Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Chương 57.3

/118


Đúng lúc này, khi Dạ Hi gắt gao ôm hôn Quân Mặc Hiên, một ánh mắt lãnh liệt nhìn về phía đàn thú.

Nhất thời, một đám nhanh chóng lui lại. Động vật cũng có ý thức, lão đại của chúng nó đã chết, chúng nó cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.

Bởi vậy, không đến một phút đồng hồ, tất cả mãnh thú to lớn đều biến mất sạch sẽ. Trái lại Quân Mặc Hiên, vẻ mặt lạnh nhạt ôm hôn Dạ Hi.

Thấy thế, đám người Vân Thanh Phong làm vẻ mặt như táo bón hai người nhìn hai người Quân Mặc hiên, cái gì gọi là miểu sát, bọn họ xem như đã hiểu rồi. Chỉ cần một ánh mắt, đã có thể dọa chạy một đám động vật to lớn, Quân Mặc Hiên, ngươi còn có thể biến thái hơn nữa sao?

Trong lúc nhất thời, không riêng gì đám người Vân Thanh Phong bị đả kích, ngay cả đám người Lăng Vân Tiêu cũng bị đả kích rồi.

Nhất là Nam Cung Trần, dáng vẻ đau lòng nhìn hai người đang ôm hôn nhau, Quân Mặc Hiên cường hãn như thế, xứng đáng với Hi nhi. Hơn nữa hai người bọn họ còn có Tiểu Tư Mặc, chẳng lẽ hắn thật sự muốn chia rẽ bọn họ sao?

Nam Cung Trần rối rắm , bên cạnh, Kim Y hộ vệ nhìn ra Nam Cung Trần do dự, trong lòng âm thầm quyết định, chuyện này hắn sẽ lặng lẽ nói cho quốc chủ.

Nhưng mà, hai người Quân Mặc Hiên đang ôm hôn nồng nhiệt giờ phút này không hề biết, thân phận nữ nhân dị thế của Dạ Hi sẽ mang tới bao sóng gió cho bọn họ.

Lúc này, Quân Mặc Hiên có thể nghĩ đến đó là, tức chết Nam Cung Trần, muốn cướp đoạt nữ nhân với ta, hừ, vậy ân ái ngay trước mặt hắn ta.

Nếu Dạ Hi biết suy nghĩ chân chính của Quân Mặc Hiên, nhất định sẽ mắng hắn ngây thơ.

Sau khi vừa hôn xong, Dạ Hi xoay người, phát hiện đám người Vân Thanh Phong đang vô cùng hứng thú nhìn bọn họ. Nháy mắt, mặt đỏ ửng lên như đít khỉ.

Trái lại bộ dáng quân Mặc Hiên lạnh nhạt, không nhìn ánh mắt mọi người, ôm lấy Dạ Hi rời đi.

Phía sau, Vân Thanh Phong thật muốnhướng về Quân Mặc Hiên giơ ngón tay cái, rất khí phách, Quân Mặc Hiên chính là đối tượng học tập của hắn. Lúc trước là ai nói Quân Mặc Hiên sẽ không biết dỗ nữ nhân, bộ dạng này còn không gọi là dụ dỗ, sợ là trên cây chim chóc cũng có thể dỗ xuống dưới.

Đoàn người Dạ Hi nhanh chóng rời đi, bởi vì lo lắng bầy thú sẽ tùy thời phản kích, bọn họ vẫn không nên ở lại, mà nhanh chóng rời đi. Nhưng, chính khi bọn hắn đi đến cửa động, người của Lạc gia bảo và ảnh vệ Lý Nhược Tuyết đang ở bên ngoài chờ bọn họ.

"Dạ Hi, giao ra Long Huyết, bản công chúa để ngươi rời đi, " Lý Nhược tuyết kiêu ngạo nói, lo lắng thực lực của đám người Dạ Hi, Lý Nhược Tuyết cố ý nói phụ hoàng cấp thêm cho nàng một ít ảnh vệ.

Lời này vừa nói ra, nguyên bản Dạ Hi vốn dĩ đã mệt nháy mắt nổi giận, Lý Nhược Tuyết này cũng không nhìn xem đây là địa bàn của ai, cũng dám đến nơi đây giương oai, thực sự nghĩ người Thiên Thần bọn họ là ngồi không sao.

