Đoạn Duật Khải đáp: “Trong những ma pháp của Trung Nguyên có một thuật gọi là Thiên Lý Nhãn, muốn nhìn thấy chúng ta thì không có gì khó. Huống chi đêm hôm qua, Tiểu thủy yêu bị ngươi đánh cho tan cành nát lá, Khoa lão yêu thì bỏ chạy. Chắc chắn là mấy con chuột này không cam lòng nên mới quyết tâm ngăn cản chúng ta.” Mặc dù tài nghệ không cao nhưng lại là người to gan nên Thác Bạt Dã cảm thấy hưng phấn, bèn cười nói: “Võ công của Đoạn đại ca cái thế, lại có tiểu đệ đây hồng phúc tề thiên, ở chung một chỗ tất trăm trận trăm thắng, sợ chó gì mấy thằng này!” Đoạn Duật Khải hào khí dâng lên, ngửa mặt lên trời cười to: “Tiểu huynh đệ, không ngờ tuổi ngươi còn trẻ mà lại to gan lớn mật không thua gì Đoạn Cuồng ta.”
Đột nhiên, một giọng nam không ra nam nữ không ra nữ vang lên: “Một đứa là con nít nên không biết trời cao đất rộng, một tên là lão già lẩm cẩm lừa mình lừa người. Cả hai đứa dở hơi ở chung một chỗ chỉ có kéo nhau đi chết chung, không thể nghi ngờ!”
Âm thanh vang lên ở bên trên làm hai người nhìn lại, chỉ thấy ở giữa không trung có một quái vật mặt người thân chim, dáng vẻ dữ tợn đang cười đầy nham hiểm. Thác Bạt Dã trong lòng kinh ngạc rồi lại cười ha ha hỏi: “Đoạn đại ca, cái con chim kia là giống gì vậy?” Đoạn Duật Khải cười hắc hắc nói: “Đó là nô lệ giữ nhà của Thủy yêu, chuyên làm công tác do thám, mật báo. Chính là con vật đê tiện và hạ cấp nhất trong đám nô lệ ở Thủy tộc.” Thì ra quái vật này có tên là Bàn Mao, là một loại nô lệ được nuôi ở cốc Triêu Dương. Nó vốn là con người, do mắc phải lỗi lầm nên Thiên Ngô mới dùng ma pháp phong ấn biến thành loại chim không ra chim, người chẳng phải người, chuyên được dùng để do thám tin tức. Tính tình bọn này âm độc, lại chuyên khơi mào chuyện thị phi, tiếng xấu không chỉ vang trong những tộc khác mà ngay cả ở tộc của mình cũng chẳng tốt đẹp gì.
Bàn Mao giận dữ, kêu lên mấy tiếng quái dị của loài chim rồi đột ngột bổ nhào xuống. Nó không dám tập kích Đoạn Duật Khải nên giơ móng vuốt chộp về phía Thác Bạt Dã. Đoạn Duật Khải hừ một tiếng, tay phải khẽ bấm, trên đầu ngón tay bắn ra một quả cầu sáng màu xanh đánh thẳng về phía con quái điểu. Máu tươi phọt ra, quái vật hét lên thảm thiết vội vàng vỗ cánh bay trở lên, kêu lên mấy tiếng quái dị rồi bay đi xa.
Lúc này đã tới núi Đông Thủy, Đoạn Duật Khải nói: “Tiểu huynh đệ, súc sinh này nhất định chạy đi báo tin. Thủy yêu tụ tập chắc không ít, nếu chúng ta cứ đi về phía trước thế này chỉ sợ sẽ rơi vào vòng mai phục của chúng. Theo ta thì chúng ta nên chia ra. Lão ca đi trước dụ bọn Thủy yêu, bọn chúng không biết trên mình ngươi mang theo huyết thư nên nhất định sẽ đuổi bắt ta. Ngươi vượt qua dãy núi này, tới đầm nước lớn ở phía đông bắc núi chờ ta. Chờ sau khi ta dụ bọn Thủy yêu đi rồi sáng sớm mai sẽ quay lại đây tìm ngươi.
