- Chuyện gì vậy? Nhìn thấy quái vật lớn rảo qua, Cửu Đầu Long Vương đang hưng phấn chém giết bỗng nhiên run lên, lực lượng trong cơ thể không ổn định được, gã vội vàng thu liễm khí tức nhìn về phía bầu trời.
- Hả? Đây là? Mà đám người Mặc Sanh cũng kinh hãi đưa mắt nhìn lên.
- Không biết là cao nhân phương nào đi ngang qua đây. Thiên Hải Tông chúng ta đang dọn dẹp nội loạn, cho nên chiêu đãi không chu toàn. Xin thứ lỗi. Thứ lỗi. Quốc sư Mặc Sanh lên tiếng hỏi.
Cỗ khí tức kia quá khủng bố, khiến cho hắn cũng kinh hãi. Nhưng mà lần này bọn họ chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa Hải Vương cũng đang ở gần đây, cho nên hắn cũng không e ngại.
Trải qua nhiều lần ma luyện, sau khi chia tay di tích Vô Song, Hải Vương đã giúp hắn đề thăng cảnh giới, hoom nay đã bước vào Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong, cho nên lúc này gã cũng khí thế mười phần.
- Ò, ò! Đúng lúc này trong bầu trời bỗng nhiên truyền tới tiếng bò rống, lại giống như rồng ngâm. Thanh âm truyền tới, đại yêu hóa hình, thậm chí Cửu Đầu Long Vương đều rung động.
Trong tiếng rống, trong bầu trời có thể mơ hồ thấy được một cái sừng bò to lớn, nhưng thân thể lại khác với trâu. Thân hình dài lớn, trên bốn vó có tia sáng chớp động, trên lưng lại có một ít người đang ngồi.
Đứng đầu tiên là một người trẻ tuổi ăn mặc kiểu cách thượng cổ, cả người thon gọn, khuôn mặt tuấn tú, đứng trên nhìn đế đô tràn ngập máu tanh, vẻ mặt có chút khinh thường.
Nếu không phải cảm nhận được mấy cỗ khí tức Thái Cực Cảnh đang chiến đấu thì hắn cũng không cho Tù Ngưu chậm lại nhìn một chút đâu.
- Thiên ca, chúng ta đã đến đế đô Thiên Hải Đế Quốc, không nghĩ tới lại gặp một màn này. Không biết Minh Ngọc Hoàng Triều chúng ta có nhân cơ hội này làm chút chuyện gì đó hay không? Bên cạnh gã là một nữ nhân xinh đẹp, người mặc y bào tôn lên dáng vẻ thướt tha nhìn người thanh niên nói. Thị chính là Phương Kỳ.
Mà Thiên ca chính là Lam Thiên, gã chắp tay sau lưng lẳng lặng nhìn phía dưới.
- Thiên Hải Đế Quốc chính là ví dụ. Người cao cao tại thượng quyết định hết thảy, quyết định vận mạng. Con kiến giãy dụa thế nào đi nữa cũng vô ích. Chúng ta phải khai tông lập phủ, cho dù thế tục chém giết chết ức vạn người thì thế nào. Hải Vương Thiên Hải Tông lại đột phá tới Thái Cực Cảnh, hơn nữa lực lượng cũng không quá yếu. Chúng ta đi thôi. Lam Thiên nói xong xoay người đi vào trong cung điện bên trên lưng Tù Ngưu, không để ý chuyện bên ngoài nữa.
Phương Kỳ gật đầu đi theo Lam Thiên đi vào trong. Mà Tù Ngưu khổng lồ nghe lệnh Lam Thiên cả người lại bao phủ ánh sáng, tốc độ bỗng nhiên tăng vọt, trong nháy mắt đã rời khỏi phạm vi đế đô.
- Quốc sư? Hải Lượng lo lắng nhìn Mặc tiên sinh nói.
