Lăng Triệt nhíu mày nhìn nữ tử trước mặt, cả người dính đầy bùn đất , tóc tai tán loạn dính đầy trên mặt, còn không ngừng rớt xuống giọt nước. Nếu không phải hắn đối với đôi mắt trong sáng của Long Vân Thấm khắc sâu, chỉ sợ người trước mắt là ai cũng không dễ dàng nhận thức được.
Hắn nhướng mày, nhìn nàng không nói tiếng nào.
Long Vân Thấm thực sự cảm nhận được hắn đang tức giận, nàng suy nghĩ một hồi mới lên tiếng : “Nhiếp Chính vương nể mặt đưa lời mời, bản cung vốn nên nhanh chóng đến nơi mới đúng, hiện thời sự tình như vậy phát sinh, đây là sai lầm của bản cung, mong Nhiếp Chính vương thứ lỗi.”
Dứt lời nàng liền ngẩng đầu, cả người ẩm ướt phát run lại như trước bóng lưng thẳng tắp nhìn lại đối phương... Nàng biết lúc này sự tình đã trở nên phức tạp, nàng cùng Lăng Triệt không hợp đối với nàng không có điều gì tốt . Lúc này nàng chỉ hi vọng, Lăng Triệt sẽ không vì chuyện này mà thay đổi chủ ý liên minh, vậy là tốt rồi.
Một hồi lâu qua đi, Lăng Triệt đều không nói lời nào, Long Vân Thấm đợi như vậy đều không nhận được phản hồi của hắn. Đột nhiên nàng cảm thấy một trận gió thổi qua, tay nàng bị người nhấc lên, Lăng Triệt không biết khi nào đứng ở trước người nàng , hắn cầm lấy cổ tay nàng, đưa hai ngón tay đặt trên mạch đập .
“Công chúa nhiễm phong hàn nên đi trước một chút thay ra y phục, đợi một chút uống canh gừng giải hàn.” Hắn trầm giọng nói .
Nhưng là hắn liền xoay người muốn đi ra bên ngoài, trong lòng Long Vân Thấm quýnh lên, nhịn không được giữ chặt ống tay áo của hắn, ánh mắt Lăng Triệt không tự chủ dừng lại ở bàn tay nắm lấy y phục của mình, bàn tay nhỏ bé kia nhưng là túm rất chặt a. Bị hắn nhìn như vậy, Long Vân Thấm biết bản thân quá đáng , nhưng lúc này nàng bất chấp cái gọi là xấu hổ : “Nhiếp Chính vương, sự tình này?”
“Trước tiên vẫn nên đi thay y phục đi.”
Khuôn mặt đáng thương!
--- ------ ---
“Công chúa, người thế nào lại ra bộ dạng này! Công chúa không sao chứ?”
“Mau, nô tì đưa người đi thay y phục, cứ như vậy sẽ nhiễm phong hàn mất.”
Xuân Lan cùng Đông Mai lôi kéo Long Vân Thấm đang thất thần ở trong phòng đi ra, một bên bỏ đi quần áo bẩn một bên không quên nhắc tới : “Nô tì thật sự đáng chết, công chúa là nữ nhi của Hoàng thượng sao có thể để mắc mưa, nếu người bị bệnh chúng nô tì phải làm như thế nào?”
“Nhiếp Chính vương khi nào đến nơi?” Đầu óc của nàng không ngừng hiện ra biểu cảm lạnh lùng của Lăng Triệt, tâm tình nặng nề lợi hại.
Xuân Lan nghe vậy động tác hơi ngừng một chút, thanh âm mang theo một chút run rẩy sợ hãi :
“Nhiếp Chính vương sáng sớm đã đến rồi, nghe nói là sau khi bãi triều xử lí xong chính sự liền qua…”
Long Vân Thấm mím môi không nói chuyện, nàng có thể không suy nghĩ gì để cho đường đường Nhiếp Chính vương đại nhân đợi cả một ngày là một sự kiện oanh động cỡ nào a. Lăng Triệt tức giận không trực tiếp rời đi quả thực là đã cho nàng mặt mũi.
Sau một khắc chung, Long Vân Thấm đã được sửa soạn xong, uống một bát canh gừng liền chạy nhanh đi tìm Lăng Triệt. Một đường chạy vòng vòng bên ngoài bãi cỏ liền nhìn thấy nam tử theo gió mà đến, một thân y phục bó sát người làm cho nàng sửng sốt.