Thác Bạt Dã biết hắn lo lắng cho mình nên mới mạo hiểm dụ truy binh đi, nếu mình không đáp ứng, chỉ sợ hắn càng vội vã, mà lại còn lãng phí thời gian nên lập tức gật đầu.
Đoạn Duật Khải vỗ lên vai hắn: "Tiểu huynh đệ à, được gặp ngươi đúng là may mắn của Đoạn mỗ." Hắn hơi dừng lại rồi nói tiếp: "Lão ca này còn muốn mượn Bạch Long Lộc của ngươi. Tốc độ chạy của nó cực nhanh nên có thể bỏ xa lũ Thủy yêu." Thác Bạt Dã liền rủ rỉ bên tai của Bạch Long Lộc: "Lộc huynh, Đoạn đại ca là bạn tốt của chúng ta. Ngươi nhất định phải giúp hắn thoát hiểm. Ngay mai chúng ta sẽ gặp lại nhau." Bach Long Lộc rống ầm lên tỏ vẻ không vừa ý.
Đoạn Duật Khải thở dài: "Không biết tiểu đệ có ma lực gì mà khiến cho con thú cực kỳ hung dữ và ngang ngạnh của Thủy tộc này lại thân thiết với ngươi như vậy? Đã có rất nhiều người của Thủy tộc muốn thu phục nó mà không được đấy." Nói rối lập tức lấy ra một tấm khăn mỏng màu xanh nhạt: "Đây là Ẩn Thân Sa, chỉ cần khoác nó lên thân là khiến người khác không thể nhìn thấy mình. Ngươi cứ khoác tạm nó rồi trốn lên núi, đợi cho lũ Thủy yêu tràn qua rồi hãy trở lại."
Thác Bạt Dã thầm nhủ: "Nếu Đoạn đại ca mà dùng nó thì càng bớt đi nguy hiểm, vậy mà lại đem nó tặng cho ta. Gặp người bạn tốt đến mức này thật không thể tuyệt vời hơn được." Nghĩ rồi liền gật đầu đón lấy cái khăn. Đoạn Duật Khải ngoái lại nhìn đàn thú đang lao đến mỗi lúc một gần, khí thế như lấp biển dười non rồi lại nói: "Không nên chậm trễ nữa, ngày mai chúng ta gặp lại nhau bên đầm nước." Tiếp đó hay tay của hắn vung lên, hất Thác Bạt Dã bay tít lên cao rồi hạ xuống vững vàng trên một phiến đá lớn ngay dưới chân ngọn Đông Thủy.
Bạch Long Lộc ngẩng đầu nhìn lại, miệng nó cứ gầm gừ mãi, phải lòng vòng tại chỗ một lúc thật lâu nó mới chịu phóng nhanh như điện về hướng đông.
----===000===----
Dưới chân Thác Bạt Dã là khối đá cao đến năm sáu trượng, trên đây đúng là một vị trí tuyệt hảo để ngắm cảnh vật xung quanh. Cây xanh trải rộng khắp bốn phía, trên cao là những vì sao treo lung linh. Hắn cứ vậy ngồi bệt xuống, cầm cái khăn quàng lên mình.
Tầm nửa khắc sau, hàng ngàn con thú khổng lồ phi đến gần. Ngồi trên tảng đá to mà Thác Bạt Dã vẫn cảm thấy mặt đất đang rung bần bật.
Đàn thú chưa tới mà bụi mù đã ập đến trước. Trong phút chốc, từng cơn gió cuốn, bụi đất thốc lên che kín cả bầu trời làm cho Thác Bạt Dã cảm thấy quanh mình toàn là một màn mờ mịt.
Hàng vạn con thú chồm lên, đất đá rung bần bật.
Đột nhiên một con báo có cánh xẹt qua nhanh như chớp, lát sau là hai con, lát sau nữa đã là vô số con.
Thác Bạt Dã chưa bao giờ thấy nhiều quái thú phóng như điên trong khoảng cách gần như vậy, trái tim hắn nhảy lên thình thịch, hưng phấn vô cùng. Hắn chợt nhớ tới năm đó được đứng bên bờ Đông Hải ngắm nhìn cảnh triều cường ập lên vách đá, dồn dập hết ngọn sóng này đến ngọn sóng khác, uy thế không thua gì so với cảnh tượng trước mặt.
