Đừng nói là hắn, ngay cả Thường lão tứ cũng nghĩ tới kết quả đánh cược. Lột trần truồng chạy một vòng quanh kinh thành.
Nghĩ vậy, cơ mặt Thường lão tứ co rúm lại. Tuy gã đã tận lực nhịn cười, nhưng mà cảm giác mình sắp không nhịn được nữa rồi.
- Đánh lén cũng được. Chỉ cần ta chưa rời khỏi Trường Nhạc Đồ Trường, ngươi chạm được vào ta đều được tính. Nhậm Kiệt nói với Phong Bất Quy, nói xong cất bước đi tới bên cạnh một cái bàn lớn đọc sách, tiện tay lấy ra giấy bút.
Nhìn Nhậm Kiệt viết chữ là cơ hội xuất thủ tốt nhất. Nhưng mà Phong Bất Quy lại ngượng ngùng không xuất thủ nữa. Hắn càng tự tin tự đại, hắn sẽ càng không làm ra loại chuyện như vậy. - Ta thua. Ngươi yên tâm, Phong Bất Quy ta dù có chết cũng sẽ... Cũng sẽ... Nói tới đây, Phong Bất Quy muốn há miệng nói nhưng không được. Phải cởi trần truồng chạy một vòng quanh Ngọc Kinh Thành sao?
Nhìn bộ dáng của gã, Thường lão tứ có chút cảm giác chuyện không được tốt lắm.
Dù sao tới trình độ như Phong Bất Quy, nếu bị suy sụp thì rất có thể sẽ...
Thường lão tứ muốn lôi kéo cho sư phụ một trợ thủ cường đại, có lẽ sau này Phong Bất Quy còn mạnh hơn mình, ít nhất về phương diện chiến đấu. Nhưng nếu cứ vậy mà mất gã thì quá đáng tiếc.
Nhưng Thường lão tứ là người sống vì cờ bạc, đánh bạc nhận thua là điều cơ bản nhất, cho dù gã nghĩ vậy, nhưng mà cũng không có khả năng nói với Nhậm Kiệt.
- Nhậm gia chủ, Thường bang chủ, thiếu bạc ta sẽ trả, nợ Trường Nhạc Đồ Trường ta sẽ trả, sau này gặp lại. Phong Bất Quy ôm quyền chuẩn bị rời đi.
Quả nhiên, Thường lão tứ trong lòng âm thầm thở dài, tuy rằng sư phụ có không ít thủ hạ, nhưng Phong Bất Quy cũng là kẻ tài hiếm có. Nếu như bồi dưỡng, tương lai rất có thể trở thành tồn tại ngang ngửa tám đại Vương giả. Cứ như vậy mà đi, thật là đáng tiếc.
Nhưng chuyện này, Thường lão tứ không thể nói ra.
- Thế nào, chuẩn bị đi? Nhậm Kiệt tiếp tục viết, cũng không ngẩng đầu nói: - Cứ như vậy mà đi? Có phải cảm thấy ủy khuất, khuất nhục và mất mặt. Nơi này là sòng bạc, nếu ngay cả thua bạc cũng không chịu nhận, thì ngươi xem như uổng công gia nhập Trường Nhạc Đồ Trường rồi.
- Ta thua, ta tự nhiên nhận... Phong Bất Quy dừng chân lại, giọng kiên định nói. - Ôi! Nhậm Kiệt cười nói: - Như ngươi mà là nhận sao? Trường Nhạc Đồ Trường ta tuy rằng không phải tổ chức sát thủ, cũng không phải tồn tại nếu ngươi rời bỏ sẽ diệt cả nhà ngươi. Nhưng cũng có quy củ. Dĩ nhiên, muốn rời đi không thành vấn đề, nhưng ngươi cho rằng ngươi có thể bình thường mà rời đi sao? Cái gọi là dám chơi dám chịu ngươi không biết sao?
