Mùng 3 tháng 7. Vừa tròn một năm nàng ra đi.
Hoàng thượng hôm nay lại muốn ra ngoài. Tốt nhất là đến vùng quê nào đó ở vài bữa. Hắn thật sự mệt mỏi. Nghĩ là làm, liền cưỡi hắc mã rời khỏi kinh thành.
Hai ngày đường. Hắn dừng chân tại Thanh châu thành. Đây cũng là một thành lớn phía nam Thủy quốc. Cũng là “tiên cảnh” của Thủy quốc. Thanh châu thành. Đúng với cái tên của nó, thanh bình, êm dịu. Nhất Thiên dắt bộ con Hắc Mã dọc con đường bên bìa rừng. Càng tiến sâu vào gần hơn với Linh Ngọc thác.
Cuối cùng cũng dừng lại. Trước mặt là con thác hùng vĩ xinh đẹp. Dòng nước tinh khiết đổ từ tít trên cao xuống tung bọc trắng xóa như những đám mây dưới mặt đất. Nước trong đến nỗi nhìn vào có thể thấy cả những hòn đá bé xíu tận mặt đáy. Hai bên thác nước đẹp tuyệt vời đó là hàng cây hoa với đủ các loại. Mà mỗi loại cây đều lớn lên xinh đẹp nhất, tươi thắm nhất. Cànng khiến cho khung cảnh giữa chốn rừng núi này thêm sinh động, đầy sức sống. Nhất Thiên để con ngựa yêu quý của mình nhở nhơ uống nước, bản thân lại tự do men theo dòng chảy mà đi tới.
Đi được một đoạn, hắn nghe có tiếng cười đùa của nữ nhân. Lạ thật, dù nơi đây có cảnh đẹp mê hồn thì khu rừng này cũng không phải nơi nử nhân nên đến. Sự tò mò dâng lên, hắn đi tới gần hơn.
Giữa dòng suối, ba nữ nhân đang giặt đồ (vào rừng tìm suối giật đồ, thật sự là có 1 sự rãnh nhẹ =.= ) Mà tất cả đều thuộc dạng mỹ nhân đi (mê gái đánh chết không bỏ >.< ) mà trong số bôn nữ nhân đó, có hai người mặc đồ giống nhau, nhìn giống như một lũ nha hoàn. Còn người kia, tuy là cùng giặt đồ nhưng hoàn toàn khác biệt. Nàng ta quay lưng lại với hắn. Mái tóc đen dài được tết gọn. Bộ váy trắng tinh khôi đơn giản nhẹ nhàng. Dù nhìn từ phía sau cũng có thể biết đó là một nữ nhân tuyệt sắc. Bốn người họ nói chuyện thật rôm rả. Hắn có thể nghe loáng thoáng
Nữ nhân tóc búi nhìn nữ nhân váy trắng
“Tiểu thư, người đúng là chủ nhân tốt”
Nữ nhân cạnh bên cũng nói theo
“Đúng a. Chưa có tiểu thư nào lại cùng nha hoàn làm mấy việc này cả”
Nữ nhân áo trắng đáp lại
“Có gì đâu. Cùng là nữ nhân cả mà”
Hiểu. Đính thị nữ nhân tuytệ mĩ kia là tiểu thư quyền quý nhưng rất hòa đồng cùng nha hoàn của mình. Hắn có chút khâm phục. Mà giọng nói này, lại rất quen… Nhất Thiên lại tự nhiên mà ngơ ra. Chợt vị tiểu thư kia đứng thẳng lại, quay đầu nhìn về phía hắn…
Thân ảnh hoàn ảo đến từng đường nét, Gương mặt xinh đẹp quá mức quen thuộc. Chính là nàng. Nàng đang nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng. Bốn mắt giao nhau. Nhất Thiên không thể nói được đây là cảm giác gì. Hắn chỉ muốn ngay lập tức ôm nàng vào lòng thật chặt, thật lâu để thõa nỗi nhớ bấy lâu. Hắn đã mong ngóng hình ảnh này đến nhường nào. Nàng đang ở trước mặt hắn, nhưng sao hắn nhói quá. Bởi lẽ không có cách nào điều khiển bản thân tiến về phía nàng.
