Chương 104
Editor: Hardys
Tết năm nay trôi qua rất bình thường, phủ Trấn Quốc Công không hề treo một câu đối xuân, cũng không thả một dây pháo nổ nào.
Qua ngày 15 tháng Giêng, mỗi người trong gia đình đều sinh hoạt như cũ, nam nhân nên buôn bán thì đi buôn bán, phải làm quan thì đi làm quan, A Ngư một mình dẫn nữ nhi về nhà mẹ đẻ thăm người thân.
Đương nhiên, A Ngư qua thỉnh an và xin phép Từ lão thái quân trước, Từ lão thái quân đã cho phép, hơn nữa, Từ lão thái quân cũng nói với nhóm chất tức phụ trẻ tuổi của những phòng khác, nếu nhớ nhà thì quay về thăm, đừng giống trống khua chiêng là được, chỉ có những người trong viện thuộc Đại phòng và huynh đệ Từ Thận, Từ Khác là phải mặc đồ tang, không thể ra cửa.
A Ngư không phải nhi tức phụ duy nhất của phủ Trấn Quốc Công ra khỏi nhà, nên cũng không cần phải chịu áp lực ngôn luận trên lưng, ngồi trên xe ngựa, A Ngư cười hỏi nữ nhi: "Chúng ta đến chỗ của Ngoại công gia, Nguyễn Nguyễn còn nhớ ngoại công không?"
Nguyễn Nguyễn không nhớ rõ, mở to mắt nhìn chằm chằm màn xe ngựa hơi lắc lư, một lòng muốn nằm bò qua kia chơi.
A Ngư nghĩ thầm rằng không nhớ rõ mới tốt, nếu nữ nhi nhớ rõ, chỉ sợ giờ này đã e ngại ngoại công rồi.
Hai phủ cách đó không xa, xe ngựa đi một chút thì tới.
Cửa lớn phủ Bình Dương Hầu được dán hai câu đối xuân “trừ cựu nghênh tân”* chữ vàng nền đỏ mới toanh.
*tạm biệt năm cũ - đón chào năm mới.
A Ngư giao Nguyễn Nguyễn cho nhũ mẫu đứng dưới xe, nàng cúi đầu xuống xe.
Hai huynh đệ Tào Luyện Tào Quýnh đều đã tiến cung làm quan rồi.
Tào Đình An chủ động giao ra binh quyền, đương nhiên Kiến Nguyên Đế phải bồi thường cho Tào gia một chút, lần này Tào Luyện mang binh đánh giặc vốn đã lập chiến công, Kiến Nguyên Đế đề bạt Tào Luyện thành Phó Thống Lĩnh của Cấm Vệ Quân, khoảng cách bước đến chức Thống lĩnh Cấm Vệ Quân của Tào Đình An chỉ còn một bước. Tuy Tào Quýnh chưa lập chiến công, nhưng võ nghệ hắn cũng không tầm thường, Kiến Nguyên Đế cũng đặc biệt phong Tào Quýnh thành Vệ Chỉ Huy 13 Vệ Sở ở Kinh Thành, Tào Quýnh tuổi còn trẻ mà đã làm ngũ quan Chính Tam Phẩm.
Ngoại trừ lần đó, Kiến Nguyên Đế đã làm một chuyện.
Sau khi truy phong cho tiền Thái tử thụy hiệu là Trang Văn Thái tử, nhóm người Trang Văn Thái tử Phi, Trang Văn trắc phi đều ở lại Đông Cung, Tào trắc phi sinh Hoàng trưởng tôn, năm nay đã được bốn tuổi.
Sau khi đề bạt huynh đệ Tào gia, Kiến Nguyên Đế cũng phong Hoàng trưởng tôn nhỏ tuổi là Hiếu Vương, ban thưởng Hiếu Vương Phủ, Trang Văn Thái tử phi, Trang Văn trắc phi và toàn bộ nữ quyến cũng vào Hiếu Vương phủ ở, cuộc sống như đang dưỡng già.
Bây giờ, Đông Cung đã không có chủ, dưới gối Tào hoàng hậu và Trần quý phi đều nuôi dưỡng hai vị hoàng tử, hai người ngang tài ngang sức, Kiến Nguyên Đế lại đề bạt người thuộc nhà mẹ đẻ của Tào hoàng hậu, nhóm người triều thần lập tức nhao nhao suy đoán, Kiến Nguyên Đế có ý lập Tứ hoàng tử thành tân Thái tử.
