Mới chỉ nhìn thôi đã khiến hắn giật thốt. Trước mắt là hơn mười con quái thú dướn cổ bò lại, con nào con nấy cao đến ba trượng, mình voi đầu rồng, toàn thân phủ đầy vảy dày, bốn vó có vây, bả vai mọc thêm một đôi cánh thịt. Ở hai lỗ tai mỗi con thú đều đã được bông gòng nút kín mít. Trên lưng chúng chở thêm một người mặc áo đen, lưng đeo đao dài, xem bộ dáng thì có vẻ họ là người của Thủy tộc ở cốc Triêu Dương.
Hai mắt hắn bỗng nhiên sáng rực, thiếu chút nữa đã thất thanh la lên rồi. Đi ở giữa bầy thú nửa rồng nửa voi là một con dữ tợn cao lớn với bộ lông màu đen. Nó ngẩng cao cái đầu bễ nghễ, dáng vẻ cực kì kiêu căng. Mà cưỡi trên lưng nó là một thiếu nữ xinh đẹp như tiên. Môi nàng đỏ như hoa, da trắng như tuyết, tà áo bằng tơ lụa của nàng chẻ rộng cổ xuống đến tận bụng, để hé ra bộ ngực non nửa kín nửa hở đang phập phồng. Cúc áo của nàng là cái vòng bằng ngọc bích, xuống đến thắt lưng lại được xẻ rộng lộ ra bắp đùi thon dài rung rung. Hàng lông mày của nàng đẹp như tranh, sóng mắt mênh mông, làn môi hơi khẽ cười lẳng lơ khiêu gợi, thật là một vẻ đẹp yêu dị hoang dã đến động lòng người. Tai nàng đeo hai chiếc vòng nhỏ rung qua rung lại, nếu nhìn kĩ liền thấy đó là hai con rắn nhỏ dài khoảng ba tấc.
Nếu đem người thiếu nữ này đi so sánh với tiên nữ tỷ tỷ dù có không thanh cao thoát tục bằng, không nghiêng nước nghiêng thành bằng nhưng cũng vô cùng xinh đẹp. Thêm vào là sự khiêu gợi dung tục của nàng thực sự rất đáng sợ, đối với một thiếu niên mới lớn rất khó có thể kháng cự lại được. Thác Bạt Dã nhìn đến độ miệng đắng lưỡi khô, sau đó hắn chợt thấy dưới eo của thiếu nữ có một hình xăm sừng rồng hơi cong màu xanh nhạt, trong lòng rùng mình thầm nghĩ: "Chẳng nhẽ người con gái xinh đẹp này chính là ả Thủy yêu Long Nữ mà Đoạn đại ca nói ư? Vậy tiếng tù và khi nãy là do nàng thổi hay sao?"
Bỗng lúc này trên trời cao truyền đến tiếng kíu kíu, một quái vật nửa người nửa chim vỗ cánh bay đến rồi đáp xuống cổ của con thú khổng lồ rồi cung kính nói với thiếu nữ mặc áo đen: "Long cô, tên Đoạn Cuồng Nhân cưỡi Bạch Long Lộc đi về hướng đông nam, còn đứa trẻ kia thì chẳng thấy đâu." Thiếu nữ mặc áo đen cười khanh khách: "Tên điên họ Đoạn này muốn chơi trốn tìm với ta mãi sao? Ta mệt rồi, ngươi đi kêu Khoa Sa Độ tiếp đãi hắn đi. Còn đứa bé đã làm Thập Tứ Lang bị thương thì nhất định phải tìm ra nó để giao cho Thập Tứ Lang là được."
Ánh mắt nàng đột nhiên liếc qua chỗ Thác Bạt Dã đang nấp. Thác Bạt Dã chấn động vội vàng thụt lùi. Nhưng lại sực nhớ là mình đang quấn Ẩn Thân Sa nên liền bình tĩnh lại. Chỉ là thiếu nữ áo vẫn cứ nhìn tới chỗ hắn đang đứng mà cười, trong đôi mắt trong veo của nàng lấp lánh đầy những tia ướt át mê ly khiến người ta say đắm. Thác Bạt Dã giật nảy mình: "Chẳng nhẽ yêu nữ này đã phát hiện ra mình rồi sao?" Nhưng lại nhìn thấy nụ cười của thiếu nữ, đầu óc lập tức trở nên rỗng tuếch.
Người con gái mặc áo đen cứ nhìn về phía hắn, môi đào hé nở để lộ một hàm răng như ngọc trai, môi trên nàng khe khẽ bặm lấy môi dưới, ánh mắt chớp chớp mấy lần. Sau đó nàng lại thốt lên một tràng cười thanh thót như chuông, vỗ vỗ cổ con thú nửa rồng nửa voi. Con thú liền phóng đi như điện, mãi đến chỗ rất xa mới vang lại giọng nói của thiếu nữ: "Gã điên họ Đoạn cứ giao cho Khoa Sa Độ, chúng ta mặc kệ đi." Mọi người cũng phất roi xuống đàn thú cưỡi, những con thú nửa rồng nửa voi chồm lên như bay, thoáng chốc đã biến mất khỏi tầm mắt.
Con quái vật nửa người nửa chim cũng cất lên những tiếng kêu quái dị, xoay đảo mấy vòng trên không trung rồi phóng vút về hướng đông nam.
Qua một lúc thật lâu sau đó, màn mây bụi dần tan đi, những con quái thú còn sót lại dưới mặt đất cố gắng bò dậy, sau đó khập khiễng bỏ đi nơi khác.
Mà từ rất xa vẫn còn truyền đến tiếng tù và thê lương.
Thác Bạt Dã thở dài, cất Ẩn Thân Sa lại rồi ôm theo một bụng đầy tâm sự bước lên phía đỉnh núi. Không biết có đúng là vừa rồi thiếu nữ đó đã nhìn thấy mình không? Nếu đã nhìn thấy thì cớ sao lại không bắt mình? Không biết Đoạn đại ca với Bạch Long Lộc có thoát khỏi lũ Thủy yêu không nữa. Hắn lại lắc đầu, cảm thấy việc cần thiết nhất lúc này là tìm một cái đường tắt đi xuyên qua dãy núi Đông Thủy. Sáng sớm ngày mai nhất định phải đi tới được đầm nước ở khu rừng rậm phía đông bắc.