Mẫu Đơn quay người. Trước mặt nàng, hình ảnh nàng luôn nhớ đến từng phút giây. Hắn vẫn như thế, rất rạng ngời. Nhưng hắn ốm đi thì phải. Ánh mắt kia sao nhiều đau thương đến thế? Chảng phải hắn đang rất hạnh phúc sao? mà nàng đang nghĩ gì vậy? Đang lo cho hắn sao? Không, hắn chết đi càng tốt… Nhưng mà, sao đột nhiên tim nàng đau đến vậy? Nàng thừa nhận. Thừa nhận rằng nàng rất nhớ hắn, thừa nhận ngay khoảnh khắc này, nàng rất muốn chạy tới ôm lấy hắn, vùi trong lòng ngực ấm áp của hắn mà khóc thật nhiều, khóc cho nỗi nhớ ngày đên nàng giấu. Nàng hận, rất hận. Nhưng cũng vì yêu mà hận. Lí trí muốn rút con dao bên người đâm hắn một nhát, nhưng trái tim bướng bỉnh điều khiển đôi tay này buông xuôi.
Hai người họ, cứ đứng nhìn nhau như thế. Kìm nán nhửng cảm xúc đan xen. Nhưng lí trí có bao giờ tháng nổi trái tim. Và một cái ôm thật chặt, hứa hẹn nhiều câu chuyện dài
Người dân 1: Cái gì? Vị trí hoàng hậu đương triều sắp thay đổi sao?
Người dân 2: Hình như là vậy
Người dân 3: Thiên quý phi về rồi
Người dân 4: Có lẽ Đại hoàng tử của Thiên quý phi sẽ là thái tử
…v…v…
Vâng, đó là những câu nói đại khái của người dân sau khi Thiên quý phi của họ vừa về đến hoàng cung. (Ta nói chứ cái quốc nhiều chuyện =.= ) Mẫu Đơn chính thức đi cửa lớn và được hoàng thượng hộ tống về tận tẩm cung của mình. Còn hắn có thắc mắc chuyện xưa không thì tất nhiên là có. Cũng tất nhiên là nàng sẽ bịa ra một câu chuyện dài: Tên thích khách nào đó bắt nàng đi, được Dạ y giáo chủ cứu, rồi nhận là con gái. Lúc đó nàng mới biết nàng mang thai nhưng cũng còn giận hắn nên ở lại với bà luôn. Nhưng cuối cùng chốt lại vẫn là: Đừng truy cứu thêm nữa (chứ truy nữa thì đâu ra tên thích khách đó =.= Chị khôn )
Nhưng mà nói gì thì nói. Nàng vẫn còn giận hắn nhiều lắm. Ngày tháng sau này trong cung cùng với Diêu Hạ Tuyết chắc cũng không dễ dàng. Ngay từ đầu nàng đã xác định nàng ta không phải người tầm thường.
Một ngày hôm nay mệt rồi. Nàng chính là đi ngủ. Mà cũng chính là không ngủ cùng hắn nha. Kết thúc một ngày. Ngày mai cuộc chơi mới chính thức bắt đầu.
Điện Tiên cư sáng sớm. Bầu không khí thật quang đãng. Trong hoàng cung hôm nay có một nơi yên tĩnh thế này cũng là lạ. Hôm nay là một ngày đặc biệt, vì cái lý do gì hôm nay hoàng cung cực kì náo nhiệt? Chính là sinh thần của hoàng hậu nha. Ngay từ hai tháng trước chuẩn bị, nhưng là tối nay mới chính thức đãi tiệc, sáng nay bận rộn cũng không có gì lạ. Nhưng là có một con người đang say giắc không màng việc trong phòng. Không ai khác là nàng – Thiên Minh Mẫu Đơn.
“Nương nương, nương nương, người đã về rồi. Còn tưởng người bỏ Y nhi rồi!!!” Y nhi vừa nghe nàng trở về liền từ Bảo Minh cung (dành cho các cung nữ giặt giũ, lần trước do Nhất Thiên giận cá chém thớt mà đưa vào =.= )
“Y Nhi ta xin lỗi, nhưng ta cũng rất nhớ ngươi a” Mẫu Đơn cười, ôm nhẹ Y Nhi. Chủ tử như nàng đáng trách a, để lại Y Nhi không lo đến. Nhất Thiên kia đám đày tỉ muội yêu thương của nàng và nơi đó, đẻ xem nàng trừng trị hắn thế nào.
