Chương 16.1: Thuộc sở hữu một mình anh.
Khách sạn Hào Đình ở trong bóng đêm, tựa như hoàng cung nguy nga kim bích huy hoàng, đứng lặng im ở con đường hoàng kim của thành phố.
Quản lý khách sạn và một đám nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa.
Chiếc xe thể thao màu đen dừng lại ở cửa khách sạn.
Một người đàn ông trung niên tây trang phẳng phiu, đeo mắt kính gọng vàng, thoạt nhìn khá cao ngạo dẫn đầu tiếp đón: “Hoắc tổng tới.”
Khách sạn Hào Đình là một trong các sản nghiệp của Hoắc thị ở thành phố G.
Người đàn ông này là người đứng đầu của khách sạn, giám đốc điều hành khách sạn Hào Đình – Trần Diệu Tổ, tự mình tiếp đãi không ít nhân vật lớn trong chính giới cùng hoàng thất nước ngoài tới thành phố G thăm viếng, ngày thường mắt cao hơn đầu, căn bản không đặt người bình thường vào mắt, giờ phút này lại đầy mặt nịnh hót, tự mình mở cửa xe, nghênh đón người trong xe bước ra.
Hoắc Chấn Dương ôm cô gái đang ngủ say vào trong ngực, chân dài bước ra, đi vào cửa lớn khách sạn.
Nhân viên ở hai bên ngừng thở, tùy thời chờ tổng tài phân phó.
Chợt, người đàn ông dừng bước chân, mở miệng nói: “Đã chuẩn bị xong phòng chưa.”
“Chuẩn bị tốt, phòng tổng thống tầng 45. Mặt khác, nước tắm cùng quần áo cũng đã chuẩn bị xong.” Trần Diệu Tổ vội nói.
Người đàn ông không nói chuyện, cúi đầu nhìn thoáng cô gái nhỏ được âu phục bao bọc chặt chẽ, dù một chút gió đêm cũng không thể thổi qua.
Cô gái giống một đứa trẻ, bên khóe môi đỏ hồng còn dính chút nước bọt trong suốt, đang ngọt ngào ngủ say.
Anh nhịn không được khẽ động khóe môi, ôm chặt cô gái đi vào khách sạn.
Một đám người theo ở phía sau, đều được mở rộng tầm mắt.
Tổng tài tập đoàn Hoắc thị không gần nữ sắc, nghiêm cẩn lãnh khốc, ít khi nói cười, thế mà tự mình ôm một cô gái, lại còn mơ hồ nở một nụ cười với cô gái trong ngực……
Đây là mọc lên từ phía Tây sao?
Hoắc Chấn Dương ôm Gia Ý đang ngủ mê man, bước vào thang máy chuyên dụng của CEO.
Thang máy được trang bị các thiết bị điều khiển bằng âm thanh tiên tiến, nhanh chóng chạy lên phòng tổng thống ở tầng 45.
Tới tầng 45, cửa phòng đã được nhân viên phục vụ dùng thẻ mở sẵn, đang nghênh đón người tới.
Hoắc Chấn Dương bước nhanh vào trong, chân dài đá ngược lại đóng cửa.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ạt, nước tắm đã được chuẩn bị tốt.
Người đàn ông đi đến cửa phòng tắm, bên trong đã mờ sương, trắng xoá một mảnh, nước trong bồn tắm mát xa cũng vừa vặn.
“Ừ……” Hình như Gia Ý phát hiện độ ấm xung quanh đã tăng lên, hất chiếc áo trên người ra, theo bản năng rầm rì hai tiếng, lăn lộn trong ngực người đàn ông, có chút bực bội bất an.
“Cả người đầy mồ hôi, tắm rửa một cái.” Hoắc Chấn Dương cố gắng làm giọng nói ôn hòa hơn chút.
“…… Không, không cần, không cần anh tắm, người xấu……” Tuy Gia Ý không tỉnh táo, lại ý thức được không thể bị anh chiếm tiện nghi, liền giãy giụa một chút.
Anh không giúp cô tắm, ai giúp? Chẳng lẽ để nhân viên của khách sạn tới giúp đỡ sao?
Mặc dù là nhân viên nữ, anh cũng không muốn để bọn họ nhìn thấy thân thể mềm mại trơn nhẵn của người trong ngực, thậm chí còn bị xoa nắn sờ soạng.
Dù như thế nào, bây giờ trên danh nghĩa cô là người phụ nữ của anh.
Là thuộc sở hữu của một mình Hoắc Chấn Dương.
“Ngoan, người đầy mùi rượu, còn có mồ hôi, không tắm thì trái tim nhỏ không tốt, làn da còn bị thối.” Người đàn ông hơi thu lại, thấp giọng uy hiếp, trấn an con mèo nhỏ đang nhích tới nhích lui trong ngực.
Gia Ý nhíu chặt mày, cặp môi thơm tươi đẹp chu lên, rốt cuộc yên tĩnh lại, suy xét nửa ngày, mới rất uy nghiêm cảnh cáo người đàn ông này: “Được…… Vậy anh không thể nhìn, cũng không thể tùy tiện lộn xộn nha…… Càng không thể……”
/2709
|