-Ê này, bên đó có ai ko?-Băng Tâm nói vọng sang phía bên kia bức tường.
-Không có.-Lam Phong đứng phía bên kia lên tiếng đáp lời.
-Được rồi, tôi qua đó ngay đây.
Cô lùi lại phía sau vài bước, lấy đà rồi phóng qua khỏi bức tường.
-Ko tệ, dù sao tường cũng cao tới 2m.
-Đương nhiên.-Cô vênh mặt đắc ý.-Thôi chết, phải đi nhanh ko 2 người kia lại cằn nhằn nữa. Ko ngờ lấy có cái cặp cũng lâu vậy.
-Dù sao tôi cũng ko tán thành vụ mấy người trốn học đâu.-Lam Phong tỏ ra ko hài lòng.
-Ko phải nãy giờ anh vẫn giúp tôi đấy sao?
-Bộ cô sẽ ko đi nếu tôi ko đồng ý giúp à?
-Đương nhiên là...ko.-Cô cười ma mãnh.-Bọn tôi ko quan tâm việc bị bắt hay bị phạt gì đâu. Chỉ cần làm việc mình thích là được rồi.
-Đúng là trẻ trâu.-Anh bất đắc dĩ thở dài.
-Ko gì vui hơn việc chọc tức giáo viên và nhìn cái bản mặt ức chế của ông bảo vệ khi ko bắt được bọn tui hết. Bọn họ khó ưa quá mà.
-Uh...-Lam Phong giật giật khóe mắt.-...Sở thích quái dị.
-Thì có sao đâu chứ, tuổi trẻ là phải thế mà. Ah, quên mất, phải đi nhanh thôi.
-Vậy đi cẩn thận, tôi về trước.
-Ừ, vậy càng khỏe, chơi thả ga luôn.-Băng Tâm nói rồi quay lưng chạy mất dạng.
Lam Phong dõi mắt nhìn theo bóng lưng đang chạy xa dần, bên môi nở một nụ cười nhẹ.
-Tuổi thanh xuân...thật tốt ha!...Có lẽ bọn họ sẽ ổn thôi.
Anh ngước lên nhìn bầu trời. Thân ảnh màu trắng ấy lặng lẽ đứng dưới ánh sáng ấm áp. Mái tóc băng lam không chút lay động trước cơn gió mạnh, cơ thể trong suốt của một linh hồn đã tồn tại qua cả ngàn năm tỏa sáng hơn bao giờ hết. Ánh mắt anh dịu dàng nhìn đi xa xăm.
_Thật tốt...
_Có thể gặp lại họ...những người quan trọng...trong kiếp trước...
_Đã chờ đợi suốt mười ngàn năm...chỉ vì một điều mà anh vẫn hằng mong muốn...
_Giờ đây...cuối cùng đã thực hiện được...
____________________________________________________________________________________
-Điều...mà tôi mong muốn sao?-Lam Phong đưa mắt nhìn thân ảnh màu trắng đi phía trước.
-Phải, điều quan trọng nhất đối với ngươi.-Người con gái nhấc đôi chân trần bước đi trên thảm cỏ xanh, từng sợi tóc bạch kim theo gió khẽ bay.-Chẳng phải ngươi vì điều đó mới ở lại đây sao?
-Tôi quả thật...có một điều mà tôi luôn muốn có được...nhưng mà có lẽ...như thế này là được rồi...Tôi đã không cần thứ đó nữa...
-Huh? Nhân loại thật ngu xuẩn, đó là lí do ta luôn ghét chúng.-Thiếu nữ ấy lạnh lùng nói ra những lời tàn nhẫn.-Vì ngươi sợ phải đối mặt với sự thật nên mới chạy trốn khỏi nó thôi...Bởi vì...ngươi vẫn còn ở đây, nên mới không chịu buông bỏ quá khứ. Ngươi không muốn đi luân hồi mà phải không?