- Bệ hạ xin yên tâm, chỉ là một nhân vật đi ngang qua. Bọn họ cũng đã rời đi rồi! Mặc Sanh cung kính nói. Hải Lượng cũng yên tâm tiếp tục xử lý, Mặc Sanh lại âm thầm buông thần thức dò xét, chuyện này phải bẩm báo cho sư huynh. Không biết là tồn tại cường đại nơi nào, tọa giá kia hình như là Tù Ngưu trong Long Cửu Tử thời thượng cổ thì phải. Cho dù huyết mạch không thuần khiết, nhưng cũng là hậu duệ thần thú. Tọa giá bậc này, vậy người kia không phải tầm thường.
...... Cuối cùng Phong Bất Quy cũng nghĩ thông suốt, chịu thua, cũng chịu trần trụi chạy khắp đường cái kinh thành.
Hắn dùng tốc độ cao nhất băng băng chạy đi, người bình thường rất khó nhìn thấy, hơn nữa hắn còn sử dụng pháp lực xoay tròn quanh thân thể, trừ phi là người có thần thức cường đại hơn hắn nhiều dò xét, nếu không không ai biết là chuyện gì xảy ra.
Hơn nữa với tốc độ của hắn, chạy một vòng quanh kinh thành cũng không phải việc khó gì, sau khi làm xong lập tức thay y phục.
Dù vậy gã vẫn xấu hổ cả người đỏ như hòn than.
- Còn muốn đi theo ta sao? Có phải thấy thân thể hoa lệ của ta khiến ngươi động tâm? Chẳng lẽ ngươi không thích nương môn mà lại thích gia môn. Thay y phục xong, Phong Bất Quy thấy Thường lão tứ từ xa theo mình trở về Trường Nhạc Đồ Trường, gần về tới tổng bộ gã dừng lại cắn răng nói.
Hắn vừa dừng lại, Thường lão tứ cách đó mười mấy dặm cũng rất nhanh vọt tơi
- Ha ha! Thường lão tứ cuồng tiếu: - Ta đi theo ngươi chỉ là sợ ngươi bị cấm quân kinh thành bắt lại, bảo ngươi bị điên, cho nên ta tới bảo lãnh ngươi trở về thôi. Ha ha...
Càng nói, Thường lão tứ lại càng không nhịn được cười, gã cười lớn lên, không chút khách khí.
- Cái này cho ngươi. Ta trở về từ từ thưởng thức, nếu không phải sư phụ tới đây, ta thật muốn mời ngươi uống một ly, chúc mừng hành vi to gan lớn mật của ngươi. Cầm lấy...
Thường lão tứ ném mấy tờ giấy Nhậm Kiệt viết lúc trước cho gã, trong tiếng cười vang, thân hình đã nhanh chóng rời xa.
Phong Bất Quy há hốc miệng, cuối cùng chỉ biết thở dài, chụp lấy mấy tờ giấy Thường lão tứ ném qua, đảo mắt nhìn lướt qua.
Chỉ là vừa nhìn vào, ánh mắt của hắn không dời đi được, ngay sau đó gã như hồn phi phách lạc, qua một hồi lâu, gã cẩn thận nhìn xung quanh, cả người vọt đi xông trở về Trường Nhạc Đồ Trường. Trở về bí mật bế quan, thầm sợ người khác phát hiện.
Trời ạ! Phong Bất Quy tay cầm mấy tờ giấy kia mà run run. Năm đó mình chiếm được tàn quyển kia, bằng vào nó mới có thân pháp ngày hôm nay. Đây chính là bí mật lớn nhất đời gã.
Lúc trước Nhậm Kiệt nói, gã còn cho rằng hắn ăn nói lung tung. Mà hiện giờ nhìn thấy những dòng chữ này. Không ngờ lại là khẩu quyết hoàn thiện tàn quyển thân pháp của mình năm đó.
Phong Bất Quy bị dọa cho sợ ngây người. Hắn có chút hoài nghi, chẳng lẽ Nhậm Kiệt biết công pháp kia của hắn, biết bảo vật trấn tông của Ngự Phong Tông?
Chính xác chỗ, so với hắn thấy được tàn phế t Không thể nào, sao có thể, nhưng gã cho mình cái gì đây?
Nghĩ không ra, cuối cùng Phong Bất Quy vẫn bị công pháp này hấp dẫn. Chuyện này trước kia hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, không nghĩ tới hôm nay lại trở thành hiện thực. Lúc này những chữ kia còn khiến hắn chấn kinh, tò mò hơn cả Lăng Thiên Bảo Khí, hắn phải tập luyện, lập tức, lập tức tập luyện.
