Chương 16.2: Thuộc sở hữu một mình anh.
Nói xong, rốt cuộc chống đỡ không được, mí mắt rũ xuống, lại ngủ mất.
Hoắc Chấn Dương hơi nhíu mày, lại bật cười, ôm chặt người trong ngực, đến gần bồn tắm lớn.
*
Sáng ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính sát đất, lại là một ngày tươi đẹp.
Lúc Gia Ý tỉnh lại, bởi vì say rượu nên đầu còn có chút choáng váng, ngồi ở mép giường nửa ngày, mới nhớ lại việc ngày hôm qua.
Sau khi say, bị anh ôm tới khách sạn, còn có một đống lớn người đứng chờ ở cửa khách sạn.
Sau đó…… Người đàn ông kia nói mình bẩn, một hai phải tắm rửa cho mình!
Vậy người đàn ông kia có làm chuyện gì lúc tắm không?
Không nhớ rõ…… Chỉ nhớ rõ cô bị Hoắc Chấn Dương kia ném vào bồn tắm.
Làn nước ấm trong bồn tắm mát xa làm cô cực kì thoải mái.
Hoàn toàn nhớ không nổi sau đó đã xảy ra chuyện gì!
Trời ạ ——
Trên mặt Gia Ý nóng hôi hổi đỏ hồng, hận không thể đá bay mình!
Vội vàng cúi đầu nhìn lại, bộ váy ngày hôm qua đã biến mất, thay sang một bộ áo ngủ.
Cô —— vì sao lúc ấy cô không cự tuyệt? Đúng là say rượu loạn tính a ——
Tim Gia Ý đập rất nhanh.
Chỉ là, thân thể không có phản ứng gì khác……
Tối hôm qua say thành một bãi bùn, đoán chừng dáng vẻ quỷ quái này cũng không làm anh có hứng thú gì, nhiều nhất là đôi mắt được tẩm bổ chút đi?
Gia Ý tạm thời thở ra một hơi, lại nhìn xung quanh một chút.
Là một căn phòng kiểu Âu xa hoa, bàn ghế màu vàng kim, đèn treo thủy tinh Italy.
Cô đang ngồi xếp bằng trên chiếc giường King-size kiểu Âu còn muốn to rộng ở giường Queen-size, bên cạnh là chăn cùng gối đầu bị mình làm lộn xộn lúc ngủ.
“Đinh linh linh ——” Đúng lúc này, chuông điện thoại ở đầu giường vang lên.
Gia Ý nghe điện thoại, chỉ nghe thấy đầu bên kia truyền đến giọng nói tất cung tất kính: “La tiểu thư tỉnh rồi sao? Bây giờ có cần mang bữa sáng đã được chuẩn bị cho ngài lên không? Hoắc tổng đã dặn dò, sau khi La tiểu thư tỉnh lại còn cần cái gì, cứ việc nói với chúng tôi. Chúng tôi sẽ chuẩn bị cho ngài.”
Quả nhiên, khách sạn đang ở là của tập đoàn Hoắc Thị.
Hoắc gia ở thành phố G quả thật là quyền thế ngập trời, gần như không có ngành nào là không nhúng tay vào a.
“Được, cảm ơn. Chỉ là tạm thời không cần những thứ khác.” Gia Ý trả lời, hít một hơi thật sâu, cảm giác say qua đi, đúng là có chút đói bụng.
Nếu là trong nhà người đàn ông kia, cô liền không khách khí.
Trong lúc chờ bữa sáng, Gia Ý rửa mặt, mở tủ quần áo ra, mới phát hiện bên trong treo đầy các loại kiểu dáng quần áo, quần áo còn chưa xé mác.
Trong tủ giày bên cạnh là giày mới, vừa nhìn cũng phải trên trăm đôi, có giày búp bê, giày xăng-̣đan, giày da, nhiều không đếm xuể.
Trên bàn trang điểm cũng bày đầy đồ trang điểm và mỹ phẩm dưỡng da mới tinh chưa được mở ra.
Tuy Gia Ý mất trí nhớ, nhưng vẫn nhớ rõ những nhãn hiệu quốc tế suốt ngày được quảng cáo khắp nơi, tùy tiện cầm lấy một lọ kem dưỡng hoặc là một hộp phấn, đều đắt đến tặc lưỡi.
Những đồ dùng của phụ nữ này, thoạt nhìn đều là mới được mua rồi dọn vào.
Gia Ý chọn một chiếc áo chiffon cánh dơi rộng rãi cùng quần jean ngắn để thay, ngồi ở trước bàn trang điểm chải lại tóc, phục vụ phòng đã tới.
Một người phương Tây tóc vàng mắt xanh đội mũ đầu bếp, tự mình đẩy xe thức ăn, cùng Trần Diệu Tổ bước vào trong.
“La tiểu thư, tôi là giám đốc điều hành của Hào Đình, họ Trần, vị này là Luis đầu bếp chính của khách sạn chúng tôi, cũng là một đầu bếp có sao Michelin tốt nghiệp trường đầu bếp được trao tặng Blue Ribbon của Pháp, hôm nay đã chuẩn bị bữa sáng cho ngài.” Trần Diệu Tổ mỉm cười nói.
/2709
|