“Nương nương người có khỏe không? Bao lâu nay sống thế nào? Còn nữa người đã có hoàng nhi rồi sao? Tiểu hoàng tử đâu rồi ạ?” Y Nhi tuôn một tràng khiến Mẫu Đơn chau mày cười nhẹ
“Từ từ nào. Ta sống rất tốt. Còn Phong nhi đang ở cùng bà nó rồi. Lát nữa người sẽ đưa nó về thôi” Mẹ nàng chính là yêu thương cháu không muốn rời. Nhưng thân phận của bà ở lại trong cung không tiện. Chính là lâu lâu mới đến chơi, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, bà đã ẵm nó đi đâu đó rồi.
Y Nhi cũng thôi không hỏi nữa. Nàng trở về là tốt rồi. Nhưng mà Nnàg về cũng không nên cứ thế để măc chứ. Diêu Hạ Tuyết kia đã làm hoàng hậu, lại còn mang long thai, cuộc sống sau này sẽ ra sao đây?
“Không cần nhìn ta như vậy. Chuẩn bị cho ta bộ y phục đẹp nhất. Tối nay phải hảo chúc mừng đương kim hoàng hậu rồi” Mẫu Đơn vẫn giữ sự bình tĩnh vốn có. Nàng trở về cũng không dễ dàng cho qua như vậy được.
Thiên Ma quốc. Ngự thư phòng
“Hoàng thượng. Thiên quý phi của Thủy quốc đã trở về” Tên hắc y nhân bên dưới điện thông báo
Ma Hàn Thiên lập tức buông tấu chương, nhíu mày nhìn chằm chằm hắc y nhân.
“Nàng trở về? Từ khi nào? Kể đầu đuôi cho ta”
Hắc y nhân nén thở dài. Đường đường là bậc minh quân trài trí vô biên, vậy mà chỉ cần nhắc tới nữ nhân này liền hối hả như vậy. Thật là… Nhưng cũng phải kể lại hết cho hắn nghe.
“Được rồi. Lui đi” Cơ mày dãn ra. Hàn Thiên cười khẽ.
“Người đâu! Chuẩn bị ba ngày sau đến Thủy quốc.”
Hoàng thượng hôm nay lại muốn ra ngoài. Tốt nhất là đến vùng quê nào đó ở vài bữa. Hắn thật sự mệt mỏi. Nghĩ là làm, liền cưỡi hắc mã rời khỏi kinh thành.
Hai ngày đường. Hắn dừng chân tại Thanh châu thành. Đây cũng là một thành lớn phía nam Thủy quốc. Cũng là “tiên cảnh” của Thủy quốc. Thanh châu thành. Đúng với cái tên của nó, thanh bình, êm dịu. Nhất Thiên dắt bộ con Hắc Mã dọc con đường bên bìa rừng. Càng tiến sâu vào gần hơn với Linh Ngọc thác.
Cuối cùng cũng dừng lại. Trước mặt là con thác hùng vĩ xinh đẹp. Dòng nước tinh khiết đổ từ tít trên cao xuống tung bọc trắng xóa như những đám mây dưới mặt đất. Nước trong đến nỗi nhìn vào có thể thấy cả những hòn đá bé xíu tận mặt đáy. Hai bên thác nước đẹp tuyệt vời đó là hàng cây hoa với đủ các loại. Mà mỗi loại cây đều lớn lên xinh đẹp nhất, tươi thắm nhất. Cànng khiến cho khung cảnh giữa chốn rừng núi này thêm sinh động, đầy sức sống. Nhất Thiên để con ngựa yêu quý của mình nhở nhơ uống nước, bản thân lại tự do men theo dòng chảy mà đi tới.
Đi được một đoạn, hắn nghe có tiếng cười đùa của nữ nhân. Lạ thật, dù nơi đây có cảnh đẹp mê hồn thì khu rừng này cũng không phải nơi nử nhân nên đến. Sự tò mò dâng lên, hắn đi tới gần hơn.
