Chương 3: Cuộc gặp bất ngờ
Hai tiết học trôi qua trong yên bình, Băng Tâm thì vẫn ngủ say như chết. Rõ ràng là không có dấu hiệu sẽ sớm tỉnh lại, mà giáo viên biết được cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Đành chịu thôi, ai bảo cô thuộc dạng thiên tài, luôn đạt thành tích cao trong các kì kiểm tra cơ chứ. Hơn nữa trong cái lớp cá biệt quậy phá xếp hạng đầu thế này, hình ảnh một học sinh ngủ gục rơi vào mắt thầy cô chẳng khác nào ác quỷ ngủ say, họ mừng còn không kịp chứ nói gì đến tức giận. Sau khi tiết học thứ hai kết thúc, cô mới mơ màng tỉnh dậy, nhưng trông bộ dáng vẫn còn rất ngái ngủ.
-Rốt cuộc tối qua cậu mơ thấy gì mà giờ ngủ ghê thế? Trước giờ chưa từng thấy cậu ngủ hết hai tiết như vậy.-Lâm Khắc Thành ân cần hỏi han, còn đặt sẵn trước mặt cô một lon nước.
-Cảm ơn.-Băng Tâm cầm lon nước, hết sức tự nhiên uống một ngụm. Cô đối với cậu bạn thân này là phi thường hài lòng nha. Bình thường cậu ta luôn thích làm loạn, chọc phá người khác, nhưng đến khi bạn bè gặp chuyện thì lại hiền đến khó tin. Cũng vì tính cách hòa đồng nên cậu ta có rất nhiều bạn, chẳng qua người khiến cậu ta có thể thật tâm đối xử, quan tâm như cô thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
-Đỡ chưa?-Một giọng nói từ sau lưng truyền tới làm cô giật thót mình, sống lưng lạnh toát.
-Tuy còn hơi buồn ngủ nhưng cũng đỡ rồi.-Cô cười miễn cưỡng quay lại nhìn khuôn mặt lạnh ngàn năm không đổi của Vũ Thiên Minh. Thật dọa chết người mà!
-Vậy tối qua cậu mơ thấy gì, nói nghe xem.-Khắc Thành ngồi chống cằm nhìn cô tỏ vẻ vô cùng hứng thú.
-Giấc mơ lần này có chút khác, cảm giác rất thật.
-Chưa khỏe thì xin cô nghỉ đi.-Thiên Minh cầm theo quyển sách đứng dậy đi ra khỏi lớp.
-Câu dài nhất trong ngày đấy nhỉ?-Cô quay đầu nhìn Khắc Thành.
-Chắc vậy.-Cậu ta cười cười nhìn theo.
-Mà... Ngọc Ly đâu rồi?- Như chợt nhận ra Ngọc Ly không có trong lớp, cô vội đảo mắt tìm kiếm xung quanh.
-Đi xem tên Hotboy gì đó rồi.
-Chẳng qua cũng chỉ là một kẻ thích khoe khoang, mọi người sao phải phát cuồng vì hắn thế chứ.
-Chuyện này cũng chẳng có gì lạ. Anh ta đẹp thì sẽ có nhiều người thích thôi.-Ngọc Ly không biết từ đâu xuất hiện ngồi lên bàn bên cạnh.-Chẳng qua tớ cũng không nghĩ tới mắt nhìn người của con gái trường này lại kém thế, lại đi chọn trúng cái tên Hứa Minh Đạt đó.
-Cậu quen hắn à?- Khắc Thành chợt hỏi.
-Ừ, cũng có quen một chút.-Ngọc Ly trong lòng thầm nghiến răng. Đâu chỉ có quen, từ nhỏ đến lớn nhìn cái bản mặt đáng ghét của hắn đến phát ngán luôn rồi ấy chứ.
