Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi
Chương 185 - Cái Gì Gọi Là Không Cần Miễn Cưỡng?
/402
|
Đông Dương sai người mang cái bếp lò và một đống củi lửa đến, bởi vì Phượng Thiển nói, tuy rằng trà kia chỉ có thể dùng nước ấm tám mươi độ để pha, nhưng phải đun sôi qua rồi để nguội, không thể trực tiếp uống nước chưa đun sôi như vậy.
Về mấy từ Tám mươi độ và Nước sôi , “Nước lã” Đông Dương không nghe hiểu, dù sao đại ý chính là bốn chữ: “Nước phải đun lên”.
Vừa lúc đốt bếp lò còn có thể làm ấm quanh mình, Đông Dương tỏ vẻ rất vừa lòng. Mới sáng sớm, chủ tử cũng thật là, lấy sương sớm mà thôi, sao phải tự mình động thủ, tùy tiện tìm nô tài đi là được rồi.
Phượng Thiển bưng bình sương sớm vừa lấy đến, cười tủm tỉm đi đến bên người Uyển tần ngồi xuống: “Không cần gò bó như vậy. Đã ăn sáng chưa? Ta bảo người đi chuẩn bị chút điểm tâm đến.
Tạ ý tốt của nương nương, chính là nô tì đã dùng qua.
Phượng Thiển nhìn nàng tươi cười thản nhiên, cũng không giống người xu nịnh vỗ mông ngữa, tự an ủi chính mình nói, có lẽ cổ nhân đều là người quy củ, không cần so đo nhiều với nàng như vậy.
Giống như Vi Vi, tuyệt đối là người lạ lùng.
Trà ngon phải xứng phải điểm tâm ngon. Ngươi không ăn cũng không sao, để người chuẩn bị trước. Phượng Thiển nói xong liền gọi Đông Dương qua.
Đông Dương bất đắc dĩ lắc đầu, rõ ràng chủ tử muốn ăn, sao còn phải lấy Uyển tần làm cớ.
Lúc xoay người, vừa lúc thoáng nhìn bóng dáng màu vàng ngoài cửa, Đông Dương kinh ngạc.
Xem ra, đế vương đứng ở kia không chỉ trong chốc lát, chắc là cố ý dặn nô tài giữ cửa không được bẩm báo.
Đột nhiên Lý Đức Thông cảm thấy vui mừng.
Cuối cùng, nơi này có người nhìn thấy đế vương. Nếu không còn không biết phải chờ ở đây bao lâu nữa.
Ai, cũng không biết đế vương nghĩ như thế nào, rõ ràng trong lòng nhớ thương tiểu cô nãi nãi, nhưng hai ngày trước không đến cũng thôi, hôm nay đến đây lại không đi vào. Cứ nhìn như vậy, chẳng lẽ còn có thể nhìn ra một đóa hoa sao?
Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cát tường. Đông Dương vội vàng hành lễ. Thầm nghĩ không phải hai ngày trước đế vương không đến, cho nên hôm nay đến đây cũng không dám vào chứ?!
Nhưng nàng rất nhanh liền phủ định ý tưởng này.
Sao lại có khả năng như vậy, đây chính là đế vương, cho dù sủng ái chủ tử lại, sao có khả năng bởi vậy mà có cái gì Không dám .
Phượng Thiển nghe được tiếng phía sau, biểu tình trên mặt nhất thời cứng đờ.
Nhưng chỉ trong giây lát, nàng liền khôi phục nói chuyện với Uyển tần, lúc Uyển tần đứng dậy hành lễ với đế vương, nàng cũng đứng lên, đi theo rồi hành lễ.
Hoàng Thượng cát tường. Hai người gần như là trăm miệng một lời.
Lập tức chân Lý Đức Thông mềm lại.
Tiểu cô nãi nãi đang bán thuốc gì trong hồ lô đây.
Chưa bao giờ thấy nàng hành lễ, hôm nay xảy ra tình huống gì?
Chẳng lẽ đế vương không tới hai ngày, cho nên nàng giở trò xảo quyệt chuẩn bị đầy đủ dày vò?
Nhìn cũng không giống!
Mi tâm Quân Mặc Ảnh nhíu lại, trong mắt phượng tối đen tràn đầy khó hiểu.
Phượng Thiển không nhìn thấy cảnh tượng cung nhân trong cung Phượng Ương rớt cằm, cười tủm tỉm làm tư thế Mời : “Hoàng Thượng muốn tới ngồi một lát không? Nô tì đang pha trà, lập tức là được. Nhưng nếu Hoàng Thượng có việc, không cần miễn cưỡng.
Mới đầu Uyển tần còn không cảm thấy gì, nhưng khi nàng nói xong câu đó, lập tức nhận ra không thích hợp.
Cái gì kêu không cần miễn cưỡng?!
Lời này nói…
Như thế nào nghe thấy châm chọc như vậy.