Hai tai hắn ù đặc, ngoại trừ những chấn động mãnh liệt pha kèm tiếng thét vang như sấm của dã thù thì chẳng còn ghe được gì khác. Đàn dã thú tràn qua phía dưới cuồn cuộn không ngớt, gào thét nhức cả tai, nào là long mã, sư tử, hổ, báo, trâu, bò, voi... phóng đi nhanh như thoi đưa. Thỉnh thoảng có vài con thú thân hình đồ sộ lướt qua kéo theo một cơn gió lốc khiến cho Thác Bạt Dã loạng choạng suýt ngã nhào.
Trong dòng thú có mấy con rồng to như những ngọn núi nhỏ cũng đang chạy thục mạng. Nơi chúng đi qua xéo lên cát đá bụi mù, cây cối bị hất tung lên lả tả. Một con rồng sơ sẩy trượt chân, nó hét lên thật to rồi đổ ầm xuống giữa đường giống như một tòa núi sập. Tiếng kêu kinh hoảng vang lên khắp bốn phía, một số con thú nhanh nhẹn đã bắt đầu chuyển hướng chạy, nhưng dẫu vậy cũng đã hơi chậm, lập tức bị thân hình của con rồng đè lên. Nhưng con rồng liền rống lên giận dữ, cái đuôi khổng lồ quét ngang hất bay tất cả những con thú khác quanh đó. Hai con lợn rừng bị hất thật mạnh vào cách núi đá, thân mình rớt xuống dưới, rồi lập tức bị những con thú khác giẫm qua cho đến khi nát nhừ.
Tiếng tù và quỷ quái mỗi lúc một gần, mỗi tiếng đều khiến cho đàn thú hoảng loạn, giẫm đạp lung tung lồng lộn lên mà chạy. Một con thú có cặp nanh rất dài bỗng như phát dại, nó gầm thật to rồi húc vào những con thú bên cạnh, hất chúng văng đi khắp nơi. Một con sơn dương một sừng bị hất văng lên thật cao, chẳng hiểu sui sẻo sao lại rơi vào ngay giữa lưng của một con tê giác có lớp giáp nhọn hoắt như kiếm, lập tức bụng nó toác ra, ruột gan văng tung tóe. Con trâu ở bên cạnh thấy vậy liền giật mình, nó hoảng quá liền dùng cái sừng sắc nhọn của mình húc vào sau lưng một con thú mình ngựa đầu sói. Con thú mình ngựa đầu sói bị chọc nổi khùng lên, miệng sói tru thật dài, sau đó liền táp vào cổ họng một con linh dương...
Đàn thú hỗn loạn như cát chảy, rối tung như tơ vò. Những con thú bị kích thích đến mức quá điên cuồng, chúng cắn xé lẫn nhau, chỉ mới chớp mắt mà đã có đến hơn chục con bỏ mạng, hoặc bị ném văng xa tít. Một con sơn dương đuôi báo bị đá trúng, nó bay thành một đường cong vút tròn trịa rớt xuống ngay trước mặt Thác Bạt Dã. Bốn chân nó co rúm, đoán chắc là đã đi chầu trời nhà ma rồi. Thác Bạt Dã liền lẩm bẩm: "Cám ơn! Cám ơn mãnh thú đại ca, vậy là tối nay đệ khỏi phải đi săn rồi!"
Đang nói một mình, bỗng nhiên lại có mấy con thú nữa bị hất đến.
Đúng lúc này trên đầu hắn chợt vang lên tiếng vù vù. Mấy con Dực Long Điểu dang rộng sải cánh lướt tới, nhanh như chớp nó vọt qua đỉnh đầu của Thác Bạt Dã dùng những cái móng chắc nhọn quắc lấy thi thể của con thú ngay trước mặt hắn, sau đó còn hét thêm mấy tiếng rồi mới chịu bay đi.
Tiếng tù và mỗi lúc một gần, kích thích cho đàn thú hoảng sợ chạy như điên. Mấy trăm con thú lớn lướt ngang qua làm tảng đá rung bần bật, như sắp hất hắn ngã đến nơi.