-Nghe nói hắn là một tên kiêu căng, ngạo mạn không coi ai ra gì. Không những thế còn là một tên lăng nhăng thay người yêu như thay áo. Ghét nhất là cái loại người như vậy, tớ mà gặp được thì sẽ dần cho hắn một trận rồi đem treo lên cây sau đó nhét ớt vào mồm. Thủ đoạn đối phó như vậy đã là quá nhân từ rồi.-Băng Tâm giận dữ nói.
Hóa đá... hai người kia trực tiếp hóa đá ngay tại chỗ. Nhân từ?...Thủ đoạn như vậy cũng có thể gọi là nhân từ sao? Cả hai người đều không nghĩ tới hình tượng của cái tên Hotboy Hứa Minh Đạt đó trong mắt cô bạn man rợ này của họ lại hoàn toàn nát bét như vậy. Rõ ràng là không có khả năng vớt vát lại chút nào.
-Thôi không nói nữa, tớ tới thư viện đây, ở đây ồn quá chẳng thể nào ngủ ngon được.-Băng Tâm ngáp dài một tiếng rồi xách cặp lên đi ra khỏi lớp.-Có việc gì cứ lên thư viện tìm tớ.
-Có ổn không đây.-Ngọc Ly ngoái đầu nhìn theo.
-Ai biết.
...
Suốt 3 tiết học còn lại, cô đều ở thư viện, cũng không để ý đến còn có người khác ở đây, an an ổn ổn nằm đó ngủ hết mấy tiếng đồng hồ.
Huh... tiếng gì vậy. Bâng Tâm nhíu mày khó chịu khi nghe thấy tiếng ồn.
-Là ai?- Cô bật dậy, trong mắt bắt đầu ánh lên tia lửa mạnh mẽ giao động. Phải biết rằng khi ngủ say bị đánh thức là lúc cô nóng nảy nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát mà đánh người. Bởi vậy mà ngoại trừ một số trường hợp đặc biệt, cũng không có người nào dại dột chọc vào cô lúc cô đang say giấc nồng a.-Là tên khốn nào, mau lăn ra đây. Nếu không để ta bắt được ta sẽ lột da bẻ xương hắn.
Cô hét lên đầy phẫn nộ, giọng điệu muốn bao nhiêu hung hăng, dữ tợn thì có bấy nhiêu, làm cho người ta không khỏi dựng tóc gáy. Tuy nhiên cô cũng chỉ nói vậy thôi chứ không có ý định đánh người thật, dù sao đây cũng là trường học, nếu như có thể cô cũng chỉ muốn lôi cổ tên kia ra chửi một trận rồi đuổi hắn đi là xong, hơn nữa cô đang mệt, không cần phải phí sức với đám vô dụng.
-Thật là hung dữ, xem ra tôi không thể không ra rồi.-1 chàng trai với vẻ ngoài tuấn lãng bước ra từ sau một giá sách, trên mặt là một nụ cười hết sức gợi đòn . Trong dáng vẻ không giấu được một tia kiêu ngạo, ánh mắt nhìn cô cực kì coi thường.
-Humh...-Băng Tâm chỉ nhìn lướt qua anh ta chưa đến 3 giây rồi quay đi, trong lòng thầm bực mình Hừ, chảnh cái gì mà chảnh, anh đoán được mình hơn người ta mấy phần mà dám có cái thái độ đó. -Vừa nhìn là biết công tử con nhà giàu rồi, quả thật là khó ưa. Biết điều thì xéo đi, nếu không... đừng trách lão nương độc ác.
-Cái gì?-Hứa Minh Đạt vô cùng kinh ngạc đối với thái độ của cô, cậu ta không ngờ tới một cô gái trông bình thường như vậy lại có thể nói chuyện với cậu bằng thái độ đó. Bị trực tiếp đuổi đi không thương tiếc như vậy... đây là lần đầu tiên gặp phải. Thậm chí cô còn không nhìn cậu quá 3 giây, đối với một kẻ kiêu ngạo và tự tin về nhan sắc của mình thì đây là một sự thất bại triệt để, có thể không kinh ngạc sao?