Lần này Dạ Hi ngay cả lời vô nghĩa cũng lười nói với Lý Nhược Tuyết, trực tiếp rút ra băng ti liền hướng tới Lý Nhược Tuyết công kích. Cùng lúc đó đám người Quân Mặc Hiên cũng bắt đầu phát động công kích, ngay cả đám người Nam Cung Trần đứng ở một bên cũng gia nhập chiến đấu.

Trong phút chốc, chiến hỏa bùng phát.

Thấy thế, trong lòng Lý Nhược Tuyết càng thêm tức giận, chỉ huy ảnh vệ công kích vào đám người quân Mặc Hiên, ngay cả hai huynh muội Lăng Vân Tiêu đứng bên cạnh xem cuộc chiến cũng bị kéo vào.

"Tuyết Dung quốc các người có vẻ càng ngày càng càn rỡ," Quân Mặc Hiên đạm mạc nhìn Lăng Vân Tiêu, lên tiếng nhắc nhở.

Lăng Vân Tiêu làm sao không biết ý ở ngoài lời của Quân Mặc Hiên, lập tức lên tiếng giải thích: "Bản trang chủ cũng không phải là người Tuyết dung quốc, chính là có làm ăn ở Tuyết Dung mà thôi."

Lăng Vân Tiêu đem Tuyết Dung quốc quăng sạch sẽ, vừa rồi ngay khi Lý Nhược Tuyết ra tay với hắn, Lăng Vân Tiêu đã không còn hướng về Tuyết Dung quốc. Đều nói thương nhân thấy lợi là ham, đây vốn là là sự thật. Tuyết Dung đối với hắn như thế, hắn dựa vào cái gì thay Tuyết Dung quốc bán mạng.

Mà Lý Nhược Tuyết không biết được, trong lúc bất tri bất giác nàng ta đã khiến phụ hoàng của mình mất đi rồi một người hợp tác quân sự vô cùng tốt,

Lời này vừa nói ra, trong mắt Quân Mặc Hiên đảo qua tia hưng phấn, Lăng Vân Tiêu buông tha cho Tuyết Dung quốc chuyện này có tính thu hoạch ngoài ý muốn không. Nói không chừng, Thiên Thần bọn họ còn có thể hợp tác cùng Lăng Nguyệt Sơn Trang.

"Vậy chúng ta trước hợp tác?" Quân Mặc Hiên thử hỏi.

"Thành giao, nhưng sau khi diệt trừ Tuyết Dung quốc, ta muốn một tòa thành," Lăng Vân Tiêu cũng không phải ngốc tử, lúc trước Quân Mặc Hiên tìm hắn nói qua, nhưng vẫn chưa đáp ứng mà thôi.

Ngữ khí của hai người đem một quốc gia lớn như Tuyết Dung trở thành một loại thương phẩm, nói hai ba câu, liền quyết định sự tồn vong của Tuyết Dung quốc.

Nhưng mà, lời này nghe vào trong tai đám người Lý Nhược Tuyết, cơn giận dữ trong lòng càng tăng thêm, Thiên Thần chết tiệt, một quốc gia nho nhỏ mà cũng dám nói lớn không ngượng như thế.

"Quân Mặc Hiên, trước kia kính trọng ngươi là Chiến thần, không nghĩ tới cũng chỉ là một tên tiểu tử khẩu xuất cuồng ngôn, " Lạc Gia Thành tự tin nói, giờ phút này hắn người đã cho người bao bọc vây quanh Quân Mặc Hiên, ngay cả con ruồi cũng không thoát ra được.

Quân Mặc Hiên cười lạnh, đạm mạc nói: "Lạc Thiếu Bảo Chủ vẫn cứ thiếu hiểu biết như vậy.”

Nói xong, vung lợi kiếm trong tay, trong phút chốc, những người vốn dĩ vây quanh Quân Mặc Hiên đều ngã xuống hết. Cùng lúc đó, tất cả ảnh vệ của Lý Nhược Tuyết cũng đều ngã xuống.

Thấy thế, trong mắt ba người Lý Nhược Tuyết hiện lên vẻ sợ hãi, không nghĩ tới đám người Dạ Hi lợi hại như vậy.

