Sở Ngâm Ngọc nhìn nam tử trước mắt quần áo chỉnh tề, tin chắc cũng có thân phận phi phú tức quý, trong mắt hắn lộ vẻ hoài nghi cùng lạnh lùng, không phải là nàng không nghĩ cầu cứu, mà do nàng đã không còn niềm tin nữa, chỉ có thể thản nhiên, yên lặng chờ đợi: sống hoặc là chết.
Rốt cục Trì Nguyên Hiên là người đầu hàng trước, hắn từ bên hông xuất ra một viên thuốc nhỏ, đưa cho A Tuấn.
A Tuấn sững sờ đứng ở một bên nhìn chủ tử có những biểu hiện khác thường, chủ tử cho tới bây giờ chưa từng có lòng từ bi, từng có nhiều nữ tử, ở trước mặt hắn giả bộ bệnh nặng nguy kịch, hắn cũng không thèm liếc mắt một cái. Chủ tử lãnh huyết vô tình đã thành danh hiệu mà ai cũng biết. Hắn cũng không dám vi phạm chủ tử mệnh lệnh, cầm viên thuốc đưa cho Sở Ngâm Ngọc và Xuân Cầm, vừa đưa vừa giải thích “chớ có xem thường viên thuốc nhỏ bé này, nó do mười sáu loại trân quý dược liệu chế thành, ngậm ở trong miệng sẽ không còn phải e ngại chướng độc ở đây nữa. Các ngươi hiện tại bệnh trạng là do trúng phải chướng độc này tạo thành, tiến vào nơi này nếu không có viên thuốc này thì cũng phải có võ công cực kì cao mới chống đỡ được”.
Trì Nguyên Hiên nhìn Sở Ngâm Ngọc đưa thuốc ăn, khóe miệng khẽ nhếch, hắn cảm thấy đột nhiên có chút thoải mái, lại tự giễu mình, lắc đầu, hướng về phía rừng sâu đi đến.
Khi Lý Tề quay lại, Sở Ngâm Ngọc cùng Xuân Cầm đã dần khỏe lại, trên mặt khôi phục vẻ hồng nhuận như trước.
“Tiểu thư, người không sao chứ? Đều do ta, trước không tìm hiểu kĩ về U Lâm sơn, mới khiến hai người thâm nhập hiểm cảnh”. Lý Tề nhìn thấy bộ dạng suy yếu của Sở Ngâm Ngọc, trong lòng muôn phần tự trách.
“Không quan hệ, là do chúng ta đường đột, không có cho ngươi thời gian chuẩn bị. Hiện tại cũng không còn e ngại nữa, ngươi đã tìm ra đường về chưa?”. Đối đãi với hai người, Sở Ngâm Ngọc trước nay luôn ôn hòa thân mật, chưa từng có biểu hiện lạnh lùng.
“Thưa tiểu thư, chúng ta đi vào một mê trận, trước mắt trận này đã bị người khác động qua tay chân, tuy vậy này đó hoa cỏ là thực sự, chỉ cần chúng ta men theo Lôi Kích Đằng tin chắc cũng có thể thoát được trận”. Lý Tề cung kính trả lời.
“Trách không được lúc chúng ta mới đến liền gặp loại dây leo này, nguyên lai nó chính là đáp án, ngươi mang theo Xuân Cầm, chúng ta cùng ra ngoài đi”. Sở Ngâm Ngọc nhìn Xuân Cầm dáng vẻ mệt mỏi, thầm nghĩ lần sau nhất định phải chuẩn bị thật kĩ.
Thải Vi Viên – Quốc công phủ.
“Mẫu thần, lần này đại tỷ bệnh khỏi xong có chút cổ quái!”. Sở Tiêu Mộng vẻ mặt đăm chiêu nói với Phong Tang Nhu. Từ sau khi Sở Ngâm Ngọc bị bệnh, ngôn hành cử chỉ khác thường, quả thật có thể dùng thoát thai hoán cốt để hình dung.
“Ta cũng cảm thấy thế”. Phong Tang Nhu một bên nói.
“Có phải mẫu thân đưa cho nàng thuốc bị sai?”. Sở Tiêu Mộng cảnh giác hỏi, nàng biết để khống chế Sở Ngâm Ngọc, mẫu thân vẫn đúng hạn đưa thuốc cho nàng.
“Không có chuyện đó, ta đúng hạn đưa thuốc cho nàng, có thể là nàng không uống mới thế”.