Hắn lập tức lấy quyển Đại Hoang Kinh ra, lật đi lật lại một lúc cuối cùng đã thấy được trang sách ghi về ngọn Đông Thủy: "Trên ngọn núi Đông Thủy có nhiều đá xanh. Có cây Mộc Yên, hình dạng thật giống như cây dương nhưng nhựa đỏ như máu, có thể dùng nó để thu phục linh thú. Ở giữa có một dòng suối nhỏ chảy về hướng đông bắc, tụ lại thành đầm. Trong đầm có nhiều loại trai ốc lóng lánh rất đẹp, nhiều loài cá nhỏ sinh sống..." Hắn mừng rỡ, chỉ cần tìn được lạch suối kia rồi xuôi theo dòng là lập tức có thể đến được khu đầm rồi.
Thác Bạt Dã đã phiêu dạt ở những nơi núi rừng rất nhiều lần, hắn hiểu phải tìm nguồn nước ở đâu, vì thế mà chẳng mấy chốc đã tìm ra được con suối duy nhất trên núi, sau đó lại đi men theo dòng chảy của nó.
Nước suối trong vắt, có thể thấy được những con cá đang bơi lội. Dưới đáy đúng là có rất nhiều sỏi xanh, Thác Bạt Dã liền cúi xuống nhặt vài hòn ném ra mép nước. Xung quanh toàn là rừng cây xanh ngắt, giữa khe nứt của lớp vỏ cây dương là thứ gì đó màu đo đỏ. Hắn chợt nhớ tới những điều được ghi lại trong sách, liền rút lưỡi kiếm rạch nhẹ một vết lên thân cây. Lập tức một dòng chất lỏng màu đỏ xẫm trào ra, chảy như máu tươi. Hắn thè lưỡi liếm liếm, cảm thấy hương vị thứ nhựa cây này hơi ngòn ngọt, cũng khá là ngon miệng.
Lúc này trời tây đã rối dần, hoàng hôn cũng sắp qua đi, nhịp chân của Thác Bạt Dã lại càng nhanh hơn nữa.
Dọc theo đường đi hắn chẳng hề gặp được con dã thú nào, đến cả một cánh chim rừng chao lượn cũng không. Chắc là chúng đã bị tiếng tù và của người thiếu nữ áo đen kia dọa cho chạy hết rồi cũng nên. Mà cũng thật là, người thiếu nữ áo đen đó sinh đẹp động lòng người mà lại chịu đi làm một ma nữ lòng dạ độc ác sao? Thác Bạt Dã nhớ lại dáng vẻ của người thiếu nữ thì tim đập rỗn rã lên. Hắn thầm lấy hình ảnh của người này so sánh với thiếu nữ áo trắng mà mình thấy đêm qua. So thấp, so cao, dù có so thế nào thì thiếu nữ áo trắng vẫn xinh đẹp khiến hắn động lòng nhiều hơn, người áo đen không sao bằng được. Nhưng sự cám dỗ của thiếu nữ áo đen lại cực mạnh, mấy ai có thể chống nổi đây? Bất chợt hắn tát mình một bạt tai thật mạnh rồi lẩm bẩm tự nhủ: "Đoạn đại ca của ngươi đang gặp nguy hiểm, ngươi lại đi nhớ người con gái đuổi giết đại ca của mình, thật đúng là một tên hư đốn chẳng ra gì."
Ngẩng đầu lên chợt thấy trăng sao lấp lánh, giờ đã là đêm tối rồi, không biết Đoạn đại ca đã thoát được vòng vây của Thủy yêu chưa?
Hắn vừa đi dọc theo dòng nước vừa suy nghĩ miên man, thấm thoát đã qua hai canh giờ, cuối cùng đã băng qua mé bên kia của ngọn Đông Thủy đi tới cái đầm bên mé đông bắc của ngọn núi. Ngọn núi Đông Thủy không cao cho lắm, nước suối chảy nhè nhẹ vào cái đầm yên tĩnh, rồi lại tràn ra, uốn lượn vòng qua những tảng đá lớn, tiếp tục tụ lại thành dòng suối khác sau đó mới quanh co chảy về hướng đông. Chung quanh đầm nước có rất nhiều cây khỉ cao thẳng, cành lá đan chặt lấy nhau thành tầng tầng lớp lớp phủ bóng kín xuống mặt đầm, phải ở mãi tận giữa mới có được một mảng trăng lọt xuống chiếu lên mặt nước sáng trưng như tuyết. Phía tây đầm có một tảng đá cao lớn sừng sững, mặt trên của tảng đá rất nhẵn nhụi bằng phẳng. Thác Bạt Dã lập tức vịn lấy rồi trèo lên trên đó, kiếm một góc của tảng đá rồi thong thả nằm xuống.
Thác Bạt Dã gác hai tay gối đầu, cặp chân vắt chéo, mắt thơ thẩn ngắm nhìn những vì sao treo trên bầu trời. Gió núi thổi hiu hiu, từng cành cây thò ra che vào ánh sao, trong suốt hai ngày qua chưa có lúc nào hắn được thảnh thơi ngắm cảnh như vậy. Hắn thầm nhớ lại những tao ngộ kỳ lạ diễn ra liên tiếp trong mấy ngày gần đây. Đầu tiên là gặp được Thần Nông, sau lại đến người con gái mặc áo trắng, Đoạn Cuồng Nhân, lũ Thủy yêu đến từ cốc Triêu Dương, thiếu nữ mặc áo đen, Bạch Long Lộc... Đầu óc hắn dần dần trở nên nặng trĩu, rồi không biết mình đã chìm vào giấc ngủ từ khi nào.
Cũng không biết bao lâu đã trôi qua, bên tai hắn hình như nghe thấy tiếng hát nỉ non của ai đó. Tiếng ngân nga du dương mê hoặc, đang ở trong giấc mộng nhưng cũng không kìm được lòng mà đỏ bừng cả mặt. Thác Bạt Dã mở trừng mắt, ngồi bật dậy. Trên tảng đá hoàn toàn không có người nào, hắn lập tức ngó nghiêng tìm kiếm rồi kinh hãi thét "á" lên.
