Chương 103
Editor: Hardys
Trước kỳ nghĩ lễ lớn của triều đình, Tào Đình An dâng lên một tấu chương, thỉnh cầu Kiến Nguyên Đế thu hồi binh quyền của ông.
Kiến Nguyên Đế không duyệt hai lần, lần thứ ba, Tào Đình An ngồi xe lăn vào cung, tuyên bố trước mặt văn võ bá quan trong triều, nếu Kiến Nguyên Đế không cho phép ông ở nhà dưỡng lão, dắt chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch, ông sẽ đứng ở trước đại điện canh cửa cho Kiến Nguyên Đế, không bao giờ đi đâu nữa.
Vẻ mặt ngang ngược, vô lại, mạnh mẽ này, thật giống y hệt Bình Dương Hầu trước kia.
Lúc này Kiến Nguyên Đế mới tiếc hận mà thu hồi binh quyền, phái người đưa Tào Đình An xuất cung.
Tuy lời nói và việc làm của Tào Đình An ở trong cung rất phóng khoáng và rộng rãi, nhưng triều thần cùng dân chúng Kinh Thành đều biết, Bình Dương Hầu bị tàn phế đôi chân lại bất đắc dĩ mà phải giao ra binh quyền, tinh thần của ông vẫn sa sút và buồn bực như cũ, mắt thấy đã sắp đến cuối năm, phủ Bình Dương Hầu vẫn đóng cửa từ chối tiếp khách như cũ, tiếp đó là phủ Trấn Quốc Công bởi vì tang sự của Từ Diễn mà cổng và sân đều vắng vẻ như nhau.
Một năm này, Từ gia, Tào gia đều không mở tiệc chiêu đã bất kỳ vị khách nào.
Đầu năm, Từ Tiềm có cùng A Ngư về Hầu phủ một chuyến, lần này đôi phu thê không có ẵm theo Nguyễn Nguyễn. Lần trước Tào Đình An tức giận trước mặt Nguyễn Nguyễn, quả thật đã khiến Nguyễn Nguyễn sợ hãi, sau khi về nhà, liên tục ngủ không yên hai đêm, Từ lão thái quân và nhũ mẫu đều nói có thể do hài tử bị hoảng sợ, cho ngủ chung với A Ngư vài ngày xem sao.
Có lẽ là do mùi của mẫu thân thật sự có tác dụng, ngủ chung với nương vài ngày, rốt cuộc tinh thần của Nguyễn Nguyễn đã khôi phục tốt như trước.
Lần này về nhà mẹ đẻ, A Ngư do dự hỏi Từ Tiềm: "Muốn dẫn Nguyễn Nguyễn đi chung không?"
Từ Tiềm trầm giọng nói: "Không dẫn đi."
A Ngư biết hắn lo lắng nữ nhi lại chịu hoảng sợ, nàng cũng lo lắng, vì thế chỉ có đôi phu thê đến đó.
Trời lạnh tới nỗi đất cũng đóng băng, Giang Thị ngồi ngay lò sưởi chiêu đãi nữ nhi và nữ tế.
Sau khi A Ngư vào nhà, thấy phụ thân ngồi bên cạnh bàn ngay gần cửa sổ, nhưng khác với phụ thân tự sa ngã bản thân của lần trước, hôm nay phụ thân áo mũ chỉnh tề, cả người mặc trường bào màu lam mới tinh, thân phận vô cùng tôn quý. Vẻ mặt phụ thân vẫn rét lạnh, nhưng đôi mắt hổ rất bình tĩnh, không có nóng nảy và tức giận.
"Phụ thân, nữ nhi đến thăm người đây." A Ngư nhỏ giọng nói, vẫn có hơi sợ hãi.
Tào Đình An quét mắt nhìn Từ Tiềm, cau mày nói: "Sao lại là hai người các con đến đây, ngoại tôn nữ của ta đâu?"
Giọng điệu coi như cũng bình thường!
A Ngư nhẹ nhàng thở phào, bịa chuyện: "Hôm nay gió lớn, con không mang Nguyễn Nguyễn đến, hôm nào gió nhỏ lại ấm áp, con sẽ ẵm nàng qua thỉnh an người."
Tào Đình An hừ hừ, quay đầu nói: "Ta không có gì nói với các con, lần sau qua nhớ dẫn theo Nguyễn Nguyễn, nếu không các con không cần đến đây nữa."
Ông vừa mới nói xong, Giang thị không vui nói: "Hầu gia vừa nói gì đó? A Ngư có lòng tốt đến thăm chàng, chàng còn như vậy, cho dù bọn họ dẫn theo Nguyễn Nguyễn tới, thiếp cũng không đẩy chàng ra đây."
Sau khi biết phu quân không có vấn đề gì, Giang thị phối hợp diễn trò với Tào Đình An càng tự nhiên hơn.
