tuổi Trần Lỗi còn rất trẻ, tính tình bất định, có chút lỗ mãng, nói cô mới vừa lên đại học liền bày đặt yêu đương, không có chuyện khác để làm hay sao.
Giang Đông nói chuyện rất thẳng thắn, thẳng thắn đến chói taiại còn mâu thuẫn sẵn có với anh, nên thái độ với anh ghét càng thêm ghét. Tề Giai Kỳ nói cô không công bằng với Giang Đông, nói cô trẻ con có chút bất mãn trong lòng với mẹ cô, không tìm được cách nào, bèn có chuyện gì cũng phát tiết trên người Giang Đông. Nhưng Hựu An lại nghĩ, ai bảo anh nhiều chuyện quản cô, nếu anh không để ý đến cô, việc gì cô phải chống đối anh.
Giang Đông lại hoảng hốt, ánh mắt Hựu An, khiến anh trong nháy mắt giống như quay ngược thời gian, vèo một cái trở lại lúc năm cô mười lăm tuổi.
Hựu An vừa từ hôn lễ chạy ra ngoài, liền biến mất. Cản trở hôn lễ, ai cũng không trách cô, nhưng cô lại chạy không thấy bóng dáng. Cha con Giang Đông cùng Trương Tú Thanh tìm đến nửa đêm cũng không tìm thấy người, cuối cùng Giang Đông nói với cha anh: "Con đi tìm, tình trạng cô ấy bây giờ, nhìn thấy hai người cũng sẽ ẩn núp không chịu ra."
Giang Đông còn nhớ rõ, buổi tối đó là một ngày mưa dông, mưa không lớn, nhưng sấm chớp lại một lần tiếp một lần. Tiễn dì Thanh cùng cha đi, Giang Đông xoay người lại trở về nhà cha của Hựu An.
Cha của Hựu An là một giáo sư trung học rất bình thường, ở là nhà công vụ của nhân viên giáo dục, có chút cũ kỹ, hành lang đen sì, đèn cũng hư, nhà Hựu An ở cuối đường. Vừa rồi bọn họ chạy tới tìm lần đầu, không có ai, nhưng Giang Đông vẫn có loại cảm giác cô ở chỗ này.
Thật ra thì đoán cũng rất dễ, cô là một cô bé mới mười lăm, trừ nơi này còn có thể đi chỗ nào. Giang Đông lấy chìa khóa dì Thanh đưa cho anh mở cửa.
Ngôi nhà không lớn, là loại nhà rất nhỏ có hai phòng ngủ một phòng khách. Trong phòng cũng chỉ có thể để một bàn cơm hình chữ nhật cùng vài cái ghế. Giang Đông đẩy cửa phòng bên trong ra, nơi này là phòng của Hựu An, mới vừa rồi dì Thanh đã vào tìm rồi.
Giang Đông theo ánh đèn sáng, quét một vòng. Gian phòng rất nhỏ, chỉ để một giường đơn, một tủ sách, còn có một tủ đôi treo quần áo.
Ga giường cùng bao gối đều in hình Hello Kitty, đầu giường còn có đồng hồ báo thức mini, trên cửa sổ treo chuông gió may mắn, gió đêm mang theo mưa bụi bay vào, tạo ra tiếng đinh đinh đang đang thanh thúy dễ ng
Giang Đông cơ bản có thể khẳng định nha đầu ở chỗ này. Ánh mắt của anh rơi vào trên cửa tủ đôi treo quần áo: "Hứa Hựu An, anh biết em ở nơi này, em tự mình ra ngoài, hay là anh bắt em ra ngoài, anh cho em thời gian năm phút để suy nghĩ."
Giang Đông kiên nhẫn đợi năm phút, tủ treo quần áo cũng không có động tĩnh gì. Giang Đông đi tới trước tủ treo quần áo, đưa tay kéo ra, quả nhiên, tiểu nha đầu ôm cái gối co rút thành một cục ngồi ở bên trong.
