Chương 8.1: Dây dưa không rõ
Nhìn thấy Tô Du Du, Mộc Thiển Nguyệt mới nhẹ nhàng thở ra. Nếu Du Du không tới thì cô sợ mình sẽ bị chết ngạt trước cái ôm của Lạc Dương mất.
“Tớ không sao.” Mộc Thiển Nguyệt lắc đầu.
“Đi thôi, tớ làm xong thủ tục xuất viện rồi.” Tô Du Du nói rồi đỡ Mộc Thiển Nguyệt đi ra phòng bệnh.
“Thiển Nguyệt!” Lạc Dương vội vàng đuổi theo rồi giữ chặt lấy Mộc Thiển Nguyệt.
Mộc Thiển Nguyệt quay đầu, nhìn dáng vẻ chật vật của Lạc Dương, nói bằng giọng điệu rất bình tĩnh: “Lạc Dương, chúng ta đã chia tay rồi, tôi hy vọng chúng ta chia tay trong hòa bình. Anh đã đính hôn với Mộc Tuyết Nhu rồi thì phải ở bên cô ấy. Anh thế này mà để Mộc Tuyết Nhu nhìn thấy được thì phải làm sao?”
Trước kia, Mộc Thiển Nguyệt cho rằng nói thế này thì tim cô sẽ rất đau. Nhưng giờ nói xong, cô lại chỉ thấy thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra cô vẫn luôn chỉ coi Lạc Dương là một người anh trai. Có lẽ trước đây, cô từng động lòng trước sự dịu dàng của anh ta, nhưng sau khi nhìn thấy anh ta dây dưa với Mộc Tuyết Nhu thì mọi rung động đã biến mất.
“Du Du, bọn mình đi thôi.”
Không biết vì mấy câu nói của Mộc Thiển Nguyệt hay là vì nghe thấy tên Mộc Tuyết Nhu mà Lạc Dương giật mình đứng yên, không có đuổi theo nữa.
“Bên ngoài tốt thật. Cậu không biết đâu, ở bệnh viện, tớ sắp suýt chết vì buồn đấy.” Mộc Thiển Nguyệt đi cạnh Tô Du Du, cô vừa đi vừa phàn nàn.
“Cậu còn biết ở bệnh viện không thoải mái? Sau này cậu còn dám không chăm sóc tốt cho bản thân không? Nếu sau này cậu còn vào viện nữa thì xem xem mình sẽ xử cậu thế nào.” Tô Du Du hung tợn trừng mắt lườm Mộc Thiển Nguyệt.
“Tuân mệnh, nữ vương.” Mộc Thiển Nguyệt cười hì hì đáp.
“Du Du, chúng ta đi ăn lẩu đi.” Mộc Thiển Nguyệt giữ chặt lấy tay Tô Du Du.
“Cô chủ à, cậu không biết là cậu mới khỏi bệnh à?” Tô Du Du bất đắc dĩ nhìn Mộc Thiển Nguyệt.
“Biết, nhưng mà giờ mình rất muốn ăn cay. Mình cảm thấy miệng chẳng còn vị gì cả. Nhé, Du Du… Đi đi mà…” Mộc Thiển Nguyệt lắc tay Tô Du Du làm nũng.
Nghe Mộc Thiển Nguyệt nói vậy, Tô Du Du cũng bắt đầu muốn đi ăn lẩu.
Hai người họ đều thích ăn lẩu, nhất là càng cay càng tốt, hơn nữa, từ sau khi đi làm, hai người vì quá nhiều việc nên lâu lắm rồi chưa ăn được bữa lẩu nào tử tế cả.
Mộc Thiển Nguyệt thấy Tô Du Du có điểm dao động thì vội vàng nỗ lực hơn, nói một chuỗi những món Tô Du Du thích ăn.
Cuối cùng, Mộc Thiển Nguyệt thuyết phục được Tô Du Du, hai người cùng đi ăn lẩu.
Tô Du Du cũng có chút bất đắc dĩ. Ở trong mắt người ngoài, Mộc Thiển Nguyệt tương đối an tĩnh, nhưng mỗi khi chỉ có hai người họ thì Mộc Thiển Nguyệt rất hay làm nũng, chơi xấu, bày đủ trò. Nhưng Tô Du Du rất thích Mộc Thiển Nguyệt sinh động như vậy.
Giờ là giữa trưa nên nắng rất gắt, trong tiệm lẩu gần như chẳng có khách.
Mộc Thiển Nguyệt và Tô Du Du bước vào trong, chọn chỗ rồi bắt đầu gọi món ăn.
Đến khi hỏi nước lẩu thì…
Mộc Thiển Nguyệt: “Cay nhất.”
Tô Du Du: “Uyên ương đi.”
“Du Du!” Mộc Thiển Nguyệt trừng mắt nhìn Tô Du Du, rõ ràng biết cô thích ăn cay lại còn chọn lẩu uyên ương, cô ấy rõ ràng không muốn cho cô ăn cay mà.
Cuối cùng hai người vẫn chọn nước lẩu cay nhưng ở mức độ vừa phải.
Hai người ăn xong thấy còn khá sớm thì lại đi dạo phố rồi mới về nhà.
Hai người dọn dẹp nhà cửa một lượt rồi bắt đầu nấu cơm tối.
…
Tập đoàn Lục Thị.
/1829
|