Thường lão tứ tới bồi Nhậm Kiệt một phen rồi rời đi, hiện tại không có đám người mập mạp ở đây, Nhậm Kiệt cũng tạm thời không tính trở về.
Nhậm Kiệt lấy ra chiến lợi phẩm lấy được từ Ngự Thủy Kim Thiềm Xà Yêu. Con Ngự Thủy Kim Thiềm Xà Yêu này là hậu duệ hai đại Thiên Yêu, lại được Hải Thần Châu tẩm bổ mấy trăm năm, nếu không phải bị người Thương gia hạn chế mấy trăm năm thì nó đã sớm đột phá Thái Cực Cảnh rồi.
Cả người nó đều là bảo vật, huống chi nó bị giết chết lúc còn chưa liều mạng. Ngay cả yêu đan cũng khó hoàn chỉnh, nhưng mà cũng quá nhiều rồi. Nhậm Kiệt lọc ra một lượng thịt lớn, thứ này tuy rằng cũng không tồi, nhưng tác dụng không lớn với người cận vệ đội. Cho nên Nhậm Kiệt phái Thường lão tứ đưa tới chỗ cửa hàng dược của Cao Nhân.
Bên cửa hàng dược của Cao Nhân đang bồi dưỡng môt nhóm Diệu Dược Sư đỉnh cấp. Bọn họ tuy không bằng Linh Đan sư trung cấp, nhưng năng lực phối trí dược vật Nhậm Kiệt phối trí lại rất mạnh.
Dược phẩm đưa tới cho đám người Chiến Thiên Long đều do bọn họ phối trí. Lần này Nhậm Kiệt cũng cho bọn họ một ít phương thuốc, dùng thịt Ngự Thủy Kim Thiềm Xà Yêu làm thuốc dẫn, hiệu quả sẽ rất tốt.
Nhậm Kiệt lại dùng tinh huyết của Ngự Thủy Kim Thiềm Xà Yêu luyện chế dược phẩm cho cận vệ đội. Sở dĩ gã luyện chế cho cận vệ đội, bởi vì công pháp mỗi một người gã đều nắm rõ trong lòng bàn tay, hiểu rõ lực lượng của bọn họ.
Cho nên dù còn khá nhiều dược liệu nhưng vẫn thiếu. Nhậm Kiệt phải phân phó Thường lão tứ đi gom nhặt.
Nhậm Kiệt bắt đầu luyện chế dược vật đơn giản trước, như vậy cũng không có áp lực quá lớn với thân thể. Khi vận chuyển công pháp Ngọc Hoàng Quyết Âm Dương Cảnh ầm hồn tầng chín cũng có tác dụng ma luyện.
Mặc dù ở bên trong Trường Nhạc Đồ Trường nhưng gã vẫn âm thầm bố trí Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ để đề phòng nguy hiểm. Dù sao mình đã công khai tranh đấu với hoàng đế, mà một bên còn có Tàn Hồn, cho nên phải cẩn thận.
Gã dùng bản mạng chân hỏa làm dẫn, rút ra Long Viêm Hỏa Diễm và thủy lực dưới đáy biển sâu phụ trợ luyện chế, cho nên tốc độ dược phẩm tăng lên, hiệu quả cũng mạnh hơn.
Luyện chế cho cận vệ đội xong, Nhậm Kiệt cũng không quên luyện chế cho đám người Lý Thiên Thành một ít. Bọn họ kiên trì ủng hộ mình, đi theo mình, Nhậm Kiệt tự nhiên không bạc đãi bọn họ. Có chỗ tốt mọi người cùng chia sẻ, thứ tốt phải mau dùng, gia tăng lực lượng mới là căn bản.
Luyện chế cho bọn họ xong, Nhậm Kiệt lại luyện chế cho đám người Phong Bất Quy, Thường lão tứ. Những thứ này luyện chế dễ dàng, mập mạp làm cũng được, nhưng mà Nhậm Kiệt càng hiểu tình huống bọn họ hơn, cho nên luyện chế càng hiệu quả. Đợi khi luyện chế xong, gã nghĩ nghĩ một hồi, lại lấy ra yêu đan của Ngự Thủy Kim Thiềm Xà Yêu.