Ánh trăng sáng chiếu lên mặt nước đang dập dờn đong đưa, một thiếu nữ tóc hồng ở trần xoay lưng về phía hắn. Thân thể nàng trắng như tuyết trong làn nước dưới đầm, cái đầu hơi nghiêng lại để lộ ra hàng lông mi cong vút, bờ eo thon thả làm người ta muốn đến ôm lấy thật chặt, cái cổ trắng ngần làm nổi thêm những sợi tóc hồng như ngọn lửa rực cháy giứa đêm, suối tóc kéo dài đến tận bờ mông, phất phơ theo làn gió. Nàng vừa đưa tay kỳ cọ thân mình, vừa ngân nga những tiếng nỉ non không theo bất kỳ âm luật nào.
Thác Bạt Dã nuốt nước miếng đánh ực, nhíu nhíu hàng lông mi, đây là cảnh thật, không phải là mình đang mơ rồi. Trái tim hắn bỗng nhiên nhảy loạn, từ thủa bé đến giờ đây là lần đầu tiên hắn được thấy thiếu nữ ở truồng, lập tức nhịp thở bị nghẹn lại xém nữa thì tắc luôn.
Thiếu nữ có làn tóc hồng quay lại, ánh trăng chênh chếch lên gương mặt khiêu gợi, đôi mắt đẹp long lanh chớp chớp, làn môi như cánh đào phai buột cười: "Thằng quỷ, đã xem đủ chưa?"
Mỏng manh e ấp như cánh đào, rạng rỡ như tuyết sớm mai, đúng là người thiếu nữ mặc áo đen hồi chiều qua!
Thác Bạt Dã trợn mắt há mồm toát mồ hôi ướt đẫm cả áo, trong phút chốc mà có hàng trăm ngàn ý nghĩ vụt qua đầu hắn. Yêu nữ này vô tình đến đây, hay là cố ý chờ mình? Chẳng lẽ nàng đã biết mình là ai hay sao? Nếu vậy không biết Đoạn đại ca đã rơi vào tay lũ Thủy yêu hay chưa? Mình nên làm gì đây, chạy trốn thật mau hay là cứ im lặng tùy cơ ứng biến? Ánh mắt hắn đảo khắp bốn phía, không thấy những tên mặc áo đen buổi chiều qua đi cùng nàng mà chỉ có duy nhất con thú nửa rồng nửa voi đen xì đứng bên mép nước. Trong khoảnh khắc hắn đã có quyết định, việc đã tới nước này thì đến đâu hay đến đó, tìm xem ý nghĩ của ả yêu nữ là gì rồi mới thừa cơ đào thoát hoặc giải cứu cho Đoạn đại ca. Nghĩ rồi hắn lập tức chắp tay sau lưng, cười hi hi ha ha: "Mỹ nhân xinh đẹp thế kia thì nhìn bao nhiêu mới đủ?"
Long Nữ cười khanh khách: "Ai du, tuổi còn bé tí mà miệng lưỡi dẻo quẹo à, nhưng càng như vậy ta lại càng thích." Nàng chậm rãi xoay người trở lại đối diện với hắn, hai cánh tay vuốt lên mái tóc rồi kéo xuống tận sau vai, phong thái điệu đà càng làm căng thêm cặp ngực tròn trịa khiến cho Thác Bạt Dã nhìn đến nỗi toàn thân cứng đơ như gỗ.
Long Nữ thấy bộ dạng mất hồn mất vía của hắn lại càng vui mừng, hai mắt khẽ nheo lại, hàng mi cong càng lộ ra vẻ khiêu khích gợi tình. Chỉ là nàng đâu có biết rằng tuy Thác Bạt Dã còn trẻ người non dạ những nào phải dạng háo sắc đơn thuần, vào ngay thời điểm mấu chốt này hắn đã kịp thu lại lòng hươu ý vượn. Điệu bộ thần hồn điên đảo của hắn đang phô diễn ra lúc này có đến bảy phần là giả dối đó thôi.
Long Nữ lại cười khanh khách: "Đồ nhóc ngốc, lúc nãy ở trên núi ngươi cũng ngoan ngoãn như vậy sao?" Trong lòng Thác Bạt Dã trầm xuống thầm than không ổn nhưng ngoài mắt cố ý ra vẻ kinh ngạc: "Trên núi? Chẳng lẽ tiên cô đã gặp ta đốn củi ở trên núi sao?"
Long Nữ bũi môi phì cười: "Đầu đất, đã biết ta là tiên cô mà còn dám dối gạt sao? Ta có thể ngửi thấy mùi cơ thể của ngươi rất rõ." Bởi vì Long Nữ chính là em gái Thiên Ngô, một võ sư, chủ nhân của cốc Triêu Dương. Hơn nữa danh tiếng Vũ Sư Thiếp của nàng còn nổi như cồn, rất giỏi cưỡi rồng nên mới được mọi người phong là Long Nữ. Chẳng những vậy nàng còn có tiếng xấu là yêu nữ ham muốn đàn ông, thường coi những người nam giới tuổi thanh niên như đồ chơi mua vui. Khả năng đặc biệt của nàng chính là có thể ngửi thấy mùi của đàn ông từ rất xa, cũng có thể dựa vào mùi vị mà biết được diện mạo của người đó là đáng yêu hay đáng ghét.
Chiều hôm qua tuy là Thác Bạt Dã đã ẩn nấp rất kỹ nhưng vẫn bị nàng phát hiện. Nàng ngửi thấy mùi của Thác Bạt Dã vô cùng hấp dẫn, trong thứ mùi của hắn tỏa ra có vị gì đó rất cứng rắn, thuần dương không sao nói lên lời. Tuy mới chỉ là thiếu niên vài tuổi sữa, nhưng mùi vị này so với những đàn ông trai tráng khác mà nàng đã ngửi qua lại càng tuyệt vời hơn gấp trăm lần. Cho nên nàng đoán được thiếu niên này chính là kẻ mà Thập Tứ Lang muốn tìm bắt nhưng vẫn dấu nhẹm mọi người, rồi ly khai khỏi đám thủ hạ, một mình tìm đến nơi đầm nước vắng vẻ này.
Mãi đến khi nhìn thấy Thác Bạt Dã nằm vắt ngang tảng đá mà ngủ, quần áo tả tơi nhưng không dấu nổi vẻ oai hùng khí phách, nàng đã thực sự choáng ngợp.
Thác Bạt Dã không hiểu hết ý tứ của Long Nữ nên trong lòng rất buồn bực: "Ngửi thất mùi của ta ư? Ở chân núi Ngọc Bình ta đã tắm rồi mà?" Hắn cúi đầu hít hít hai lỗ mũi nhưng chẳng thấy được mình có mùi gì.
