Thanh Ngọc Uyển
“Tiểu thư, ngài đang chế thuốc gì vậy?”. Xuân Cầm nhìn Sở Ngâm Ngọc đang mài thuốc, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi, từ lúc ở U Lâm sơn trở về, tiểu thư suốt ngày nhốt mình trong phòng, không đi ra ngoài, đem những dược thảo kia giống như bảo bối vậy, làm ra đủ loại bột phấn màu sắc khác nhau khiến nàng rất kinh ngạc. Tiểu thư thực thần kì, trong nháy mắt có thể làm ra nhiều loại thuốc bột như vậy, tuy rằng không rõ công dụng của chúng, nhưng nàng vẫn cảm thấy hiện tại tiểu thư rất giỏi, cái gì cũng không thể làm khó đễ được nàng.
“Ngươi cẩn thận một chút, đừng có chạm vào chúng. Này đó đều là độc dược, kịch độc vô cùng”. Sở Ngâm Ngọc một bên vội vàng, một bên dặn dò Xuân Cầm.
“Nga!”. Xuân Cầm sợ hãi than, may mắn nàng vừa rồi không chạm tay vào, nguy hiểm thật.
“Ngươi đợi lát nữa đem số dược thảo còn lại đi Ức Y Các, trồng tại bên trong vườn hoa lan, đừng để người khác phát hiện”. Sở Ngâm Ngọc phân phó nói.
“Tiểu thư, trong vườn có rất nhiều người là tai mắt của Phong di nương, gần nhất Lâm mẹ cũng không còn kiêng kị như trước nữa, luôn đến Thải Vi Viên, như vậy có phải hay không đối với tiểu thư bất lợi?”. Xuân Cầm nhớ tới vừa rồi Lâm mẹ lén lút ra khỏi phủ, không biết lại đang làm gì mờ ám.
“Ân, ta đã biết, ta đang chờ các nàng ra chiêu mới, chúng ta mới có thể đánh được. Ngươi để ý một chút bọn nô tỳ, nếu có khác thường, lập tức báo lại. Lý Tề đâu?”. Sở Ngâm Ngọc hỏi. Trong lòng lại đang tính toán, những người trong Thanh Ngọc Uyển đúng thật cần phải xử lí lại.
“Thưa tiểu thư, Lý Tề gần đây đều đi tra xét về chuyện cánh cửa sắt trong hoa viên”. Xuân Cầm đáp.
“Ân, cũng tốt, vậy khiến hắn làm việc đi”. Nhắc tới cánh cửa sắt kia, Sở Ngâm Ngọc luôn cảm thấy trong lòng là lạ, cảm thấy cánh cửa sắt kai quả thực là bí mật khó có thể phân tích được.
Lấy ra bên hông mấy châm kim được giấu kĩ, lại lấy mấy loại thuốc nàng vừa chế, vẽ loạn một hồi, sau đó lại đặt về hai bên hông như trước. Nàng quyết định lấy những chiếc châm này làm ám khí, mặc dù võ công không bằng người, nhưng nàng cũng có thể làm chủ được tình hình. Vỗ vỗ tay, vuốt lại làn váy, nàng liền tiêu sái ra khỏi phòng.
Xuân Cầm đứng ở phía sau, nhìn theo bóng dáng Sở Ngâm Ngọc, trong lòng không khỏi tán thưởng nói, tiểu thư quả nhiên không giống người thường!
Bước ra khỏi phòng, Sở Ngâm Ngọc liền gặp Lâm mẹ đang vội vã đi lại phía mình, bỗng cảm thấy thực bực bội, người như vậy giữ lại bên người thực là khó chịu.
“Tiểu thư, phong di nương cho ngươi chuẩn bị một chút, di nương nhờ người bên ngoại tốn chút quan hệ, mời một vị đạo sĩ tới để trợ giúp tiểu thư trừ tà. Quá một lúc liền hành lễ cúng bái, sẽ không ảnh hưởng đến giờ nghỉ của tiểu thư. Di nương mong, khi Hầu gia trở lại sẽ nhìn thấy tiểu thư thật khỏe mạnh, trong sáng. Ngày mai giờ Dậu vị đạo sĩ đó liền lại đây”.
Lâm mẹ có chút run rẩy nói xong, không biết vì sao, nhưng đứng ở trước mặt tiểu
thư, nàng luôn cảm thấy cả người lạnh như băng, thậm chí còn không dám nhìn đôi mắt lạnh như băng của tiểu thư.
“Ân, ta đã biết”. Sở Ngâm Ngọc bình thản nói xong, con ngươi lại tràn đầy sát khí. Mỗi lần đối mặt với Phong Tang Nhu là toàn thân nàng lại sôi sục máu hận, chỉ có tăng chứ không có giảm.
Ông ngoại? Hẳn là ngoại tổ phụ của nàng đi, người yêu thương nàng hết mực – Tiêu vương gia, muốn dùng ông ngoại đến để lừa nàng, Phong Tang Nhu tính toán thật kĩ càng.