Mãi một khắc sau đó bầy thú mới tan hết. Khung cảnh hiện giờ chỉ còn lại bạt ngàn bụi đất đang chậm chậm trôi nổi. Vài chục con thú bị bỏ rơi lại liên tục rên rỉ. Chúng nằm dài trên đất, hai mắt xót thương nhìn phía sau lưng run rẩy.
Trong lòng Thác Bạt Dã trào lên một nỗi bực bội. Không biết đứa Thủy yêu Long Nữa kia đã dung thủ đoạn đáng sợ nào mà làm bầy thú phát cuồng như thế?
Tiếng tù và vang đến liên miền không ngừng như tiếng gào khóc thảm thiết làm cho nhịp tim của Thác Bạt Dã nhộn nhạo, thế rồi lại đập loạn lên theo âm điệu của tiếng thổi sau đó mới tạm dừng. Bỗng nhiên một nỗi ngứa ngáy khó chịu chợt trào dâng, men qua lồng ngực nó luồn lên đến cổ, lên hốc mắt rồi chạy thẳng tới đỉnh đầu. Thác Bạt Dã rùng mình: "Quái thật! Cảm giác thật kỳ quái! Chắc là do tiếng tù và kì lạ kia." Nghĩ vậy hắn lập tức cố gắng bịt mắt bưng tai. Tuy không thể che đi hoàn toàn âm thanh quỷ quái nhưng cảm giác ngứa ngáy đã dịu đi khá nhiều.
Tiếp đó hơn mười con thú đang nằm bẹp dưới đất bắt đầu lăn qua lộn lại, rống inh ỏi như điên.
Đột nhiên tiếng tù và ngưng lại, tiếng thét của mãnh thú cũng dừng theo. Chúng nằm vật trên mặt đất không động đậy, chắc là đã chết cả rồi. Thác Bạt Dã chậm rãi buông ngón tay. Bốn phía lúc này hoàn toàn im ắng, chỉ có những cơn nhó nhẹ khẽ reo vi vu trên từng sợi lá cây.
Rồi đột nhiên lại có tiếng bước chân uỳnh uỵch chậm rãi giống như mấy chục con thú khổng lồ đang tiến lại. Sau đó một tiếng nói ngọt ngào quyến rũ cất lên: "Con Bạch Long Lộc kia chạy trốn nhanh quá, đàn thú dù có phát cuồng cũng không đuổi kịp nó được." Giọng nói ngọt ngào đến tận xương khiến tim Thác Bạt Dã đập loạn xa. Hắn nhịn không được liền ráng liếc mắt nhìn xem người con gái đó như thế nào mà nói giọng êm tai đến vậy.
Đột nhiên, một giọng nam không ra nam nữ không ra nữ vang lên: “Một đứa là con nít nên không biết trời cao đất rộng, một tên là lão già lẩm cẩm lừa mình lừa người. Cả hai đứa dở hơi ở chung một chỗ chỉ có kéo nhau đi chết chung, không thể nghi ngờ!”
Âm thanh vang lên ở bên trên làm hai người nhìn lại, chỉ thấy ở giữa không trung có một quái vật mặt người thân chim, dáng vẻ dữ tợn đang cười đầy nham hiểm. Thác Bạt Dã trong lòng kinh ngạc rồi lại cười ha ha hỏi: “Đoạn đại ca, cái con chim kia là giống gì vậy?” Đoạn Duật Khải cười hắc hắc nói: “Đó là nô lệ giữ nhà của Thủy yêu, chuyên làm công tác do thám, mật báo. Chính là con vật đê tiện và hạ cấp nhất trong đám nô lệ ở Thủy tộc.” Thì ra quái vật này có tên là Bàn Mao, là một loại nô lệ được nuôi ở cốc Triêu Dương. Nó vốn là con người, do mắc phải lỗi lầm nên Thiên Ngô mới dùng ma pháp phong ấn biến thành loại chim không ra chim, người chẳng phải người, chuyên được dùng để do thám tin tức. Tính tình bọn này âm độc, lại chuyên khơi mào chuyện thị phi, tiếng xấu không chỉ vang trong những tộc khác mà ngay cả ở tộc của mình cũng chẳng tốt đẹp gì.