Vũ Sư Thiếp chúm chím cười khúc khíc, cười đến run người, làm cho những đường cong nhấp nhô của cơ thể phập phồng lên xuống không thôi. Thác Bạt Dã nhéo lên đùi của chính mình rồi tự nhủ: "Thác Bạt Dã, Đoạn đại ca của ngươi chưa biết sống chế ra sao, ngươi chớ để yêu nữ này dụ dỗ." Vũ Sư Thiếp lại tiếp tục cười vui vẻ: "Em ngốc ơi, nếu thấy trên cơ thể mình hôi hám, hay là xuống đây cùng tỷ tỷ kì cọ tắm rửa nào!"
Thác Bạt Dã chợt nhớ tới huyết thư và thẻ lệnh của Thân Nông, hai thứ này có quan hệ rất lớn đến sự tình hiện giờ nên mình tuyệt đối không được để cho yêu nữ này thấy. Vì vậy hắn cố gắng dằn lại nhịp tim đang đập thình thình, làm bộ nói với vẻ lắp ba lắp bắp: "Tiên...Tiên cô à, mẹ ta dạy ta không được cởi quần áo trước mặt con gái." Vũ Sư Thiếp bật cười khanh khách: "Vậy mẹ ngươi có cấm ngươi cùng tắm rửa với tiên cô này không?" Thác Bạt Dã bắt đầu cảm thấy nhức óc: "Cái này… Mẹ chưa dặn qua chuyện này!"
Sóng mắt của Vũ Sư Thiếp tỏa sáng dịu dàng, nàng nói với vẻ cám dỗ: "Đồ đầu đất, tiên cô không thèm nhìn ngươi cởi quần áo, đợi đến khi ngươi cởi xong rồi thì xuống đây tắm với ta!" Giọng nàng khàn khàn rên rỉ làm cho ruột gan của hắn ngứa ngáy không chịu được, đến cả xương cốt toàn thân cũng mềm nhũn ra. Thác Bạt Dã cảm thấy màu của mình dồn lại cứng ngắc, không cách nào kìm lòng được nên đành giả ngu đáp: "Tiên cô à, hay là ngươi xoay người lại đi, đợi ta cởi đồ rồi xuống ngay."
Vũ Sư Thiếp cười nũng nịu rồi xoay người qua hướng khác. Thác Bạt Dã dùng tốc độ nhanh nhất có thể cất lấy những thứ như huyết thư, thẻ lệnh, mấy quyển sách, nhưng đột nhiện chạm tay vào cái lư hương làm bằng đá mã não của người con gái mặc áo trắng tối hôm trước, hắn liền giật mình thảng thốt. Hình dáng một thiếu nữ mặc áo trắng với gương mặt thanh cao xinh đẹp như tiên đang đứng ngay trước mắt, hắn nhận thấy bản thân mình thật xấu xa không chịu nổi, nòng chợt hơi ân hận, lặng im như chết đứng ngay tại chỗ.
Lại nghe dọng nói đầy quyến rũ của Vũ Sư Thiếp: "Em đầu đất đã xong chưa?" Thác Bạt Dã nhanh chóng tỉnh táo trở lại, miệng vội ợm ờ một lời bâng quơ đáp lại người thiếu nữ rồi đem Ẩn Thân Sa gói thật kĩ những vật quan trọng, giấu chúng xuống dưới kẽ một khối đá gần đó. Tiếp theo hắn muốn quay đầu chạy trốn thật nhanh, nói gì thì nói cứ phải trốn đã rồi mới tính, nhưng lại nghe tiếng cười khanh khách của thiếu nữ dưới đầm: "Cái đồ đầu đất này, ngay cả quần áo cũng không biết cách cởi hay sao? Được rồi, để tỷ tỷ giúp ngươi!" Thác Bạt Dã chợt thấy một cơn lốc mang theo lực hút cực mạnh cuốn tới làm cho cuồn áo trên người hắt bị lột ra sạch trơn rồi rơi lả tả như lá thu rụng trước gió. Hắn liền nhận ra mình đã trở thành trần truồng như nhộng đứng dưới ánh trăng, ngay trong tầm mắt của yêu nữ kia.
Mặt của Thác Bạt Dã trở thành đỏ bừng bừng. Lại thấy hai con rắn nhỏ xíu bên vành tai của Vũ Sư Thiếp giãy giãy, vệt sáng màu đen lóe lên, cánh tay của hắn bỗng đâu rát. Hắn cúi xuống thì thấy hai con rắn nhỏ kia đã cắn phập lên cánh tay mình từ lúc nào. Thách Bạt Dã hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Vũ Sư Thiếp, nhưng đúng lúc này trời đất trở nên quay cuồng, trong đan điền như có thêm một cỗ khí bỏng rát chạy qua chạy lại, thiêu đốt khắp toàn thân.
Vũ Sư Thiếp chậm rãi lên khỏi mép nước, bước chân lưu loát như nước chảy mây trôi đến bên người Thác Bạt Dã, nàng nói với giọng vấn vương vọng vào trong tai hắn: "Đầu đất à, Thôi Tình Xà(*) sẽ làm cho ngươi càng thêm khoái lạc. Cứ từ từ thả lỏng cơ thể nhé, tỷ tỷ dẫn ngươi đến thế giới trong mơ đây..."
Toàn thân Thác Bạt Dã nóng như lửa, máu huyết sôi sục, trong mắt lúc này chỉ còn lại một mảng màu hồng nhạt mơ màng. Màn đêm dần chuyển thành màu tím, trăng cũng biến thành màu đỏ, thiếu nữ da hồng, tóc đỏ phất phơ, tâm hồn hắn mê dại không chịu nổi. Hắn nghe thấy tim mình đập loạn xạ, hơi thở dồn dập, yết hầu hay dưới bụng như có một biển lửa đang cháy hừng hực.
Trong cơn mơ màng của nỗi ham muốn dục vọng trào sôi, hắn nghe tiếng cười khúc khíc khiêu gợi của Vũ Sư Thiếp, ngửi được mùi thơm cơ thể của thiếu nữ, thấy cánh tay nàng như những con rắn mềm mại quấn chặt lấy quanh thân, bờ môi ướt át áp chặt lấy khuôn mặt của mình. Trong đầu hắn ông ông, liền thét lên một tiếng hệt như dã thú thống giận, toàn thân dùng hết sức lực như muốn đem người thiếu nữ trong lòng mình nghiền nát!