- Hả? Đây là? Mà đám người Mặc Sanh cũng kinh hãi đưa mắt nhìn lên.
- Không biết là cao nhân phương nào đi ngang qua đây. Thiên Hải Tông chúng ta đang dọn dẹp nội loạn, cho nên chiêu đãi không chu toàn. Xin thứ lỗi. Thứ lỗi. Quốc sư Mặc Sanh lên tiếng hỏi.
Cỗ khí tức kia quá khủng bố, khiến cho hắn cũng kinh hãi. Nhưng mà lần này bọn họ chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa Hải Vương cũng đang ở gần đây, cho nên hắn cũng không e ngại.
Trải qua nhiều lần ma luyện, sau khi chia tay di tích Vô Song, Hải Vương đã giúp hắn đề thăng cảnh giới, hoom nay đã bước vào Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong, cho nên lúc này gã cũng khí thế mười phần.
- Ò, ò! Đúng lúc này trong bầu trời bỗng nhiên truyền tới tiếng bò rống, lại giống như rồng ngâm. Thanh âm truyền tới, đại yêu hóa hình, thậm chí Cửu Đầu Long Vương đều rung động.
Trong tiếng rống, trong bầu trời có thể mơ hồ thấy được một cái sừng bò to lớn, nhưng thân thể lại khác với trâu. Thân hình dài lớn, trên bốn vó có tia sáng chớp động, trên lưng lại có một ít người đang ngồi.
Đứng đầu tiên là một người trẻ tuổi ăn mặc kiểu cách thượng cổ, cả người thon gọn, khuôn mặt tuấn tú, đứng trên nhìn đế đô tràn ngập máu tanh, vẻ mặt có chút khinh thường.
Nếu không phải cảm nhận được mấy cỗ khí tức Thái Cực Cảnh đang chiến đấu thì hắn cũng không cho Tù Ngưu chậm lại nhìn một chút đâu.
- Thiên ca, chúng ta đã đến đế đô Thiên Hải Đế Quốc, không nghĩ tới lại gặp một màn này. Không biết Minh Ngọc Hoàng Triều chúng ta có nhân cơ hội này làm chút chuyện gì đó hay không? Bên cạnh gã là một nữ nhân xinh đẹp, người mặc y bào tôn lên dáng vẻ thướt tha nhìn người thanh niên nói. Thị chính là Phương Kỳ.
Mà Thiên ca chính là Lam Thiên, gã chắp tay sau lưng lẳng lặng nhìn phía dưới.
- Thiên Hải Đế Quốc chính là ví dụ. Người cao cao tại thượng quyết định hết thảy, quyết định vận mạng. Con kiến giãy dụa thế nào đi nữa cũng vô ích. Chúng ta phải khai tông lập phủ, cho dù thế tục chém giết chết ức vạn người thì thế nào. Hải Vương Thiên Hải Tông lại đột phá tới Thái Cực Cảnh, hơn nữa lực lượng cũng không quá yếu. Chúng ta đi thôi. Lam Thiên nói xong xoay người đi vào trong cung điện bên trên lưng Tù Ngưu, không để ý chuyện bên ngoài nữa.
Phương Kỳ gật đầu đi theo Lam Thiên đi vào trong. Mà Tù Ngưu khổng lồ nghe lệnh Lam Thiên cả người lại bao phủ ánh sáng, tốc độ bỗng nhiên tăng vọt, trong nháy mắt đã rời khỏi phạm vi đế đô.
- Quốc sư? Hải Lượng lo lắng nhìn Mặc tiên sinh nói.
- Bệ hạ xin yên tâm, chỉ là một nhân vật đi ngang qua. Bọn họ cũng đã rời đi rồi! Mặc Sanh cung kính nói. Hải Lượng cũng yên tâm tiếp tục xử lý, Mặc Sanh lại âm thầm buông thần thức dò xét, chuyện này phải bẩm báo cho sư huynh. Không biết là tồn tại cường đại nơi nào, tọa giá kia hình như là Tù Ngưu trong Long Cửu Tử thời thượng cổ thì phải. Cho dù huyết mạch không thuần khiết, nhưng cũng là hậu duệ thần thú. Tọa giá bậc này, vậy người kia không phải tầm thường.
