Ban Hằng đã sớm biết tỷ hắn vì cuộc đi săn mùa thu lần này chuẩn bị một đống thứ, đầu giày kỵ trang, hắn vẫn không hiểu, không phải chỉ là cuộc đi săn, vì sao tỷ hắn còn chỉnh kỹ đến cả một bông hoa.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ nàng mặc y phục đỏ kia, Ban Hằng có chút tự hào ưỡn ngực, phóng mắt toàn bộ Kinh Thành, chỉ có nàng mới có thể đè ép được màu đỏ diễm lệ. Có một người tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, khiến hắn từ nhỏ đã dưỡng thành một thói quen tốt, chính là xem sắc đẹp như mây bay, dù sao không ai đẹp hơn tỷ hắn.
Tỷ đệ hai người đi đến chính viện, Âm Thị đang ở đó chờ bọn hắn, thấy bọn họ đi ra, thì lén lút đưa túi phúc mấy ngày trước mình đã cầu cho hai tỷ đệ: Đao kiếm không có mắt, hai người các con phải cẩn thận.
Yên tâm đi, mẫu thân, con sẽ chiếu cố tốt Hằng đệ. Ban Họa nhận túi phúc, đeo lên cổ hắn, cẩn thận nhét vào trong tay áo: Người thật sự không đi sao?
Hai đứa đi đi, chuyện cưỡi ngựa bắn tên này ta không thích, đi cũng chỉ có thể ngồi không trong doanh trại, còn không bằng trong Hầu phủ có người hầu hạ thoải mái dễ chịu. Âm Thị cười sờ lên kim diệp quan trên đầu Ban Họa: Cái này thật đẹp, rất hợp với con.
Ban Họa nhìn Âm Thị nhoẻn miệng cười, hành lễ chắp tay kiểu nam nhân với bà: Mẫu thân, đợi con săn mấy bộ da tốt về, thì làm đệm cho người.
Đúng lúc mùa đông sắp đến, ta còn ngại cái đệm trong nhà không đủ mềm mại. Âm Thị cười nói: Mau ra cửa đi, sắp trễ giờ rồi đấy.
Tỷ đệ hai người từ biệt mẫu thân, đi theo Ban Hoài ra cửa.
Nhắc tới cũng có ý tứ, Ban Hoài tuy là dòng sau của Đại Tướng Quân, nhưng phương diện cưỡi ngựa bắn cung lại không am hiểu, bình thường cưỡi ngựa chạy chậm vẫn được, muốn kéo cung bắn tên lại là làm khó ông. Cũng may ông đã loại bỏ ý nghĩ, mặc kệ người khác nói thế nào ông vẫn dẫn chó ra cửa mà không hề biết ‘nhục’, ông cũng không vì thế mà khoe khoang, tâm trạng tốt như thế cũng không biết nên làm gì.
Phía tây ngoại ô Kinh Thành có một bãi săn hoàng gia, bên trong động vật gì cũng có, coi như con mồi không nên sống ở Kinh Thành, thời điểm Thánh Thượng đi săn, bọn chúng cũng sẽ ngoan ngoãn xuất hiện trong bãi săn đó.
Năm nay mưa thuận gió hoà, cỏ tươi ngựa tráng, nhất định là một năm bội thu. Vân Khánh Đế quay đầu nói với hai đứa con trai đang đi đằng sau: Không biết năm nay giá lương thực bao nhiêu?
Gương mặt Thái Tử đỏ bừng, hắn làm sao biết giá cả lương thực, gần đây thiếp mà hắn sủng ái sinh một đôi Long Phượng Thai, hắn mừng đến không biết Đông Nam Tây Bắc, sao lại quan tâm những thứ này.
Phụ hoàng, chuyện này ngài hỏi nhi tử, còn không bằng hỏi những đại thần kia. Nhị Hoàng Tử mười phần lưu manh, nói xoáy: Ngay cả đại ca cũng không biết chuyện này, nhi tử càng không biết.
