Chương 5.2: Còn muốn chạy sao?
Chiếc váy dì Lý đưa cho cô vốn rất mỏng, “Roẹt” một tiếng liền rách rồi!
Trọng tâm của Gia Ý không vững, đặt mông ngồi xuống đất, nhân cơ hội sờ soạng thấy trên mặt đất có một cục đá rắn chắc, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Cô gái lộ ra nửa bờ vai tuyết trắng, liền kích thích hai tên lưu manh này, tuy khuôn mặt cô có vết thương, ăn mặc như ông cụ non, nhưng dáng người coi như không tệ, da thịt non mịn, giống như đậu hũ trắng vậy.
Ôm ở trong tay, nhất định là rất thoải mái đi……
Đôi mắt hai người đỏ bừng, nhanh chóng sải bước lên trước.
Trong lòng Gia Ý hoảng hốt, giơ cục đá trên tay lên, liều mạng đập về phía tên tóc vàng.
“A ——” hét thảm một tiếng, tên tóc vàng không kịp trở tay, bị đập ngay giữa trán vô cùng đau đớn, sờ một cái cả tay đầy máu.
Tên hình xăm giật mình, giận dữ: “Mẹ mày, không muốn sống nữa!” Giơ tay lên muốn đẩy ngã Gia Ý, lại nghe được một tiếng động bén nhọn chói tai vang lên trong màn đêm yên tĩnh “Két ——”, là tiếng bánh xe cọ xát với nhựa đường, cùng với một ánh sáng cực mạnh chiếu tới.
Mấy người lắp bắp kinh hãi, nhìn đường cái ở phía trước.
Một chiếc xe thể thao màu đen lưu loát mà mạnh mẽ lao trong bóng đêm, tựa như bóng ma sắc bén quỷ mị, dọc theo đường cái vùng ngoại thành lao nhanh tới đây, lúc tới gần ba người còn chưa đến vài chục bước cũng không có ý dừng lại, lao về phía hai tên côn đồ.
“Móa khốn kiếp——” Tên hình xăm trợn to đôi mắt, nghĩ rằng chiếc xe này không dám đâm thật, cũng không định né tránh.
Chiếc xe thể theo cũng không đúng lúc phanh lại, chỉ là chuyển hướng một cách xinh đẹp, nhấn mạnh chân ga, tốc độ càng nhanh hơn, như mũi tên không hề cố kỵ, lao thẳng về phía tên hình xem ——
“A ——” Tên hình xăm hiểu ý, vội vàng quát lên một tiếng, cùng tên tóc vàng tránh sang con đường nhỏ bên cạnh, vừa chạy vừa quay đầu nhổ một ngụm bọt, mắng vài câu.
Gia Ý thở hồng hộc rời ánh mắt đi, nhìn hai tên lưu mạnh bị xe dọa chạy.
Cửa xe nâng lên, đôi chân thon dài của một người đàn ông đặt xuống đất, vẫn mặc đồ ở nhà thoải mái, chiếc áo sơ mi trắng tinh xảo hơi rộng mở, lộ ra cơ ngực to lớn, dưới ánh trăng bạc càng làm nổi bật khuôn mặt vô cùng lạnh léo, giờ phút này nhìn thoáng qua cô gái bị xé quần áo đến tơi tả, trên mặt hiện ra ba phần trào phúng: “Còn muốn chạy sao?”
Gia Ý nuốt nước bọt, quay đầu nhìn về phương hướng hai tên lưu manh chạy đi, còn có căn bản không biết phải đi bao nhiêu lâu nữa, cuối cùng cắn chặt răng, không nói chuyện.
Người đàn ông này nói không sai.
Cô còn chưa tới nội thành liền gặp phải việc này, lúc sau làm sao bây giờ?
Một cô gái độc thân, không nơi nương tựa, không xu dính túi, cũng không thể xác định tên họ của mình, kể cả thật sự rời đi, đừng nói tìm người nhà, thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Người đàn ông này, ít nhất cũng hiểu tận gốc rễ, đường đường Thái Tử gia của Hoắc thị, có thể làm gì mình sao?
Hoắc Chấn Dương nhìn chằm chằm cô gái trước mặt dần chịu thua, hình như đã sớm dự tính được, cũng không ngoài ý muốn, liếc nhìn ghế phụ một cái, thấy cô bắt đắc dĩ chậm rãi đi đến bên cạnh xe.
So với ngày hôm qua gặp ở bãi săn thì hôm nay cô chật vật hơn, váy bị xé thành mấy mảnh, bả vai tuyết trắng cũng lộ ra bên ngoài một nửa, vết thương cũ trên mặt còn chưa lành, đầu gối lại thêm mấy vết thương mới, đoán chừng là lúc giãy giụa đụng phải mặt đất.
Đôi mắt Hoắc Chấn Dương chợt lóe lên, lạnh như băng: “Nếu muốn giả vờ là người phụ nữ của tôi đi đối phó Tưởng Mỹ Nghi, hình tượng cũng không thể quá kém. Sau khi trở về, mặc kệ là bôi thuốc, hay là uống thuốc, cho cô năm này, phải dưỡng tốt vết thương trên mặt.”
Này cũng quá bá đạo đi, thương thế bao lâu hảo, lại không phải nàng định đoạt.
Vừa mới sợ bóng sợ gió một hồi, Gia Ý cũng không dám nói gì, chỉ buột miệng thốt ra: “…… Tôi đồng ý với anh, giúp anh đối phó Tưởng tiểu thư kia, nhưng tôi cũng có điều kiện.”
Thật là không thấy quan tài không đổ lệ, đã đến mức này, còn muốn nói điều kiện.
Hoắc Chấn Dương khoanh tay lại nhìn cô gái đang run bần bật trong gió đêm, bật cười: “Nói.”
/2709
|