-Đó là bởi vì...ta muốn gặp lại họ. Bản thân ta cũng hiểu rằng ta căm ghét cái vận mệnh ấy như thế nào.-Anh khẽ cúi đầu, mỉm cười một cách chua sót.-Vậy nên...chỉ cần có thể gặp lại họ...chứng kiến họ hạnh phúc...dù bản thân ta có tan biến cũng chẳng sao cả.
-Ngươi quả thật là một kẻ kì quái, ta ghét nhất là cái loại người khó hiểu như ngươi đấy.-Cô gái dừng bước chân.-Nhưng mà...nếu bây giờ ta cho ngươi một cơ hội...liệu ngươi có muốn nó không?
-Cơ hội?-Ang ngước lên nhìn, ánh mắt như trông chờ một tia hi vọng dù chỉ nhỏ nhoi.
-Một cơ hội để gặp lại họ...ngươi sẽ trả một cái giá cho ta mà, đúng không? Vì vậy nên...ta coi như đã nhận được câu trả lời từ ngươi. Để ngươi gặp họ lần nữa.
-Cô...thật sự...
-Một kẻ muốn chống lại vận mệnh như ngươi...sẽ làm gì đây?-Cô ta khẽ nở một nụ cười.-Khi sự biến mất của ngươi làm thay đổi vận mệnh của họ...Ta rất trông chờ...vào một kẻ giống ta...cũng từng yêu mù quáng như ta...Tạm biệt!
_____________________________________________________________________________________Ngày đó, khi cô gái ấy biến mất, cô ta đã từng nói anh hãy chờ đợi...
_Rồi đột nhiên biến mất như chua từng xuất hiện...
-Cô nói rằng...tôi và cô đều giống nhau...có lẽ đúng.-Anh khẽ cười.-...Cho đến tận bây giờ, đã không biết bao nhiêu lần tôi quên ngay cả tên mình...vậy mà tôi vẫn nhớ tôi yêu cô ấy nhiều đến thế nào...
-Không có.-Lam Phong đứng phía bên kia lên tiếng đáp lời.
-Được rồi, tôi qua đó ngay đây.
Cô lùi lại phía sau vài bước, lấy đà rồi phóng qua khỏi bức tường.
-Ko tệ, dù sao tường cũng cao tới 2m.
-Đương nhiên.-Cô vênh mặt đắc ý.-Thôi chết, phải đi nhanh ko 2 người kia lại cằn nhằn nữa. Ko ngờ lấy có cái cặp cũng lâu vậy.
-Dù sao tôi cũng ko tán thành vụ mấy người trốn học đâu.-Lam Phong tỏ ra ko hài lòng.
-Ko phải nãy giờ anh vẫn giúp tôi đấy sao?
-Bộ cô sẽ ko đi nếu tôi ko đồng ý giúp à?
-Đương nhiên là...ko.-Cô cười ma mãnh.-Bọn tôi ko quan tâm việc bị bắt hay bị phạt gì đâu. Chỉ cần làm việc mình thích là được rồi.
-Đúng là trẻ trâu.-Anh bất đắc dĩ thở dài.
-Ko gì vui hơn việc chọc tức giáo viên và nhìn cái bản mặt ức chế của ông bảo vệ khi ko bắt được bọn tui hết. Bọn họ khó ưa quá mà.
-Uh...-Lam Phong giật giật khóe mắt.-...Sở thích quái dị.
-Thì có sao đâu chứ, tuổi trẻ là phải thế mà. Ah, quên mất, phải đi nhanh thôi.
-Vậy đi cẩn thận, tôi về trước.
-Ừ, vậy càng khỏe, chơi thả ga luôn.-Băng Tâm nói rồi quay lưng chạy mất dạng.
Lam Phong dõi mắt nhìn theo bóng lưng đang chạy xa dần, bên môi nở một nụ cười nhẹ.