Giữa dòng suối, ba nữ nhân đang giặt đồ (vào rừng tìm suối giật đồ, thật sự là có 1 sự rãnh nhẹ =.= ) Mà tất cả đều thuộc dạng mỹ nhân đi (mê gái đánh chết không bỏ >.< ) mà trong số bôn nữ nhân đó, có hai người mặc đồ giống nhau, nhìn giống như một lũ nha hoàn. Còn người kia, tuy là cùng giặt đồ nhưng hoàn toàn khác biệt. Nàng ta quay lưng lại với hắn. Mái tóc đen dài được tết gọn. Bộ váy trắng tinh khôi đơn giản nhẹ nhàng. Dù nhìn từ phía sau cũng có thể biết đó là một nữ nhân tuyệt sắc. Bốn người họ nói chuyện thật rôm rả. Hắn có thể nghe loáng thoáng
Nữ nhân tóc búi nhìn nữ nhân váy trắng
“Tiểu thư, người đúng là chủ nhân tốt”
Nữ nhân cạnh bên cũng nói theo
“Đúng a. Chưa có tiểu thư nào lại cùng nha hoàn làm mấy việc này cả”
Nữ nhân áo trắng đáp lại
“Có gì đâu. Cùng là nữ nhân cả mà”
Hiểu. Đính thị nữ nhân tuytệ mĩ kia là tiểu thư quyền quý nhưng rất hòa đồng cùng nha hoàn của mình. Hắn có chút khâm phục. Mà giọng nói này, lại rất quen… Nhất Thiên lại tự nhiên mà ngơ ra. Chợt vị tiểu thư kia đứng thẳng lại, quay đầu nhìn về phía hắn…
Thân ảnh hoàn ảo đến từng đường nét, Gương mặt xinh đẹp quá mức quen thuộc. Chính là nàng. Nàng đang nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng. Bốn mắt giao nhau. Nhất Thiên không thể nói được đây là cảm giác gì. Hắn chỉ muốn ngay lập tức ôm nàng vào lòng thật chặt, thật lâu để thõa nỗi nhớ bấy lâu. Hắn đã mong ngóng hình ảnh này đến nhường nào. Nàng đang ở trước mặt hắn, nhưng sao hắn nhói quá. Bởi lẽ không có cách nào điều khiển bản thân tiến về phía nàng.
Mẫu Đơn quay người. Trước mặt nàng, hình ảnh nàng luôn nhớ đến từng phút giây. Hắn vẫn như thế, rất rạng ngời. Nhưng hắn ốm đi thì phải. Ánh mắt kia sao nhiều đau thương đến thế? Chảng phải hắn đang rất hạnh phúc sao? mà nàng đang nghĩ gì vậy? Đang lo cho hắn sao? Không, hắn chết đi càng tốt… Nhưng mà, sao đột nhiên tim nàng đau đến vậy? Nàng thừa nhận. Thừa nhận rằng nàng rất nhớ hắn, thừa nhận ngay khoảnh khắc này, nàng rất muốn chạy tới ôm lấy hắn, vùi trong lòng ngực ấm áp của hắn mà khóc thật nhiều, khóc cho nỗi nhớ ngày đên nàng giấu. Nàng hận, rất hận. Nhưng cũng vì yêu mà hận. Lí trí muốn rút con dao bên người đâm hắn một nhát, nhưng trái tim bướng bỉnh điều khiển đôi tay này buông xuôi.
Hai người họ, cứ đứng nhìn nhau như thế. Kìm nán nhửng cảm xúc đan xen. Nhưng lí trí có bao giờ tháng nổi trái tim. Và một cái ôm thật chặt, hứa hẹn nhiều câu chuyện dài
Người dân 1: Cái gì? Vị trí hoàng hậu đương triều sắp thay đổi sao?
Người dân 2: Hình như là vậy
Người dân 3: Thiên quý phi về rồi
Người dân 4: Có lẽ Đại hoàng tử của Thiên quý phi sẽ là thái tử
…v…v…
Vâng, đó là những câu nói đại khái của người dân sau khi Thiên quý phi của họ vừa về đến hoàng cung. (Ta nói chứ cái quốc nhiều chuyện =.= ) Mẫu Đơn chính thức đi cửa lớn và được hoàng thượng hộ tống về tận tẩm cung của mình. Còn hắn có thắc mắc chuyện xưa không thì tất nhiên là có. Cũng tất nhiên là nàng sẽ bịa ra một câu chuyện dài: Tên thích khách nào đó bắt nàng đi, được Dạ y giáo chủ cứu, rồi nhận là con gái. Lúc đó nàng mới biết nàng mang thai nhưng cũng còn giận hắn nên ở lại với bà luôn. Nhưng cuối cùng chốt lại vẫn là: Đừng truy cứu thêm nữa (chứ truy nữa thì đâu ra tên thích khách đó =.= Chị khôn )
Nhưng mà nói gì thì nói. Nàng vẫn còn giận hắn nhiều lắm. Ngày tháng sau này trong cung cùng với Diêu Hạ Tuyết chắc cũng không dễ dàng. Ngay từ đầu nàng đã xác định nàng ta không phải người tầm thường.