- Ngươi không phải là con nít, không ai có thể quản được ngươi. Nhưng chính vì vậy, ngươi càng phải hiểu mình đang làm cái gì, hiểu cái gì là có gan chịu thua. Ngươi có tự tin, cũng nhìn thấy lợi ích, nhưng ngươi lại không nghĩ tới hậu quả sau khi thua, thua thì phải gánh chịu hậu quả. Nếu như ta dám đánh bạc, ta thua ta cũng cười. Cởi hết quần áo chạy một vòng thì thế nào, với tốc độ của ngươi bao nhiêu người trong kinh thành có thể thấy được, hoặc là nói, ngươi cứ chạy bình thường thì ai biết ngươi là ai? - Đừng tưởng xong chuyện nhận thua là được. Nơi này không phải là khách điếm, ngươi muốn đến là đến, muốn đi là đi. Nếu không có chí khí, nghĩ biện pháp thắng lại, thực tế vừa rồi không phải ngươi không có cơ hội. Chỉ có điều ngươi không nghiêm túc, không dùng toàn lực mà thôi.
Nhậm Kiệt nói xong đã viết xong 3 trang giấy, nhẹ nhàng chuyển bút, gã xoay người nhìn về phía Phong Bất Quy.
- Cơ hội? Phong Bất Quy khó hiểu nhìn Nhậm Kiệt, vừa rồi gã đã dùng tất cả biện pháp, có dùng toàn lực hay không tự gã cũng biết.
- Nếu như ngươi từ đầu chấn nát quần áo bao trùm xung quanh, thì cơ hội chạm được vào ta gia tăng rất nhiều. Đừng nói với ta là ngươi không hiểu chút thủ đoạn đặc thù, đừng nói cho ta là ngươi cái gì cũng không được dùng, pháp bảo, vũ khí.. Bản thân ngươi không có khát vọng thắng lợi, nguyện thua người nào. Bổn gia chủ giới hạn lực lượng, lại bị thương nặng, không phải là tất thẳng ngươi. Nhưng cái gì ngươi cũng không dám làm, kết quả làm ra bực này. Ngươi nói ngươi có phải rất ngu hay không? Còn oán được người khác sao? Còn có, lão tứ cũng phải học hỏi một chút, cái gọi là dám đánh dám chịu, lời này ngươi cũng không hiểu.
Nhậm Kiệt nói xong bước ra ngoài. Đồng thời còn dùng thần thức truyền âm cho Thường lão tứ. - Nếu như hắn nguyện ý ở lại, vậy chờ sau khi hắn chạy quanh kinh thành một vòng thì đưa những tờ giấy kia cho hắn, nếu không thì cứ mặc kệ hắn.
- Vâng! Thường lão tứ vội vàng vâng lời. Thu lại mấy tờ giấy trên bàn, hắn biết nó rất trọng yếu cho nên giấu đi, vội vàng đi theo..
- Ngươi ở đó đi, ta tạm thời không rời khỏi Trường Nhạc Đồ Trường đâu. Ngươi cũng không cần phải lúc nào cũng đi theo ta, không phải ngươi nói bên trong thung lũng còn có nơi dành riêng cho ta sao? Vậy ta sẽ ở đó. Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực khuyên gã ở lại.
- Vâng thưa sư phụ! Sư phụ, nếu vừa rồi Phong Bất Quy làm như vậy thì chẳng phải ngài sẽ thua sao? Thường lão tứ hỏi.
- Đánh cược tất nhiên có thắng có thua, đây là chuyện rất bình thường. Ta thua cũng không có gì quan trọng, nếu hắn làm được như vậy, thua thì thua thôi. Lại nói, ta chỉ nói như vậy cũng không phải là không có biện pháp ứng phó, tốm lại đến lúc đó phải xem ai ứng biến tốt hơn. Ta cũng không tính toán hắn, khiến hắn không có cơ hội thắng, dù sao hắn không phải là địch nhân. Lại nói, bây giờ với bổn gia chủ, một kiên Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm cũng chẳng là gì, huống chi còn cho người của mình, về phần chạy vòng quanh kinh thành một vòng là chuyện nhỏ. Không có gì đặc biệt. Nhậm Kiệt nói.
- Á... Thường lão tứ nghe xong há to mồm nhìn Nhậm Kiệt rời đi. Một hồi lâu mới tỉnh táo lại, sư phụ cũng quá chịu chơi đi.
