Editor: Chickenliverpate
Thượng Hưng mùa xuân năm thứ năm, sau khi tân hoàng đăng cơ, Tử Thần lần đầu tiên nghênh đón tuyển tú.
Ngũ Tướng quả thật muốn quản nhiều việc như vậy, ngay cả hậu cung của Hoàng thượng cũng muốn hỏi tới. Dù tính tình Hiền phi vẫn luôn rất tốt, khẩu khí cũng có chút oán giận.
Cung Mẫn hoàng hậu ra đi, đến nay trong hậu cung cũng chỉ có một mình Đại hoàng tử, hắn muốn đưa người của mình vào dĩ nhiên phải mượn một danh nghĩa dễ nghe rồi. Chung Linh cầm ly trà lên nhẹ nhàng uống một ngụm.
Đoán chừng chuyện Ngũ Tướng muốn làm nhất vẫn là tìm cách tranh một phần sủng ái hiện tại của muội muội ở hậu cung thôi. Hiền phi trêu ghẹo nói.
Chung Linh nghe vậy cũng chỉ mỉm cười không nói gì.
Lại nói, so với thời điểm muội muội vừa mới vào cung hình như cao hơn không ít. Hiền phi nói. Thật là mỗi tháng một lần lại phải đo khích thước cho muội.
Ta rất thích nghe những lời này của tỷ tỷ. Dĩ nhiên là Chung Linh hết sức hài lòng, nàng đã mười bảy tuổi, so với thời điểm tiến cung lúc ấy quả thực đã cao hơn rất nhiều, Bất quá tỷ tỷ cũng không nên đau lòng vì mỗi tháng phải may cho muội muội y phục mới.
Y phục trước kia cũng đều chật cả rồi, dĩ nhiên là không thể mặc nữa.
Xem cái miệng của ngươi kìa. Hiền phi giơ tay lên giả bộ muốn đánh nàng. Nếu để người khác nghe được còn tưởng rằng Bổn cung khắt khe với ngươi !
Chung Linh cười hì hì một tiếng: Vừa rồi muội muội cũng chỉ nói đùa thôi, tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng chấp nhất.
Một năm qua, trừ chiều cao thay đổi, nàng còn nhận ra có một sự thay đổi khác đáng chú ý hơn, đó chính là phương diện các phi tần hậu cung cùng nhau chung sống, mỗi lần nghĩ đến bản thân có thể cùng các phi tử khác của Sầm Mặc chung sống hòa bình, thì cảm thấy có chút khó tin.
Nhưng sự thật chính là như thế, không cách nào thay đổi chỉ có thể thích ứng thôi.
Hiền phi vẫn luôn thản nhiên đối với tình cảm của Hoàng thượng, nàng đã thông suốt tất cả, cũng giống như cấp dưới đối đãi với cấp trên ở kiếp trước. Không phải nàng ấy không nghĩ đến tranh sủng. Trước khi Chung Linh tiến cung, nàng cũng đã từng dùng không ít thủ đoạn, nhưng một thời gian dài như vậy vẫn không được đáp lại, cũng đã buông ra.
Điều này làm cho Chung Linh có chút không được tự nhiên, sau này ở chung cũng sẽ không được tự nhiên.
Đợi khi người mới tiến cung, nguyên lai bối phận của những người đó cũng nên đề cập. Hiền phi chuyển sang nói chánh sự.
Tỷ tỷ nói rất đúng, nếu tất cả không tốt sẽ rối loạn quy củ. Chung Linh gật đầu tán thành, hậu cung hiện tại đã có người quản sự, hết thảy đều phải làm theo trình tự, không có khả năng sẽ xuất hiện tình huống một ngày nào đó Chung Linh một bước lên trời.
Về danh sách tú nữ, muội muội có chủ ý gì không? Hiền phi thâm ý hỏi.
Muội muội vẫn còn trẻ, sao dám có chủ ý, vẫn là để tỷ tỷ quyết định đi. Đối với sự rắc rối phức tạp của triều đình, nàng dĩ nhiên không hiểu rõ bằng Hiền phi. Tú nữ được chọn từ những châu huyện đã được tính toán xong, mấu chốt chính là tú nữ trong kinh thành đều đại biểu cho một thế lực đứng phía sau.