Bàn Mao giận dữ, kêu lên mấy tiếng quái dị của loài chim rồi đột ngột bổ nhào xuống. Nó không dám tập kích Đoạn Duật Khải nên giơ móng vuốt chộp về phía Thác Bạt Dã. Đoạn Duật Khải hừ một tiếng, tay phải khẽ bấm, trên đầu ngón tay bắn ra một quả cầu sáng màu xanh đánh thẳng về phía con quái điểu. Máu tươi phọt ra, quái vật hét lên thảm thiết vội vàng vỗ cánh bay trở lên, kêu lên mấy tiếng quái dị rồi bay đi xa.
Lúc này đã tới núi Đông Thủy, Đoạn Duật Khải nói: “Tiểu huynh đệ, súc sinh này nhất định chạy đi báo tin. Thủy yêu tụ tập chắc không ít, nếu chúng ta cứ đi về phía trước thế này chỉ sợ sẽ rơi vào vòng mai phục của chúng. Theo ta thì chúng ta nên chia ra. Lão ca đi trước dụ bọn Thủy yêu, bọn chúng không biết trên mình ngươi mang theo huyết thư nên nhất định sẽ đuổi bắt ta. Ngươi vượt qua dãy núi này, tới đầm nước lớn ở phía đông bắc núi chờ ta. Chờ sau khi ta dụ bọn Thủy yêu đi rồi sáng sớm mai sẽ quay lại đây tìm ngươi.
Thác Bạt Dã biết hắn lo lắng cho mình nên mới mạo hiểm dụ truy binh đi, nếu mình không đáp ứng, chỉ sợ hắn càng vội vã, mà lại còn lãng phí thời gian nên lập tức gật đầu.
Đoạn Duật Khải vỗ lên vai hắn: "Tiểu huynh đệ à, được gặp ngươi đúng là may mắn của Đoạn mỗ." Hắn hơi dừng lại rồi nói tiếp: "Lão ca này còn muốn mượn Bạch Long Lộc của ngươi. Tốc độ chạy của nó cực nhanh nên có thể bỏ xa lũ Thủy yêu." Thác Bạt Dã liền rủ rỉ bên tai của Bạch Long Lộc: "Lộc huynh, Đoạn đại ca là bạn tốt của chúng ta. Ngươi nhất định phải giúp hắn thoát hiểm. Ngay mai chúng ta sẽ gặp lại nhau." Bach Long Lộc rống ầm lên tỏ vẻ không vừa ý.
Đoạn Duật Khải thở dài: "Không biết tiểu đệ có ma lực gì mà khiến cho con thú cực kỳ hung dữ và ngang ngạnh của Thủy tộc này lại thân thiết với ngươi như vậy? Đã có rất nhiều người của Thủy tộc muốn thu phục nó mà không được đấy." Nói rối lập tức lấy ra một tấm khăn mỏng màu xanh nhạt: "Đây là Ẩn Thân Sa, chỉ cần khoác nó lên thân là khiến người khác không thể nhìn thấy mình. Ngươi cứ khoác tạm nó rồi trốn lên núi, đợi cho lũ Thủy yêu tràn qua rồi hãy trở lại."
Thác Bạt Dã thầm nhủ: "Nếu Đoạn đại ca mà dùng nó thì càng bớt đi nguy hiểm, vậy mà lại đem nó tặng cho ta. Gặp người bạn tốt đến mức này thật không thể tuyệt vời hơn được." Nghĩ rồi liền gật đầu đón lấy cái khăn. Đoạn Duật Khải ngoái lại nhìn đàn thú đang lao đến mỗi lúc một gần, khí thế như lấp biển dười non rồi lại nói: "Không nên chậm trễ nữa, ngày mai chúng ta gặp lại nhau bên đầm nước." Tiếp đó hay tay của hắn vung lên, hất Thác Bạt Dã bay tít lên cao rồi hạ xuống vững vàng trên một phiến đá lớn ngay dưới chân ngọn Đông Thủy.
Bạch Long Lộc ngẩng đầu nhìn lại, miệng nó cứ gầm gừ mãi, phải lòng vòng tại chỗ một lúc thật lâu nó mới chịu phóng nhanh như điện về hướng đông.
