Quân Mặc Ảnh nhìn nàng thật lâu, thẳng đến khi Phượng Thiển không thể nhịn được suýt nữa muốn đánh người, mới thu hồi tầm mắt.
Khóe môi khẽ nhếch, Quân Mặc Ảnh bước nhẹ nhàng đi đến bên cạnh nàng, bàn tay to thuận thế ôm chầm vòng eo mảnh khảnh của nàng, động tác ôn nhu lại không bá đạo.
Không vội. Hắn nói nhỏ.
Hai chữ vô cùng đơn giản, Uyển tần lại giống như thấy được một tia kiên quyết trên mặt đế vương.
Áo bào màu vàng không biết là gió thổi hay là vì động tác của đế vương, bay ra tầng tầng lớp lớp gợn sóng, cũng khơi dậy dấu vết nhỏ trong mắt Uyển tần.
Phượng Thiển khẽ nhíu mày, lại không nhúc nhích.
Vừa lúc này, nước sôi.
Phượng Thiển Ai nha một tiếng, giây tiếp theo, liền như cá chạch trượt khỏi lòng Quân Mặc Ảnh, chạy đến phía bếp lò, vươn tay ra, muốn cầm nắp.
Lý Đức Thông cũng Ai nha một tiếng trong lòng, vỗ đùi, vội vàng tiến về phía nàng, chắn trước người nàng.
Tiểu cô nãi nãi này.
Nếu không cẩn thận bị bỏng, đế vương tức giận, còn không phải sẽ khiến nô tài bị phạt sao?
Phượng Thiển bị một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt làm hoảng sợ, rùng mình, ôm trái tim lui lại mấy bước.
Vừa lùi một bước, Lý Đức Thông liền cầm nắp ấm lên.
Lý công công, ngươi làm gì vậy? Phượng Thiển trừng mắt nhìn hắn, kinh hô: Người dọa người, hù chết người đó ngươi có biết không?
Đờ mờ!!
Lúc này Phượng Thiển còn muốn che miệng đã không còn kịp rồi, vừa rồi nàng nói từ chết.
Mặt nàng không đổi sắc duy trì động tác vừa rồi, không nhúc nhích, làm bộ chưa xảy ra chuyện gì. Nô tài đáng chết! Lý Đức Thông cầm cái ấm cúi người, lông mi nhăn lại thàn một hàng, thoạt nhìn rất buồn cười.
Thật sự là, sao mạng của hắn khổ như vậy?
Từ khi tiểu cô nãi nãi xuất hiện, mỗi ngày hắn đều sống lo lắng đề phòng.
Tuy rằng không bị đế vương dùng khí lạnh uy hiếp, nhưng mỗi ngày bị dọa một ít, ba ngày bị dọa một trận lớn, kiểu gì cũng khiến trái tim hắn bị dọa đến sinh bệnh.
Phượng Thiển thấy vẻ mặt hắn vừa ủy khuất vừa uể oải, khóe miệng giựt giựt, thầm nghĩ rõ rang người bị làm sợ là nàng được không, sao lại giống như nàng khi dễ người khác.
Quên đi, Lý công công cũng có ý tốt, vậy thay ta đặt cái ấm này lên trên bàn đi. Phượng Thiển quệt miệng lẩm bẩm nói.
Toàn bộ quá trình, sắc mặt Quân Mặc Ảnh thay đổi mấy lần, đến cuối cùng gần như bất đắc dĩ nhìn nàng, nửa điểm tính tình cũng không có.
Phượng Thiển cố ý núp sau lưng Lý Đức Thông, vì tránh ánh mắt của nam nhân.
Ai ngờ, lúc đi đến bên cạnh người nào đó, Lý Đức Thông cũng không biết ăn sai thuốc gì, đột nhiên bước nhanh hơn, xoay người khiến nàng hoàn toàn lộ ra, bản thân đã chạy nhanh đến bên cạnh bàn.
Phượng Thiển và Uyển tần đều trợn mắt há hốc mồm.
Uyển tần chưa bao giờ biết, người này bên cạnh đế vương luôn cười tủm tỉm, kì thực cũng không dễ tiếp cận là Lý công công còn có thể có một mặt này.
Từ vừa rồi đến bây giờ, chỉ có hai chi tiết nho nhỏ, Uyển tần cũng không có từ để cảm thán, quan hệ của Lý công công và Thiển phi lại làm cho người ta cảm thấy có vài phần thân cận.
Nhưng Lý công công người này như thành tinh, sở dĩ như thế, còn không phải bởi vì chủ tử hắn sao?
Quả nhiên, nàng không đoán sai. Mặc dù hai ngày nay đế vương đi đâu, cung Thi Họa cũng tốt, cung khác cũng tốt, sủng ái của Thiển phi, tuyệt đối không vì nguyên nhân này mà ít đi nửa phần.
Phượng Thiển há hốc mồm, âm thầm trừng mắt nhìn Lý Đức Thông một cái.