-Tuổi thanh xuân...thật tốt ha!...Có lẽ bọn họ sẽ ổn thôi.
Anh ngước lên nhìn bầu trời. Thân ảnh màu trắng ấy lặng lẽ đứng dưới ánh sáng ấm áp. Mái tóc băng lam không chút lay động trước cơn gió mạnh, cơ thể trong suốt của một linh hồn đã tồn tại qua cả ngàn năm tỏa sáng hơn bao giờ hết. Ánh mắt anh dịu dàng nhìn đi xa xăm.
_Thật tốt...
_Có thể gặp lại họ...những người quan trọng...trong kiếp trước...
_Đã chờ đợi suốt mười ngàn năm...chỉ vì một điều mà anh vẫn hằng mong muốn...
_Giờ đây...cuối cùng đã thực hiện được...
____________________________________________________________________________________
-Điều...mà tôi mong muốn sao?-Lam Phong đưa mắt nhìn thân ảnh màu trắng đi phía trước.
-Phải, điều quan trọng nhất đối với ngươi.-Người con gái nhấc đôi chân trần bước đi trên thảm cỏ xanh, từng sợi tóc bạch kim theo gió khẽ bay.-Chẳng phải ngươi vì điều đó mới ở lại đây sao?
-Tôi quả thật...có một điều mà tôi luôn muốn có được...nhưng mà có lẽ...như thế này là được rồi...Tôi đã không cần thứ đó nữa...
-Huh? Nhân loại thật ngu xuẩn, đó là lí do ta luôn ghét chúng.-Thiếu nữ ấy lạnh lùng nói ra những lời tàn nhẫn.-Vì ngươi sợ phải đối mặt với sự thật nên mới chạy trốn khỏi nó thôi...Bởi vì...ngươi vẫn còn ở đây, nên mới không chịu buông bỏ quá khứ. Ngươi không muốn đi luân hồi mà phải không?
-Đó là bởi vì...ta muốn gặp lại họ. Bản thân ta cũng hiểu rằng ta căm ghét cái vận mệnh ấy như thế nào.-Anh khẽ cúi đầu, mỉm cười một cách chua sót.-Vậy nên...chỉ cần có thể gặp lại họ...chứng kiến họ hạnh phúc...dù bản thân ta có tan biến cũng chẳng sao cả.
-Ngươi quả thật là một kẻ kì quái, ta ghét nhất là cái loại người khó hiểu như ngươi đấy.-Cô gái dừng bước chân.-Nhưng mà...nếu bây giờ ta cho ngươi một cơ hội...liệu ngươi có muốn nó không?
-Cơ hội?-Ang ngước lên nhìn, ánh mắt như trông chờ một tia hi vọng dù chỉ nhỏ nhoi.
-Một cơ hội để gặp lại họ...ngươi sẽ trả một cái giá cho ta mà, đúng không? Vì vậy nên...ta coi như đã nhận được câu trả lời từ ngươi. Để ngươi gặp họ lần nữa.
-Cô...thật sự...
-Một kẻ muốn chống lại vận mệnh như ngươi...sẽ làm gì đây?-Cô ta khẽ nở một nụ cười.-Khi sự biến mất của ngươi làm thay đổi vận mệnh của họ...Ta rất trông chờ...vào một kẻ giống ta...cũng từng yêu mù quáng như ta...Tạm biệt!
_____________________________________________________________________________________Ngày đó, khi cô gái ấy biến mất, cô ta đã từng nói anh hãy chờ đợi...
_Rồi đột nhiên biến mất như chua từng xuất hiện...
-Cô nói rằng...tôi và cô đều giống nhau...có lẽ đúng.-Anh khẽ cười.-...Cho đến tận bây giờ, đã không biết bao nhiêu lần tôi quên ngay cả tên mình...vậy mà tôi vẫn nhớ tôi yêu cô ấy nhiều đến thế nào...
/16
|