Hiện tại trong kinh thành có hai thế lực, một là nhóm người do Hoàng thượng tự mình bồi dưỡng lấy Vệ Khiêm làm thủ lĩnh, nhưng căn cơ không sâu. Thế lực còn lại chính là quan viên hai triều do Ngũ Tướng cầm đầu.
Nhìn bề ngoài chỉ đơn giản là một đợt tuyển tú, nhưng đó là cả một vòng luẩn quẩn, không hề đơn giản. Vừa muốn dâng người mới lên bày tỏ chút tâm ý với Hoàng thượng, lại không thể lạnh nhạt với Ngũ Tướng để tránh bị công kích.
Hiền phi thấy Chung Linh từ chối cũng không cưỡng cầu, chỉ gật đầu một cái. Đối với dung mạo của tú nữ, nàng cũng không lo lắng, điều duy nhất cần phải suy tính chính là phẩm hạnh cùng gia thế của bọn họ.
Hoàng thượng có nói khi nào cho Loan Nhi xuất cung không? Hiền phi chợt nhớ tới một chuyện.
Cũng không gấp. Chung Linh dĩ nhiên biết ý tứ của Hiền phi. Ở lễ mừng năm mới, Sầm Mặc cũng đã tuyên bố tứ hôn cho Vệ Khiêm và Bùi Loan, chỉ là tuổi của Bùi Loan còn quá nhỏ, vì vậy cũng không phải gấp gáp thành hôn, Đến thời điểm nàng ấy xuất giá cũng còn hai năm nữa, hiện tại cứ để cho nàng bồi muội muội.
Nếu tiểu nha đầu kia biết suy nghĩ này của muội, chỉ sợ lại nóng ruột. Hiền phi bất đắc dĩ lắc đầu.
Nàng ấy cũng lớn rồi, sao có thể chạy nhảy như trước kia được chứ. Con nhóc này đã ở bên cạnh nàng lâu như vậy, nàng dĩ nhiên là sinh lòng yêu mến rồi, Nhất định phải rèn luyện thật nghiêm khắc rồi mới thả ra ngoài.
Nếu không sau này đến Vệ gia, người thua thiệt chỉ sợ là chính nàng. Mặc dù nhân khẩu của Vệ gia không nhiều lắm, nhưng vì tổ tiên là học cứu, mà văn nhân luôn rất phiền toái, vì vậy chuyện xảy ra say này chỉ sợ cũng sẽ không thiếu.
Hiền phi cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cùng Chung Linh thương lượng chi tiết liên quan đến tuyển tú.
--- ------o---- -----o---- -----
Đến ngày tuyển tú, Hoàng đế ngồi chính giữa đại điện, Hiền phi và Nhạc phu nhân ngồi hai bên.
Nhìn một loạt tú nữ đang đứng xếp hàng bên dưới, Chung Linh chợt nhớ lại hình ảnh năm đó nàng vào cung tuyển tú. Khi đó Hoàng thượng lên ngôi chưa được bao lâu, trong kinh thành đang tuyển chọn nữ tử vừa đến tuổi cập kê để đưa vào cung, cũng không được chính thức như bây.
Nhớ tới thời điểm nàng và Sầm Mặc gặp nhau, Chung Linh không nhịn được đưa mắt nhìn Sầm Mặc đang ngồi bên cạnh, mà đối phương cũng ăn ý cười đáp lại.
Cũng may lúc mới vào cung dùng đúng người, nên tránh khỏi một kết cục không tốt. Tâm tình Chung Linh bỗng chốc nặng nề.
Hiền phi ngồi một bên cũng có cảm xúc như vậy, nhưng cảm xúc đó chỉ thoáng qua rất nhanh rồi biến mất, không lưu lại dấu vết.
Đây là đợt tuyển tú chính thức, nên Hoàng thượng cũng sẽ không tự mình đến gần quan sát tú nữ, chỉ cho các nàng từng nhóm ba người đi tới cửa điện, nhất nhất tiến hành chọn lựa.