Tựa hồ phát hiện ra tiếng bước chân, Lăng Triệt quay đầu nhìn về phía sau, nhìn bộ dạng Long Vân Thấm lúc này rốt cục lộ ra một tia mỉm cười.
Oh my god, a hết giận rồi à?
“Công chúa thật thích hợp mặc trang phục như vậy!”
Nàng lúc này mới thấy bản thân đang mặc chính là trang bị cưỡi ngựa, lúc này Mị đột nhiên dắt hai con ngựa đi tới : “Vương gia, đã chuẩn bị tốt..”
“Công chúa tự chọn một con,đã đến trường đua ngựa mà không chạy thử một vòng thì thật không thể nói nổi!”
Long Vân Thấm lúc này có chút nhìn không thấu nam tử trước mắt, hắn giống như rất tức giận lại làm như thật bình tĩnh, có thể bình tâm hòa khí như vậy kêu nàng chọn ngựa trong lòng hắn đang nghĩ cái gì a?
“Không thích?”
Long Vân Thấm lập tức lắc đầu, nhanh lựa một con ngựa rồi cưỡi lên đi : “Nhiếp Chính vương mời, bản cung tự nhiên sẽ tiếp đến cùng.”
Khóe miệng Lăng Triệt hơi hơi giơ lên, giơ lên roi ngựa phi đi, Long Vân Thấm thấy vậy liền theo sát phía sau. Hai người chạy vòng qua rất nhiều con đường vô bờ rộng lớn ở mã tràng…Cảm nhận từng cơn gió lùa qua làn tóc, cộng với quét qua từng sợi tơ trên gương mặt ..mãi cho đến kh mặt trời bắt đầu lặn ở phía tây, ánh chiều tà đem bầu trời nhuộm thành một màu đỏ tươi theo tầng mây di động. Xa xa núi non xanh biếc, mùi hoa cỏ thuần khiết kéo tới từng trận….
Long Vân Thấm ngồi trên lưng ngựa, trong đầu như quên hết đi tất cả lo lắng cùng toan tính, tiếng cười thanh thúy của nàng không ngừng vang vọng khắp nơi trên trường đua….
Đợi đến khi hai người xuống ngựa, trời đã là chạng vạng.
Long Vân Thấm đi đến trước mặt Lăng Triệt, chân thành cười nói : “Lúc trước bản cung tới trễ làm cho Nhiếp Chính vương đợi một ngày, Nhiếp Chính vương không chấp cùng bản cung cưỡi ngựa, quả thực là vinh hạnh của bản cung.”
“Đã biết sai lầm, tính bồi thường sao?” Lăng Triệt đem roi ngựa đưa cho người trông coi ngựa, chậm rãi cở bỏ cổ tay áo tùy ý nói với Long Vân Thấm.
Long Vân Thấm lập tức ngơ ngác a ngơ ngác, bồi thường?
Nhìn nàng ngây ngốc, tâm tình Lăng Triệt dường như tốt hơn rất nhiều, hắn tiếp tục nói : “Công chúa điện hạ cho rằng một câu xin lỗi liền xong? Bản vương chờ đợi một ngày chẳng lẽ không đủ để công chúa bồi thường? Vẫn là không chúa chưa từng nghĩ đến việc này đi.”
Này nàng quả thực chưa có nghĩ tới, Nhiếp Chính vương như hắn muốn nàng bồi thương cho cái gì nha, nàng chỉ là một cái công chúa điện hạ nho nhỏ có thể bồi cho hắn cái gì? Bồi tiền? Hắn so với nàng có vẻ nhiều tiền hơn a! Bồi địa vị? Hắn nhưng là đang dưới một người trên vạn người a!
Nàng một vòng suy nghĩ xuống dưới, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân giốnh như rất nghèo. Cái gì cũng không bồi thường nổi.
“Nhiếp Chính vương muốn bồi thường như thế nào, bản cung nếu có năng lực nhất định sẽ bồi ngươi.” Trong lòng Long Vân Thấm bồn chồn, nàng như thế nào cảm nhận Nhiếp Chính vương đang cười không có hảo ý nha.
Quả nhiên, lời Lăng Triệt nói ra khỏi miệng nàng liền cảm thấy không thể nào.
“Nghe nói công chúa điện hạ thêu thùa rất khá, bản vương vừa cưỡi ngựa không cần thận nên y phục bị cắt rách, chẳng biết có hay không phiền công chúa hỗ trợ!”