Mà Phong Bất Quy đứng ngây ra đó. Nếu như lúc trước hắn thua không cam lòng, tức giận, buồn bực, thì lúc này lại cảm thấy mất mát, hồi tưởng lại tình huống vừa rồi, đúng là mình không có ý nghĩ nhất định phải thắng, không phải không có cơ hội.
Dù thân pháp của Nhậm Kiệt có huyền diệu hơn nữa thì lực lượng mình cũng mạnh hơn rất nhiều. Huống chi mình còn xông lên trước. Thua không thể trách ai, mình không chịu nổi thua muốn rời đi sao?
- Con bà nó, cùng làm thì... Phong Bất Quy ta sợ cái quái gì. Đứng ngây ra khoảng 3 canh giờ, đột nhiên Phong Bất Quy như nghĩ thông, pháp lực ầm ầm thúc dục, trong nháy mắt thân thể nổ nát, cả người phóng lên cao, gã xông ra khỏi tổng bộ Trường Nhạc Đồ Trường, trực tiếp xông về phía kinh thành.
- Vãi, tên hỗn đản này. Ha ha ha... Thường lão tứ bị dọa sợ, nhìn thấy Thường lão tứ đụng nát nóc phòng, gã tức giận mắng một câu. Nhưng nhìn quần áo của Phong Bất Quy rải rác khắp phòng, gã không nhịn được cười ha hả, cả người cũng phóng lên cao theo sát. Không được, một màn vui như vậy nhất định không được bỏ lỡ.
............ Thiên Hải Đế Quốc! Trong đế cung đang diễn ra buổi lễ lên ngôi của đế vương Thiên Hải Đế Quốc. Chỉ có điều lúc này biến thành một tràng giết chóc. - Giết, giết... - Giết hắn, giết chết hắn. Đếm đã tối, nhưng chung quanh huyết quang ngất trời, ảnh lửa sáng rực, trên không trung có rất nhiều người bay lượn, chém giết nhau. Dưới mặt đất, binh lĩnh cũng đang chém giết, cả đế đô Thiên Hải Đế Quốc chìm trong giết chóc điên cuồng. Nhưng dần dần có thể thấy rõ, một phương thế lực đang sắp không xong, dần dần bị dồn ép, dần dần bị đám người kia ép vào trong quảng trường.
Mà lúc này Hải Lượng mặc đế vương bào ngồi trên vị trí đế vương cao nhất đang nhìn xuống dưới.
Bên cạnh hắn là mấy ngàn tên thị vệ cường đại, còn có Mặc Sanh, và mấy tên đệ tử Thiên Hải Tông. Mỗi người tu vi sâu không lường được, trong sân Cửu Đầu Long Vương và Hắc Quả Phụ đang điên cuồng chém giết.
- Ha ha, tới đây! Để bổn vương ăn cho đã ghiền. Liên tiếp diệt sát mười mấy người tu vi Âm Dương Cảnh. Cửu Đầu Long Vương đã hết buồn bực, gã hưng phấn gào lên, há miệng nuốt đám người này vào. Lực lượng những người này có trợ giúp rất lớn với nó.
Hắc Quả Phụ cũng rất nỗ lực, Hải Vương đích thân mời bọn họ, Hải Vương bây giờ đã là Thái Cực Cảnh khiến bọn họ sợ hãi, huống chi còn có nhiều chỗ tốt, bọn họ tự nhiên dẫn thủ hạ xông phá.
Cục diện thu được thắng lợi nhanh như vậy cũng là có hai tồn tại cấp Vương giả bọn họ, ngoài ra còn có rất nhiều đại yêu thú hóa hình tới tham chiến.
- Hải Uy. Trẫm đã biết là ngươi có vấn đề. Sở dĩ trước không thu thập các ngươi là để các ngươi mất cảnh giác, tập trung toàn bộ kẻ phản loạn dọn dẹp một lần. Trải qua lần này, trẫm tin ngươi sẽ không dám đối nghịch với trẫm nữa. Hải Lượng dựa trên long ỷ, vui sướng nhìn phía dưới. Giống như đang nắm tất cả trong tay vậy.
Hải Uy là đệ đệ của hắn, trước kia vẫn ẩn núp, nhưng Hải Lượng biết người này có vấn đề, hôm nay mới phát hiện hắn đích xác đủ mạnh. Nhỏ hơn mình mấy tuổi lại đạt tới Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong, giờ khắc này bị cường giả Âm Dương Cảnh và đại yêu hóa hình vây công mà vẫn kiên trì được.