Đầu chìm vào giữa hai chân, tóc thắt bím đuôi ngựa đã sớm tháo tung, tóc dài rũ xuống hai bên che kín mặt của cô, căn bản không nhìn thấy vẻ mặt. Ngoài cửa sổ xẹt qua tia chớp, tiếp đó một tiếng sấm vang lên, Giang Đông có thể thấy rõ bả vai cô run lên hạ xuống, cô đang sợ......
Đêm đó Giang Đông không đi, cũng không túm cô ra ngoài. Hai người, một ở trong tủ treo quần áo, một ở bên ngoài tủ treo quần áo, cứ như vậy đợi đến trời sáng, mưa tạnh, Giang Đông mới nói với cô: "Mẹ em đã kết hôn, em phản đối cũng không được gì. Em mới mười lăm tuổi, trên luật pháp người giám hộ em là mẹ em, cho nên, em chỉ có thể cùng anh trở về, đây là thực tế."
Hựu An lần đầu ngẩng đầu lên, Giang Đông cảm thấy, đại khái thậm chí cả đời này cũng không quên được vẻ mặt của cô lúc đó, mất mác, phẫn hận, thương tâm, cố chấp, những thứ tâm tình phức tạp này chất đống trên khuôn mặt còn quá trẻ của cô, mâu thuẫn rồi lại rõ ràng như vậy.
Cô đã khóc, mắt sưng sưng hồng hồng giống hai quả đào, bên quai hàm còn chưa hết nước mắt. Nước mắt thấm ướt con ngươi sáng trong lại chống đối, cứ như vậy thẳng tắp nhìn anh, cố chấp nói: "Tôi không đi đâu cả, tôi chỉ ở chỗ này, các người cưỡng ép dẫn tôi đi, tôi cũng sẽ chạy trốn, trừ phi các người khóa tôi ở trong phòng không để cho tôi ra cửa. Nếu không, tôi nhất định sẽ trở về."
Tiểu nha đầu cắn răng nghiến lợi uy hiếp, thật ra thì rất ngây thơ, nhưng Giang Đông chợt cũng không nhịn được, trầm mặc hồi lâu, nói: "Một mình em ở chỗ này sinh sống thế nào?" Hựu An cắn cắn môi: "Trung học có ký túc xá, sau khi tốt nghiệp trung học tôi cũng đã 18 rồi......" Ý kia chính là sau khi 18, các người cũng không có tư cách xen vào nữa. Người lần đầu tiên trong cuộc sống mà Giang Đông thỏa hiHứa Hựu An.
Ban đầu cha con Giang Đông và cả Trương Tú Thanh đều cho rằng Hựu An là nhất thời nghĩ không thông. Qua mấy năm sẽ tốt thôi, ai cũng không nghĩ đến, cô ôm chấp niệm kiên trì nhiều năm như vậy.
Ba năm trung học, cô không trở về nhà một lần. Dì Thanh đi thăm cô, cô cũng không để ý, cúi đầu không nói câu nào. Ngược lại Giang Đông trở thành cầu nối giữa hai mẹ con Hựu An. Chỉ là tính tình thẳng thắn, rất nhiều chuyện Giang Đông cũng sẽ không quanh co lòng vòng, lời nói ra cũng là ra lệnh và dạy dỗ theo thói quen, cộng thêm mâu thuẫn bản năng của Hựu An với Giang Đông, khiến quan hệ của hai người vẫn luôn rất đối nghịch.
Không phải Giang Đông không muốn thay đổi, nhưng anh không biết thay đổi thế nào. Tính tình nha đầu này còn bướng bỉnh hơn mấy anh lính gây sự nhất của anh. Mấy anh lính đó anh có cách thuần phục, huấn luyện thể năng cường độ cao có thể đem con la hay đá hậu biến thành con lừa nghe lời. Nhưng Hựu An không phải lính của anh, cũng không phải là những gã thô lỗ kia, mà là một tiểu nha đầu nhu nhu nhược nhược, nhưng lại là tiểu nha đầu có thể bướng bỉnh làm chết người.