Vì vậy, tuy Tào Đình An rời khỏi quan trường, nhưng Tào gia Bình Dương hầu phủ ở Kinh Thành vẫn là gia đình có công lớn với nước nhà, địa vị vô cùng củng cố, không thể dao động.
Nghe nói nữ nhi và ngoại tôn nữ đã đến, Giang thị từ trong nhà đi ra đón tiếp nữ nhi.
Giang thị hơn ba mươi tuổi, toàn thân mặc y phục nền trắng và khoác nhiều lớp áo bông, dáng người nhỏ nhắn thướt tha, gương mặt như quả đào, đôi mắt hạnh trong suốt khiến người động lòng, giống như càng sống càng trẻ tuổi.
A Ngư ngạc nhiên nói: "Khí sắc của nương càng lúc càng tốt rồi."
Giang thị có hơi xấu hổ: "Vậy sao, có thể là gần đây phụ thân con cũng đã biết nói giỡn, nên ta vui vẻ theo ông ấy đó."
Thật ra ban ngày Tào Đình An phải giả vờ tàn tật, nhưng ông ấy là một võ tướng sức lực như rồng mạnh mẽ như hổ, ban ngày không thể tiêu hao sức lực được, buổi tối đều sử dụng trên người bà. Nhưng Tào Đình An đã hơn bốn mươi, tuy ông vẫn khôi ngô mạnh mẽ như cũ, nhưng chắc chắn sẽ kém hơn lúc còn trẻ, một đêm đại chiến cũng không quá kịch liệt, mà Giang thị đã đến tuổi này, đúng là thời điểm [email protected] muốn có hơi như sói như hổ, trước kia là Tào Đình An quá mạnh mẽ, bà yếu đuối, nhưng bây giờ Tào Đình An yếu một chút, bà lại mạnh hơn một chút, ngược lại hai người càng lúc càng hợp nhau rồi.
Một nữ nhân có gia đình được thỏa mãn đời sống phu thê, sao khí sắc của bà không tốt được chứ?
Nhưng Giang thị không muốn nói thật với nữ nhi.
A Ngư cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng được phụ thân đã bị phế hai chân vẫn có thể cho mẫu thân vui sướng nhiều tới như vậy.
Ba người vừa nói chuyện vừa đi vào phòng có lò sưởi.
Hôm nay Tào Đình An bị Giang thị buộc phải mặc lên người một bộ cẩm bào đỏ thẫm, màu đỏ tôn lên người, khiến ông có vẻ lạnh lùng, mặt mũi trắng bệch vài phần.
Ánh mắt đảo qua thê tử và nữ nhi, Tào Đình An có chút khẩn trương mà nhìn về phía ngoại tôn nữ được nhũ mẫu ôm trong lòng, âm thầm cầu xin Bồ Tát phù hộ cho ngoại tôn nữ tuyệt đối đừng kế thừa lá gan của thê tử và nữ nhi, thấy qua gương mặt hung dữ của ông một lần thì đã sợ nhiều năm.
Lúc Từ Tiềm vừa trở về, ngay cả phụ thân ruột mà Nguyễn Nguyễn cũng cảm thấy xa lạ, nàng càng sợ người lạ như ngoại công hơn, nhưng nàng chưa từng thấy xe lăn nên mở to cặp mắt đen tròn lúng liếng, nhìn Tào Đình An một hồi lại nhìn xe lăn mà Tào Đình An đang ngồi một hồi.
Tào Đình An thấy, cố ý đẩy xe lăn dạo qua một vòng, cười đùa tiểu nha đầu: "Ngoại công có cái này chơi vui lắm, Nguyễn Nguyễn có muốn ngoại công ôm lên đây chơi không?"
A Ngư: ...
Quả nhiên lòng dạ phụ thân rất phóng khoáng, vậy mà có thể tùy ý nói xe lăn thành đồ chơi rồi.
Nguyễn Nguyễn nhìn chằm chằm hai bánh xe lớn ở hai bên hông xe lăn đang chuyển động, muốn đến sờ thử, nhưng vẫn hơi sợ.