Từ khi Hoàng Đế muốn hắn cưới cô nương Trung Bình Bá gia, hắn và Thái Tử có hiềm khích, thậm chí trước mặt Hoàng Đế cũng không còn tôn kính.
Vân Khánh Đế thấy hai đứa con trai này, một đứa bình thường quản giáo không nghiêm, cảm thấy mình nhìn thêm nữa, sẽ đạp bọn hắn từ trên ngựa xuống.
Quân phách, ngươi đến đây nói xem. Hai đứa con ruột không bớt lo, Hoàng Đế chỉ có thể tìm thần tử mình sủng ái, lấy chút cảm giác yên ổn.
Bệ hạ, hiện tại giá lương thực trong Kinh Thành là gạo trắng sáu văn một kí, gạo lức bốn văn một kí. Dung Hà cưỡi ngựa về phía trước: Giá cả rẻ hơn so với hai tháng trước.
Ừm. Vân Khánh Đế thỏa mãn gật đầu: Có thần như quân phách, trong lòng trẫm xem như được an ủi.
Thái Tử nghe vậy mặt đỏ như sắp nhỏ máu, ngược lại là Nhị Hoàng Tử không vui trừng Dung Hà một chút. Chỉ tiếc Dung Hà không thèm nhìn hắn, thế là hắn càng thêm tức giận.
Đúng lúc này, Trung Bình Bá phủ phái người tới, Nhị Hoàng Tử mắt nhìn Tạ Uyển Dụ đang cưỡi trên lưng ngựa, có chút phiền chán nghĩ, một nữ nhân bình thường như thế, lại muốn gả cho hắn làm Vương Phi, quả thực khiến lòng người khó chịu.
Tạ Uyển Dụ không biết phu quân tương lai của mình đang chán ghét nàng ta, nhớ tới hôm nay ở khu vực săn bắn có thể gặp phải Nhị Hoàng Tử, suốt cả đêm nàng ta ngủ không được ngon giấc, phải nhờ một lớp trang điểm thật dày để che đi ủ rũ. Nếu như lúc này nàng ta có thể
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ nàng mặc y phục đỏ kia, Ban Hằng có chút tự hào ưỡn ngực, phóng mắt toàn bộ Kinh Thành, chỉ có nàng mới có thể đè ép được màu đỏ diễm lệ. Có một người tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, khiến hắn từ nhỏ đã dưỡng thành một thói quen tốt, chính là xem sắc đẹp như mây bay, dù sao không ai đẹp hơn tỷ hắn.
Tỷ đệ hai người đi đến chính viện, Âm Thị đang ở đó chờ bọn hắn, thấy bọn họ đi ra, thì lén lút đưa túi phúc mấy ngày trước mình đã cầu cho hai tỷ đệ: Đao kiếm không có mắt, hai người các con phải cẩn thận.
Yên tâm đi, mẫu thân, con sẽ chiếu cố tốt Hằng đệ. Ban Họa nhận túi phúc, đeo lên cổ hắn, cẩn thận nhét vào trong tay áo: Người thật sự không đi sao?
Hai đứa đi đi, chuyện cưỡi ngựa bắn tên này ta không thích, đi cũng chỉ có thể ngồi không trong doanh trại, còn không bằng trong Hầu phủ có người hầu hạ thoải mái dễ chịu. Âm Thị cười sờ lên kim diệp quan trên đầu Ban Họa: Cái này thật đẹp, rất hợp với con.
Ban Họa nhìn Âm Thị nhoẻn miệng cười, hành lễ chắp tay kiểu nam nhân với bà: Mẫu thân, đợi con săn mấy bộ da tốt về, thì làm đệm cho người.
Đúng lúc mùa đông sắp đến, ta còn ngại cái đệm trong nhà không đủ mềm mại. Âm Thị cười nói: Mau ra cửa đi, sắp trễ giờ rồi đấy.