Chú thích:
(*)Thôi Tình Xà: Con rắn kích tình - Nọc độc của con rắn nhỏ này có chức năng kích thích ham muốn sinh dục.
Hai mắt hắn bỗng nhiên sáng rực, thiếu chút nữa đã thất thanh la lên rồi. Đi ở giữa bầy thú nửa rồng nửa voi là một con dữ tợn cao lớn với bộ lông màu đen. Nó ngẩng cao cái đầu bễ nghễ, dáng vẻ cực kì kiêu căng. Mà cưỡi trên lưng nó là một thiếu nữ xinh đẹp như tiên. Môi nàng đỏ như hoa, da trắng như tuyết, tà áo bằng tơ lụa của nàng chẻ rộng cổ xuống đến tận bụng, để hé ra bộ ngực non nửa kín nửa hở đang phập phồng. Cúc áo của nàng là cái vòng bằng ngọc bích, xuống đến thắt lưng lại được xẻ rộng lộ ra bắp đùi thon dài rung rung. Hàng lông mày của nàng đẹp như tranh, sóng mắt mênh mông, làn môi hơi khẽ cười lẳng lơ khiêu gợi, thật là một vẻ đẹp yêu dị hoang dã đến động lòng người. Tai nàng đeo hai chiếc vòng nhỏ rung qua rung lại, nếu nhìn kĩ liền thấy đó là hai con rắn nhỏ dài khoảng ba tấc.
Nếu đem người thiếu nữ này đi so sánh với tiên nữ tỷ tỷ dù có không thanh cao thoát tục bằng, không nghiêng nước nghiêng thành bằng nhưng cũng vô cùng xinh đẹp. Thêm vào là sự khiêu gợi dung tục của nàng thực sự rất đáng sợ, đối với một thiếu niên mới lớn rất khó có thể kháng cự lại được. Thác Bạt Dã nhìn đến độ miệng đắng lưỡi khô, sau đó hắn chợt thấy dưới eo của thiếu nữ có một hình xăm sừng rồng hơi cong màu xanh nhạt, trong lòng rùng mình thầm nghĩ: "Chẳng nhẽ người con gái xinh đẹp này chính là ả Thủy yêu Long Nữ mà Đoạn đại ca nói ư? Vậy tiếng tù và khi nãy là do nàng thổi hay sao?"
Bỗng lúc này trên trời cao truyền đến tiếng kíu kíu, một quái vật nửa người nửa chim vỗ cánh bay đến rồi đáp xuống cổ của con thú khổng lồ rồi cung kính nói với thiếu nữ mặc áo đen: "Long cô, tên Đoạn Cuồng Nhân cưỡi Bạch Long Lộc đi về hướng đông nam, còn đứa trẻ kia thì chẳng thấy đâu." Thiếu nữ mặc áo đen cười khanh khách: "Tên điên họ Đoạn này muốn chơi trốn tìm với ta mãi sao? Ta mệt rồi, ngươi đi kêu Khoa Sa Độ tiếp đãi hắn đi. Còn đứa bé đã làm Thập Tứ Lang bị thương thì nhất định phải tìm ra nó để giao cho Thập Tứ Lang là được."
Ánh mắt nàng đột nhiên liếc qua chỗ Thác Bạt Dã đang nấp. Thác Bạt Dã chấn động vội vàng thụt lùi. Nhưng lại sực nhớ là mình đang quấn Ẩn Thân Sa nên liền bình tĩnh lại. Chỉ là thiếu nữ áo vẫn cứ nhìn tới chỗ hắn đang đứng mà cười, trong đôi mắt trong veo của nàng lấp lánh đầy những tia ướt át mê ly khiến người ta say đắm. Thác Bạt Dã giật nảy mình: "Chẳng nhẽ yêu nữ này đã phát hiện ra mình rồi sao?" Nhưng lại nhìn thấy nụ cười của thiếu nữ, đầu óc lập tức trở nên rỗng tuếch.
Người con gái mặc áo đen cứ nhìn về phía hắn, môi đào hé nở để lộ một hàm răng như ngọc trai, môi trên nàng khe khẽ bặm lấy môi dưới, ánh mắt chớp chớp mấy lần. Sau đó nàng lại thốt lên một tràng cười thanh thót như chuông, vỗ vỗ cổ con thú nửa rồng nửa voi. Con thú liền phóng đi như điện, mãi đến chỗ rất xa mới vang lại giọng nói của thiếu nữ: "Gã điên họ Đoạn cứ giao cho Khoa Sa Độ, chúng ta mặc kệ đi." Mọi người cũng phất roi xuống đàn thú cưỡi, những con thú nửa rồng nửa voi chồm lên như bay, thoáng chốc đã biến mất khỏi tầm mắt.
Con quái vật nửa người nửa chim cũng cất lên những tiếng kêu quái dị, xoay đảo mấy vòng trên không trung rồi phóng vút về hướng đông nam.
Qua một lúc thật lâu sau đó, màn mây bụi dần tan đi, những con quái thú còn sót lại dưới mặt đất cố gắng bò dậy, sau đó khập khiễng bỏ đi nơi khác.
Mà từ rất xa vẫn còn truyền đến tiếng tù và thê lương.
Thác Bạt Dã thở dài, cất Ẩn Thân Sa lại rồi ôm theo một bụng đầy tâm sự bước lên phía đỉnh núi. Không biết có đúng là vừa rồi thiếu nữ đó đã nhìn thấy mình không? Nếu đã nhìn thấy thì cớ sao lại không bắt mình? Không biết Đoạn đại ca với Bạch Long Lộc có thoát khỏi lũ Thủy yêu không nữa. Hắn lại lắc đầu, cảm thấy việc cần thiết nhất lúc này là tìm một cái đường tắt đi xuyên qua dãy núi Đông Thủy. Sáng sớm ngày mai nhất định phải đi tới được đầm nước ở khu rừng rậm phía đông bắc.