Bây giờ, Kiến Nguyên Đế đã thật sự tin là chân Tào Đình An bị phế, mà Tào Đình An về kinh đã hơn nửa tháng, dù ông có thật sự bị phế chân thì cảm xúc cũng nên ổn định lại, cho nên Tào Đình An đã cùng Giang thị thương lương biện pháp đối phó, sau này Tào Đình An tiếp tục diễn mặt đen, Giang thị diễn mặt đỏ, phụ trách khiến nữ nhi yên tâm.
Đối với giọng điệu uy hiếp mềm mại của Giang thị, Tào Đình An hơi mím môi, nhưng không phản bác gì cả.
A Ngư vừa thấy liền trợn mắt há hốc mồm, lần trước mẫu thân vẫn còn lấy nước mắt rửa mặt, bây giờ mẫu thân dám răn dạy phụ thân rồi à?
Giang thị giận dữ mắng trượng phu, cười nói với nữ nhi: "Yên tâm đi, phụ thân con đã tốt rồi, chỉ do ông ấy xưa nay không biết ăn nói nhỏ nhẹ, rõ ràng là rất nhớ Nguyễn Nguyễn nhưng lại làm bộ ghét bỏ các con."
"Đừng có nói bậy." Tào Đình An trừng mắt liếc bên này một cái, lập tức đẩy xe lăn đi vào trong.
A Ngư nhìn thái độ của mẫu thân là biết phụ thân đã thật sự buông xuống.
"Nương, thời gian này vất vả cho người rồi." A Ngư đau lòng nói, người bị thương là phụ thân, nhưng trong khoảng thời gian này mẫu thân giúp phụ thân bình thản trở lại, chắc chắn đã nếm rất nhiều cực khổ, chịu rất nhiều uất ức.
Giang thị nhìn vào buồng trong, nhẹ giọng mà nói: "Phụ thân con nhận thấy thì ta không cảm thấy khổ, chỉ cần ông ấy khỏe mạnh ở bên cạnh ta, ta đã thấy đủ rồi." Nói xong, Giang thị nói với nữ tế: "Nghe nói Nguyễn Nguyễn bị bệnh vài ngày sao? Bây giờ đã khỏe chưa? Haiz, Hầu gia không phải cố ý đâu, Thủ đừng trách ông ấy."
Từ Tiềm nói: "Nhạc mẫu yên tâm, con cũng hiểu được, lần trước là do con có lời nói bất kính với nhạc phụ trước, cũng thỉnh người đừng để ý việc đó."
Giang thị cười nói: "Sẽ không để ý đâu, may mà lúc đó đột nhiên có lời trách móc của con, Hầu gia mới từ từ nghĩ thoáng hơn, chúng ta cảm kích con còn không kịp nữa."
Từ Tiềm nghe vậy, nhìn về phía A Ngư.
A Ngư ngượng ngùng mà cúi đầu.
Lúc trước bởi vì Từ Tiềm k1ch thích mới làm hại phụ thân ngã xuống giường, dẫn đến mẫu thân bị phụ thân đẩy một cái, A Ngư sốt ruột liền giận chó đánh mèo lên trên đầu Từ Tiềm, sau khi về phủ nữ nhi lại bị bệnh, A Ngư thuận tiện lạnh nhạt Từ Tiềm thật lâu, mãi cho đến khi nữ nhi khôi phục dáng vẻ hoạt bát thích cười như trước kia, ban đêm Từ Tiềm thành tâm nhận lỗi với nàng, A Ngư mới đồng ý cho hắn vẻ mặt tốt hơn.
Giang thị là người từng trải, vừa thấy vẻ mặt của nữ nhi và nữ tế, lập tức toán được đôi phu thê trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì.
Bà giáo huấn nữ nhi: "Thủ chỉ có lòng tốt, con đã là nương người ta, sao một chút cũng không nhìn ra vậy?"
A Ngư vừa muốn giải thích, đột nhiên Từ Tiềm thấp giọng nói: "Tất cả là do con sai, nhạc mẫu đừng truy xét nữa, nếu không A Ngư sẽ lại cho con ngủ một mình."
A Ngư sửng sốt, đây là ý gì chứ?
Giang thị cũng ngây dại, không nghĩ tới nữ tế lạnh lùng vậy mà cũng có lúc trêu chọc nữ nhi.
"Ai cho phép chàng nói bậy?"
Đối diện với ánh mắt chế nhạo của mẫu thân, A Ngư thẹn quá thành giận, chạy vào nội thất tìm phụ thân.
Tào Đình An đang trốn ở cửa nghe lén, phát hiện tiếng bước chân của nữ nhi về phía bên này, sắc mặt ông đột ngột thay đổi, vội vàng đẩy mạnh xe lăn di chuyển qua một bên. Lúc A Ngư vén rèm đi vào, Tào Đình An mới di chuyển đến bàn trà bên cạnh, ông kịp thời làm ra vẻ muốn lấy ấm trà.
"Phụ thân, đừng nhúc nhích, con rót trà giúp người!"
A Ngư lo lắng vết thương của phụ thân, dưới tình thế cấp bách mà thốt ra.
