“Hoặc là do quỷ quấn thân?”. Sở Tiêu Mộng đột nhiên nói, tuy rằng lấy lí do đó thì không đáng tin, nhưng những sự việc này chỉ có thể lý giải như vậy.
“Con nói là có quỷ quấn thân?”. Phong Tang Nhu hỏi lại, Sở Tiêu Mộng là niềm tự hào của nàng, dung mạo khuynh thành, thiên tư thông minh, khiến nàng đem tất cả hi vọng đều kí thác vào con gái.
“Đúng vậy mẫu thân, người nghĩ mà xem, đại tỷ ban ngày lạnh lùng ánh mắt cùng những hành động khác thường, không phải bị quỷ hồn quấn thân thì là gì? Chỉ có như vậy mới giải thích được những hành động khác thường của nàng”.
Từ sau ngày ấy, mẫu thân liên tục dặn dò nàng không được gọi “mẫu thân” nữa, sợ nhỡ có người nghe được, lấy đó làm nhược điểm, nhưng chẳng bao lâu nữa nàng sẽ danh chính ngôn thuận kêu mẹ đẻ mình là “mẫu thân”.
“Mộng Nhi nói đúng, tuy nói rằng không thể tin được có quỷ hồn, nhưng thà rằng tin này đó còn hơn”. Phong Tang Nhu cẩn thận suy nghĩ những lời Sở Tiêu Mộng nói, có lẽ nên thử một lần, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
“Vậy mẫu thân tính toán như thế nào?”. Sở Tiêu Mộng có chút lo lắng hỏi.
“Chúng ta liền…” Phong Tang Nhu trong mắt tinh quang vừa hiện, khóe miệng đầy ý cười, tới gần Sở Tiêu Mộng, nhỏ giọng thì thầm một phen, hai người ý cười ngày càng lớn.
Sở Tiêu Mộng nghe Phong Tang Nhu phân phó, cảm thấy nhất thời vui vẻ, quả nhiên mẫu thân tính kế thật tốt. Cứ dựa theo kế hoạch, chẳng bao lâu nữa, nàng có thể thoát khỏi thân phận thứ nữ. Từ sau khi rời khỏi Thanh Ngọc Uyển, bị Sở Ngâm Ngọc chế giễu, nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng.
“Chúng ta tốt nhất xử lý xong chuyện trước mồng tám tháng chạp, phụ thân ngươi gửi thư nói ngày đó sẽ trở về, chờ hắn về đến, chúng ta muốn đối phó Sở Ngâm Ngọc cũng không còn cơ hội nữa. Hơn nữa xem nàng hiện tại, chỉ sợ sẽ không nghe lời chúng ta nữa, những việc về sau sẽ khó khăn hơn”.
Phong Tang Nhu nhớ đến bức thư của Sở Hoài Thiên, vẻ mặt ngưng trọng nói. Nàng cũng không muốn Sở Hoài Thiên nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Sở Ngâm Ngọc. Dựa vào Sở Hoài Thiên đối Sở Ngâm Ngọc sủng nịch, còn có tình yêu đối với chị gái cùng cha khác mẹ của nàng, khiến nàng hận nghiến răng nghiến lợi.
“Vâng, mẫu thân, chúng ta mấy ngày hôm nay chuẩn bị thật tốt, khiến tỷ tỷ khôi
phục bộ dáng như trước, sau đó liền định ở trước ngày mồng tám tổ chức thưởng tuyết hội thi”. Sở Tiêu Mộng phối hợp nói.
“Có đạo lý, trước là để những công tử quý tộc ấy thấy rõ sự khác biệt của con với xấu nữ kia, mặt khác là để con thi triển tài năng, vì tương lai phô tốt lộ, thật là nhất cử lưỡng tiện”.
“Mẫu thân nói rất đúng”. Sở Tiêu Mộng sắc mặt ửng đỏ, thẹn thùng nói. Nàng với danh hiệu đệ nhất mỹ nữ phải gả cho nam tử có thân phận cao quý nhất thế gian, có như vậy mới thỏa mãn được dung mạo và tài năng của nàng.