Một ngày hôm nay mệt rồi. Nàng chính là đi ngủ. Mà cũng chính là không ngủ cùng hắn nha. Kết thúc một ngày. Ngày mai cuộc chơi mới chính thức bắt đầu.
Điện Tiên cư sáng sớm. Bầu không khí thật quang đãng. Trong hoàng cung hôm nay có một nơi yên tĩnh thế này cũng là lạ. Hôm nay là một ngày đặc biệt, vì cái lý do gì hôm nay hoàng cung cực kì náo nhiệt? Chính là sinh thần của hoàng hậu nha. Ngay từ hai tháng trước chuẩn bị, nhưng là tối nay mới chính thức đãi tiệc, sáng nay bận rộn cũng không có gì lạ. Nhưng là có một con người đang say giắc không màng việc trong phòng. Không ai khác là nàng – Thiên Minh Mẫu Đơn.
“Nương nương, nương nương, người đã về rồi. Còn tưởng người bỏ Y nhi rồi!!!” Y nhi vừa nghe nàng trở về liền từ Bảo Minh cung (dành cho các cung nữ giặt giũ, lần trước do Nhất Thiên giận cá chém thớt mà đưa vào =.= )
“Y Nhi ta xin lỗi, nhưng ta cũng rất nhớ ngươi a” Mẫu Đơn cười, ôm nhẹ Y Nhi. Chủ tử như nàng đáng trách a, để lại Y Nhi không lo đến. Nhất Thiên kia đám đày tỉ muội yêu thương của nàng và nơi đó, đẻ xem nàng trừng trị hắn thế nào.
“Nương nương người có khỏe không? Bao lâu nay sống thế nào? Còn nữa người đã có hoàng nhi rồi sao? Tiểu hoàng tử đâu rồi ạ?” Y Nhi tuôn một tràng khiến Mẫu Đơn chau mày cười nhẹ
“Từ từ nào. Ta sống rất tốt. Còn Phong nhi đang ở cùng bà nó rồi. Lát nữa người sẽ đưa nó về thôi” Mẹ nàng chính là yêu thương cháu không muốn rời. Nhưng thân phận của bà ở lại trong cung không tiện. Chính là lâu lâu mới đến chơi, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, bà đã ẵm nó đi đâu đó rồi.
Y Nhi cũng thôi không hỏi nữa. Nàng trở về là tốt rồi. Nhưng mà Nnàg về cũng không nên cứ thế để măc chứ. Diêu Hạ Tuyết kia đã làm hoàng hậu, lại còn mang long thai, cuộc sống sau này sẽ ra sao đây?
“Không cần nhìn ta như vậy. Chuẩn bị cho ta bộ y phục đẹp nhất. Tối nay phải hảo chúc mừng đương kim hoàng hậu rồi” Mẫu Đơn vẫn giữ sự bình tĩnh vốn có. Nàng trở về cũng không dễ dàng cho qua như vậy được.
Thiên Ma quốc. Ngự thư phòng
“Hoàng thượng. Thiên quý phi của Thủy quốc đã trở về” Tên hắc y nhân bên dưới điện thông báo
Ma Hàn Thiên lập tức buông tấu chương, nhíu mày nhìn chằm chằm hắc y nhân.
“Nàng trở về? Từ khi nào? Kể đầu đuôi cho ta”
Hắc y nhân nén thở dài. Đường đường là bậc minh quân trài trí vô biên, vậy mà chỉ cần nhắc tới nữ nhân này liền hối hả như vậy. Thật là… Nhưng cũng phải kể lại hết cho hắn nghe.
“Được rồi. Lui đi” Cơ mày dãn ra. Hàn Thiên cười khẽ.
“Người đâu! Chuẩn bị ba ngày sau đến Thủy quốc.”
/24
|