-Cô có biết tôi là ai không mà dám ăn nói như vậy hả?
-Là ai? Haha... lớn lối như vậy, thân phận hẳn cũng không tầm thường. Chẳng qua...dù có là lão hiệu trưởng kia tới đây cũng đừng mong lão nương cấp cho chút mặt mũi nào. Ngươi thì tính là cái gì? Chỉ là một tên mắt cao hơn trán không coi ai ra gì thôi.
-Cô là cái thá gì mà dám nói tôi như thế hả?- Hứa Minh Đạt giận đến nghiến răng nghiến lợi.-Chỉ là 1 đứa con gái kém cỏi, tầm thường thôi cũng dám ăn nói như vậy.
Này, này, nghe vậy là hơi ngứa rồi nhé. Lão nương dù gì cũng là mang cái danh thiên tài mà sống đấy.Tên này đúng là chê mạng mình quá dài mà, nếu đã vậy...
-...Hôm nay lão nương thay cha mẹ ngươi dạy dỗ ngươi, cho ngươi biết người nào là không nên chọc đế...a..ư...ưm...-Băng Tâm xắn tay áo lên, vừa định động thủ đã bị 1 bàn tay to từ phía sau vươn tới bịt chặt miệng.
-Thứ lỗi...Tính cô ấy không tốt.-Người kia chỉ nói vài câu ngắn gọn rồi nhanh chóng dùng tốc độ nhanh nhất kéo Băng Tâm đi. Hứa Minh Đạt chưa kịp phản ứng lại đã thấy 2 bóng người đi mất hút, ánh mắt chợt xẹt qua 1 tia sáng.
-Ra là có bạn trai rồi...thôi vậy.-Bóng người kia cũng biến mất khỏi thư viện.
Băng Tâm bị Thiên Minh bịt miệng kéo đi một mạch ra khỏi thư viện, chỉ lát sau đã không chịu nổi mà ra sức vùng vẫy. Nếu cậu ta mà không phải bạn của cô thì đời nào cô để cho cậu ta lôi kéo như vậy, không 1 cước đá văng cậu ta rồi hung hăng dẫm đạp đã là may lắm rồi. Thiên Minh thấy sắc mặt cô không tốt cũng thức thời mà buông tay ra.
-Này, cậu làm cái gì vậy hả, tự nhiên kéo tôi ra đây.-Cô vừa được thả ra đã bắt đầu la hét, đang tức giận lại không có chỗ phát tiết làm cô đã điên lại càng điên thêm.Tay đưa ra hung hăng gạt Thiên Minh sang 1 bên, cũng không thèm để ý đến cậu ta phải chật vật đứng vững mà trực tiếp đi lướt qua.-Tránh ra.
-Haizz...-Thiên Minh cũng chỉ biết lắc đầu, đi theo sau cô. Cái tính cách nóng nảy này của cô đúng là khó sửa mà.
-À này, Ngọc Ly với Khắc Thành đâu rồi?
-Chờ ở cổng.-Cậu chỉ trả lời ngắn gọn rồi im luôn, con người này không biết nên nói là kiệm lời quá mức hay là ngiêm túc một cách quá đáng nữa đây.
Cô cũng im lặng không nói gì thêm, 2 người cứ duy trì cái không khí căng thẳng đó như vậy cho đến khi ra tới cổng trường.
-Này, 2 cậu cứ đi như vậy thì tới khi nào mới về được hả, nhanh chút đi.-Từ xa đã thấy Khắc Thành đứng la hét phá vỡ cái không khí im lặng đến u ám của 2 người.
-A, tới ngay.-Băng Tâm hớn hở chạy lại.
-Huh.-Thiên Minh không nói gì chỉ chậm rì rì đi phía sau.
Sau đó cả 3 người kia tinh thần phấn chấn lôi kéo Thiên Mình đi hết chỗ này đến chỗ khác, cũng không để tâm mặt cậu ta đã đen đến không nhìn nổi mà cứ thoải mái vui chơi tới tận tối muộn mới về nhà.