“Con nói là có quỷ quấn thân?”. Phong Tang Nhu hỏi lại, Sở Tiêu Mộng là niềm tự hào của nàng, dung mạo khuynh thành, thiên tư thông minh, khiến nàng đem tất cả hi vọng đều kí thác vào con gái.
“Đúng vậy mẫu thân, người nghĩ mà xem, đại tỷ ban ngày lạnh lùng ánh mắt cùng những hành động khác thường, không phải bị quỷ hồn quấn thân thì là gì? Chỉ có như vậy mới giải thích được những hành động khác thường của nàng”.
Từ sau ngày ấy, mẫu thân liên tục dặn dò nàng không được gọi “mẫu thân” nữa, sợ nhỡ có người nghe được, lấy đó làm nhược điểm, nhưng chẳng bao lâu nữa nàng sẽ danh chính ngôn thuận kêu mẹ đẻ mình là “mẫu thân”.
“Mộng Nhi nói đúng, tuy nói rằng không thể tin được có quỷ hồn, nhưng thà rằng tin này đó còn hơn”. Phong Tang Nhu cẩn thận suy nghĩ những lời Sở Tiêu Mộng nói, có lẽ nên thử một lần, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
“Vậy mẫu thân tính toán như thế nào?”. Sở Tiêu Mộng có chút lo lắng hỏi.
“Chúng ta liền…” Phong Tang Nhu trong mắt tinh quang vừa hiện, khóe miệng đầy ý cười, tới gần Sở Tiêu Mộng, nhỏ giọng thì thầm một phen, hai người ý cười ngày càng lớn.
Sở Tiêu Mộng nghe Phong Tang Nhu phân phó, cảm thấy nhất thời vui vẻ, quả nhiên mẫu thân tính kế thật tốt. Cứ dựa theo kế hoạch, chẳng bao lâu nữa, nàng có thể thoát khỏi thân phận thứ nữ. Từ sau khi rời khỏi Thanh Ngọc Uyển, bị Sở Ngâm Ngọc chế giễu, nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng.
“Chúng ta tốt nhất xử lý xong chuyện trước mồng tám tháng chạp, phụ thân ngươi gửi thư nói ngày đó sẽ trở về, chờ hắn về đến, chúng ta muốn đối phó Sở Ngâm Ngọc cũng không còn cơ hội nữa. Hơn nữa xem nàng hiện tại, chỉ sợ sẽ không nghe lời chúng ta nữa, những việc về sau sẽ khó khăn hơn”.
Phong Tang Nhu nhớ đến bức thư của Sở Hoài Thiên, vẻ mặt ngưng trọng nói. Nàng cũng không muốn Sở Hoài Thiên nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Sở Ngâm Ngọc. Dựa vào Sở Hoài Thiên đối Sở Ngâm Ngọc sủng nịch, còn có tình yêu đối với chị gái cùng cha khác mẹ của nàng, khiến nàng hận nghiến răng nghiến lợi.
“Vâng, mẫu thân, chúng ta mấy ngày hôm nay chuẩn bị thật tốt, khiến tỷ tỷ khôi
phục bộ dáng như trước, sau đó liền định ở trước ngày mồng tám tổ chức thưởng tuyết hội thi”. Sở Tiêu Mộng phối hợp nói.
“Có đạo lý, trước là để những công tử quý tộc ấy thấy rõ sự khác biệt của con với xấu nữ kia, mặt khác là để con thi triển tài năng, vì tương lai phô tốt lộ, thật là nhất cử lưỡng tiện”.
“Mẫu thân nói rất đúng”. Sở Tiêu Mộng sắc mặt ửng đỏ, thẹn thùng nói. Nàng với danh hiệu đệ nhất mỹ nữ phải gả cho nam tử có thân phận cao quý nhất thế gian, có như vậy mới thỏa mãn được dung mạo và tài năng của nàng.
/55
|