A Ngư ôm Nguyễn Nguyễn, sau đó thả Nguyễn Nguyễn xuống đất, nàng đứng ở phía sau đỡ nách của nữ nhi.
Đôi chân ngắn của Nguyễn Nguyễn lập tức bước từng bước nhỏ về phía ngoại công.
Hai mắt Tào Đình An sáng lên: "Nguyễn Nguyễn biết đi rồi hả?"
A Ngư cười nói: "Có thể tự đi được một hai bước, còn lại vẫn cần phải đỡ mới được."
Nguyễn Nguyễn còn một tháng nữa mới tròn một tuổi, Tào Đình An nhìn thấy ngoại tôn nữ là tiểu hài tử vô cùng lợi hại.
"Không hổ là ngoại tôn nữ của ta." Tào Đình An tự hào nói.
A Ngư không khỏi cảm thấy may mắn, may mà Từ Tiềm không tới, nếu không khi nghe lời này chắc chắn sẽ mất hứng.
Nguyễn Nguyễn đến trước mặt ngoại công, nhờ mẫu thân đỡ mà đã đi dạo quanh xe lăn của ngoại công một vòng, sờ sờ tay vịn, sờ sờ bánh xe, sau đó lại nhẹ nhàng sờ sờ chân trước của ngoại công, chắc là nghĩ chân ngoại công là một phần của xe lăn rồi.
A Ngư lặng lẽ quan sát phụ thân.
Tào Đình An chỉ cảm thấy động tác nhỏ của ngoại tôn nữ rất yếu ớt, giống như bông tuyết nhỏ rơi xuống chân ông.
Ông cúi người về phía trước, hai tay vươn ra ôm ngoại tôn nữ lên đùi.
Nguyễn Nguyễn mất hứng, vội vã đưa hai tay về phía mẫu thân, miệng phát ra vài âm thanh không đồng ý.
Tào Đình An lập tức đưa ra trống lắc đã giấu từ trước.
Nhưng Nguyễn Nguyễn không thích trống lắc nên cứ giả vờ khóc.
Tào Đình An không có cách nào, bỗng nhiên ông xoay ngoại tôn nữ lại, chỉ vào vết sẹo trên mặt mình rồi nói: "Nguyễn Nguyễn nhìn xem, trên mặt ngoại công có con cọp nè, con mau giúp ngoại công bắt nó lại!"
Quả nhiên Nguyễn Nguyễn bị "con cọp" hấp dẫn, vốn đang sợ mà chạm thử một cái, nhưng phát hiện con giun này không dám cắn nàng, Nguyễn Nguyễn vui vẻ mà mò mẫn tiếp, tay nhỏ sờ sờ một hồi đột nhiên vỗ cái "bốp" vào mặt ngoại công, giống như là đang đánh người vậy.
A Ngư và Giang thị đều sửng sốt.
Tào Đình An cười ha ha: "Tính cách cáu kỉnh này, rất giống ta!"
A Ngư và Giang thị: ...
Để cho một lớn một nhỏ bọn họ chơi đùa với nhau, Giang Thị kêu nữ nhi đến giường nhỏ ấm áp ngồi nói chuyện.
Nguyễn Nguyễn có thể thấy mẫu thân trong tầm mắt thì an tâm đi theo ngoại công chơi.
Bọn nha hoàn dâng trà nước lên, Giang thị thần bí mà cười cười với nữ nhi: "Năm trước ta có thay Nhị ca con chú ý quý nữ ở phủ khác, Nhị ca con thích người có diện mạo nhu thuận, ta nhìn vừa mắt bốn người nhưng mà vì chuyện của phụ thân con mà chậm trễ, bây giờ phụ thân con đã thông suốt, ta chuẩn bị nhanh chóng quyết định việc này, con góp ý giúp ta đi."
A Ngư vui vẻ nói: "Nương nói con nghe một chút đi."
Giang thị lập tức nói gia thế và tính tình của các khuê tú mà bà coi trọng một lần cho A Ngư nghe, nói xong cũng khô hết miệng, lập tức uống hai chung trà xanh.
Có thể được Giang thị kể cho nữ nhi nghe, chắc chắn dung mạo của những khuê tú đó không tệ.