Long Vân Thấm kinh ngạc ngẩng đầu, Lăng Triệt đang chỉ vào cổ tay áo phía dưới của hắn, nơi đó quả nhiên có vật cắt qua. Nhưng là….Nhiếp Chính vương, người này có phải là Nhiếp Chính vương không a? Hắn sẽ không có quần áo mặc sao! Sẽ không có tú nương chuyên môn vì hắn may vá các thứ sao! Vì sao lại muốn nàng?
Thêu! Nàng không biết! Liền tính Long Vân Thấm trước kia cũng không biết nha!
Long Vân Thấm hít một hơi thật sâu ngăn chặn bản thân xúc động, nỗ lực để cho mình duy trì nụ cười “Y phục Nhiếp Chính vương chân quý, tay nghề bản cung nào dám tu sửa, còn nữa việc này nhưng là không thỏa đáng.”
Lăng Triệt hoàn toàn không dể ý, hắn tiếp nhận áo choàng từ Mị, trực tiếp đem áo kia giao cho nàng, “Thế nào thì tính là thỏa đáng? Dựa theo ý tứ của công chúa, ngày trước mỗi đêm công chúa đều đến Ngọc Tuyền chính là có ý tứ? Bản vương thấy so với chuyện đó, loại sự tình nhỏ bé này thực sự không đáng kể, công chúa thấy sao?”
Long Vân Thấm cắn răng trừng mắt nhìn người đi phía xa kia, hận không thể đem quần áo tên tay mình ném xuống đất mà giày vò, đúng là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước! Nàng nhìn hắn trưng ra tươi cười vô hại, nhưng là đôi mắt yêu nghiệt kia viết rõ hắn là đang tính kế khiêu khích nàng. Hắn cố ý muốn xem nàng như thế nào xử lí .
“Công chúa, người đã trở lại! Sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta nên hồi cung.”
Long Vân Thấm nghe vậy miễn cưỡng đáp lời, sau đó cầm y phục kia giao cho Xuân Lan : “Ngươi cất giữ man về cung .”
Xuân Lan sau khi tiếp nhận y phục kia thì sắc mặt trắng bệch, này rõ ràng là y phục của nam nhân, hơn nữa, hơn nữa…nàng nhớ hình như là của Nhiếp Chính vương đại nhân sáng nay a.
“Công chúa, cái này?”
Long Vân Thấm xoay đi không quay đầu lại : “Ngươi nghĩ không sai, là của Nhiếp Chính vương…”
Hắn nhướng mày, nhìn nàng không nói tiếng nào.
Long Vân Thấm thực sự cảm nhận được hắn đang tức giận, nàng suy nghĩ một hồi mới lên tiếng : “Nhiếp Chính vương nể mặt đưa lời mời, bản cung vốn nên nhanh chóng đến nơi mới đúng, hiện thời sự tình như vậy phát sinh, đây là sai lầm của bản cung, mong Nhiếp Chính vương thứ lỗi.”
Dứt lời nàng liền ngẩng đầu, cả người ẩm ướt phát run lại như trước bóng lưng thẳng tắp nhìn lại đối phương... Nàng biết lúc này sự tình đã trở nên phức tạp, nàng cùng Lăng Triệt không hợp đối với nàng không có điều gì tốt . Lúc này nàng chỉ hi vọng, Lăng Triệt sẽ không vì chuyện này mà thay đổi chủ ý liên minh, vậy là tốt rồi.
Một hồi lâu qua đi, Lăng Triệt đều không nói lời nào, Long Vân Thấm đợi như vậy đều không nhận được phản hồi của hắn. Đột nhiên nàng cảm thấy một trận gió thổi qua, tay nàng bị người nhấc lên, Lăng Triệt không biết khi nào đứng ở trước người nàng , hắn cầm lấy cổ tay nàng, đưa hai ngón tay đặt trên mạch đập .
“Công chúa nhiễm phong hàn nên đi trước một chút thay ra y phục, đợi một chút uống canh gừng giải hàn.” Hắn trầm giọng nói .
Nhưng là hắn liền xoay người muốn đi ra bên ngoài, trong lòng Long Vân Thấm quýnh lên, nhịn không được giữ chặt ống tay áo của hắn, ánh mắt Lăng Triệt không tự chủ dừng lại ở bàn tay nắm lấy y phục của mình, bàn tay nhỏ bé kia nhưng là túm rất chặt a. Bị hắn nhìn như vậy, Long Vân Thấm biết bản thân quá đáng , nhưng lúc này nàng bất chấp cái gọi là xấu hổ : “Nhiếp Chính vương, sự tình này?”
