Thấy Quận Chúa tức thành dạng này, vị đắng trong lòng bà tử càng đậm: Là Ban Quận Quân. Lão nô nghe nói Tĩnh Đình Hầu phủ đang thu mua da Bạch Hồ khắp nơi trong Kinh Thành, cũng bởi vì Ban Quận Quân nói một câu, nàng thiếu da Bạch Hồ để dùng.
Khang Ninh tức giận đến thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Lại là Tĩnh Đình Hầu phủ!
Tiểu tiện nhân Ban Họa này không thể yên tĩnh chút sao? !
Nàng ta thân là Quận Chúa, vì không muốn đương kim Thánh Thượng nghi kỵ, nên mọi chuyện đều cẩn thận, khắp nơi lưu ý, ăn mặc ngủ nghỉ không dám có chút phô trương nào, sợ Thánh Thượng bắt được bím tóc nhà nàng ta thi rất phiền phức. Rõ ràng thân phận nàng ta cao hơn Ban Họa, thế nhưng trong cung Ban Họa lại là gương mặt được sủng ái nhất, thậm chí là ngoài cung, những người kia kính sợ là Ban Họa chứ không phải người Quận Chúa như nàng ta.
Bà tử thấy Khang Ninh tức giận đến mặt mũi trắng bệch, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, đành phải khuyên nhủ: Quận Chúa, Ban Quận Quân vốn là một người hồ đồ, nhà chúng ta như vậy, không cần cùng kiểu người này chấp nhặt.
Khang Ninh hận đến đem tách trà đập xuống đất, nghiêm nghị nói: Nỗi nhục ngày hôm nay, ngày sau ta sẽ hoàn trả gấp bội.
Thật ra nàng ta nghĩ rằng, Ban Họa bị người ta từ hôn mấy lần, sẽ biết điều hơn, nào biết được nàng ngay cả một chút giáo huấn cũng không biết, vẫn làm theo ý mình như cũ.
Nàng ta không hiểu, thân là một nữ nhân, Ban Họa bị nam nhân ghét bỏ mấy lần, chẳng lẽ thật sự không biết nhục sao?
Nay tháng mấy, mà da Bạch Hồ lại không có? Vương A Đại nhìn da các thương nhân trình lên, lắc đầu nói: Những loại da này đều có tạp sắc, Bá gia nhà chúng ta không phải muốn bắt bẻ các ngươi, nhưng cũng không thể mặc lông Bạch Hồ tạp sắc ra ngoài.
Chủ tiệm cũng ngờ tới lần này hắn đưa da đến, Thành An Bá không hài lòng, nên cũng không thấy quá xấu hổ, mà cười nói: Quản sự Vương, đây quả thật đã là da tốt nhất trong tiệm chúng ta rồi, tiểu nhân không dám lừa người.
Tốt nhất? Vương A Đại cười lạnh một tiếng: Ngươi nghĩ ta chưa thấy qua da tốt sao?
Quản sự Vương ngài có chỗ không biết, vốn năm nay tiệm chúng ta tồn kho hai tấm da tốt, nhưng hai ngày trước, quản gia phủ Trưởng Công Chúa tự mình đến tiệm mua da chúng ta trải trong tiệm, người làm ăn như chúng ta đâu dám đắc tội đại gia, đành phải đưa hai tấm da đó cho quản gia lấy đi.
Phủ Trưởng Công Chúa? Vương A Đại, Trưởng Công Chúa tuổi đã lớn như thế, còn có thể mặc màu sắc tươi mới này sao?
Đúng, quả thật là quản gia phủ Trưởng Công Chúa. Nhưng tiểu nhân nghe nói, da này là Trưởng Công Chúa mua vì tôn nữ, về phần tin tức này là thật hay giả, tiểu nhân cũng không biết. Chủ tiệm không nói dối chuyện này với người hoàng gia, nên đem tin tức này nói cho Vương A Đại, rồi hắn không nói thêm một chữ.
Vương A Đại nghe vậy sắc mặt đã khá nhiều: Ta hiểu rồi, ngươi tự đi đi.
Vâng. Thấy sắc mặt khách nhân không quá khó nhìn, đáy lòng chủ tiệm lén thở dài một hơi, cũng may phủ Thành An Bá là nơi phân rõ trắng đen, nếu không phải thì hôm nay họ thảm rồi.
Vương A Đại nói việc này với quản sự, quản sự lại nói với quản gia, nhưng lời này truyền đến truyền đi lại bị biến vị.
Ngươi nói Ban Quận Quân chiếm đồ mà phủ chúng ta nhìn trúng? Dung Hà đang vẽ tranh, nghe quản gia báo cáo, cười nhạt một tiếng: Tiểu cô nương thường thích những thứ trắng muốt này, nàng mua cứ để nàng mua đi.
Vâng. Quản gia đứng trước mặt Dung Hà, không dám thở mạnh.
Đúng rồi. Dung Hà chậm rãi để bút xuống, ngẩng đầu nhìn về phía quản gia: Lần trước mua phải cam quýt không hợp khẩu vị, cần xử lý.