Tay Tào Đình An bỗng nhiên dừng ở giữa không trung.
Vẫn nên tiếp tục diễn trò giáo huấn nữ nhi một trận hay là tạm thời diễn ít lại một chút?
Bỗng nhiên Tào Đình An nghĩ tới bảo bối ngoại tôn nữ của ông, lần trước đến thăm nhưng ông đang đóng kịch, không cẩn thận mà quan sát tiểu nha đầu.
Nghĩ tới đây, Tào Đình An buông tay xuống, ngầm đồng ý lời của nữ nhi.
A Ngư thuần thục giúp ông rót một tách trà.
Vẻ mặt Tào Đình An không thay đổi mà tiếp nhận bát trà, uống vào hai ngụm, rồi đặt tách trà lên trên bàn bên cạnh.
A Ngư thật cẩn thận mà đánh giá phụ thân.
Tào Đình An nghiêng đầu liếc nàng một cái, chỉ vào ghế dựa đối diện nói: "Ngồi đi, đứng ngây ra đó làm gì?"
A Ngư mừng thầm, phụ thân cho nàng ngồi chính là muốn nói chuyện đàng hoàng với nàng.
Ngồi xong, A Ngư không biết nên nói gì, tiếp tục nhìn lén phụ thân, Tào Đình An cũng nhìn qua, A Ngư lại hốt hoảng mà cúi đầu.
Không còn cách nào khác, lần trước, tính tình nóng nảy của phụ thân chẳng những khiến Nguyễn Nguyễn sợ hãi, mà cũng khiến mẫu thân nhát gan của Nguyễn Nguyễn sợ hãi.
Tào Đình An nhìn thấy dáng vẻ này của nữ nhi, chỉ cảm thấy áy náy.
Ông ho khụ khụ, chủ động hỏi nữ nhi: "Nghe nói Dung Hoa trưởng công chúa bị Lão thái quân làm tàn phế rồi giam cầm hả?"
Chuyện này cũng không phải là bí mật gì đối với những gia đình quan viên, A Ngư gật đầu.
Tào Đình An nở nụ cười: "Giam là tốt, từ trước đến nay bà ta luôn bất hòa với ta, nếu như bà ấy sống tốt, vậy ta nên lo lắng cho con rồi."
A Ngư vội nói: "Phụ thân yên tâm, Lão thái quân cực kỳ yêu thương con, con ở bên đó rất tốt."
Tào Đình An nhìn nữ nhi một cái, hừ nói: "Tốt cái rắm, con cho là mắt ta mù à, nhi tức phụ nhà người ta sinh hài tử xong đều phải béo lên hai vòng, nhìn lại con đi, còn gầy hơn lúc chưa sinh hài tử nữa."
A Ngư sờ sờ gương mặt mình, không hé răng.
Gần đây đúng là nàng gầy, nhưng không phải vì bị Từ Gia làm uất ức, mà là vì quá đau lòng cho phụ thân, ăn cơm nước không vô.
"Phụ thân cũng gầy." A Ngư bỗng nhiên chỉ mặt phụ thân.
Tào Đình An nghẹn lời.
Sao ông có thể không gầy chứ? Vì khiến màn trình diễn này trở nên chân thật, hai tháng nay ông chưa từng ăn một bữa cơm no, chỉ có gầy tiều tụy mới giống một người vì bị phế đi hai chân mà chịu đủ mọi hành hạ.
"Sao con có thể so với ta chứ?" Tào Đình An không phục nói.
A Ngư cúi đầu, không dám tranh luận nữa.
Tào Đình An hừ hừ, nhìn ngoài cửa nói: "Đi về đi, ta có nương con chăm sóc rồi, con không cần lo lắng cho ta, sau khi về thì chăm sóc Nguyễn Nguyễn cho tốt, vài ngày sau thời tiết tốt hơn, con ôm nàng qua đây sớm một chút để ta nhìn xem."
A Ngư ngoan ngoãn mà dạ.
Bởi vì thời gian không thích hợp nên Giang Thị không giữ nữ nhi và nữ tế ở lại Hầu phủ dùng cơm.
Sao A Ngư và Từ Tiềm lại để ý việc này chứ, tâm trạng thoải mái mà cáo từ.
Sau khi lên xe ngựa, A Ngư khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Từ Tiềm: "Yên tâm rồi hả?"
A Ngư cười với hắn.
Từ Tiềm phát hiện đã lâu hắn chưa thấy tiểu thê tử lộ nụ cười tươi đẹp như vậy, xán lạn như đóa hoa.
"Sau này không được tùy tiện giận dỗi ta nữa."Từ Tiềm nắm cằm của nàng, thấp giọng ra lệnh.
Phụ mẫu khỏe mạnh, A Ngư cũng có tâm trạng thân mật cùng với Từ Ngũ gia của nàng rồi.
Nàng kéo tay Từ Tiềm xuống, sau đó chủ động ngửa đầu, hôn lên môi mỏng của hắn: "Uhm, mọi việc đều nghe theo chàng."
/141
|