"Thế nào, còn muốn Long Huyết nữa không?" Dạ Hi nheo mắt, lạnh lùng nhìn Lý Nhược Tuyết, mẹ kiếp, nàng mệt như vậy, hai kẻ không có mắt này còn dám cản đường nàng.

Thấy Dạ Hi đi về phía mình, Lý Nhược Tuyết sợ hãi lui về sau, có vẻ như nàng đã xem thường thực lực của Dạ Hi rồi. Võ công như vậy, nhẫn tâm như vậy, tuyệt đối không phải người bình thường có thể có.

"Sợ?" Dạ Hi tiến lên đồng loạt bắt được Lý Nhược Tuyết, tiếp tục nói: "Lý Nhược Tuyết ta xin ngươi lần sau nhìn rõ một chút, cho dù thêm mười người như ngươi cũng không phải đối thủ của lão nương. Còn muốn chơi trò bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ rình sau lưng sao, ngươi như vậy, cũng xứng làm chim sẻ ư, nhiều lắm chính là một con tằm mà thôi."

Nói xong, Dạ Hi vung tay lên, trực tiếp đem ném Lý Nhược Tuyết ra ngoài. Cùng lúc đó, Quân Mặc Hiên cũng ném Lạc Gia Thành ra ngoài.

May mắn Lạc Song Nhi là nữ, đám người Vân Thanh Phong ngượng ngùng ra tay, bởi vậy mới may mắn thoát nạn. Nhưng Lạc Song Nhi còn đang vui sướng chưa kịp phục hồi tinh thần lại thì roi trong tay Lăng Vi Vi đã vung tới, cuốn lấy Lạc Song Nhi ném đi ra ngoài.

Giải quyết xong đám người Lý Nhược Tuyết, đoàn người Dạ Hi và Quân Mặc Hiên lại trở về khách điếm. Sau khi dọn dẹp một chút, liền đi nghỉ ngơi.

Khi Quân Mặc Hiên và Dạ Hi tỉnh lại là lúc, Nam Cung Trần đã rời đi. Mà Vân Thanh Phong bị Quân Mặc Hiên phái đi thương lượng với Lăng Vân Tiêu về việc mua bán vũ khí.

Bởi vậy, trên đường trở về nhà, chỉ còn lại có bốn người là đôi phu thê Dạ Hi, Hoa Hồ Điệp cùng Quỷ Diện. Bốn người trên đường không có dừng lại, ra roi thúc ngựa trở lại Thiên Thần, ngay cả vương phủ cũng không kịp trở về, hai người Dạ Hi trực tiếp đi hoàng cung.

Giờ phút này, trong hoàng cung, Quân Thiên Dịch đau đầu nhìn Quân Tư Mặc. Từ khi Quân Tư Mặc đi đến hoàng cung, mỗi ngày ông đều bị vây trong xấu hổ, may mắn ông kịp thời phong tỏa tin tức, nếu không gương mặt già này của ông tuyệt đối đã bị quăng ra hết toàn bộ đại lục Long Đằng.

"Hoàng gia gia, mỗi ngày Tiểu Tư Mặc giúp người bắt gian phu không tốt sao?" Quân Tư Mặc mang bẻ mặt vô tội nhìn Quân Thiên Dịch, trong lòng vô cùng rối rắm, cậu tốt bụng giúp gia gia bắt gian phu, sao hoàng gia gia lại mất hứng như thế.

Bắt gian phu đương nhiên ông cao hứng, nhưng việc cậu bắt gian phu khắp hoàng cung đều biết đến, chuyện này ông sẽ không cao hứng, mà nên khóc. Trước đó vài ngày, ông còn nghe thấy bọn thái giám cung nữ phía dưới còn đặt cược? Cá cược hôm nay Quân Tư Mặc có thể tìm được gian phu hay không.

Lúc đó, Quân Thiên Dịch liền phát hỏa, nhưng mà loại chuyện xấu hổ này, ông chỉ có thể làm như không biết chuyện gì xảy ra.

"Tiểu Tư Mặc, hoàng gia gia không cần con bắt gian phu, gian phu này bản thân hoàng gia gia sẽ tự đi bắt, " Quân Thiên Dịch dụ dỗ nói, Quân Mặc Hiên mau trở lại đi, trở về mangTiểu Tổ Tông này đi.