Vâng. Quản gia xoay người đi ra.
Dung Hà chắp tay sau lưng, ánh mắt rơi vào trên
Khang Ninh tức giận đến thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Lại là Tĩnh Đình Hầu phủ!
Tiểu tiện nhân Ban Họa này không thể yên tĩnh chút sao? !
Nàng ta thân là Quận Chúa, vì không muốn đương kim Thánh Thượng nghi kỵ, nên mọi chuyện đều cẩn thận, khắp nơi lưu ý, ăn mặc ngủ nghỉ không dám có chút phô trương nào, sợ Thánh Thượng bắt được bím tóc nhà nàng ta thi rất phiền phức. Rõ ràng thân phận nàng ta cao hơn Ban Họa, thế nhưng trong cung Ban Họa lại là gương mặt được sủng ái nhất, thậm chí là ngoài cung, những người kia kính sợ là Ban Họa chứ không phải người Quận Chúa như nàng ta.
Bà tử thấy Khang Ninh tức giận đến mặt mũi trắng bệch, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, đành phải khuyên nhủ: Quận Chúa, Ban Quận Quân vốn là một người hồ đồ, nhà chúng ta như vậy, không cần cùng kiểu người này chấp nhặt.
Khang Ninh hận đến đem tách trà đập xuống đất, nghiêm nghị nói: Nỗi nhục ngày hôm nay, ngày sau ta sẽ hoàn trả gấp bội.
Thật ra nàng ta nghĩ rằng, Ban Họa bị người ta từ hôn mấy lần, sẽ biết điều hơn, nào biết được nàng ngay cả một chút giáo huấn cũng không biết, vẫn làm theo ý mình như cũ.
Nàng ta không hiểu, thân là một nữ nhân, Ban Họa bị nam nhân ghét bỏ mấy lần, chẳng lẽ thật sự không biết nhục sao?
Nay tháng mấy, mà da Bạch Hồ lại không có? Vương A Đại nhìn da các thương nhân trình lên, lắc đầu nói: Những loại da này đều có tạp sắc, Bá gia nhà chúng ta không phải muốn bắt bẻ các ngươi, nhưng cũng không thể mặc lông Bạch Hồ tạp sắc ra ngoài.
Chủ tiệm cũng ngờ tới lần này hắn đưa da đến, Thành An Bá không hài lòng, nên cũng không thấy quá xấu hổ, mà cười nói: Quản sự Vương, đây quả thật đã là da tốt nhất trong tiệm chúng ta rồi, tiểu nhân không dám lừa người.
Tốt nhất? Vương A Đại cười lạnh một tiếng: Ngươi nghĩ ta chưa thấy qua da tốt sao?
Quản sự Vương ngài có chỗ không biết, vốn năm nay tiệm chúng ta tồn kho hai tấm da tốt, nhưng hai ngày trước, quản gia phủ Trưởng Công Chúa tự mình đến tiệm mua da chúng ta trải trong tiệm, người làm ăn như chúng ta đâu dám đắc tội đại gia, đành phải đưa hai tấm da đó cho quản gia lấy đi.
Phủ Trưởng Công Chúa? Vương A Đại, Trưởng Công Chúa tuổi đã lớn như thế, còn có thể mặc màu sắc tươi mới này sao?
Đúng, quả thật là quản gia phủ Trưởng Công Chúa. Nhưng tiểu nhân nghe nói, da này là Trưởng Công Chúa mua vì tôn nữ, về phần tin tức này là thật hay giả, tiểu nhân cũng không biết. Chủ tiệm không nói dối chuyện này với người hoàng gia, nên đem tin tức này nói cho Vương A Đại, rồi hắn không nói thêm một chữ.
Vương A Đại nghe vậy sắc mặt đã khá nhiều: Ta hiểu rồi, ngươi tự đi đi.
Vâng. Thấy sắc mặt khách nhân không quá khó nhìn, đáy lòng chủ tiệm lén thở dài một hơi, cũng may phủ Thành An Bá là nơi phân rõ trắng đen, nếu không phải thì hôm nay họ thảm rồi.
Vương A Đại nói việc này với quản sự, quản sự lại nói với quản gia, nhưng lời này truyền đến truyền đi lại bị biến vị.
Ngươi nói Ban Quận Quân chiếm đồ mà phủ chúng ta nhìn trúng? Dung Hà đang vẽ tranh, nghe quản gia báo cáo, cười nhạt một tiếng: Tiểu cô nương thường thích những thứ trắng muốt này, nàng mua cứ để nàng mua đi.
Vâng. Quản gia đứng trước mặt Dung Hà, không dám thở mạnh.
Đúng rồi. Dung Hà chậm rãi để bút xuống, ngẩng đầu nhìn về phía quản gia: Lần trước mua phải cam quýt không hợp khẩu vị, cần xử lý.
Vâng. Quản gia xoay người đi ra.
Dung Hà chắp tay sau lưng, ánh mắt rơi vào trên
/172
|