Hai tiết học trôi qua trong yên bình, Băng Tâm thì vẫn ngủ say như chết. Rõ ràng là không có dấu hiệu sẽ sớm tỉnh lại, mà giáo viên biết được cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Đành chịu thôi, ai bảo cô thuộc dạng thiên tài, luôn đạt thành tích cao trong các kì kiểm tra cơ chứ. Hơn nữa trong cái lớp cá biệt quậy phá xếp hạng đầu thế này, hình ảnh một học sinh ngủ gục rơi vào mắt thầy cô chẳng khác nào ác quỷ ngủ say, họ mừng còn không kịp chứ nói gì đến tức giận. Sau khi tiết học thứ hai kết thúc, cô mới mơ màng tỉnh dậy, nhưng trông bộ dáng vẫn còn rất ngái ngủ.
-Rốt cuộc tối qua cậu mơ thấy gì mà giờ ngủ ghê thế? Trước giờ chưa từng thấy cậu ngủ hết hai tiết như vậy.-Lâm Khắc Thành ân cần hỏi han, còn đặt sẵn trước mặt cô một lon nước.
-Cảm ơn.-Băng Tâm cầm lon nước, hết sức tự nhiên uống một ngụm. Cô đối với cậu bạn thân này là phi thường hài lòng nha. Bình thường cậu ta luôn thích làm loạn, chọc phá người khác, nhưng đến khi bạn bè gặp chuyện thì lại hiền đến khó tin. Cũng vì tính cách hòa đồng nên cậu ta có rất nhiều bạn, chẳng qua người khiến cậu ta có thể thật tâm đối xử, quan tâm như cô thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
-Đỡ chưa?-Một giọng nói từ sau lưng truyền tới làm cô giật thót mình, sống lưng lạnh toát.
-Tuy còn hơi buồn ngủ nhưng cũng đỡ rồi.-Cô cười miễn cưỡng quay lại nhìn khuôn mặt lạnh ngàn năm không đổi của Vũ Thiên Minh. Thật dọa chết người mà!
-Vậy tối qua cậu mơ thấy gì, nói nghe xem.-Khắc Thành ngồi chống cằm nhìn cô tỏ vẻ vô cùng hứng thú.
-Giấc mơ lần này có chút khác, cảm giác rất thật.
-Chưa khỏe thì xin cô nghỉ đi.-Thiên Minh cầm theo quyển sách đứng dậy đi ra khỏi lớp.
-Câu dài nhất trong ngày đấy nhỉ?-Cô quay đầu nhìn Khắc Thành.
-Chắc vậy.-Cậu ta cười cười nhìn theo.
-Mà... Ngọc Ly đâu rồi?- Như chợt nhận ra Ngọc Ly không có trong lớp, cô vội đảo mắt tìm kiếm xung quanh.
-Đi xem tên Hotboy gì đó rồi.
-Chẳng qua cũng chỉ là một kẻ thích khoe khoang, mọi người sao phải phát cuồng vì hắn thế chứ.
-Chuyện này cũng chẳng có gì lạ. Anh ta đẹp thì sẽ có nhiều người thích thôi.-Ngọc Ly không biết từ đâu xuất hiện ngồi lên bàn bên cạnh.-Chẳng qua tớ cũng không nghĩ tới mắt nhìn người của con gái trường này lại kém thế, lại đi chọn trúng cái tên Hứa Minh Đạt đó.
-Cậu quen hắn à?- Khắc Thành chợt hỏi.
-Ừ, cũng có quen một chút.-Ngọc Ly trong lòng thầm nghiến răng. Đâu chỉ có quen, từ nhỏ đến lớn nhìn cái bản mặt đáng ghét của hắn đến phát ngán luôn rồi ấy chứ.