...... Cuối cùng Phong Bất Quy cũng nghĩ thông suốt, chịu thua, cũng chịu trần trụi chạy khắp đường cái kinh thành.
Hắn dùng tốc độ cao nhất băng băng chạy đi, người bình thường rất khó nhìn thấy, hơn nữa hắn còn sử dụng pháp lực xoay tròn quanh thân thể, trừ phi là người có thần thức cường đại hơn hắn nhiều dò xét, nếu không không ai biết là chuyện gì xảy ra.
Hơn nữa với tốc độ của hắn, chạy một vòng quanh kinh thành cũng không phải việc khó gì, sau khi làm xong lập tức thay y phục.
Dù vậy gã vẫn xấu hổ cả người đỏ như hòn than.
- Còn muốn đi theo ta sao? Có phải thấy thân thể hoa lệ của ta khiến ngươi động tâm? Chẳng lẽ ngươi không thích nương môn mà lại thích gia môn. Thay y phục xong, Phong Bất Quy thấy Thường lão tứ từ xa theo mình trở về Trường Nhạc Đồ Trường, gần về tới tổng bộ gã dừng lại cắn răng nói.
Hắn vừa dừng lại, Thường lão tứ cách đó mười mấy dặm cũng rất nhanh vọt tơi
- Ha ha! Thường lão tứ cuồng tiếu: - Ta đi theo ngươi chỉ là sợ ngươi bị cấm quân kinh thành bắt lại, bảo ngươi bị điên, cho nên ta tới bảo lãnh ngươi trở về thôi. Ha ha...
Càng nói, Thường lão tứ lại càng không nhịn được cười, gã cười lớn lên, không chút khách khí.
- Cái này cho ngươi. Ta trở về từ từ thưởng thức, nếu không phải sư phụ tới đây, ta thật muốn mời ngươi uống một ly, chúc mừng hành vi to gan lớn mật của ngươi. Cầm lấy...
Thường lão tứ ném mấy tờ giấy Nhậm Kiệt viết lúc trước cho gã, trong tiếng cười vang, thân hình đã nhanh chóng rời xa.
Phong Bất Quy há hốc miệng, cuối cùng chỉ biết thở dài, chụp lấy mấy tờ giấy Thường lão tứ ném qua, đảo mắt nhìn lướt qua.
Chỉ là vừa nhìn vào, ánh mắt của hắn không dời đi được, ngay sau đó gã như hồn phi phách lạc, qua một hồi lâu, gã cẩn thận nhìn xung quanh, cả người vọt đi xông trở về Trường Nhạc Đồ Trường. Trở về bí mật bế quan, thầm sợ người khác phát hiện.
Trời ạ! Phong Bất Quy tay cầm mấy tờ giấy kia mà run run. Năm đó mình chiếm được tàn quyển kia, bằng vào nó mới có thân pháp ngày hôm nay. Đây chính là bí mật lớn nhất đời gã.
Lúc trước Nhậm Kiệt nói, gã còn cho rằng hắn ăn nói lung tung. Mà hiện giờ nhìn thấy những dòng chữ này. Không ngờ lại là khẩu quyết hoàn thiện tàn quyển thân pháp của mình năm đó.
Phong Bất Quy bị dọa cho sợ ngây người. Hắn có chút hoài nghi, chẳng lẽ Nhậm Kiệt biết công pháp kia của hắn, biết bảo vật trấn tông của Ngự Phong Tông?
Chính xác chỗ, so với hắn thấy được tàn phế t Không thể nào, sao có thể, nhưng gã cho mình cái gì đây?
Nghĩ không ra, cuối cùng Phong Bất Quy vẫn bị công pháp này hấp dẫn. Chuyện này trước kia hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, không nghĩ tới hôm nay lại trở thành hiện thực. Lúc này những chữ kia còn khiến hắn chấn kinh, tò mò hơn cả Lăng Thiên Bảo Khí, hắn phải tập luyện, lập tức, lập tức tập luyện.
