Chương 7.2: Giả mù sa mưa
Tốt nghiệp xong, Lạc Dương đương nhiên tiếp nhận công ty của gia đình. Đến lúc này Mộc Thiển Nguyệt mới biết được anh ta là công tử của tập đoàn Lạc Thị.
Lúc ấy, Mộc Thiển Nguyệt đã rất sợ, bởi vì cô cảm thấy mình không xứng với anh ta. Hơn nữa là cô chỉ muốn có một cuộc sống bình bình đạm đạm, không muốn bị cuốn vào cuộc đấu tranh hào môn nào đó. Vậy là cô đã nói chia tay.
Đương nhiên Lạc Dương nhất quyết không chịu. Đây cũng là lần đầu tiên hai người giận nhau.
Đến cuối cùng vẫn là Lạc Dương thỏa hiệp, anh ta khuyên Mộc Thiển Nguyệt, nói những gì cô đang lo sẽ không bao giờ xảy ra.
Có lẽ lúc ấy cô không muốn từ bỏ một người tốt với mình tới vậy nên cô đã đồng ý.
Mẹ của Lạc Dương đương nhiên chướng mắt cô cho nên từng hẹn cô ra ngoài, đưa ra yêu cầu bảo cô tránh xa Lạc Dương ra nhưng cô từ chối.
Từ đó về sau, thỉnh thoảng mẹ của Lạc Dương lại tìm Mộc Thiển Nguyệt một lần, nhục nhã cô, nói cô không xứng với Lạc Dương, bảo cô nhân lúc còn sớm nên biến đi thì hơn.
Mộc Thiển Nguyệt đương nhiên không đồng ý, hơn nữa vì không khiến Lạc Dương thấy khó xử cô còn chẳng bao giờ kể cho anh ta nghe về chuyện này.
Mãi đến khi nhìn thấy Mộc Tuyết Nhu và Lạc Dương dây dưa với nhau thì cô mới nhận ra cô không khác gì một con ngốc.
Còn bây giờ, Mộc Tuyết Nhu và Lạc Dương cũng đã đính hôn, mà mẹ của Lạc Dương cũng rất thích Mộc Tuyết Nhu, cô còn đứng đó làm gì?
…
“Ui da!” Vốn đã đau đầu mà cô còn nghĩ đông nghĩ tây nên giờ càng đau.
Mộc Thiển Nguyệt day huyệt thái dương thật mạnh, một lúc sau cô mới thấy dễ chịu hơn. Cô xốc chăn lên, cầm lấy di động định gọi cho Tô Du Du.
Nếu người đàn ông này thích đứng đây nhìn thì cứ chậm rãi nhìn đi.
“Nguyệt Nguyệt…” Ngay lúc Mộc Thiển Nguyệt định rời khỏi phòng bệnh thì người đàn ông vẫn luôn đứng im đột nhiên túm chặt lấy tay cô, sức tay rất lớn.
Không cần nghĩ cũng biết tay cô sẽ lại tím bầm cho xem. Mộc Thiển Nguyệt mím môi, ngước mắt nhìn Lạc Dương: “Buông tay!”
“Không, Nguyệt Nguyệt, anh rất nhớ em. Em đừng bỏ anh được không?” Lạc Dương ôm chặt Mộc Thiển Nguyệt vào trong lòng, ôm chặt đến mức không để hở chút nào. Anh ta như muốn hòa tan Mộc Thiển Nguyệt vào trong máu thịt mình.
Không ai biết được là hôm nay khi đến công ty, anh ta suýt nữa đã phát điên khi không nhìn thấy Mộc Thiển Nguyệt và Tô Du Du. Anh ta cho là hai người đã bỏ việc. Đến cuối cùng, anh ta mới dùng tia lý trí cuối cùng đi tìm cấp trên của hai người hỏi rồi mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hóa ra hai người không bỏ việc, hóa ra là vì Mộc Thiển Nguyệt bị bệnh nên xin nghỉ mấy ngày.
Lúc ấy Lạc Dương mới yên lòng. Nhưng nghĩ tới việc Nguyệt Nguyệt bị bệnh nên anh ta chẳng buồn đi làm mà vẫn luôn hỏi thăm tin tức về cô.
Nhìn thấy Mộc Thiển Nguyệt, anh ta mới thực sự thấy yên tâm.
“Buông tay!” Mộc Thiển Nguyệt bị Lạc Dương ôm vào lòng, mùi hương quen thuộc xâm chiếm lấy cô.
Cô dùng sức giãy dụa nhưng cô mới hạ sốt, người cũng rất yếu, sao có thể thoát khỏi bàn tay của một người đàn ông trưởng thành?
Tô Du Du vừa bước vào phòng liền nhìn thấy cảnh Lạc Dương ôm chặt lấy Mộc Thiển Nguyệt, Mộc Thiển Nguyệt thì không ngừng giãy giụa đến mặt đỏ bừng bừng.
Tô Du Du không ngờ mình chỉ đi ra ngoài làm thủ tục xuất viện mà đến lúc về lại gặp cảnh này. Cô ấy vội vàng bước tới đẩy Lạc Dương ra, kéo Mộc Thiển Nguyệt về phía mình rồi cẩn thận kiểm tra xem cô có bị sao không.
Lạc Dương suýt ngã lăn xuống đất trước cú đẩy của Tô Du Du.
“Nguyệt Nguyệt, cậu không sao chứ?” Tô Du Du lo lắng nhìn Mộc Thiển Nguyệt.
/1829
|