Hắn lập tức lấy quyển Đại Hoang Kinh ra, lật đi lật lại một lúc cuối cùng đã thấy được trang sách ghi về ngọn Đông Thủy: "Trên ngọn núi Đông Thủy có nhiều đá xanh. Có cây Mộc Yên, hình dạng thật giống như cây dương nhưng nhựa đỏ như máu, có thể dùng nó để thu phục linh thú. Ở giữa có một dòng suối nhỏ chảy về hướng đông bắc, tụ lại thành đầm. Trong đầm có nhiều loại trai ốc lóng lánh rất đẹp, nhiều loài cá nhỏ sinh sống..." Hắn mừng rỡ, chỉ cần tìn được lạch suối kia rồi xuôi theo dòng là lập tức có thể đến được khu đầm rồi.
Thác Bạt Dã đã phiêu dạt ở những nơi núi rừng rất nhiều lần, hắn hiểu phải tìm nguồn nước ở đâu, vì thế mà chẳng mấy chốc đã tìm ra được con suối duy nhất trên núi, sau đó lại đi men theo dòng chảy của nó.
Nước suối trong vắt, có thể thấy được những con cá đang bơi lội. Dưới đáy đúng là có rất nhiều sỏi xanh, Thác Bạt Dã liền cúi xuống nhặt vài hòn ném ra mép nước. Xung quanh toàn là rừng cây xanh ngắt, giữa khe nứt của lớp vỏ cây dương là thứ gì đó màu đo đỏ. Hắn chợt nhớ tới những điều được ghi lại trong sách, liền rút lưỡi kiếm rạch nhẹ một vết lên thân cây. Lập tức một dòng chất lỏng màu đỏ xẫm trào ra, chảy như máu tươi. Hắn thè lưỡi liếm liếm, cảm thấy hương vị thứ nhựa cây này hơi ngòn ngọt, cũng khá là ngon miệng.
Lúc này trời tây đã rối dần, hoàng hôn cũng sắp qua đi, nhịp chân của Thác Bạt Dã lại càng nhanh hơn nữa.
Dọc theo đường đi hắn chẳng hề gặp được con dã thú nào, đến cả một cánh chim rừng chao lượn cũng không. Chắc là chúng đã bị tiếng tù và của người thiếu nữ áo đen kia dọa cho chạy hết rồi cũng nên. Mà cũng thật là, người thiếu nữ áo đen đó sinh đẹp động lòng người mà lại chịu đi làm một ma nữ lòng dạ độc ác sao? Thác Bạt Dã nhớ lại dáng vẻ của người thiếu nữ thì tim đập rỗn rã lên. Hắn thầm lấy hình ảnh của người này so sánh với thiếu nữ áo trắng mà mình thấy đêm qua. So thấp, so cao, dù có so thế nào thì thiếu nữ áo trắng vẫn xinh đẹp khiến hắn động lòng nhiều hơn, người áo đen không sao bằng được. Nhưng sự cám dỗ của thiếu nữ áo đen lại cực mạnh, mấy ai có thể chống nổi đây? Bất chợt hắn tát mình một bạt tai thật mạnh rồi lẩm bẩm tự nhủ: "Đoạn đại ca của ngươi đang gặp nguy hiểm, ngươi lại đi nhớ người con gái đuổi giết đại ca của mình, thật đúng là một tên hư đốn chẳng ra gì."
Ngẩng đầu lên chợt thấy trăng sao lấp lánh, giờ đã là đêm tối rồi, không biết Đoạn đại ca đã thoát được vòng vây của Thủy yêu chưa?
Hắn vừa đi dọc theo dòng nước vừa suy nghĩ miên man, thấm thoát đã qua hai canh giờ, cuối cùng đã băng qua mé bên kia của ngọn Đông Thủy đi tới cái đầm bên mé đông bắc của ngọn núi. Ngọn núi Đông Thủy không cao cho lắm, nước suối chảy nhè nhẹ vào cái đầm yên tĩnh, rồi lại tràn ra, uốn lượn vòng qua những tảng đá lớn, tiếp tục tụ lại thành dòng suối khác sau đó mới quanh co chảy về hướng đông. Chung quanh đầm nước có rất nhiều cây khỉ cao thẳng, cành lá đan chặt lấy nhau thành tầng tầng lớp lớp phủ bóng kín xuống mặt đầm, phải ở mãi tận giữa mới có được một mảng trăng lọt xuống chiếu lên mặt nước sáng trưng như tuyết. Phía tây đầm có một tảng đá cao lớn sừng sững, mặt trên của tảng đá rất nhẵn nhụi bằng phẳng. Thác Bạt Dã lập tức vịn lấy rồi trèo lên trên đó, kiếm một góc của tảng đá rồi thong thả nằm xuống.
Thác Bạt Dã gác hai tay gối đầu, cặp chân vắt chéo, mắt thơ thẩn ngắm nhìn những vì sao treo trên bầu trời. Gió núi thổi hiu hiu, từng cành cây thò ra che vào ánh sao, trong suốt hai ngày qua chưa có lúc nào hắn được thảnh thơi ngắm cảnh như vậy. Hắn thầm nhớ lại những tao ngộ kỳ lạ diễn ra liên tiếp trong mấy ngày gần đây. Đầu tiên là gặp được Thần Nông, sau lại đến người con gái mặc áo trắng, Đoạn Cuồng Nhân, lũ Thủy yêu đến từ cốc Triêu Dương, thiếu nữ mặc áo đen, Bạch Long Lộc... Đầu óc hắn dần dần trở nên nặng trĩu, rồi không biết mình đã chìm vào giấc ngủ từ khi nào.
Cũng không biết bao lâu đã trôi qua, bên tai hắn hình như nghe thấy tiếng hát nỉ non của ai đó. Tiếng ngân nga du dương mê hoặc, đang ở trong giấc mộng nhưng cũng không kìm được lòng mà đỏ bừng cả mặt. Thác Bạt Dã mở trừng mắt, ngồi bật dậy. Trên tảng đá hoàn toàn không có người nào, hắn lập tức ngó nghiêng tìm kiếm rồi kinh hãi thét "á" lên.
Ánh trăng sáng chiếu lên mặt nước đang dập dờn đong đưa, một thiếu nữ tóc hồng ở trần xoay lưng về phía hắn. Thân thể nàng trắng như tuyết trong làn nước dưới đầm, cái đầu hơi nghiêng lại để lộ ra hàng lông mi cong vút, bờ eo thon thả làm người ta muốn đến ôm lấy thật chặt, cái cổ trắng ngần làm nổi thêm những sợi tóc hồng như ngọn lửa rực cháy giứa đêm, suối tóc kéo dài đến tận bờ mông, phất phơ theo làn gió. Nàng vừa đưa tay kỳ cọ thân mình, vừa ngân nga những tiếng nỉ non không theo bất kỳ âm luật nào.