Những hàng ở phía trước dĩ nhiên là tú nữ có bối cảnh tương đối trong kinh thành. Chung Linh cũng khôi
Thượng Hưng mùa xuân năm thứ năm, sau khi tân hoàng đăng cơ, Tử Thần lần đầu tiên nghênh đón tuyển tú.
Ngũ Tướng quả thật muốn quản nhiều việc như vậy, ngay cả hậu cung của Hoàng thượng cũng muốn hỏi tới. Dù tính tình Hiền phi vẫn luôn rất tốt, khẩu khí cũng có chút oán giận.
Cung Mẫn hoàng hậu ra đi, đến nay trong hậu cung cũng chỉ có một mình Đại hoàng tử, hắn muốn đưa người của mình vào dĩ nhiên phải mượn một danh nghĩa dễ nghe rồi. Chung Linh cầm ly trà lên nhẹ nhàng uống một ngụm.
Đoán chừng chuyện Ngũ Tướng muốn làm nhất vẫn là tìm cách tranh một phần sủng ái hiện tại của muội muội ở hậu cung thôi. Hiền phi trêu ghẹo nói.
Chung Linh nghe vậy cũng chỉ mỉm cười không nói gì.
Lại nói, so với thời điểm muội muội vừa mới vào cung hình như cao hơn không ít. Hiền phi nói. Thật là mỗi tháng một lần lại phải đo khích thước cho muội.
Ta rất thích nghe những lời này của tỷ tỷ. Dĩ nhiên là Chung Linh hết sức hài lòng, nàng đã mười bảy tuổi, so với thời điểm tiến cung lúc ấy quả thực đã cao hơn rất nhiều, Bất quá tỷ tỷ cũng không nên đau lòng vì mỗi tháng phải may cho muội muội y phục mới.
Y phục trước kia cũng đều chật cả rồi, dĩ nhiên là không thể mặc nữa.
Xem cái miệng của ngươi kìa. Hiền phi giơ tay lên giả bộ muốn đánh nàng. Nếu để người khác nghe được còn tưởng rằng Bổn cung khắt khe với ngươi !
Chung Linh cười hì hì một tiếng: Vừa rồi muội muội cũng chỉ nói đùa thôi, tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng chấp nhất.
Một năm qua, trừ chiều cao thay đổi, nàng còn nhận ra có một sự thay đổi khác đáng chú ý hơn, đó chính là phương diện các phi tần hậu cung cùng nhau chung sống, mỗi lần nghĩ đến bản thân có thể cùng các phi tử khác của Sầm Mặc chung sống hòa bình, thì cảm thấy có chút khó tin.
Nhưng sự thật chính là như thế, không cách nào thay đổi chỉ có thể thích ứng thôi.
Hiền phi vẫn luôn thản nhiên đối với tình cảm của Hoàng thượng, nàng đã thông suốt tất cả, cũng giống như cấp dưới đối đãi với cấp trên ở kiếp trước. Không phải nàng ấy không nghĩ đến tranh sủng. Trước khi Chung Linh tiến cung, nàng cũng đã từng dùng không ít thủ đoạn, nhưng một thời gian dài như vậy vẫn không được đáp lại, cũng đã buông ra.
Điều này làm cho Chung Linh có chút không được tự nhiên, sau này ở chung cũng sẽ không được tự nhiên.
Đợi khi người mới tiến cung, nguyên lai bối phận của những người đó cũng nên đề cập. Hiền phi chuyển sang nói chánh sự.
Tỷ tỷ nói rất đúng, nếu tất cả không tốt sẽ rối loạn quy củ. Chung Linh gật đầu tán thành, hậu cung hiện tại đã có người quản sự, hết thảy đều phải làm theo trình tự, không có khả năng sẽ xuất hiện tình huống một ngày nào đó Chung Linh một bước lên trời.
Về danh sách tú nữ, muội muội có chủ ý gì không? Hiền phi thâm ý hỏi.
Muội muội vẫn còn trẻ, sao dám có chủ ý, vẫn là để tỷ tỷ quyết định đi. Đối với sự rắc rối phức tạp của triều đình, nàng dĩ nhiên không hiểu rõ bằng Hiền phi. Tú nữ được chọn từ những châu huyện đã được tính toán xong, mấu chốt chính là tú nữ trong kinh thành đều đại biểu cho một thế lực đứng phía sau.