Anh bảo cô làm gì, cô sẽ không một lần đồng ý với anh. Thế nhưng lần này Giang Đông phải tìm hiểu đến cùng, hỏi đến cùng. Bởi vì anh cảm thấy, giữa Chu Tự Hoành và nha đầu này có cái gì đó vô cùng không đúng, cái loại mập mờ cùng liên hệ đó, làm anh có chút phiền não không nhịn được, anh lặp lại một lần nữa: "Anh hỏi sao em không trả lời, quyết định gì?"
Trong lòng Hựu An chợt dâng lên một loại trực giác rất tế nhị. Loại trực giác này từ đâu tới, cô cũng không rõ ràng lắm. Nhưng cô lại rất chắc chắn, Giang Đông khẳng định không vui khi thấy mình gả cho Chu Tự Hoành, loại trực giác này xẹt qua đầu, Hựu An không hề nghĩ ngợi mở miệng: "Chính là quyết định tôi có muốn gả cho anh ấy hay không."
"Cái gì?" Giang Đông cảm thấy trong đầu ‘ầm’ một cái, giống như máy bay trực thăng đứt cánh quạt lộn đầu xuống. Hựu An có thể thấy rõ dưới sắc mặt vờ bình tĩnh của Giang Đông, trong nháy mắt tối đi mấy lần. Lòng Hựu An chợt dâng lên một cỗ sảng khoái, quyết định thêm dầu vào lửa: "Tôi muốn gả cho Chu Tự Hoành, lập tức, ngay lập tức."
"Hồ đồ, em hồ đồ......" Giang Đông cơ hồ hô to, âm lượng rất lớn, Triệu Cương đứng gác bên ngoài cũng cho rằng bên trong có chuyện, vội vàng vén lều lên muốn xem cho rõ, bị Giang Đông nghiêng đầu ném ra một câu “cút ra ngoài”. Bị dọa sợ anh vội vàng rụt trở về, trong lòng không khỏi nói thầm, cô bác sĩ nhỏ bên trong là ai, xem ra có quan hệ gì đó với cục trưởng của bọn họ. Là bạn gái ?! Nhìn không giống lắm, nói là kẻ thù còn có chút đáng tin.
Triệu Cương thật có chút bội phục cô gái bên trong này, dám ngay lúc cục trưởng bọn họ nổi giận mà vẫn không nhúc nhích, định lực này, can đảm này, có thể cả cục trinh sát bọn họ cũng không tìm ra được một người. Chỉ là, đến tột cùng hai người này có quan hệ gì?! Trong lòng Triệu Cương thật sự khổ sở, nghiêng lỗ tai ghé đến gần lều, nghe lén.
Hiện tại Giang Đông không rãnh trông nom Triệu Cương ở bên ngoài. Anh đột nhiên cảm thấy có chút lực bất tòng tâm. Nha đầu Hựu An này thật sự rất có thể đã đồng ý, nhận lời. Anh cũng không thể ngăn nổi cô, mình quá già rồi. Hơn nữa nha đầu này quá không coi trọng quy trình tình yêu rồi mới tiến tới hôn nhân rồi. Lúc trước với Trần Lỗi cũng thế, chưa được mấy ngày liền nói yêu, nhưng kia là một thằng nhóc, có thể cùng một dạng với Chu Tự Hoành sao.
Giang Đông đè ép lửa giận, cố dùng giọng nhã nhặn thấm thía nói: "Em cùng Tự Hoành tổng cộng gặp nhau mấy lần? Em hiểu anh ta sao?" "Kết hôn và việc gặp nhau mấy lần, hiểu rõ hay không có quan hệ sao? Anh ấy chưa lập gia đình tôi chưa gả, vậy là đủ rồi. Sau khi kết hôn là có thời gian gặp mặt, không chừng còn có thể từ từ hiểu rõ. Bất kể như thế nào, đây đều là chuyện của tôi và anh ấy, không liên quan tới anh, không mượn anh xen vào."