Thác Bạt Dã nuốt nước miếng đánh ực, nhíu nhíu hàng lông mi, đây là cảnh thật, không phải là mình đang mơ rồi. Trái tim hắn bỗng nhiên nhảy loạn, từ thủa bé đến giờ đây là lần đầu tiên hắn được thấy thiếu nữ ở truồng, lập tức nhịp thở bị nghẹn lại xém nữa thì tắc luôn.
Thiếu nữ có làn tóc hồng quay lại, ánh trăng chênh chếch lên gương mặt khiêu gợi, đôi mắt đẹp long lanh chớp chớp, làn môi như cánh đào phai buột cười: "Thằng quỷ, đã xem đủ chưa?"
Mỏng manh e ấp như cánh đào, rạng rỡ như tuyết sớm mai, đúng là người thiếu nữ mặc áo đen hồi chiều qua!
Thác Bạt Dã trợn mắt há mồm toát mồ hôi ướt đẫm cả áo, trong phút chốc mà có hàng trăm ngàn ý nghĩ vụt qua đầu hắn. Yêu nữ này vô tình đến đây, hay là cố ý chờ mình? Chẳng lẽ nàng đã biết mình là ai hay sao? Nếu vậy không biết Đoạn đại ca đã rơi vào tay lũ Thủy yêu hay chưa? Mình nên làm gì đây, chạy trốn thật mau hay là cứ im lặng tùy cơ ứng biến? Ánh mắt hắn đảo khắp bốn phía, không thấy những tên mặc áo đen buổi chiều qua đi cùng nàng mà chỉ có duy nhất con thú nửa rồng nửa voi đen xì đứng bên mép nước. Trong khoảnh khắc hắn đã có quyết định, việc đã tới nước này thì đến đâu hay đến đó, tìm xem ý nghĩ của ả yêu nữ là gì rồi mới thừa cơ đào thoát hoặc giải cứu cho Đoạn đại ca. Nghĩ rồi hắn lập tức chắp tay sau lưng, cười hi hi ha ha: "Mỹ nhân xinh đẹp thế kia thì nhìn bao nhiêu mới đủ?"
Long Nữ cười khanh khách: "Ai du, tuổi còn bé tí mà miệng lưỡi dẻo quẹo à, nhưng càng như vậy ta lại càng thích." Nàng chậm rãi xoay người trở lại đối diện với hắn, hai cánh tay vuốt lên mái tóc rồi kéo xuống tận sau vai, phong thái điệu đà càng làm căng thêm cặp ngực tròn trịa khiến cho Thác Bạt Dã nhìn đến nỗi toàn thân cứng đơ như gỗ.
Long Nữ thấy bộ dạng mất hồn mất vía của hắn lại càng vui mừng, hai mắt khẽ nheo lại, hàng mi cong càng lộ ra vẻ khiêu khích gợi tình. Chỉ là nàng đâu có biết rằng tuy Thác Bạt Dã còn trẻ người non dạ những nào phải dạng háo sắc đơn thuần, vào ngay thời điểm mấu chốt này hắn đã kịp thu lại lòng hươu ý vượn. Điệu bộ thần hồn điên đảo của hắn đang phô diễn ra lúc này có đến bảy phần là giả dối đó thôi.
Long Nữ lại cười khanh khách: "Đồ nhóc ngốc, lúc nãy ở trên núi ngươi cũng ngoan ngoãn như vậy sao?" Trong lòng Thác Bạt Dã trầm xuống thầm than không ổn nhưng ngoài mắt cố ý ra vẻ kinh ngạc: "Trên núi? Chẳng lẽ tiên cô đã gặp ta đốn củi ở trên núi sao?"
Long Nữ bũi môi phì cười: "Đầu đất, đã biết ta là tiên cô mà còn dám dối gạt sao? Ta có thể ngửi thấy mùi cơ thể của ngươi rất rõ." Bởi vì Long Nữ chính là em gái Thiên Ngô, một võ sư, chủ nhân của cốc Triêu Dương. Hơn nữa danh tiếng Vũ Sư Thiếp của nàng còn nổi như cồn, rất giỏi cưỡi rồng nên mới được mọi người phong là Long Nữ. Chẳng những vậy nàng còn có tiếng xấu là yêu nữ ham muốn đàn ông, thường coi những người nam giới tuổi thanh niên như đồ chơi mua vui. Khả năng đặc biệt của nàng chính là có thể ngửi thấy mùi của đàn ông từ rất xa, cũng có thể dựa vào mùi vị mà biết được diện mạo của người đó là đáng yêu hay đáng ghét.
Chiều hôm qua tuy là Thác Bạt Dã đã ẩn nấp rất kỹ nhưng vẫn bị nàng phát hiện. Nàng ngửi thấy mùi của Thác Bạt Dã vô cùng hấp dẫn, trong thứ mùi của hắn tỏa ra có vị gì đó rất cứng rắn, thuần dương không sao nói lên lời. Tuy mới chỉ là thiếu niên vài tuổi sữa, nhưng mùi vị này so với những đàn ông trai tráng khác mà nàng đã ngửi qua lại càng tuyệt vời hơn gấp trăm lần. Cho nên nàng đoán được thiếu niên này chính là kẻ mà Thập Tứ Lang muốn tìm bắt nhưng vẫn dấu nhẹm mọi người, rồi ly khai khỏi đám thủ hạ, một mình tìm đến nơi đầm nước vắng vẻ này.
Mãi đến khi nhìn thấy Thác Bạt Dã nằm vắt ngang tảng đá mà ngủ, quần áo tả tơi nhưng không dấu nổi vẻ oai hùng khí phách, nàng đã thực sự choáng ngợp.
Thác Bạt Dã không hiểu hết ý tứ của Long Nữ nên trong lòng rất buồn bực: "Ngửi thất mùi của ta ư? Ở chân núi Ngọc Bình ta đã tắm rồi mà?" Hắn cúi đầu hít hít hai lỗ mũi nhưng chẳng thấy được mình có mùi gì.