"Vì sao, con thấy các vị thái giám tỷ tỷ đều đặc biệt thích xem Tiểu Tư Mặc bắt gian mà?" Quân Tư Mặc vô tội mắt to đảo qua tia ủy khuất, bộ dáng này thoạt nhìn thật đúng là vô cùng đáng thương.

Nhưng mà, Quân Thiên Dịch không biết, giờ phút này trong lòng Quân Tư Mặc vui vẻ tới nghiêng ngả: Hừ, ai bảo ngài khiến ta cùng mẫu thân tách ra, cần phải tức chết người.

Thái giám tỷ tỷ? Bọn họ là nam được không được, đồ công công đứng một bên đầu đầy hắc tuyến, tiểu thế tử nói chuyện có thể đừng đả kích nhân như vậy hay không.

"Tiểu Tư Mặc ngoan, con là tiểu hài tử, tiểu hài tử nên đọc nhiều sách biết chữ, đừng cả ngày đi theo bọn cung nữ thái giám chơi biết không? Như vậy đi, ngày mai hoàng gia gia đưa con đi học viện Hoàng Gia học tập, " Quân Thiên Dịch dụ dỗ nói, ước gì có thể tiễn bước Tiểu Ma Vương này.

Nghe vậy, Quân Tư Mặc cau mày, hoàng gia gia thực đáng giận, thế nhưng muốn cho hắn đi đọc sách. Khi Quân Tư Mặc chuẩn bị lên tiếng phản bác khi, hai người Dạ Hi đã tới.

Nhìn thấy mẫu thân nhà mình, Quân Tư Mặc rất nhanh đã quên chuyện đọc sách này, vui vui vẻ vẻ chạy đến trước mặt phụ mẫu nhà mình.

"Mẫu thân, mẫu thân, lần sau xuất môn, nhất định phải mang theo Tiểu Tư Mặc, đừng bỏ lại một mình Tiểu Tư Mặc, như vậy Tiểu Tư Mặc sẽ nhàm chán, " Quân Tư Mặc vẻ mặt ủy khuất nhìn Dạ Hi.

Thấy thế, trong lòng Dạ Hi ấm áp, đưa tay ôm Tiểu Tư Mặc vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi: "Nói cho mẫu thân biết, lúc mẫu thân không ở đây, con có nghịch ngợm gì không."

Tiểu tử này sẽ nhàm chán sao, hắn là đã mang mỗi người trong hoàng cung này đều ngoạn lần, cho nên mới kêu nhàm chán đi.

Nghe vậy, trong lòng Quân Tư Mặc thầm kêu không ổn, nếu như mẫu thân biết hắn làm chuyện tốt, có phải sẽ đánh cái mông nhỏ của hắn không.

Thấy Quân Tư Mặc chậm chạp không trả lời, Dạ Hi híp hai mắt, uy hiếp nhìn hắn.

Thấy thế, Quân Tư Mặc đầy khẩn trương, theo bản năng trả lời: "Mẫu thân, con không có làm chuyện xấu, con chỉ giúp hoàng gia gia bắt gian phu mà thôi."

Bắt gian phu? Dạ Hi rõ ràng không tin, vừa rồi bọn họ còn chưa có tới cung phía trước, đã nghe thấy Quân Thiên Dịch nổi giận hét lên. Có thể khiến Quân Thiên Dịch tức giận thành như vậy, tuyệt đối không chỉ là chuyện bắt gian phu đơn giản như vậy.

Thấy mẫu thân không tin, Quân Tư Mặc nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục nói: "Mẫu thân, chỉ là mỗi lần con bắt gian vừa vặn bị các cung nữ thấy mà thôi, a! Đúng rồi, còn có rất nhiều bọn cung nữ thái giám lấy chuyện này ra cá cược nữa. Tiểu Tư Mặc có phải rất tuyệt không. Nhưng mà con giúp hoàng gia gia, hoàng gia gia cũng không cảm tạ con, ngược lại rất tức giận."