-Nghe nói hắn là một tên kiêu căng, ngạo mạn không coi ai ra gì. Không những thế còn là một tên lăng nhăng thay người yêu như thay áo. Ghét nhất là cái loại người như vậy, tớ mà gặp được thì sẽ dần cho hắn một trận rồi đem treo lên cây sau đó nhét ớt vào mồm. Thủ đoạn đối phó như vậy đã là quá nhân từ rồi.-Băng Tâm giận dữ nói.
Hóa đá... hai người kia trực tiếp hóa đá ngay tại chỗ. Nhân từ?...Thủ đoạn như vậy cũng có thể gọi là nhân từ sao? Cả hai người đều không nghĩ tới hình tượng của cái tên Hotboy Hứa Minh Đạt đó trong mắt cô bạn man rợ này của họ lại hoàn toàn nát bét như vậy. Rõ ràng là không có khả năng vớt vát lại chút nào.
-Thôi không nói nữa, tớ tới thư viện đây, ở đây ồn quá chẳng thể nào ngủ ngon được.-Băng Tâm ngáp dài một tiếng rồi xách cặp lên đi ra khỏi lớp.-Có việc gì cứ lên thư viện tìm tớ.
-Có ổn không đây.-Ngọc Ly ngoái đầu nhìn theo.
-Ai biết.
...
Suốt 3 tiết học còn lại, cô đều ở thư viện, cũng không để ý đến còn có người khác ở đây, an an ổn ổn nằm đó ngủ hết mấy tiếng đồng hồ.
Huh... tiếng gì vậy. Bâng Tâm nhíu mày khó chịu khi nghe thấy tiếng ồn.
-Là ai?- Cô bật dậy, trong mắt bắt đầu ánh lên tia lửa mạnh mẽ giao động. Phải biết rằng khi ngủ say bị đánh thức là lúc cô nóng nảy nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát mà đánh người. Bởi vậy mà ngoại trừ một số trường hợp đặc biệt, cũng không có người nào dại dột chọc vào cô lúc cô đang say giấc nồng a.-Là tên khốn nào, mau lăn ra đây. Nếu không để ta bắt được ta sẽ lột da bẻ xương hắn.
Cô hét lên đầy phẫn nộ, giọng điệu muốn bao nhiêu hung hăng, dữ tợn thì có bấy nhiêu, làm cho người ta không khỏi dựng tóc gáy. Tuy nhiên cô cũng chỉ nói vậy thôi chứ không có ý định đánh người thật, dù sao đây cũng là trường học, nếu như có thể cô cũng chỉ muốn lôi cổ tên kia ra chửi một trận rồi đuổi hắn đi là xong, hơn nữa cô đang mệt, không cần phải phí sức với đám vô dụng.
-Thật là hung dữ, xem ra tôi không thể không ra rồi.-1 chàng trai với vẻ ngoài tuấn lãng bước ra từ sau một giá sách, trên mặt là một nụ cười hết sức gợi đòn . Trong dáng vẻ không giấu được một tia kiêu ngạo, ánh mắt nhìn cô cực kì coi thường.
-Humh...-Băng Tâm chỉ nhìn lướt qua anh ta chưa đến 3 giây rồi quay đi, trong lòng thầm bực mình Hừ, chảnh cái gì mà chảnh, anh đoán được mình hơn người ta mấy phần mà dám có cái thái độ đó. -Vừa nhìn là biết công tử con nhà giàu rồi, quả thật là khó ưa. Biết điều thì xéo đi, nếu không... đừng trách lão nương độc ác.
-Cái gì?-Hứa Minh Đạt vô cùng kinh ngạc đối với thái độ của cô, cậu ta không ngờ tới một cô gái trông bình thường như vậy lại có thể nói chuyện với cậu bằng thái độ đó. Bị trực tiếp đuổi đi không thương tiếc như vậy... đây là lần đầu tiên gặp phải. Thậm chí cô còn không nhìn cậu quá 3 giây, đối với một kẻ kiêu ngạo và tự tin về nhan sắc của mình thì đây là một sự thất bại triệt để, có thể không kinh ngạc sao?
-Cô có biết tôi là ai không mà dám ăn nói như vậy hả?