Muốn như có áo choàng phép thuật, xuất hiện bên người nam nhân, nhưng vừa mới bước, bỗng dung cổ tay bị người nắm chặt.
Khóe môi khẽ nhếch, Quân Mặc Ảnh bước nhẹ nhàng đi đến bên cạnh nàng, bàn tay to thuận thế ôm chầm vòng eo mảnh khảnh của nàng, động tác ôn nhu lại không bá đạo.
Không vội. Hắn nói nhỏ.
Hai chữ vô cùng đơn giản, Uyển tần lại giống như thấy được một tia kiên quyết trên mặt đế vương.
Áo bào màu vàng không biết là gió thổi hay là vì động tác của đế vương, bay ra tầng tầng lớp lớp gợn sóng, cũng khơi dậy dấu vết nhỏ trong mắt Uyển tần.
Phượng Thiển khẽ nhíu mày, lại không nhúc nhích.
Vừa lúc này, nước sôi.
Phượng Thiển Ai nha một tiếng, giây tiếp theo, liền như cá chạch trượt khỏi lòng Quân Mặc Ảnh, chạy đến phía bếp lò, vươn tay ra, muốn cầm nắp.
Lý Đức Thông cũng Ai nha một tiếng trong lòng, vỗ đùi, vội vàng tiến về phía nàng, chắn trước người nàng.
Tiểu cô nãi nãi này.
Nếu không cẩn thận bị bỏng, đế vương tức giận, còn không phải sẽ khiến nô tài bị phạt sao?
Phượng Thiển bị một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt làm hoảng sợ, rùng mình, ôm trái tim lui lại mấy bước.
Vừa lùi một bước, Lý Đức Thông liền cầm nắp ấm lên.
Lý công công, ngươi làm gì vậy? Phượng Thiển trừng mắt nhìn hắn, kinh hô: Người dọa người, hù chết người đó ngươi có biết không?
Đờ mờ!!
Lúc này Phượng Thiển còn muốn che miệng đã không còn kịp rồi, vừa rồi nàng nói từ chết.
Mặt nàng không đổi sắc duy trì động tác vừa rồi, không nhúc nhích, làm bộ chưa xảy ra chuyện gì. Nô tài đáng chết! Lý Đức Thông cầm cái ấm cúi người, lông mi nhăn lại thàn một hàng, thoạt nhìn rất buồn cười.
Thật sự là, sao mạng của hắn khổ như vậy?
Từ khi tiểu cô nãi nãi xuất hiện, mỗi ngày hắn đều sống lo lắng đề phòng.
Tuy rằng không bị đế vương dùng khí lạnh uy hiếp, nhưng mỗi ngày bị dọa một ít, ba ngày bị dọa một trận lớn, kiểu gì cũng khiến trái tim hắn bị dọa đến sinh bệnh.
Phượng Thiển thấy vẻ mặt hắn vừa ủy khuất vừa uể oải, khóe miệng giựt giựt, thầm nghĩ rõ rang người bị làm sợ là nàng được không, sao lại giống như nàng khi dễ người khác.
Quên đi, Lý công công cũng có ý tốt, vậy thay ta đặt cái ấm này lên trên bàn đi. Phượng Thiển quệt miệng lẩm bẩm nói.
Toàn bộ quá trình, sắc mặt Quân Mặc Ảnh thay đổi mấy lần, đến cuối cùng gần như bất đắc dĩ nhìn nàng, nửa điểm tính tình cũng không có.
Phượng Thiển cố ý núp sau lưng Lý Đức Thông, vì tránh ánh mắt của nam nhân.
Ai ngờ, lúc đi đến bên cạnh người nào đó, Lý Đức Thông cũng không biết ăn sai thuốc gì, đột nhiên bước nhanh hơn, xoay người khiến nàng hoàn toàn lộ ra, bản thân đã chạy nhanh đến bên cạnh bàn.
Phượng Thiển và Uyển tần đều trợn mắt há hốc mồm.
Uyển tần chưa bao giờ biết, người này bên cạnh đế vương luôn cười tủm tỉm, kì thực cũng không dễ tiếp cận là Lý công công còn có thể có một mặt này.
Từ vừa rồi đến bây giờ, chỉ có hai chi tiết nho nhỏ, Uyển tần cũng không có từ để cảm thán, quan hệ của Lý công công và Thiển phi lại làm cho người ta cảm thấy có vài phần thân cận.
Nhưng Lý công công người này như thành tinh, sở dĩ như thế, còn không phải bởi vì chủ tử hắn sao?
Quả nhiên, nàng không đoán sai. Mặc dù hai ngày nay đế vương đi đâu, cung Thi Họa cũng tốt, cung khác cũng tốt, sủng ái của Thiển phi, tuyệt đối không vì nguyên nhân này mà ít đi nửa phần.
Phượng Thiển há hốc mồm, âm thầm trừng mắt nhìn Lý Đức Thông một cái.
Muốn như có áo choàng phép thuật, xuất hiện bên người nam nhân, nhưng vừa mới bước, bỗng dung cổ tay bị người nắm chặt.
/402
|