“Không uống?” Sở Tiêu Mộng giật mình nhìn Phong Tang Nhu, nói tiếp “Nhưng chỉ là gần nhất không uống mà thôi, cũng không có thể biến thành hoàn toàn thay đổi như vậy đi”.
Rốt cục Trì Nguyên Hiên là người đầu hàng trước, hắn từ bên hông xuất ra một viên thuốc nhỏ, đưa cho A Tuấn.
A Tuấn sững sờ đứng ở một bên nhìn chủ tử có những biểu hiện khác thường, chủ tử cho tới bây giờ chưa từng có lòng từ bi, từng có nhiều nữ tử, ở trước mặt hắn giả bộ bệnh nặng nguy kịch, hắn cũng không thèm liếc mắt một cái. Chủ tử lãnh huyết vô tình đã thành danh hiệu mà ai cũng biết. Hắn cũng không dám vi phạm chủ tử mệnh lệnh, cầm viên thuốc đưa cho Sở Ngâm Ngọc và Xuân Cầm, vừa đưa vừa giải thích “chớ có xem thường viên thuốc nhỏ bé này, nó do mười sáu loại trân quý dược liệu chế thành, ngậm ở trong miệng sẽ không còn phải e ngại chướng độc ở đây nữa. Các ngươi hiện tại bệnh trạng là do trúng phải chướng độc này tạo thành, tiến vào nơi này nếu không có viên thuốc này thì cũng phải có võ công cực kì cao mới chống đỡ được”.
Trì Nguyên Hiên nhìn Sở Ngâm Ngọc đưa thuốc ăn, khóe miệng khẽ nhếch, hắn cảm thấy đột nhiên có chút thoải mái, lại tự giễu mình, lắc đầu, hướng về phía rừng sâu đi đến.
Khi Lý Tề quay lại, Sở Ngâm Ngọc cùng Xuân Cầm đã dần khỏe lại, trên mặt khôi phục vẻ hồng nhuận như trước.
“Tiểu thư, người không sao chứ? Đều do ta, trước không tìm hiểu kĩ về U Lâm sơn, mới khiến hai người thâm nhập hiểm cảnh”. Lý Tề nhìn thấy bộ dạng suy yếu của Sở Ngâm Ngọc, trong lòng muôn phần tự trách.
“Không quan hệ, là do chúng ta đường đột, không có cho ngươi thời gian chuẩn bị. Hiện tại cũng không còn e ngại nữa, ngươi đã tìm ra đường về chưa?”. Đối đãi với hai người, Sở Ngâm Ngọc trước nay luôn ôn hòa thân mật, chưa từng có biểu hiện lạnh lùng.
“Thưa tiểu thư, chúng ta đi vào một mê trận, trước mắt trận này đã bị người khác động qua tay chân, tuy vậy này đó hoa cỏ là thực sự, chỉ cần chúng ta men theo Lôi Kích Đằng tin chắc cũng có thể thoát được trận”. Lý Tề cung kính trả lời.
“Trách không được lúc chúng ta mới đến liền gặp loại dây leo này, nguyên lai nó chính là đáp án, ngươi mang theo Xuân Cầm, chúng ta cùng ra ngoài đi”. Sở Ngâm Ngọc nhìn Xuân Cầm dáng vẻ mệt mỏi, thầm nghĩ lần sau nhất định phải chuẩn bị thật kĩ.
Thải Vi Viên – Quốc công phủ.
“Mẫu thần, lần này đại tỷ bệnh khỏi xong có chút cổ quái!”. Sở Tiêu Mộng vẻ mặt đăm chiêu nói với Phong Tang Nhu. Từ sau khi Sở Ngâm Ngọc bị bệnh, ngôn hành cử chỉ khác thường, quả thật có thể dùng thoát thai hoán cốt để hình dung.
“Ta cũng cảm thấy thế”. Phong Tang Nhu một bên nói.
“Có phải mẫu thân đưa cho nàng thuốc bị sai?”. Sở Tiêu Mộng cảnh giác hỏi, nàng biết để khống chế Sở Ngâm Ngọc, mẫu thân vẫn đúng hạn đưa thuốc cho nàng.
“Không có chuyện đó, ta đúng hạn đưa thuốc cho nàng, có thể là nàng không uống mới thế”.
“Không uống?” Sở Tiêu Mộng giật mình nhìn Phong Tang Nhu, nói tiếp “Nhưng chỉ là gần nhất không uống mà thôi, cũng không có thể biến thành hoàn toàn thay đổi như vậy đi”.
/55
|