- Bịch! Hải Uy phẫn nộ chấn khai một gã đại yêu hóa hình nói: - Hải Lượng. Ngươi tội đáng chết vạn lần, ngươi nhốt phụ hoàng, trực tiếp kế vị, danh không tránh, ngôn không thuận. Nhiều năm qua ngươi luôn dựa vào Thiên Hải Tông uy hiếp Thiên Hải Đế Quốc ta. Ngươi không được chết tử tế. Ngươi giết vô số đồng tông, ngươi tội đáng chết vạn lần. Người Thiên Hải Đế Quốc ta sẽ không thần phục người như ngươi. Ngươi không xưng làm Thiên Hải Đại Đế.
- Ha ha... Hải Lượng đột nhiên cười to, đắc ý nói: - Trách không được lão già kia vẫn chậm chạp không chịu truyền đế vị cho ta. Thì ra đang âm thầm bồi dưỡng ngươi. Chuyển giao thế lực cho ngươi. May mà trẫm đã có chuẩn bị đầy đủ, nếu không sẽ bị ngươi ám toán. Nhưng giết chóc đồng tông, ta cũng không chấp nhận các ngươi là đồng tông Thiên Hải Đại Đế ta.
Hải Uy tức giận giọng run run nói: - Ngươi... Ngươi tên hỗn đản này, Các ngươi không chết tử tế, Mặc dù Thiên Hải Đế Quốc ta là con cờ của Thiên Hải Tông nhưng cũng có lão tổ ở trong Thiên Hải Tông. Cũng có lão tổ trấn giữ, Ức vạn con dân Thiên Hải Đế Quốc sẽ không để Thiên Hải Đế Vị rơi vào loại người như ngươi. Sẽ không, tuyệt đối không.
Với thiên phú và thực lực của Hải Uy, 10 năm nữa rất có thể đánh sâu vào Thái Cực Cảnh được. Nhưng mà bây giờ muộn rồi.
Không nghĩ tới Hải Lượng lại dám trực tiếp khống chế phụ hoàng, trực tiếp xưng đế, đồng thời tàn sát Thiên Hải Đế Quốc.
- Ha ha... Lão tổ? Ngươi cho rằng lần này lão tổ nhất hệ các ngươi còn có thể sống nổi sao? Có biết tại sao hắn không xuất hiện không? Ngươi có phải cảm thấy rất kỳ quái hay không? Ha ha.. , Hải Uy à Hải Uy. Ta còn kỳ quái vì sao lão già này cho ta lên làm thái tử, lại một mực không chịu giao đế vị, thì ra là kéo dài thời gian cho ngươi. Chỉ tiếc là các ngươi tính không bằng trẫm tính. Giết hắn... Trong mắt Hải Lượng lóe lên vẻ tàn độc.
Hải Uy vốn cũng đã là nỏ mạnh hết đà, Hải Lượng ra lệnh một tiếng, trong nháy mắt mấy người đồng thời xuất thủ. - Hai cha con các ngươi không chết tử tứ được. Oanh... Hải Uy không cam lòng, gầm lên, gã không muốn bị người giết chết, ầm ầm tự bạo, uy lực tự bạo kinh người, trực tiếp cuốn hai gã đại yêu và ba gã Âm Dương Cảnh dương hồn vào trong.
Giằng co một ngày một đêm, rất nhanh giết chóc tới thời khắc cuối cùng. Cả Thiên Hải Đế Quốc đã chết mấy chục vạn người. Bên trong đế đô Thiên Hải Đế Quốctràn ngập mùi máu tanh, sát khí phóng lên cao, mau tanh nồng đậm.
Đúng lúc này, tại một chỗ trên bầu trời cách mặt đất vạn trượng, một đoàn âm phù bảy màu bỗng nhiên bao phủ toàn trường. Trong tiếng âm thanh cực lạc phiêu đãng, một con quái vật lớn bước qua không trung. Mỗi một bước bước ra mời mấy dặm. Mà lúc này vừa đi qua bầu trời đế đô, mấy chục vạn người bên trong đế đô đang chém chém giết giết bỗng dưng ngừng lại.