Thường lão tứ tới bồi Nhậm Kiệt một phen rồi rời đi, hiện tại không có đám người mập mạp ở đây, Nhậm Kiệt cũng tạm thời không tính trở về.
Nhậm Kiệt lấy ra chiến lợi phẩm lấy được từ Ngự Thủy Kim Thiềm Xà Yêu. Con Ngự Thủy Kim Thiềm Xà Yêu này là hậu duệ hai đại Thiên Yêu, lại được Hải Thần Châu tẩm bổ mấy trăm năm, nếu không phải bị người Thương gia hạn chế mấy trăm năm thì nó đã sớm đột phá Thái Cực Cảnh rồi.
Cả người nó đều là bảo vật, huống chi nó bị giết chết lúc còn chưa liều mạng. Ngay cả yêu đan cũng khó hoàn chỉnh, nhưng mà cũng quá nhiều rồi. Nhậm Kiệt lọc ra một lượng thịt lớn, thứ này tuy rằng cũng không tồi, nhưng tác dụng không lớn với người cận vệ đội. Cho nên Nhậm Kiệt phái Thường lão tứ đưa tới chỗ cửa hàng dược của Cao Nhân.
Bên cửa hàng dược của Cao Nhân đang bồi dưỡng môt nhóm Diệu Dược Sư đỉnh cấp. Bọn họ tuy không bằng Linh Đan sư trung cấp, nhưng năng lực phối trí dược vật Nhậm Kiệt phối trí lại rất mạnh.
Dược phẩm đưa tới cho đám người Chiến Thiên Long đều do bọn họ phối trí. Lần này Nhậm Kiệt cũng cho bọn họ một ít phương thuốc, dùng thịt Ngự Thủy Kim Thiềm Xà Yêu làm thuốc dẫn, hiệu quả sẽ rất tốt.
Nhậm Kiệt lại dùng tinh huyết của Ngự Thủy Kim Thiềm Xà Yêu luyện chế dược phẩm cho cận vệ đội. Sở dĩ gã luyện chế cho cận vệ đội, bởi vì công pháp mỗi một người gã đều nắm rõ trong lòng bàn tay, hiểu rõ lực lượng của bọn họ.
Cho nên dù còn khá nhiều dược liệu nhưng vẫn thiếu. Nhậm Kiệt phải phân phó Thường lão tứ đi gom nhặt.
Nhậm Kiệt bắt đầu luyện chế dược vật đơn giản trước, như vậy cũng không có áp lực quá lớn với thân thể. Khi vận chuyển công pháp Ngọc Hoàng Quyết Âm Dương Cảnh ầm hồn tầng chín cũng có tác dụng ma luyện.
Mặc dù ở bên trong Trường Nhạc Đồ Trường nhưng gã vẫn âm thầm bố trí Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ để đề phòng nguy hiểm. Dù sao mình đã công khai tranh đấu với hoàng đế, mà một bên còn có Tàn Hồn, cho nên phải cẩn thận.
Gã dùng bản mạng chân hỏa làm dẫn, rút ra Long Viêm Hỏa Diễm và thủy lực dưới đáy biển sâu phụ trợ luyện chế, cho nên tốc độ dược phẩm tăng lên, hiệu quả cũng mạnh hơn.
Luyện chế cho cận vệ đội xong, Nhậm Kiệt cũng không quên luyện chế cho đám người Lý Thiên Thành một ít. Bọn họ kiên trì ủng hộ mình, đi theo mình, Nhậm Kiệt tự nhiên không bạc đãi bọn họ. Có chỗ tốt mọi người cùng chia sẻ, thứ tốt phải mau dùng, gia tăng lực lượng mới là căn bản.
Luyện chế cho bọn họ xong, Nhậm Kiệt lại luyện chế cho đám người Phong Bất Quy, Thường lão tứ. Những thứ này luyện chế dễ dàng, mập mạp làm cũng được, nhưng mà Nhậm Kiệt càng hiểu tình huống bọn họ hơn, cho nên luyện chế càng hiệu quả. Đợi khi luyện chế xong, gã nghĩ nghĩ một hồi, lại lấy ra yêu đan của Ngự Thủy Kim Thiềm Xà Yêu.
/844
|