----===000===----
Dưới chân Thác Bạt Dã là khối đá cao đến năm sáu trượng, trên đây đúng là một vị trí tuyệt hảo để ngắm cảnh vật xung quanh. Cây xanh trải rộng khắp bốn phía, trên cao là những vì sao treo lung linh. Hắn cứ vậy ngồi bệt xuống, cầm cái khăn quàng lên mình.
Tầm nửa khắc sau, hàng ngàn con thú khổng lồ phi đến gần. Ngồi trên tảng đá to mà Thác Bạt Dã vẫn cảm thấy mặt đất đang rung bần bật.
Đàn thú chưa tới mà bụi mù đã ập đến trước. Trong phút chốc, từng cơn gió cuốn, bụi đất thốc lên che kín cả bầu trời làm cho Thác Bạt Dã cảm thấy quanh mình toàn là một màn mờ mịt.
Hàng vạn con thú chồm lên, đất đá rung bần bật.
Đột nhiên một con báo có cánh xẹt qua nhanh như chớp, lát sau là hai con, lát sau nữa đã là vô số con.
Thác Bạt Dã chưa bao giờ thấy nhiều quái thú phóng như điên trong khoảng cách gần như vậy, trái tim hắn nhảy lên thình thịch, hưng phấn vô cùng. Hắn chợt nhớ tới năm đó được đứng bên bờ Đông Hải ngắm nhìn cảnh triều cường ập lên vách đá, dồn dập hết ngọn sóng này đến ngọn sóng khác, uy thế không thua gì so với cảnh tượng trước mặt.
Hai tai hắn ù đặc, ngoại trừ những chấn động mãnh liệt pha kèm tiếng thét vang như sấm của dã thù thì chẳng còn ghe được gì khác. Đàn dã thú tràn qua phía dưới cuồn cuộn không ngớt, gào thét nhức cả tai, nào là long mã, sư tử, hổ, báo, trâu, bò, voi... phóng đi nhanh như thoi đưa. Thỉnh thoảng có vài con thú thân hình đồ sộ lướt qua kéo theo một cơn gió lốc khiến cho Thác Bạt Dã loạng choạng suýt ngã nhào.
Trong dòng thú có mấy con rồng to như những ngọn núi nhỏ cũng đang chạy thục mạng. Nơi chúng đi qua xéo lên cát đá bụi mù, cây cối bị hất tung lên lả tả. Một con rồng sơ sẩy trượt chân, nó hét lên thật to rồi đổ ầm xuống giữa đường giống như một tòa núi sập. Tiếng kêu kinh hoảng vang lên khắp bốn phía, một số con thú nhanh nhẹn đã bắt đầu chuyển hướng chạy, nhưng dẫu vậy cũng đã hơi chậm, lập tức bị thân hình của con rồng đè lên. Nhưng con rồng liền rống lên giận dữ, cái đuôi khổng lồ quét ngang hất bay tất cả những con thú khác quanh đó. Hai con lợn rừng bị hất thật mạnh vào cách núi đá, thân mình rớt xuống dưới, rồi lập tức bị những con thú khác giẫm qua cho đến khi nát nhừ.
Tiếng tù và quỷ quái mỗi lúc một gần, mỗi tiếng đều khiến cho đàn thú hoảng loạn, giẫm đạp lung tung lồng lộn lên mà chạy. Một con thú có cặp nanh rất dài bỗng như phát dại, nó gầm thật to rồi húc vào những con thú bên cạnh, hất chúng văng đi khắp nơi. Một con sơn dương một sừng bị hất văng lên thật cao, chẳng hiểu sui sẻo sao lại rơi vào ngay giữa lưng của một con tê giác có lớp giáp nhọn hoắt như kiếm, lập tức bụng nó toác ra, ruột gan văng tung tóe. Con trâu ở bên cạnh thấy vậy liền giật mình, nó hoảng quá liền dùng cái sừng sắc nhọn của mình húc vào sau lưng một con thú mình ngựa đầu sói. Con thú mình ngựa đầu sói bị chọc nổi khùng lên, miệng sói tru thật dài, sau đó liền táp vào cổ họng một con linh dương...