Lại nhìn sắc mặt một đám nô tài xung quanh, người người đều mặt mày đau khổ, giống như ngạc nhiên, giống như buồn bực vặn vẹo.
Về mấy từ Tám mươi độ và Nước sôi , “Nước lã” Đông Dương không nghe hiểu, dù sao đại ý chính là bốn chữ: “Nước phải đun lên”.
Vừa lúc đốt bếp lò còn có thể làm ấm quanh mình, Đông Dương tỏ vẻ rất vừa lòng. Mới sáng sớm, chủ tử cũng thật là, lấy sương sớm mà thôi, sao phải tự mình động thủ, tùy tiện tìm nô tài đi là được rồi.
Phượng Thiển bưng bình sương sớm vừa lấy đến, cười tủm tỉm đi đến bên người Uyển tần ngồi xuống: “Không cần gò bó như vậy. Đã ăn sáng chưa? Ta bảo người đi chuẩn bị chút điểm tâm đến.
Tạ ý tốt của nương nương, chính là nô tì đã dùng qua.
Phượng Thiển nhìn nàng tươi cười thản nhiên, cũng không giống người xu nịnh vỗ mông ngữa, tự an ủi chính mình nói, có lẽ cổ nhân đều là người quy củ, không cần so đo nhiều với nàng như vậy.
Giống như Vi Vi, tuyệt đối là người lạ lùng.
Trà ngon phải xứng phải điểm tâm ngon. Ngươi không ăn cũng không sao, để người chuẩn bị trước. Phượng Thiển nói xong liền gọi Đông Dương qua.
Đông Dương bất đắc dĩ lắc đầu, rõ ràng chủ tử muốn ăn, sao còn phải lấy Uyển tần làm cớ.
Lúc xoay người, vừa lúc thoáng nhìn bóng dáng màu vàng ngoài cửa, Đông Dương kinh ngạc.
Xem ra, đế vương đứng ở kia không chỉ trong chốc lát, chắc là cố ý dặn nô tài giữ cửa không được bẩm báo.
Đột nhiên Lý Đức Thông cảm thấy vui mừng.
Cuối cùng, nơi này có người nhìn thấy đế vương. Nếu không còn không biết phải chờ ở đây bao lâu nữa.
Ai, cũng không biết đế vương nghĩ như thế nào, rõ ràng trong lòng nhớ thương tiểu cô nãi nãi, nhưng hai ngày trước không đến cũng thôi, hôm nay đến đây lại không đi vào. Cứ nhìn như vậy, chẳng lẽ còn có thể nhìn ra một đóa hoa sao?
Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cát tường. Đông Dương vội vàng hành lễ. Thầm nghĩ không phải hai ngày trước đế vương không đến, cho nên hôm nay đến đây cũng không dám vào chứ?!
Nhưng nàng rất nhanh liền phủ định ý tưởng này.
Sao lại có khả năng như vậy, đây chính là đế vương, cho dù sủng ái chủ tử lại, sao có khả năng bởi vậy mà có cái gì Không dám .
Phượng Thiển nghe được tiếng phía sau, biểu tình trên mặt nhất thời cứng đờ.
Nhưng chỉ trong giây lát, nàng liền khôi phục nói chuyện với Uyển tần, lúc Uyển tần đứng dậy hành lễ với đế vương, nàng cũng đứng lên, đi theo rồi hành lễ.
Hoàng Thượng cát tường. Hai người gần như là trăm miệng một lời.
Lập tức chân Lý Đức Thông mềm lại.
Tiểu cô nãi nãi đang bán thuốc gì trong hồ lô đây.
Chưa bao giờ thấy nàng hành lễ, hôm nay xảy ra tình huống gì?
Chẳng lẽ đế vương không tới hai ngày, cho nên nàng giở trò xảo quyệt chuẩn bị đầy đủ dày vò?
Nhìn cũng không giống!
Mi tâm Quân Mặc Ảnh nhíu lại, trong mắt phượng tối đen tràn đầy khó hiểu.
Phượng Thiển không nhìn thấy cảnh tượng cung nhân trong cung Phượng Ương rớt cằm, cười tủm tỉm làm tư thế Mời : “Hoàng Thượng muốn tới ngồi một lát không? Nô tì đang pha trà, lập tức là được. Nhưng nếu Hoàng Thượng có việc, không cần miễn cưỡng.
Mới đầu Uyển tần còn không cảm thấy gì, nhưng khi nàng nói xong câu đó, lập tức nhận ra không thích hợp.
Cái gì kêu không cần miễn cưỡng?!
Lời này nói…
Như thế nào nghe thấy châm chọc như vậy.
Lại nhìn sắc mặt một đám nô tài xung quanh, người người đều mặt mày đau khổ, giống như ngạc nhiên, giống như buồn bực vặn vẹo.
/402
|