Nghĩ vậy, cơ mặt Thường lão tứ co rúm lại. Tuy gã đã tận lực nhịn cười, nhưng mà cảm giác mình sắp không nhịn được nữa rồi.
- Đánh lén cũng được. Chỉ cần ta chưa rời khỏi Trường Nhạc Đồ Trường, ngươi chạm được vào ta đều được tính. Nhậm Kiệt nói với Phong Bất Quy, nói xong cất bước đi tới bên cạnh một cái bàn lớn đọc sách, tiện tay lấy ra giấy bút.
Nhìn Nhậm Kiệt viết chữ là cơ hội xuất thủ tốt nhất. Nhưng mà Phong Bất Quy lại ngượng ngùng không xuất thủ nữa. Hắn càng tự tin tự đại, hắn sẽ càng không làm ra loại chuyện như vậy. - Ta thua. Ngươi yên tâm, Phong Bất Quy ta dù có chết cũng sẽ... Cũng sẽ... Nói tới đây, Phong Bất Quy muốn há miệng nói nhưng không được. Phải cởi trần truồng chạy một vòng quanh Ngọc Kinh Thành sao?
Nhìn bộ dáng của gã, Thường lão tứ có chút cảm giác chuyện không được tốt lắm.
Dù sao tới trình độ như Phong Bất Quy, nếu bị suy sụp thì rất có thể sẽ...
Thường lão tứ muốn lôi kéo cho sư phụ một trợ thủ cường đại, có lẽ sau này Phong Bất Quy còn mạnh hơn mình, ít nhất về phương diện chiến đấu. Nhưng nếu cứ vậy mà mất gã thì quá đáng tiếc.
Nhưng Thường lão tứ là người sống vì cờ bạc, đánh bạc nhận thua là điều cơ bản nhất, cho dù gã nghĩ vậy, nhưng mà cũng không có khả năng nói với Nhậm Kiệt.
- Nhậm gia chủ, Thường bang chủ, thiếu bạc ta sẽ trả, nợ Trường Nhạc Đồ Trường ta sẽ trả, sau này gặp lại. Phong Bất Quy ôm quyền chuẩn bị rời đi.
Quả nhiên, Thường lão tứ trong lòng âm thầm thở dài, tuy rằng sư phụ có không ít thủ hạ, nhưng Phong Bất Quy cũng là kẻ tài hiếm có. Nếu như bồi dưỡng, tương lai rất có thể trở thành tồn tại ngang ngửa tám đại Vương giả. Cứ như vậy mà đi, thật là đáng tiếc.
Nhưng chuyện này, Thường lão tứ không thể nói ra.
- Thế nào, chuẩn bị đi? Nhậm Kiệt tiếp tục viết, cũng không ngẩng đầu nói: - Cứ như vậy mà đi? Có phải cảm thấy ủy khuất, khuất nhục và mất mặt. Nơi này là sòng bạc, nếu ngay cả thua bạc cũng không chịu nhận, thì ngươi xem như uổng công gia nhập Trường Nhạc Đồ Trường rồi.
- Ta thua, ta tự nhiên nhận... Phong Bất Quy dừng chân lại, giọng kiên định nói. - Ôi! Nhậm Kiệt cười nói: - Như ngươi mà là nhận sao? Trường Nhạc Đồ Trường ta tuy rằng không phải tổ chức sát thủ, cũng không phải tồn tại nếu ngươi rời bỏ sẽ diệt cả nhà ngươi. Nhưng cũng có quy củ. Dĩ nhiên, muốn rời đi không thành vấn đề, nhưng ngươi cho rằng ngươi có thể bình thường mà rời đi sao? Cái gọi là dám chơi dám chịu ngươi không biết sao?