Hai năm qua A Ngư chỉ ở trong Từ phủ, không quá hiểu biết với những khuê tú mười bốn mười lăm tuổi vừa trưởng thành, nhân tiện nói: "Chúng ta nói cũng không tính, Nhị ca thích mới tính được."
Nhắc tới Tào Quýnh, Giang thị thở dài: "Ta đưa họ của cho Nhị ca con xem, nhưng Nhị ca con nói cái gì mà bức họa quá ảo, người xấu cũng có thể vẽ đẹp được, hắn muốn thấy người thật. Nhưng tỷ muội các con đều xuất giá, nhà chúng ta không có tiểu cô nương, ta cũng không có cái cớ nào để mời vài vị tiểu cô nương đến nhà làm khách."
A Ngư cười nói: "Người nên thỉnh Ôn Nghi biểu muội hỗ trợ nha, nàng tùy tiện tổ chức một buổi tiệc thưởng hoa cũng có thể mời những tiểu cô nương này đến nhà rồi."
Giang thị có chút do dự: "Nàng là công chúa, ta không dám phiền nàng."
A Ngư biết, trong lòng mẫu thân vẫn xem cô cô, biểu muội và biểu đệ là quý nhân trong hoàng cung mà kính sợ, không dám coi bọn họ như thân thích, nhưng thật là cô cô Hoàng Hậu cũng được, biểu muội công chúa vẫn được, lúc A Ngư và các nàng ở chung với nhau, chưa từng cảm nhận được một chút kiêu ngạo của quý nhân trong cung.
A Ngư cố ý khích mẫu thân: "Nếu như nương không dám, vậy cứ tiếp tục để Nhị ca cô đơn đi, đến lúc đó người ngoài còn tưởng rằng người cố ý không giúp Đại ca Nhị ca thu xếp hôn sự nha."
Sắc mặt Giang thị hốt hoảng, vậy sao được chứ?
Ngày hôm sau Giang thị đã đến Tạ phủ nơi Ôn Nghi công chúa được gả vào.
Lúc Giang thị tới, Ôn Nghi công chúa và tiểu cô tử* Tạ Hương Vân đang nghiên cứu thư họa.
*tiểu cô tử: em gái chồng
"Tẩu tẩu có khách, vậy muội xin cáo từ trước." Tạ Hương Vân cười nói.
Ôn Nghi công chúa tiễn nàng ra cửa.
Giang thị tới cửa, đúng lúc gặp hai người đang đi ra ngoài.
Tạ Hương Vân gật đầu với bà, sau khi hành lễ xong, liền dẫn nha hoàn rời khỏi.
Giang thị nhìn bóng dáng yểu điệu mảnh mai của Tạ Hương Vân, kinh ngạc nói: "Công chúa, vị cô nương này là?"
Ôn Nghi công chúa cười nói: "Cữu mẫu gọi con là Ôn Nghi đi, công chúa thì khách sáo quá, đó là Tam muội của Hoài Dương, tên gọi Hương Vân."
Giang thị không nhịn được mà khen ngợi: "Dung mạo thật là xinh đẹp."
Ôn Nghi công chúa cũng tiện thể khen ngợi tiểu cô tử nhà mình một phen, sau khi mời Giang thị ngồi xuống, Ôn Nghi công chúa cười nói: "Hôm nay cữu mẫu đến là có việc gì ạ?"
Giang thị cũng không khách khí nữa, nói rõ ý đồ của mình.
Tào Quýnh là biểu ca ruột của Ôn Nghi công chúa, đương nhiên nàng đồng ý hỗ trợ, sau khi đồng ý xong, Ôn Nghi công chúa bỗng nhiên tò mò hỏi: "Sao lại là Nhị biểu ca trước, Đại biểu ca thì sao ạ?"
Giang thị bất đắc dĩ nói: "Thế Tử gia có chủ kiến rất lớn, ta đã hỏi hắn vài lần, hắn đều nói muốn tự mình chọn, sau khi chọn được người sẽ nói cho ta biết, ta, ta chỉ đành sắp xếp việc của Nhị biểu ca con trước."
Ôn Nghi công chúa đã liên hệ vài lần với Tào Luyện, vô cùng am hiểu tính tình của Đại biểu ca, nên nàng ngược lại cảm thấy đồng tình với Giang Thị.