“Trước tiên vẫn nên đi thay y phục đi.”
Khuôn mặt đáng thương!
--- ------ ---
“Công chúa, người thế nào lại ra bộ dạng này! Công chúa không sao chứ?”
“Mau, nô tì đưa người đi thay y phục, cứ như vậy sẽ nhiễm phong hàn mất.”
Xuân Lan cùng Đông Mai lôi kéo Long Vân Thấm đang thất thần ở trong phòng đi ra, một bên bỏ đi quần áo bẩn một bên không quên nhắc tới : “Nô tì thật sự đáng chết, công chúa là nữ nhi của Hoàng thượng sao có thể để mắc mưa, nếu người bị bệnh chúng nô tì phải làm như thế nào?”
“Nhiếp Chính vương khi nào đến nơi?” Đầu óc của nàng không ngừng hiện ra biểu cảm lạnh lùng của Lăng Triệt, tâm tình nặng nề lợi hại.
Xuân Lan nghe vậy động tác hơi ngừng một chút, thanh âm mang theo một chút run rẩy sợ hãi :
“Nhiếp Chính vương sáng sớm đã đến rồi, nghe nói là sau khi bãi triều xử lí xong chính sự liền qua…”
Long Vân Thấm mím môi không nói chuyện, nàng có thể không suy nghĩ gì để cho đường đường Nhiếp Chính vương đại nhân đợi cả một ngày là một sự kiện oanh động cỡ nào a. Lăng Triệt tức giận không trực tiếp rời đi quả thực là đã cho nàng mặt mũi.
Sau một khắc chung, Long Vân Thấm đã được sửa soạn xong, uống một bát canh gừng liền chạy nhanh đi tìm Lăng Triệt. Một đường chạy vòng vòng bên ngoài bãi cỏ liền nhìn thấy nam tử theo gió mà đến, một thân y phục bó sát người làm cho nàng sửng sốt.
Tựa hồ phát hiện ra tiếng bước chân, Lăng Triệt quay đầu nhìn về phía sau, nhìn bộ dạng Long Vân Thấm lúc này rốt cục lộ ra một tia mỉm cười.
Oh my god, a hết giận rồi à?
“Công chúa thật thích hợp mặc trang phục như vậy!”
Nàng lúc này mới thấy bản thân đang mặc chính là trang bị cưỡi ngựa, lúc này Mị đột nhiên dắt hai con ngựa đi tới : “Vương gia, đã chuẩn bị tốt..”
“Công chúa tự chọn một con,đã đến trường đua ngựa mà không chạy thử một vòng thì thật không thể nói nổi!”
Long Vân Thấm lúc này có chút nhìn không thấu nam tử trước mắt, hắn giống như rất tức giận lại làm như thật bình tĩnh, có thể bình tâm hòa khí như vậy kêu nàng chọn ngựa trong lòng hắn đang nghĩ cái gì a?
“Không thích?”
Long Vân Thấm lập tức lắc đầu, nhanh lựa một con ngựa rồi cưỡi lên đi : “Nhiếp Chính vương mời, bản cung tự nhiên sẽ tiếp đến cùng.”
Khóe miệng Lăng Triệt hơi hơi giơ lên, giơ lên roi ngựa phi đi, Long Vân Thấm thấy vậy liền theo sát phía sau. Hai người chạy vòng qua rất nhiều con đường vô bờ rộng lớn ở mã tràng…Cảm nhận từng cơn gió lùa qua làn tóc, cộng với quét qua từng sợi tơ trên gương mặt ..mãi cho đến kh mặt trời bắt đầu lặn ở phía tây, ánh chiều tà đem bầu trời nhuộm thành một màu đỏ tươi theo tầng mây di động. Xa xa núi non xanh biếc, mùi hoa cỏ thuần khiết kéo tới từng trận….
Long Vân Thấm ngồi trên lưng ngựa, trong đầu như quên hết đi tất cả lo lắng cùng toan tính, tiếng cười thanh thúy của nàng không ngừng vang vọng khắp nơi trên trường đua….
Đợi đến khi hai người xuống ngựa, trời đã là chạng vạng.
Long Vân Thấm đi đến trước mặt Lăng Triệt, chân thành cười nói : “Lúc trước bản cung tới trễ làm cho Nhiếp Chính vương đợi một ngày, Nhiếp Chính vương không chấp cùng bản cung cưỡi ngựa, quả thực là vinh hạnh của bản cung.”