- Ngươi không phải là con nít, không ai có thể quản được ngươi. Nhưng chính vì vậy, ngươi càng phải hiểu mình đang làm cái gì, hiểu cái gì là có gan chịu thua. Ngươi có tự tin, cũng nhìn thấy lợi ích, nhưng ngươi lại không nghĩ tới hậu quả sau khi thua, thua thì phải gánh chịu hậu quả. Nếu như ta dám đánh bạc, ta thua ta cũng cười. Cởi hết quần áo chạy một vòng thì thế nào, với tốc độ của ngươi bao nhiêu người trong kinh thành có thể thấy được, hoặc là nói, ngươi cứ chạy bình thường thì ai biết ngươi là ai? - Đừng tưởng xong chuyện nhận thua là được. Nơi này không phải là khách điếm, ngươi muốn đến là đến, muốn đi là đi. Nếu không có chí khí, nghĩ biện pháp thắng lại, thực tế vừa rồi không phải ngươi không có cơ hội. Chỉ có điều ngươi không nghiêm túc, không dùng toàn lực mà thôi.
Nhậm Kiệt nói xong đã viết xong 3 trang giấy, nhẹ nhàng chuyển bút, gã xoay người nhìn về phía Phong Bất Quy.
- Cơ hội? Phong Bất Quy khó hiểu nhìn Nhậm Kiệt, vừa rồi gã đã dùng tất cả biện pháp, có dùng toàn lực hay không tự gã cũng biết.
- Nếu như ngươi từ đầu chấn nát quần áo bao trùm xung quanh, thì cơ hội chạm được vào ta gia tăng rất nhiều. Đừng nói với ta là ngươi không hiểu chút thủ đoạn đặc thù, đừng nói cho ta là ngươi cái gì cũng không được dùng, pháp bảo, vũ khí.. Bản thân ngươi không có khát vọng thắng lợi, nguyện thua người nào. Bổn gia chủ giới hạn lực lượng, lại bị thương nặng, không phải là tất thẳng ngươi. Nhưng cái gì ngươi cũng không dám làm, kết quả làm ra bực này. Ngươi nói ngươi có phải rất ngu hay không? Còn oán được người khác sao? Còn có, lão tứ cũng phải học hỏi một chút, cái gọi là dám đánh dám chịu, lời này ngươi cũng không hiểu.
Nhậm Kiệt nói xong bước ra ngoài. Đồng thời còn dùng thần thức truyền âm cho Thường lão tứ. - Nếu như hắn nguyện ý ở lại, vậy chờ sau khi hắn chạy quanh kinh thành một vòng thì đưa những tờ giấy kia cho hắn, nếu không thì cứ mặc kệ hắn.
- Vâng! Thường lão tứ vội vàng vâng lời. Thu lại mấy tờ giấy trên bàn, hắn biết nó rất trọng yếu cho nên giấu đi, vội vàng đi theo..
- Ngươi ở đó đi, ta tạm thời không rời khỏi Trường Nhạc Đồ Trường đâu. Ngươi cũng không cần phải lúc nào cũng đi theo ta, không phải ngươi nói bên trong thung lũng còn có nơi dành riêng cho ta sao? Vậy ta sẽ ở đó. Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực khuyên gã ở lại.
- Vâng thưa sư phụ! Sư phụ, nếu vừa rồi Phong Bất Quy làm như vậy thì chẳng phải ngài sẽ thua sao? Thường lão tứ hỏi.
- Đánh cược tất nhiên có thắng có thua, đây là chuyện rất bình thường. Ta thua cũng không có gì quan trọng, nếu hắn làm được như vậy, thua thì thua thôi. Lại nói, ta chỉ nói như vậy cũng không phải là không có biện pháp ứng phó, tốm lại đến lúc đó phải xem ai ứng biến tốt hơn. Ta cũng không tính toán hắn, khiến hắn không có cơ hội thắng, dù sao hắn không phải là địch nhân. Lại nói, bây giờ với bổn gia chủ, một kiên Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm cũng chẳng là gì, huống chi còn cho người của mình, về phần chạy vòng quanh kinh thành một vòng là chuyện nhỏ. Không có gì đặc biệt. Nhậm Kiệt nói.
- Á... Thường lão tứ nghe xong há to mồm nhìn Nhậm Kiệt rời đi. Một hồi lâu mới tỉnh táo lại, sư phụ cũng quá chịu chơi đi.
Mà Phong Bất Quy đứng ngây ra đó. Nếu như lúc trước hắn thua không cam lòng, tức giận, buồn bực, thì lúc này lại cảm thấy mất mát, hồi tưởng lại tình huống vừa rồi, đúng là mình không có ý nghĩ nhất định phải thắng, không phải không có cơ hội.