-Là ai? Haha... lớn lối như vậy, thân phận hẳn cũng không tầm thường. Chẳng qua...dù có là lão hiệu trưởng kia tới đây cũng đừng mong lão nương cấp cho chút mặt mũi nào. Ngươi thì tính là cái gì? Chỉ là một tên mắt cao hơn trán không coi ai ra gì thôi.
-Cô là cái thá gì mà dám nói tôi như thế hả?- Hứa Minh Đạt giận đến nghiến răng nghiến lợi.-Chỉ là 1 đứa con gái kém cỏi, tầm thường thôi cũng dám ăn nói như vậy.
Này, này, nghe vậy là hơi ngứa rồi nhé. Lão nương dù gì cũng là mang cái danh thiên tài mà sống đấy.Tên này đúng là chê mạng mình quá dài mà, nếu đã vậy...
-...Hôm nay lão nương thay cha mẹ ngươi dạy dỗ ngươi, cho ngươi biết người nào là không nên chọc đế...a..ư...ưm...-Băng Tâm xắn tay áo lên, vừa định động thủ đã bị 1 bàn tay to từ phía sau vươn tới bịt chặt miệng.
-Thứ lỗi...Tính cô ấy không tốt.-Người kia chỉ nói vài câu ngắn gọn rồi nhanh chóng dùng tốc độ nhanh nhất kéo Băng Tâm đi. Hứa Minh Đạt chưa kịp phản ứng lại đã thấy 2 bóng người đi mất hút, ánh mắt chợt xẹt qua 1 tia sáng.
-Ra là có bạn trai rồi...thôi vậy.-Bóng người kia cũng biến mất khỏi thư viện.
Băng Tâm bị Thiên Minh bịt miệng kéo đi một mạch ra khỏi thư viện, chỉ lát sau đã không chịu nổi mà ra sức vùng vẫy. Nếu cậu ta mà không phải bạn của cô thì đời nào cô để cho cậu ta lôi kéo như vậy, không 1 cước đá văng cậu ta rồi hung hăng dẫm đạp đã là may lắm rồi. Thiên Minh thấy sắc mặt cô không tốt cũng thức thời mà buông tay ra.
-Này, cậu làm cái gì vậy hả, tự nhiên kéo tôi ra đây.-Cô vừa được thả ra đã bắt đầu la hét, đang tức giận lại không có chỗ phát tiết làm cô đã điên lại càng điên thêm.Tay đưa ra hung hăng gạt Thiên Minh sang 1 bên, cũng không thèm để ý đến cậu ta phải chật vật đứng vững mà trực tiếp đi lướt qua.-Tránh ra.
-Haizz...-Thiên Minh cũng chỉ biết lắc đầu, đi theo sau cô. Cái tính cách nóng nảy này của cô đúng là khó sửa mà.
-À này, Ngọc Ly với Khắc Thành đâu rồi?
-Chờ ở cổng.-Cậu chỉ trả lời ngắn gọn rồi im luôn, con người này không biết nên nói là kiệm lời quá mức hay là ngiêm túc một cách quá đáng nữa đây.
Cô cũng im lặng không nói gì thêm, 2 người cứ duy trì cái không khí căng thẳng đó như vậy cho đến khi ra tới cổng trường.
-Này, 2 cậu cứ đi như vậy thì tới khi nào mới về được hả, nhanh chút đi.-Từ xa đã thấy Khắc Thành đứng la hét phá vỡ cái không khí im lặng đến u ám của 2 người.
-A, tới ngay.-Băng Tâm hớn hở chạy lại.
-Huh.-Thiên Minh không nói gì chỉ chậm rì rì đi phía sau.
Sau đó cả 3 người kia tinh thần phấn chấn lôi kéo Thiên Mình đi hết chỗ này đến chỗ khác, cũng không để tâm mặt cậu ta đã đen đến không nhìn nổi mà cứ thoải mái vui chơi tới tận tối muộn mới về nhà.
/16
|