Tỷ đệ hai người từ biệt mẫu thân, đi theo Ban Hoài ra cửa.
Nhắc tới cũng có ý tứ, Ban Hoài tuy là dòng sau của Đại Tướng Quân, nhưng phương diện cưỡi ngựa bắn cung lại không am hiểu, bình thường cưỡi ngựa chạy chậm vẫn được, muốn kéo cung bắn tên lại là làm khó ông. Cũng may ông đã loại bỏ ý nghĩ, mặc kệ người khác nói thế nào ông vẫn dẫn chó ra cửa mà không hề biết ‘nhục’, ông cũng không vì thế mà khoe khoang, tâm trạng tốt như thế cũng không biết nên làm gì.
Phía tây ngoại ô Kinh Thành có một bãi săn hoàng gia, bên trong động vật gì cũng có, coi như con mồi không nên sống ở Kinh Thành, thời điểm Thánh Thượng đi săn, bọn chúng cũng sẽ ngoan ngoãn xuất hiện trong bãi săn đó.
Năm nay mưa thuận gió hoà, cỏ tươi ngựa tráng, nhất định là một năm bội thu. Vân Khánh Đế quay đầu nói với hai đứa con trai đang đi đằng sau: Không biết năm nay giá lương thực bao nhiêu?
Gương mặt Thái Tử đỏ bừng, hắn làm sao biết giá cả lương thực, gần đây thiếp mà hắn sủng ái sinh một đôi Long Phượng Thai, hắn mừng đến không biết Đông Nam Tây Bắc, sao lại quan tâm những thứ này.
Phụ hoàng, chuyện này ngài hỏi nhi tử, còn không bằng hỏi những đại thần kia. Nhị Hoàng Tử mười phần lưu manh, nói xoáy: Ngay cả đại ca cũng không biết chuyện này, nhi tử càng không biết.
Từ khi Hoàng Đế muốn hắn cưới cô nương Trung Bình Bá gia, hắn và Thái Tử có hiềm khích, thậm chí trước mặt Hoàng Đế cũng không còn tôn kính.
Vân Khánh Đế thấy hai đứa con trai này, một đứa bình thường quản giáo không nghiêm, cảm thấy mình nhìn thêm nữa, sẽ đạp bọn hắn từ trên ngựa xuống.
Quân phách, ngươi đến đây nói xem. Hai đứa con ruột không bớt lo, Hoàng Đế chỉ có thể tìm thần tử mình sủng ái, lấy chút cảm giác yên ổn.
Bệ hạ, hiện tại giá lương thực trong Kinh Thành là gạo trắng sáu văn một kí, gạo lức bốn văn một kí. Dung Hà cưỡi ngựa về phía trước: Giá cả rẻ hơn so với hai tháng trước.
Ừm. Vân Khánh Đế thỏa mãn gật đầu: Có thần như quân phách, trong lòng trẫm xem như được an ủi.
Thái Tử nghe vậy mặt đỏ như sắp nhỏ máu, ngược lại là Nhị Hoàng Tử không vui trừng Dung Hà một chút. Chỉ tiếc Dung Hà không thèm nhìn hắn, thế là hắn càng thêm tức giận.
Đúng lúc này, Trung Bình Bá phủ phái người tới, Nhị Hoàng Tử mắt nhìn Tạ Uyển Dụ đang cưỡi trên lưng ngựa, có chút phiền chán nghĩ, một nữ nhân bình thường như thế, lại muốn gả cho hắn làm Vương Phi, quả thực khiến lòng người khó chịu.
Tạ Uyển Dụ không biết phu quân tương lai của mình đang chán ghét nàng ta, nhớ tới hôm nay ở khu vực săn bắn có thể gặp phải Nhị Hoàng Tử, suốt cả đêm nàng ta ngủ không được ngon giấc, phải nhờ một lớp trang điểm thật dày để che đi ủ rũ. Nếu như lúc này nàng ta có thể
/172
|