Chương 15.2: Say rượu.
Sau đó, anh mở ra năm ngón tay, lùa vào mái tóc lộn xộn của cô, lấy tay làm lược, giúp cô gái chải lại tóc dài, tựa như đang vuốt ve thú cưng mình yêu thích.
Gia Ý ngừng thở, có thể gần gũi ngửi được hơi thở đàn ông nồng đậm cùng mùi nước hoa Cologne nhàn nhạt trên người anh, hưởng thụ sự ôn tồn của anh, gần như đã quên anh vừa mới thô bạo, trái tim nhảy lên thình thịch, nhảy giống như một con nai con.
Cùng lúc đó, rượu vang đỏ của Pháp tác dụng chậm càng ngày càng lợi hại, cảm giác chếnh choáng bốc lên.
Đầu cô càng ngày càng mơ hồ, mí mắt không ngừng đánh nhau.
Chậm rãi……
Hình như trời đất đang rung lắc?
Sao người đàn ông trước mặt lại biến thành hai người?
Cơ thể Gia Ý hơi lung lay, nấc một cái, hương thơm thiếu nữ xen lẫn mùi rượu vang đỏ phả lên mặt người đàn ông, tiếng cười như một chuỗi chuông bạc, nói linh tinh: “Sao, như thế nào có hai người a…… Khanh khách……”
Nói tửu lượng kém vẫn là cất nhắc cô, cô nhóc này hoàn toàn không có tửu lượng, chỉ là, bình rượu vang đỏ được ông cụ ủ nhiều năm xác thật rất lợi hại.
Hoắc Chấn Dương nhíu đôi mày rậm: “Cô uống say.”
“Tôi mới không có đâu……” Gia Ý nâng tay lên, không biết sống chết nhéo lỗ tai anh.
“Người say rượu luôn nói mình không say!” Hoắc Chấn Dương tóm lấy cánh tay đang lộn xộn của cô nhóc, mạnh mẽ giữ chặt lấy, lạnh lùng nhìn chăm chú cô.
Gia Ý chu môi ra đến mức có thể treo ấm trà, đôi mắt cũng phủ một tầng sương mù, làm như muốn khóc: “Anh lại hung dữ, lại hung dữ ——”
“Tôi hung dữ với cô lúc nào.” Hoắc Chấn Dương có chút buồn cười.
“Anh vừa mới quát tôi, bây giờ lại quát tôi……” Tuy cô say rượu, nhưng trong lòng vẫn hiểu rõ, còn chưa có quên đâu, nói xong nước mắt liền chảy xuống.
Dáng vẻ làm nũng của cô gái ngồi trên đùi đặc biệt đáng yêu, hơn nữa không ngừng mấp máy, làm Hoắc Chấn Dương không khỏi khô nóng lên, lúc nhìn nước mắt của cô rơi xuống, cuối cùng thỏa hiệp, giọng nói trở nên mềm mại, dỗ dành: “Được, tôi không hung dữ nữa.”
“Vậy anh phải thề, tôi mặc kệ.” Gia Ý say khướt ôm lấy cổ anh, mông cọ lung tung, cọ tới cọ lui, giọng nói mềm mại.
Tiểu yêu tinh này ngồi trên đùi mình nhích tới nhích lui, thật sự là một sự tra tấn.
Hoắc Chấn Dương khẽ chuyển động hầu kết, nỗ lực khắc chế ngọn lửa trong bụng: “Tôi thề, sẽ không hung dữ với cô nữa.”
Lúc này Gia Ý mới vừa lòng, hai chân lại bắt đầu bực bội bất an lay động.
Hoắc Chấn Dương có chút bất đắc dĩ, lại không ngăn cô lại, tùy ý để cô ngồi trên đùi mình làm ầm ĩ, khiến quần mình dính đầy bụi.
Rốt cuộc, sửa sang lại quần áo và đầu tóc xong.
“Được.” Giọng Hoắc Chấn Dương lượn vòng trong xe, “Đứng lên đi.”
Không có tiếng động.
Gia Ý giữ nguyên tư thế vừa rồi, ngồi ở trên đùi anh, ánh mắt mê mang, không chống đỡ được thân thể.
Hoắc Chấn Dương khẽ động mí mắt.
“Tôi, tôi không đứng dậy được.” Gia Ý ngập ngừng, “Không có sức lực……”
Hoắc Chấn Dương bật cười, cầm lấy cánh tay của cô, vòng ở trên cổ mình, giọng nói trầm thấp: “Ôm chặt.”
Cô ghé vào trong ngực anh, ôm lấy cổ anh, tùy ý người đàn ông này ông lấy eo nhỏ của cô, đặt trở về ghế phụ.
Xe khởi động, gió đêm thổi vào trong.
Người say rượu rất sợ lạnh, Gia Ý ôm lấy hai tay, người hơi co lại.
Hoắc Chấn Dương liếc mắt một cái, cởi âu phục của mình, đắp lên người cô.
Gia Ý ôm tây trang to rộng của đàn ông, vùi đầu nhỏ vào cổ áo, ngửi mùi hương nhàn nhạt sâu kín, ấm áp hơn nhiều.
Hoắc Chấn Dương khẽ nhếch đôi môi mỏng.
Xe nhanh chóng yên lặng rời khỏi dải cây xanh, một lần nữa lên đường cái.
Gia Ý lại chống đỡ không được, vùi vào ghế phụ nhắm mắt ngủ mất.
/2709
|