Đàn thú hỗn loạn như cát chảy, rối tung như tơ vò. Những con thú bị kích thích đến mức quá điên cuồng, chúng cắn xé lẫn nhau, chỉ mới chớp mắt mà đã có đến hơn chục con bỏ mạng, hoặc bị ném văng xa tít. Một con sơn dương đuôi báo bị đá trúng, nó bay thành một đường cong vút tròn trịa rớt xuống ngay trước mặt Thác Bạt Dã. Bốn chân nó co rúm, đoán chắc là đã đi chầu trời nhà ma rồi. Thác Bạt Dã liền lẩm bẩm: "Cám ơn! Cám ơn mãnh thú đại ca, vậy là tối nay đệ khỏi phải đi săn rồi!"
Đang nói một mình, bỗng nhiên lại có mấy con thú nữa bị hất đến.
Đúng lúc này trên đầu hắn chợt vang lên tiếng vù vù. Mấy con Dực Long Điểu dang rộng sải cánh lướt tới, nhanh như chớp nó vọt qua đỉnh đầu của Thác Bạt Dã dùng những cái móng chắc nhọn quắc lấy thi thể của con thú ngay trước mặt hắn, sau đó còn hét thêm mấy tiếng rồi mới chịu bay đi.
Tiếng tù và mỗi lúc một gần, kích thích cho đàn thú hoảng sợ chạy như điên. Mấy trăm con thú lớn lướt ngang qua làm tảng đá rung bần bật, như sắp hất hắn ngã đến nơi.
Mãi một khắc sau đó bầy thú mới tan hết. Khung cảnh hiện giờ chỉ còn lại bạt ngàn bụi đất đang chậm chậm trôi nổi. Vài chục con thú bị bỏ rơi lại liên tục rên rỉ. Chúng nằm dài trên đất, hai mắt xót thương nhìn phía sau lưng run rẩy.
Trong lòng Thác Bạt Dã trào lên một nỗi bực bội. Không biết đứa Thủy yêu Long Nữa kia đã dung thủ đoạn đáng sợ nào mà làm bầy thú phát cuồng như thế?
Tiếng tù và vang đến liên miền không ngừng như tiếng gào khóc thảm thiết làm cho nhịp tim của Thác Bạt Dã nhộn nhạo, thế rồi lại đập loạn lên theo âm điệu của tiếng thổi sau đó mới tạm dừng. Bỗng nhiên một nỗi ngứa ngáy khó chịu chợt trào dâng, men qua lồng ngực nó luồn lên đến cổ, lên hốc mắt rồi chạy thẳng tới đỉnh đầu. Thác Bạt Dã rùng mình: "Quái thật! Cảm giác thật kỳ quái! Chắc là do tiếng tù và kì lạ kia." Nghĩ vậy hắn lập tức cố gắng bịt mắt bưng tai. Tuy không thể che đi hoàn toàn âm thanh quỷ quái nhưng cảm giác ngứa ngáy đã dịu đi khá nhiều.
Tiếp đó hơn mười con thú đang nằm bẹp dưới đất bắt đầu lăn qua lộn lại, rống inh ỏi như điên.
Đột nhiên tiếng tù và ngưng lại, tiếng thét của mãnh thú cũng dừng theo. Chúng nằm vật trên mặt đất không động đậy, chắc là đã chết cả rồi. Thác Bạt Dã chậm rãi buông ngón tay. Bốn phía lúc này hoàn toàn im ắng, chỉ có những cơn nhó nhẹ khẽ reo vi vu trên từng sợi lá cây.
Rồi đột nhiên lại có tiếng bước chân uỳnh uỵch chậm rãi giống như mấy chục con thú khổng lồ đang tiến lại. Sau đó một tiếng nói ngọt ngào quyến rũ cất lên: "Con Bạch Long Lộc kia chạy trốn nhanh quá, đàn thú dù có phát cuồng cũng không đuổi kịp nó được." Giọng nói ngọt ngào đến tận xương khiến tim Thác Bạt Dã đập loạn xa. Hắn nhịn không được liền ráng liếc mắt nhìn xem người con gái đó như thế nào mà nói giọng êm tai đến vậy.
/17
|