“Tiểu thư, ngài đang chế thuốc gì vậy?”. Xuân Cầm nhìn Sở Ngâm Ngọc đang mài thuốc, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi, từ lúc ở U Lâm sơn trở về, tiểu thư suốt ngày nhốt mình trong phòng, không đi ra ngoài, đem những dược thảo kia giống như bảo bối vậy, làm ra đủ loại bột phấn màu sắc khác nhau khiến nàng rất kinh ngạc. Tiểu thư thực thần kì, trong nháy mắt có thể làm ra nhiều loại thuốc bột như vậy, tuy rằng không rõ công dụng của chúng, nhưng nàng vẫn cảm thấy hiện tại tiểu thư rất giỏi, cái gì cũng không thể làm khó đễ được nàng.
“Ngươi cẩn thận một chút, đừng có chạm vào chúng. Này đó đều là độc dược, kịch độc vô cùng”. Sở Ngâm Ngọc một bên vội vàng, một bên dặn dò Xuân Cầm.
“Nga!”. Xuân Cầm sợ hãi than, may mắn nàng vừa rồi không chạm tay vào, nguy hiểm thật.
“Ngươi đợi lát nữa đem số dược thảo còn lại đi Ức Y Các, trồng tại bên trong vườn hoa lan, đừng để người khác phát hiện”. Sở Ngâm Ngọc phân phó nói.
“Tiểu thư, trong vườn có rất nhiều người là tai mắt của Phong di nương, gần nhất Lâm mẹ cũng không còn kiêng kị như trước nữa, luôn đến Thải Vi Viên, như vậy có phải hay không đối với tiểu thư bất lợi?”. Xuân Cầm nhớ tới vừa rồi Lâm mẹ lén lút ra khỏi phủ, không biết lại đang làm gì mờ ám.
“Ân, ta đã biết, ta đang chờ các nàng ra chiêu mới, chúng ta mới có thể đánh được. Ngươi để ý một chút bọn nô tỳ, nếu có khác thường, lập tức báo lại. Lý Tề đâu?”. Sở Ngâm Ngọc hỏi. Trong lòng lại đang tính toán, những người trong Thanh Ngọc Uyển đúng thật cần phải xử lí lại.
“Thưa tiểu thư, Lý Tề gần đây đều đi tra xét về chuyện cánh cửa sắt trong hoa viên”. Xuân Cầm đáp.
“Ân, cũng tốt, vậy khiến hắn làm việc đi”. Nhắc tới cánh cửa sắt kia, Sở Ngâm Ngọc luôn cảm thấy trong lòng là lạ, cảm thấy cánh cửa sắt kai quả thực là bí mật khó có thể phân tích được.
Lấy ra bên hông mấy châm kim được giấu kĩ, lại lấy mấy loại thuốc nàng vừa chế, vẽ loạn một hồi, sau đó lại đặt về hai bên hông như trước. Nàng quyết định lấy những chiếc châm này làm ám khí, mặc dù võ công không bằng người, nhưng nàng cũng có thể làm chủ được tình hình. Vỗ vỗ tay, vuốt lại làn váy, nàng liền tiêu sái ra khỏi phòng.
Xuân Cầm đứng ở phía sau, nhìn theo bóng dáng Sở Ngâm Ngọc, trong lòng không khỏi tán thưởng nói, tiểu thư quả nhiên không giống người thường!
Bước ra khỏi phòng, Sở Ngâm Ngọc liền gặp Lâm mẹ đang vội vã đi lại phía mình, bỗng cảm thấy thực bực bội, người như vậy giữ lại bên người thực là khó chịu.
“Tiểu thư, phong di nương cho ngươi chuẩn bị một chút, di nương nhờ người bên ngoại tốn chút quan hệ, mời một vị đạo sĩ tới để trợ giúp tiểu thư trừ tà. Quá một lúc liền hành lễ cúng bái, sẽ không ảnh hưởng đến giờ nghỉ của tiểu thư. Di nương mong, khi Hầu gia trở lại sẽ nhìn thấy tiểu thư thật khỏe mạnh, trong sáng. Ngày mai giờ Dậu vị đạo sĩ đó liền lại đây”.
Lâm mẹ có chút run rẩy nói xong, không biết vì sao, nhưng đứng ở trước mặt tiểu
thư, nàng luôn cảm thấy cả người lạnh như băng, thậm chí còn không dám nhìn đôi mắt lạnh như băng của tiểu thư.
“Ân, ta đã biết”. Sở Ngâm Ngọc bình thản nói xong, con ngươi lại tràn đầy sát khí. Mỗi lần đối mặt với Phong Tang Nhu là toàn thân nàng lại sôi sục máu hận, chỉ có tăng chứ không có giảm.
Ông ngoại? Hẳn là ngoại tổ phụ của nàng đi, người yêu thương nàng hết mực – Tiêu vương gia, muốn dùng ông ngoại đến để lừa nàng, Phong Tang Nhu tính toán thật kĩ càng.
/55
|