Dù thân pháp của Nhậm Kiệt có huyền diệu hơn nữa thì lực lượng mình cũng mạnh hơn rất nhiều. Huống chi mình còn xông lên trước. Thua không thể trách ai, mình không chịu nổi thua muốn rời đi sao?
- Con bà nó, cùng làm thì... Phong Bất Quy ta sợ cái quái gì. Đứng ngây ra khoảng 3 canh giờ, đột nhiên Phong Bất Quy như nghĩ thông, pháp lực ầm ầm thúc dục, trong nháy mắt thân thể nổ nát, cả người phóng lên cao, gã xông ra khỏi tổng bộ Trường Nhạc Đồ Trường, trực tiếp xông về phía kinh thành.
- Vãi, tên hỗn đản này. Ha ha ha... Thường lão tứ bị dọa sợ, nhìn thấy Thường lão tứ đụng nát nóc phòng, gã tức giận mắng một câu. Nhưng nhìn quần áo của Phong Bất Quy rải rác khắp phòng, gã không nhịn được cười ha hả, cả người cũng phóng lên cao theo sát. Không được, một màn vui như vậy nhất định không được bỏ lỡ.
............ Thiên Hải Đế Quốc! Trong đế cung đang diễn ra buổi lễ lên ngôi của đế vương Thiên Hải Đế Quốc. Chỉ có điều lúc này biến thành một tràng giết chóc. - Giết, giết... - Giết hắn, giết chết hắn. Đếm đã tối, nhưng chung quanh huyết quang ngất trời, ảnh lửa sáng rực, trên không trung có rất nhiều người bay lượn, chém giết nhau. Dưới mặt đất, binh lĩnh cũng đang chém giết, cả đế đô Thiên Hải Đế Quốc chìm trong giết chóc điên cuồng. Nhưng dần dần có thể thấy rõ, một phương thế lực đang sắp không xong, dần dần bị dồn ép, dần dần bị đám người kia ép vào trong quảng trường.
Mà lúc này Hải Lượng mặc đế vương bào ngồi trên vị trí đế vương cao nhất đang nhìn xuống dưới.
Bên cạnh hắn là mấy ngàn tên thị vệ cường đại, còn có Mặc Sanh, và mấy tên đệ tử Thiên Hải Tông. Mỗi người tu vi sâu không lường được, trong sân Cửu Đầu Long Vương và Hắc Quả Phụ đang điên cuồng chém giết.
- Ha ha, tới đây! Để bổn vương ăn cho đã ghiền. Liên tiếp diệt sát mười mấy người tu vi Âm Dương Cảnh. Cửu Đầu Long Vương đã hết buồn bực, gã hưng phấn gào lên, há miệng nuốt đám người này vào. Lực lượng những người này có trợ giúp rất lớn với nó.
Hắc Quả Phụ cũng rất nỗ lực, Hải Vương đích thân mời bọn họ, Hải Vương bây giờ đã là Thái Cực Cảnh khiến bọn họ sợ hãi, huống chi còn có nhiều chỗ tốt, bọn họ tự nhiên dẫn thủ hạ xông phá.
Cục diện thu được thắng lợi nhanh như vậy cũng là có hai tồn tại cấp Vương giả bọn họ, ngoài ra còn có rất nhiều đại yêu thú hóa hình tới tham chiến.
- Hải Uy. Trẫm đã biết là ngươi có vấn đề. Sở dĩ trước không thu thập các ngươi là để các ngươi mất cảnh giác, tập trung toàn bộ kẻ phản loạn dọn dẹp một lần. Trải qua lần này, trẫm tin ngươi sẽ không dám đối nghịch với trẫm nữa. Hải Lượng dựa trên long ỷ, vui sướng nhìn phía dưới. Giống như đang nắm tất cả trong tay vậy.
Hải Uy là đệ đệ của hắn, trước kia vẫn ẩn núp, nhưng Hải Lượng biết người này có vấn đề, hôm nay mới phát hiện hắn đích xác đủ mạnh. Nhỏ hơn mình mấy tuổi lại đạt tới Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong, giờ khắc này bị cường giả Âm Dương Cảnh và đại yêu hóa hình vây công mà vẫn kiên trì được.