Hiện tại trong kinh thành có hai thế lực, một là nhóm người do Hoàng thượng tự mình bồi dưỡng lấy Vệ Khiêm làm thủ lĩnh, nhưng căn cơ không sâu. Thế lực còn lại chính là quan viên hai triều do Ngũ Tướng cầm đầu.
Nhìn bề ngoài chỉ đơn giản là một đợt tuyển tú, nhưng đó là cả một vòng luẩn quẩn, không hề đơn giản. Vừa muốn dâng người mới lên bày tỏ chút tâm ý với Hoàng thượng, lại không thể lạnh nhạt với Ngũ Tướng để tránh bị công kích.
Hiền phi thấy Chung Linh từ chối cũng không cưỡng cầu, chỉ gật đầu một cái. Đối với dung mạo của tú nữ, nàng cũng không lo lắng, điều duy nhất cần phải suy tính chính là phẩm hạnh cùng gia thế của bọn họ.
Hoàng thượng có nói khi nào cho Loan Nhi xuất cung không? Hiền phi chợt nhớ tới một chuyện.
Cũng không gấp. Chung Linh dĩ nhiên biết ý tứ của Hiền phi. Ở lễ mừng năm mới, Sầm Mặc cũng đã tuyên bố tứ hôn cho Vệ Khiêm và Bùi Loan, chỉ là tuổi của Bùi Loan còn quá nhỏ, vì vậy cũng không phải gấp gáp thành hôn, Đến thời điểm nàng ấy xuất giá cũng còn hai năm nữa, hiện tại cứ để cho nàng bồi muội muội.
Nếu tiểu nha đầu kia biết suy nghĩ này của muội, chỉ sợ lại nóng ruột. Hiền phi bất đắc dĩ lắc đầu.
Nàng ấy cũng lớn rồi, sao có thể chạy nhảy như trước kia được chứ. Con nhóc này đã ở bên cạnh nàng lâu như vậy, nàng dĩ nhiên là sinh lòng yêu mến rồi, Nhất định phải rèn luyện thật nghiêm khắc rồi mới thả ra ngoài.
Nếu không sau này đến Vệ gia, người thua thiệt chỉ sợ là chính nàng. Mặc dù nhân khẩu của Vệ gia không nhiều lắm, nhưng vì tổ tiên là học cứu, mà văn nhân luôn rất phiền toái, vì vậy chuyện xảy ra say này chỉ sợ cũng sẽ không thiếu.
Hiền phi cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cùng Chung Linh thương lượng chi tiết liên quan đến tuyển tú.
--- ------o---- -----o---- -----
Đến ngày tuyển tú, Hoàng đế ngồi chính giữa đại điện, Hiền phi và Nhạc phu nhân ngồi hai bên.
Nhìn một loạt tú nữ đang đứng xếp hàng bên dưới, Chung Linh chợt nhớ lại hình ảnh năm đó nàng vào cung tuyển tú. Khi đó Hoàng thượng lên ngôi chưa được bao lâu, trong kinh thành đang tuyển chọn nữ tử vừa đến tuổi cập kê để đưa vào cung, cũng không được chính thức như bây.
Nhớ tới thời điểm nàng và Sầm Mặc gặp nhau, Chung Linh không nhịn được đưa mắt nhìn Sầm Mặc đang ngồi bên cạnh, mà đối phương cũng ăn ý cười đáp lại.
Cũng may lúc mới vào cung dùng đúng người, nên tránh khỏi một kết cục không tốt. Tâm tình Chung Linh bỗng chốc nặng nề.
Hiền phi ngồi một bên cũng có cảm xúc như vậy, nhưng cảm xúc đó chỉ thoáng qua rất nhanh rồi biến mất, không lưu lại dấu vết.
Đây là đợt tuyển tú chính thức, nên Hoàng thượng cũng sẽ không tự mình đến gần quan sát tú nữ, chỉ cho các nàng từng nhóm ba người đi tới cửa điện, nhất nhất tiến hành chọn lựa.
Những hàng ở phía trước dĩ nhiên là tú nữ có bối cảnh tương đối trong kinh thành. Chung Linh cũng khôi
/78
|