Hựu An chính là hạ quyết tâm chống đối với Giang Đông. Thốt ra mấy câu, tức giận khiến trên mặt Giang Đông cũng chuyển thành màu đỏ tím. Bàn tay nắm chặt, Hựu An bị làm cho sợ bất giác lui về sau một bước. Nhưng Giang Đông chỉ nhìn cô thật lâu, đột nhiên xoay người không nói một lời đi ra ngoài.
Chờ bóng dáng của anh ra khỏi lều, Hựu An mới thở phào nhẹ nhõm. Thật ra thì cũng không thoải mái như cô nghĩ. Hựu An cảm thấy, mình thật không thể giải thích hợp lý, rất bốc đồng, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác như đưa đám trước nay chưa có, cảm giác cuộc sống của mình quả thật tệ hết biết, giống như một chiếc xe lửa, chạy đông chạy tây cũng không biết chạy đi đâu. Sau khi diễn tập, trở về bệnh viện được mấy ngày, cảm giác đó cũng chưa m
Triệu Thiến đi vào gõ bàn cô một cái: "Này! Hựu An, linh hồn nhỏ bé cũng bay đi rồi. Tôi nói cho cô nghe, tôi nghe y tá khoa nội nói, Chu Na với vị người yêu lúc trước của cô muốn kết hôn. Cô phờ phạc rã rượi như vậy, người khác nhìn vào sẽ tưởng rằng cô còn nhớ thương Trần Lỗi!"
Hựu An ngẩn người một chút, cho dù trong lòng đã sớm một đao cắt đứt với Trần Lỗi, nhưng nghe tin tức như vậy, trong lòng vẫn chưa thích ứng. Lúc trước cô cùng Trần Lỗi cũng lên kế hoạch kết hôn vào năm nay. Hôn lễ vẫn diễn ra, cô dâu lại đổi thành Chu Na, nghĩ tới cũng thật nực cười.
Bởi vì cần xử lý gấp cho một bệnh nhân, lúc Hựu An xong việc, đã có chút muộn. Thay quần áo xong, đi ra cửa hông bệnh viện, đã nhìn thấy Trần Lỗi đứng ở trước xe.
Trần Lỗi là chàng trai rất xuất sắc, ở trường học cũng là sinh viên có tiếng, phân đến Quân tổng cũng thật nhanh liền trở thành lớp kế thừa nòng cốt. Có năng lực, không luồn cúi, bộ dạng đẹp trai, tính tình cũng ôn hòa, chàng trai như vậy trong xã hội ngày nay thật có thể coi là hiếm thấy. Cho nên, Chu Na nhìn trúng anh cũng không phải là chuyện khó lý giải. Chỉ là, nếu đã quyết định kết hôn, còn nhiều lần làm phiền cô bạn gái cũ bị vứt bỏ này làm gì.
Mắt Hựu An hướng thẳng, không thèm nhìn Trần Lỗi, đi lướt qua anh. Nhưng Trần Lỗi hiển nhiên không muốn buông tha cô, vươn tay bắt được cánh tay cô: "Hựu An, chúng ta nói chuyện một chút......"
Hứa Hựu An hất anh thật mạnh, dừng bước châm chọc nhìn anh: "Nói chuyện gì? Không phải là anh muốn tôi chúc phúc các người chứ?! Anh nên hiểu rõ, con người của tôi luôn là bụng dạ hẹp hòi. Nếu như anh thật muốn tôi chúc phúc các người, vậy cũng được, tôi chúc đôi nam nữ đê tiện các người trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử, sinh một thằng nhóc con, trở thành kẻ đê tiện vô địch."
/31
|