Chương 5.1: Còn muốn chạy sao?
Rạng sáng, một giờ.
Cửa hông biệt thự Hoắc gia có một bóng dáng nhỏ xinh lướt có, nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, dọc theo con đường đá cuội vội vàng đi tới đường lớ.
Vùng ngoại thành không có đèn đường, chỉ có ngôi sao thưa thớt trên bầu trời chiếu sáng, may mắn tìm được một cái đèn pin ở phòng khách của biệt thự, mới không đến nỗi đi hai bước liền ngã như chó gặm bùn.
Không thể trêu vào, còn trốn không nổi sao? Gia Ý cũng không quay đầu lại, bước chân nhanh hơn.
Trong biệt thự, lầu hai, cửa sổ sát đất ở phòng ngủ chính mở một nửa.
Người đàn ông đứng phía trước cửa sổ, ánh mắt dửng dưng, nhìn cô gái đang dần biến mất vào bóng đêm, biểu cảm trên mặt lúc sáng lúc tối, không thấy rõ tâm trạng lúc này.
“Thiếu gia, có cần gọi Gia Ý tiểu thư trở về không? Hơn nửa đêm, một cô gái đi ra ngoài sẽ có nguy hiểm, nơi này cách nội thành mấy chục km, phía trước có mấy tòa nhà mới, tụ tập không ít nhân công làm việc vặt, có rất nhiều người từng là côn đồ, vừa đến buổi tối liền đi khắp nơi tìm việc vui.” La quản gia nói.
“Thích chạy, để cô ta chạy đi.” Giọng điệu nhàn nhạt.
Chưa trừ khử được con dã thú nhỏ từ trong xương cốt, dù có gọi trở về, vẫn sẽ chạy tiếp.
Để cô bị dạy dỗ một chút, đâm cho đầu rơi máu chảy, mới biết được cái gì là đúng.
Đây là cách sinh tồn trên thương trường đầy chém giết, hiện giờ, dùng cho một cô gái vốn không quen biết, mới gặp hai ngày, cũng không tồi.
Gia Ý đi dọc theo con đường nhựa một lát, cũng không biết đã mấy giờ, chỉ cảm thấy hình như con đường ngày càng tốt, ánh sáng đèn pin cũng càng ngày càng mỏng manh.
Cuối cùng, ánh đèn đột nhiên biến mất, đèn pin không còn điện.
Đáng chết! Gia Ý lắc lắc đèn pin một cái, thở dài.
Lần mò đi trong bóng đêm một đoạn, không có đèn pin chiếu sáng nên càng ngày càng tối, Gia Ý bắt đầu có chút khẩn trương.
Dù sao, hơn nửa đêm còn đi một mình trên đường, chắc chắn sẽ có chút sợ hãi, đặc biệt là ở trong núi chim cũng không thèm ị này!
Gió đêm thổi qua, trên người Gia Ý cũng đã nổi da gà, đi cả nửa ngày cũng không đến điểm cuối, cũng không biết còn phải đi bao lâu, chỉ có thể đi dọc theo đại đường, Gia Ý có chút buồn bực, quẳng chiếc đèn pin trong tay xuống đất.
“Cạch” một tiếng, đèn pin đập vào mặt đất, ở vùng ngoại thành yên tĩnh đặc biệt chói tai.
Bỗng nhiên, phía trước có ánh sáng như ẩn như hiện chiếu tới, còn có tiếng bước chân, hình như là bị tiếng đập đèn pin của mình quấy rầy.
Có người?! Trong lòng Gia Ý vừa động, có chút vui mừng, nếu là cư dân gần đây hoặc là người muốn vào nội thành, cũng không biết có thể đưa mình đi một đoạn đường hay không.
Cô lần mò trong bóng đêm đi về phía trước, trông thấy hai bóng người đi về phía mình.
Là hai người thanh niên mặc áo sơ mi caro phong cách Á Đông, một tên nhuộm tóc vàng, một tên có hình xăm răng nanh trên tay, trong nháy mắt thấy một cô gái liền hoảng sợ, rồi lập tức cười rộ lên, ánh mắt rất phức tạp nhìn nhau.
Gia Ý thu hồi bước chân, trong lòng lạnh lẽo, rõ ràng đây không phải loại người lương thiện gì.
Hai người tới gần Gia Ý, dáng vẻ lưu manh: “Chậc chậc, hơn nửa đêm sao tiểu thư còn đi lại một mình vậy? Ở gần đây sao? Sao trên mặt lại bị thương a? Thật đáng thương? Có muốn đi theo hai anh em chúng tôi về nhà ngồi một chút, lại thay chút thuốc cho cô a?”
Gia Ý không nói chuyện, né tránh hai người, bước chân nhanh hơn đi về phía trước, lại phát hiện hai người ở đằng sau đang đuổi theo.
Hình xăm tử đuổi theo trước, hai tay một khai, ngăn trở đường đi, cười hì hì: “Tiểu thư, không đến nhà chúng tôi cũng được, cách đây hai km có một khách sạn đồng hồ, có muốn đi không?”
“Đừng chạm vào tôi, cút!” Gia Ý cực kì chán ghét.
“Hắc! Cô gái nhỏ này rất cay!” Tên tóc vàng trêu đùa, nâng tay lên muốn tóm lấy cổ tay cô, “Nhìn cách ăn mặc của cô, đến đây, chúng tôi đưa cô đi mua mấy bộ quần áo thời thượng chút.”
“Tôi sẽ báo cảnh sát!” Gia Ý nhanh chóng né tránh.
“Báo cảnh sát? Vùng dã ngoại hoang vu, cô gọi cho chúng tôi nhìn xem!” Tiếng cười trở nên dâm đãng, khó nghe, tên có hình xăm nhân cơ hội tóm lấy vai cô, Gia Ý hoảng sợ né tránh sang bên cạnh.
/2709
|