- Bịch! Hải Uy phẫn nộ chấn khai một gã đại yêu hóa hình nói: - Hải Lượng. Ngươi tội đáng chết vạn lần, ngươi nhốt phụ hoàng, trực tiếp kế vị, danh không tránh, ngôn không thuận. Nhiều năm qua ngươi luôn dựa vào Thiên Hải Tông uy hiếp Thiên Hải Đế Quốc ta. Ngươi không được chết tử tế. Ngươi giết vô số đồng tông, ngươi tội đáng chết vạn lần. Người Thiên Hải Đế Quốc ta sẽ không thần phục người như ngươi. Ngươi không xưng làm Thiên Hải Đại Đế.
- Ha ha... Hải Lượng đột nhiên cười to, đắc ý nói: - Trách không được lão già kia vẫn chậm chạp không chịu truyền đế vị cho ta. Thì ra đang âm thầm bồi dưỡng ngươi. Chuyển giao thế lực cho ngươi. May mà trẫm đã có chuẩn bị đầy đủ, nếu không sẽ bị ngươi ám toán. Nhưng giết chóc đồng tông, ta cũng không chấp nhận các ngươi là đồng tông Thiên Hải Đại Đế ta.
Hải Uy tức giận giọng run run nói: - Ngươi... Ngươi tên hỗn đản này, Các ngươi không chết tử tế, Mặc dù Thiên Hải Đế Quốc ta là con cờ của Thiên Hải Tông nhưng cũng có lão tổ ở trong Thiên Hải Tông. Cũng có lão tổ trấn giữ, Ức vạn con dân Thiên Hải Đế Quốc sẽ không để Thiên Hải Đế Vị rơi vào loại người như ngươi. Sẽ không, tuyệt đối không.
Với thiên phú và thực lực của Hải Uy, 10 năm nữa rất có thể đánh sâu vào Thái Cực Cảnh được. Nhưng mà bây giờ muộn rồi.
Không nghĩ tới Hải Lượng lại dám trực tiếp khống chế phụ hoàng, trực tiếp xưng đế, đồng thời tàn sát Thiên Hải Đế Quốc.
- Ha ha... Lão tổ? Ngươi cho rằng lần này lão tổ nhất hệ các ngươi còn có thể sống nổi sao? Có biết tại sao hắn không xuất hiện không? Ngươi có phải cảm thấy rất kỳ quái hay không? Ha ha.. , Hải Uy à Hải Uy. Ta còn kỳ quái vì sao lão già này cho ta lên làm thái tử, lại một mực không chịu giao đế vị, thì ra là kéo dài thời gian cho ngươi. Chỉ tiếc là các ngươi tính không bằng trẫm tính. Giết hắn... Trong mắt Hải Lượng lóe lên vẻ tàn độc.
Hải Uy vốn cũng đã là nỏ mạnh hết đà, Hải Lượng ra lệnh một tiếng, trong nháy mắt mấy người đồng thời xuất thủ. - Hai cha con các ngươi không chết tử tứ được. Oanh... Hải Uy không cam lòng, gầm lên, gã không muốn bị người giết chết, ầm ầm tự bạo, uy lực tự bạo kinh người, trực tiếp cuốn hai gã đại yêu và ba gã Âm Dương Cảnh dương hồn vào trong.
Giằng co một ngày một đêm, rất nhanh giết chóc tới thời khắc cuối cùng. Cả Thiên Hải Đế Quốc đã chết mấy chục vạn người. Bên trong đế đô Thiên Hải Đế Quốctràn ngập mùi máu tanh, sát khí phóng lên cao, mau tanh nồng đậm.
Đúng lúc này, tại một chỗ trên bầu trời cách mặt đất vạn trượng, một đoàn âm phù bảy màu bỗng nhiên bao phủ toàn trường. Trong tiếng âm thanh cực lạc phiêu đãng, một con quái vật lớn bước qua không trung. Mỗi một bước bước ra mời mấy dặm. Mà lúc này vừa đi qua bầu trời đế đô, mấy chục vạn người bên trong đế đô đang chém chém giết giết bỗng dưng ngừng lại.
/844
|