Vũ Sư Thiếp chúm chím cười khúc khíc, cười đến run người, làm cho những đường cong nhấp nhô của cơ thể phập phồng lên xuống không thôi. Thác Bạt Dã nhéo lên đùi của chính mình rồi tự nhủ: "Thác Bạt Dã, Đoạn đại ca của ngươi chưa biết sống chế ra sao, ngươi chớ để yêu nữ này dụ dỗ." Vũ Sư Thiếp lại tiếp tục cười vui vẻ: "Em ngốc ơi, nếu thấy trên cơ thể mình hôi hám, hay là xuống đây cùng tỷ tỷ kì cọ tắm rửa nào!"
Thác Bạt Dã chợt nhớ tới huyết thư và thẻ lệnh của Thân Nông, hai thứ này có quan hệ rất lớn đến sự tình hiện giờ nên mình tuyệt đối không được để cho yêu nữ này thấy. Vì vậy hắn cố gắng dằn lại nhịp tim đang đập thình thình, làm bộ nói với vẻ lắp ba lắp bắp: "Tiên...Tiên cô à, mẹ ta dạy ta không được cởi quần áo trước mặt con gái." Vũ Sư Thiếp bật cười khanh khách: "Vậy mẹ ngươi có cấm ngươi cùng tắm rửa với tiên cô này không?" Thác Bạt Dã bắt đầu cảm thấy nhức óc: "Cái này… Mẹ chưa dặn qua chuyện này!"
Sóng mắt của Vũ Sư Thiếp tỏa sáng dịu dàng, nàng nói với vẻ cám dỗ: "Đồ đầu đất, tiên cô không thèm nhìn ngươi cởi quần áo, đợi đến khi ngươi cởi xong rồi thì xuống đây tắm với ta!" Giọng nàng khàn khàn rên rỉ làm cho ruột gan của hắn ngứa ngáy không chịu được, đến cả xương cốt toàn thân cũng mềm nhũn ra. Thác Bạt Dã cảm thấy màu của mình dồn lại cứng ngắc, không cách nào kìm lòng được nên đành giả ngu đáp: "Tiên cô à, hay là ngươi xoay người lại đi, đợi ta cởi đồ rồi xuống ngay."
Vũ Sư Thiếp cười nũng nịu rồi xoay người qua hướng khác. Thác Bạt Dã dùng tốc độ nhanh nhất có thể cất lấy những thứ như huyết thư, thẻ lệnh, mấy quyển sách, nhưng đột nhiện chạm tay vào cái lư hương làm bằng đá mã não của người con gái mặc áo trắng tối hôm trước, hắn liền giật mình thảng thốt. Hình dáng một thiếu nữ mặc áo trắng với gương mặt thanh cao xinh đẹp như tiên đang đứng ngay trước mắt, hắn nhận thấy bản thân mình thật xấu xa không chịu nổi, nòng chợt hơi ân hận, lặng im như chết đứng ngay tại chỗ.
Lại nghe dọng nói đầy quyến rũ của Vũ Sư Thiếp: "Em đầu đất đã xong chưa?" Thác Bạt Dã nhanh chóng tỉnh táo trở lại, miệng vội ợm ờ một lời bâng quơ đáp lại người thiếu nữ rồi đem Ẩn Thân Sa gói thật kĩ những vật quan trọng, giấu chúng xuống dưới kẽ một khối đá gần đó. Tiếp theo hắn muốn quay đầu chạy trốn thật nhanh, nói gì thì nói cứ phải trốn đã rồi mới tính, nhưng lại nghe tiếng cười khanh khách của thiếu nữ dưới đầm: "Cái đồ đầu đất này, ngay cả quần áo cũng không biết cách cởi hay sao? Được rồi, để tỷ tỷ giúp ngươi!" Thác Bạt Dã chợt thấy một cơn lốc mang theo lực hút cực mạnh cuốn tới làm cho cuồn áo trên người hắt bị lột ra sạch trơn rồi rơi lả tả như lá thu rụng trước gió. Hắn liền nhận ra mình đã trở thành trần truồng như nhộng đứng dưới ánh trăng, ngay trong tầm mắt của yêu nữ kia.
Mặt của Thác Bạt Dã trở thành đỏ bừng bừng. Lại thấy hai con rắn nhỏ xíu bên vành tai của Vũ Sư Thiếp giãy giãy, vệt sáng màu đen lóe lên, cánh tay của hắn bỗng đâu rát. Hắn cúi xuống thì thấy hai con rắn nhỏ kia đã cắn phập lên cánh tay mình từ lúc nào. Thách Bạt Dã hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Vũ Sư Thiếp, nhưng đúng lúc này trời đất trở nên quay cuồng, trong đan điền như có thêm một cỗ khí bỏng rát chạy qua chạy lại, thiêu đốt khắp toàn thân.
Vũ Sư Thiếp chậm rãi lên khỏi mép nước, bước chân lưu loát như nước chảy mây trôi đến bên người Thác Bạt Dã, nàng nói với giọng vấn vương vọng vào trong tai hắn: "Đầu đất à, Thôi Tình Xà(*) sẽ làm cho ngươi càng thêm khoái lạc. Cứ từ từ thả lỏng cơ thể nhé, tỷ tỷ dẫn ngươi đến thế giới trong mơ đây..."
Toàn thân Thác Bạt Dã nóng như lửa, máu huyết sôi sục, trong mắt lúc này chỉ còn lại một mảng màu hồng nhạt mơ màng. Màn đêm dần chuyển thành màu tím, trăng cũng biến thành màu đỏ, thiếu nữ da hồng, tóc đỏ phất phơ, tâm hồn hắn mê dại không chịu nổi. Hắn nghe thấy tim mình đập loạn xạ, hơi thở dồn dập, yết hầu hay dưới bụng như có một biển lửa đang cháy hừng hực.
Trong cơn mơ màng của nỗi ham muốn dục vọng trào sôi, hắn nghe tiếng cười khúc khíc khiêu gợi của Vũ Sư Thiếp, ngửi được mùi thơm cơ thể của thiếu nữ, thấy cánh tay nàng như những con rắn mềm mại quấn chặt lấy quanh thân, bờ môi ướt át áp chặt lấy khuôn mặt của mình. Trong đầu hắn ông ông, liền thét lên một tiếng hệt như dã thú thống giận, toàn thân dùng hết sức lực như muốn đem người thiếu nữ trong lòng mình nghiền nát!
Chú thích:
(*)Thôi Tình Xà: Con rắn kích tình - Nọc độc của con rắn nhỏ này có chức năng kích thích ham muốn sinh dục.
/17
|