Tháng ba hoa Mai, hoa Đào, hoa Hải Đường ganh đua sắc đẹp với nhau, Ôn Nghi công chúa tổ chức một buổi tiệc ngắm hoa ở trong phủ, mời hơn mười vị quý nữ đến phủ làm khách.
Tiệc ngắm hoa, dĩ nhiên tiệc sẽ được tổ chức ở Hoa viên.
Phò mã gia Tạ Hoài Dương vì để giúp đỡ công chúa nhà mình, cố ý mời Tào Quýnh đến đình nghỉ mát ở trên ngọn núi nhỏ để quan sát Hoa viên một phen.
Hôm này Tào Quýnh đến là vì chọn thê tử cho bản thân mình, mà hắn còn là một võ tướng, không có sở thích chung gì để tán gẫu với Phò mã gia Thám Hoa Lang nên hai người giống hệt như hai con khỉ ngồi ở ngoài chòi nghỉ mát, đánh giá từng khuê tú ở dưới đó, cũng may mà ánh mắt hắn tốt, khoảng cách xa như vậy cũng có thể thấy rõ ràng.
"Dáng vẻ vị tiểu cô nương kia rất yêu kiều, ta thích."
Nhìn trúng một cái, Tào Quýnh vô cùng hài lòng nói.
Tạ Hoài Dương nghe vậy, đi đến bên cạnh hắn, ngạc nhiên nói: "Vị khuê tú nào lọt vào mắt Nhị công tử vậy?"
Tào Quýnh chỉ tay một cái.
Tạ Hoài Dương chăm chú nhìn theo, nhìn thấy tiểu cô nương đang cho cá ăn ở bờ ao, nàng cúi đầu, chỉ lộ ra một sườn mặt xinh đẹp.
"Ngươi nhìn dáng người nàng ấy xem, eo nhỏ mông to, loại nữ nhân như vậy ngon nhất là khi ở trên giường." Về chuyện trên giường, phụ tử Tào gia tuyệt đối là những kẻ háo sắc bại hoại, chẳng qua Tào Đình An đã bị Giang thị bắt làm tù binh, Tào Luyện cũng đã từng có một đống thông phòng, Tào Quýnh trẻ tuổi hơn, đến nay vẫn có sở thích thu nạp mỹ nhân như cũ.
Nhưng người mà hiện tại Tào Quýnh đang nhìn trúng, chính là Tam muội của Tạ Hoài Dương.
Vốn tại thời điểm Tào Quýnh nhìn trúng Tam muội, Tạ Hoài Dương còn đang suy nghĩ xem mối hôn sự này có ổn không, nhưng hắn vừa mới nảy lên ý nghĩ đó, Tào Quýnh đã ghé vào lỗ tai của hắn mà nói lời hèn hạ với muội muội rồi.
Sắc quỷ quần là áo lượt, Tạ Hoài Dương khinh thường việc làm bạn với hắn!
"Thanh Thư, tiễn khách!"
Phẫn nộ mà xuống núi trước, Tạ Hoài Dương không chút lưu tình mà ra lệnh gã sai vặt.
Tào Quýnh không hiểu chuyện gì, nhìn bóng lưng của Tạ Hoài Dương: "Đang êm đang đẹp, sao ngươi lại tức giận vậy? Chẳng lẽ ngươi cũng nhìn trúng nàng hả?"
Nghĩ đến khả năng như vậy, Tào Quýnh đen mặt, đang tính đuổi theo cảnh cáo Tạ Hoài Dương không được làm chuyện có lỗi với biểu muội, gã sai vặt của Tạ Hoài Dương là Thanh Thư kịp thời chặn trước mặt hắn, nghiêm mặt nói: "Người trong lời nói của Nhị công tử chính là Tam cô nương nhà ta, thỉnh Nhị công tử tự trọng."
Tào Quýnh: ...
Xong rồi, hắn lại dám khen ngợi muội muội của Tại Hoài Dương eo nhỏ mông to trước mặt hắn!
Kịp thời phản ứng lại, Tào Quýnh đẩy Thanh Thư ra rồi đuổi theo: "Phò mã gia xin dừng bước, ngươi nghe ta giải thích đã!"
/141
|