“Đã biết sai lầm, tính bồi thường sao?” Lăng Triệt đem roi ngựa đưa cho người trông coi ngựa, chậm rãi cở bỏ cổ tay áo tùy ý nói với Long Vân Thấm.
Long Vân Thấm lập tức ngơ ngác a ngơ ngác, bồi thường?
Nhìn nàng ngây ngốc, tâm tình Lăng Triệt dường như tốt hơn rất nhiều, hắn tiếp tục nói : “Công chúa điện hạ cho rằng một câu xin lỗi liền xong? Bản vương chờ đợi một ngày chẳng lẽ không đủ để công chúa bồi thường? Vẫn là không chúa chưa từng nghĩ đến việc này đi.”
Này nàng quả thực chưa có nghĩ tới, Nhiếp Chính vương như hắn muốn nàng bồi thương cho cái gì nha, nàng chỉ là một cái công chúa điện hạ nho nhỏ có thể bồi cho hắn cái gì? Bồi tiền? Hắn so với nàng có vẻ nhiều tiền hơn a! Bồi địa vị? Hắn nhưng là đang dưới một người trên vạn người a!
Nàng một vòng suy nghĩ xuống dưới, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân giốnh như rất nghèo. Cái gì cũng không bồi thường nổi.
“Nhiếp Chính vương muốn bồi thường như thế nào, bản cung nếu có năng lực nhất định sẽ bồi ngươi.” Trong lòng Long Vân Thấm bồn chồn, nàng như thế nào cảm nhận Nhiếp Chính vương đang cười không có hảo ý nha.
Quả nhiên, lời Lăng Triệt nói ra khỏi miệng nàng liền cảm thấy không thể nào.
“Nghe nói công chúa điện hạ thêu thùa rất khá, bản vương vừa cưỡi ngựa không cần thận nên y phục bị cắt rách, chẳng biết có hay không phiền công chúa hỗ trợ!”
Long Vân Thấm kinh ngạc ngẩng đầu, Lăng Triệt đang chỉ vào cổ tay áo phía dưới của hắn, nơi đó quả nhiên có vật cắt qua. Nhưng là….Nhiếp Chính vương, người này có phải là Nhiếp Chính vương không a? Hắn sẽ không có quần áo mặc sao! Sẽ không có tú nương chuyên môn vì hắn may vá các thứ sao! Vì sao lại muốn nàng?
Thêu! Nàng không biết! Liền tính Long Vân Thấm trước kia cũng không biết nha!
Long Vân Thấm hít một hơi thật sâu ngăn chặn bản thân xúc động, nỗ lực để cho mình duy trì nụ cười “Y phục Nhiếp Chính vương chân quý, tay nghề bản cung nào dám tu sửa, còn nữa việc này nhưng là không thỏa đáng.”
Lăng Triệt hoàn toàn không dể ý, hắn tiếp nhận áo choàng từ Mị, trực tiếp đem áo kia giao cho nàng, “Thế nào thì tính là thỏa đáng? Dựa theo ý tứ của công chúa, ngày trước mỗi đêm công chúa đều đến Ngọc Tuyền chính là có ý tứ? Bản vương thấy so với chuyện đó, loại sự tình nhỏ bé này thực sự không đáng kể, công chúa thấy sao?”
Long Vân Thấm cắn răng trừng mắt nhìn người đi phía xa kia, hận không thể đem quần áo tên tay mình ném xuống đất mà giày vò, đúng là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước! Nàng nhìn hắn trưng ra tươi cười vô hại, nhưng là đôi mắt yêu nghiệt kia viết rõ hắn là đang tính kế khiêu khích nàng. Hắn cố ý muốn xem nàng như thế nào xử lí .
“Công chúa, người đã trở lại! Sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta nên hồi cung.”
Long Vân Thấm nghe vậy miễn cưỡng đáp lời, sau đó cầm y phục kia giao cho Xuân Lan : “Ngươi cất giữ man về cung .”
Xuân Lan sau khi tiếp nhận y phục kia thì sắc mặt trắng bệch, này rõ ràng là y phục của nam nhân, hơn nữa, hơn nữa…nàng nhớ hình như là của Nhiếp Chính vương đại nhân sáng nay a.
“Công chúa, cái này?”
Long Vân Thấm xoay đi không quay đầu lại : “Ngươi nghĩ không sai, là của Nhiếp Chính vương…”
/104
|