Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 64 - Chương 64

/172


Edit: Đào Sindy

Ban Họa thật không nghĩ tới, đi ra ăn chén canh chay, cũng có thể nghe được chuyện nhàn thoại này. Nhớ ngày xưa, Tạ Uyển Dụ mỉa mai nàng bị từ hôn ba lần khắc chồng các loại, chỉ sợ Tạ Uyển Dụ cũng không nghĩ tới, một ngày nàng ta cũng bị người ta vô cớ nói thế.

Vấn đề này lại còn liên lụy đến tổ mẫu nàng gặp chuyện, Ban Họa nhíu mày.

Người ở gian phòng kế bên nói sinh động như thật, thỉnh thoảng còn có người thêm mắm thêm muối, nói gì mà lúc Tạ Uyển Dụ ra đời, trời mang điềm không may, còn nói bát tự nàng ta cứng đến bao nhiêu, năm đó phu thê lão Trung Bình Bá đều bị nàng ta khắc chết, chứng cứ chính là nàng ta sinh được ba năm, phu thê lão Trung Bình Bá trước sau bệnh chết.

Sinh ba năm cũng không phải sinh ba ngày, chuyện này liên quan gì đến Tạ Uyển Dụ? Ban Họa cảm thấy loại ý nghĩ này của bọn họ rất quái lạ, quái lạ đến khắp nơi đều là lỗ thủng, hết lần này tới lần khác tất cả người ồn ào đều cùng nhau không để ý đến những lỗ thủng này.

Hai quý khách, mỳ của hai người đến rồi.

Bởi vì không thể bỏ mỡ lợn, ngay cả nước lèo cũng không thể uống, đầu bếp phí hết tâm tư mới làm ra hai bát hương vị màu sắc đều đủ mặt rau xanh.

Ban Họa nếm, mặc dù hương vị không được tốt lắm, nhưng so với những thứ nàng ăn trong phủ cũng không kém rồi. Nàng cũng hiểu nước lèo của mỳ, phần nước lèo không bỏ thịt, hương vị cũng sẽ bị hủy một nửa.

Dung Hà cũng chú ý tới điểm này, y nói: Thật có lỗi, lúc đầu ta nghĩ để nàng đi ăn gì đó, nào biết được đổi nước lèo, hương vị không ổn.

Không, mì này rất được. Ban Họa lắc đầu: Sư phó làm mì rất tinh tế mà.

Dung Hà nghe vậy cười: Mì ở quán này, mì và nước lèo là bí truyền, nghe nói là từ Tiết Châu dời đến Kinh Thành đã trăm năm.

Tiết Châu? Ban Họa cảm thấy nơi này có chút quen tai, nhưng chỉ là quen tai mà thôi, nàng ngay cả Tiết Châu ở hướng nào Đông Nam Tây Bắc cũng không biết.

Đúng, Tiết Châu dư thừa lúa mì, rất nhiều người Tiết Châu đều am hiểu làm mì, tay nghề gia truyền làm mì mấy trăm năm, tất nhiên ngon hơn so với mì chính gốc ở Kinh Thành chúng ta. Dung Hà thấy Ban Hoạ thích thức ăn trong tiệm, liền để Đỗ Cửu đi gọi hầu bàn, để bọn họ đem thêm hai đĩa lên.

Nói về nữ nhân, ngày sinh tháng đẻ không tốt, còn có mệnh khắc chồng khắc người nhà, nên đến am ni cô chờ đợi, để ở nhà làm gì để gây tai hoạ. Là người nói xấu Tạ Uyển Dụ, người nói xấu được mọi người nhiệt tình ồn ào càng thêm đắc ý vênh váo, đã quên địa vị Tạ gia trong Kinh Thành, ngay cả loại lời này cũng nói ra.

Ban Họa nện đũa xuống bàn, cởi roi ngựa bên hông xuống, đứng dậy kéo bình phong ở gian phòng kế bên.

Lúc bình phong được kéo ra, nàng nhìn thấy người nói chuyện chính là mấy nam nhân chừng ba mươi tuổi, những nam nhân này ăn mặc kiểu thư sinh, áo choàng trên người giặt đến hơi cũ không mới, trên bàn trước mặt bọn họ ngoại trừ mấy bát mì chay, thì không bày bất kỳ thức nhắm nào.

Ban Họa cười lạnh: Ta còn tưởng rằng là mấy trọng thần không tầm thường trong triều ở chỗ này ba hoa khoác lác, thì ra chỉ là mấy thư sinh nghèo kiết hủ lậu ở đây ba hoa chích choè. Các ngươi đã là người đọc sách, tự nhiên sẽ hiểu thế nào là lễ nghĩa, như thế nào là đức độ. Cổ nhân có nói, quân tử thành nhân chi mỹ, bất thành nhân chi ác*. Các ngươi ở chỗ này lấy chuyện của nữ tử ra trêu chọc, không có tài của người đọc sách, cũng không có đức của con người, khó trách cũng chỉ có thể ngồi ở nơi này nói toàn lời chua, không thể vì bệ hạ phân ưu, không thể vì bách tính giải hoặc**.

*Quân tử gây thành cái hay cho người, không gây thành cái ác cho người.

*giải thích những khúc mắc nghi hoặc.

Mấy thư sinh thấy một nữ nhân như Ban Họa kéo bình phong ra, còn chế giễu bọn họ là thư sinh nghèo kiết hủ lậu, lúc này vừa thẹn lại giận, nhất là vừa rồi nói họ ba hoa khác lác, hắn ta đứng dậy giọng lạnh lùng nói: Chúng ta là người đọc sách, ngươi là một nữ nhân ti tiện thì biết gì, ta chính là tú tài đương triều, ngươi còn không mau mau bồi tội với chúng ta?

Ngươi là cái thá gì, mà đảm đương nổi ta bồi tội với ngươi? ! Ban Họa quất một roi trên bàn, mặt ngoài bàn gỗ lập tức xuất hiện một dấu vết thật sâu. Mấy thư sinh giật mình kêu lên, người đọc sách cách Ban Họa gần nhất tỉnh táo lại, muốn vươn tay đoạt roi.

Mặt Ban Họa lạnh lùng trách cứ: Đây là roi đương kim bệ hạ cho ta, ta xem các ngươi ai dám cướp?

Thư sinh định đoạt roi lập tức bị dọa đến động cũng không dám động, bọn họ thấy tiểu cô nương này mặc không sang trọng, ngay cả son phấn cũng không dùng, cho nên vừa rồi không cảm thấy thân phận tiểu cô nương này ghê gớm cỡ nào.

Hiện tại nhìn kỹ, lại cảm thấy tiểu cô nương này không đơn giản, dám trước mặt nhiều người như vậy nói thẳng roi của mình là Hoàng Thượng tặng cho, ngay cả chữ thưởng cũng không dùng, có thể thấy được thân phận nàng không đơn giản.

Mấy vị thư sinh trong lòng âm thầm hối hận, bọn họ thi rớt tú tài trong Kinh Thành, bình thường không có việc gì, tiền bạc trong tay lại không dư dả, liền tụ tại một chỗ nói nói xấu giết thời gian, nào biết được sẽ gặp quý nhân. Nhìn thái độ vị quý nhân này, hình như có giao tình với Tạ gia, phải làm sao mới ổn đây?

Không biết cô nương là quý nhân nhà ai? Một tú tài tướng mạo đoan chính nhất bước ra, làm một đại lễ với Ban Họa, lúc này bọn họ cũng không




/172

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status