Nghe vậy, Dạ Hi khóe miệng hung hăng rút ra, cười đến vẻ mặt âm dương quái khí nhìn Quân Tư Mặc, nửa ngày cười to nói: "Tiểu Tư Mặc làm không sai, hoàng gia gia mất hứng, là vì ông bị mang nhiều nón xanh nên mới thương tâm."

Lời này vừa nói ra, Quân Thiên Dịch ngồi ở phía trên vốn dĩ đã bình ổn lại thì tức giận ứa lên trên, phẫn nộ nói: "Hi Nhi, có người giáo nhi tử như ngươi vậy à? Đi một chuyến Long Vương cốc, Long Huyết chưa? Không có Long Huyết, có thể tính ngươi thua."

Quân Thiên Dịch nói chưa dứt lời, nghĩ bọn họ ở Long Vương cốc chịu khí, Dạ Hi liền một bụng hỏa, đương nhiên, cũng không cho Quân Thiên Dịch sắc mặt tốt.

"Long Huyết không có, nhưng có máu Hắc Giao, người muốn hay không, đảm bảo người uống hết lập tức tắt thở, " nói xong Dạ Hi lấy hai chai máu giao tím đen trong lòng ra đưa cho Quân Thiên Dịch.

Đây là khi Quân Mặc Hiên giết chết Hắc Giao, lấy được.

Quân Thiên Dịch sắc mặt táo bón tiếp nhận máu Hắc Giao, trong lòng vô cùng mất mác. Không có Long Huyết, bệnh thái tử Thiên Linh không thể trị được, ngày đó thần... . Hoàng thượng thở dài, thôi, đến lúc đó hi vọng Hi Nhi có thể lấy đại cục làm trọng, hy sinh cái tôi hoàn thành tập thể.

"Trẫm mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, các ngươi đều lui ra, về phần điều kiện thứ ba, trẫm sẽ nói cho ngươi sau, " Quân Thiên Dịch mệt mỏi nói, cuối cùng, còn cố ý phân phó Dạ Hi mang Quân Tư Mặc đi cũng dặn cậu không có chuyện gì thì đừng tới hoàng cung nữa.

Lại bị Quân Tư Mặc đùa như vậy nữa, ông sẽ già trước tuổi mất.

Nghe vậy, ba người Dạ Hi rời khỏi hoàng cung. Về phần, vì sao Quân Thiên Dịch đột nhiên mất hứng, bọn họ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là là không có được Long Huyết mà tiếc hận.

Giờ phút này, trong Hiên vương phủ.

Quân Tư Mặc rất là cao hứng, vài ngày không thấy mẫu thân nhà mình, Quân Tư Mặc quyết định đêm nay ngủ cùng mẫu thân.

Vì thế, hơn nửa đêm, Quân Tư Mặc kéo Tiểu Bạch, đi đến phòng Dạ Hi. Giờ phút này, Quân Mặc Hiên đang ghé vào Dạ Hi trên người vất vả cần cù canh tác.

Quân Mặc Hiên đang kéo dây áo của Dạ Hi ra, thì nhìn thấy Quân Tư Mặc bỗng nhiên xuất hiện tại cửa, nhất thời, vẻ mặt biến sắc còn đen hơn đáy nồi.

Không để ý Quân Mặc Hiên tức giận, Tiểu Tư Mặc biểu cảm đáng yêu nói: "Mẫu thân, hôm nay Tiểu Tư Mặc cùng người ngủ cùng nhau được không."

Tiểu Tư Mặc cùng ngủ cùng mình, dĩ nhiên Dạ Hi nguyện ý, so với việc bị Quân Mặc Hiên tàn phá, nàng càng nguyện ý cùng Tiểu Tư Mặc ngủ cùng nhau. Vì thế, không để ý Quân Mặc Hiên cầu xin, tự giác nhường ra chừa chỗ trên giường, để nhi tử có thể thuận lợi bò lên.

Theo sát phía sau, Tiểu Bạch cũng làm bộ dáng muốn lên giường, nhưng mà nó rất lớn, cứ thế nửa ngày, cũng không có leo được lên giường.

Cho nên, phát ra âm thanh ủy khuất nức nở, cầu xin Tiểu Tư Mặc giúp nó một tay.

Bên cạnh, Quân Mặc Hiên vốn đang cực kỳ bất mãn quyết định Dạ Hi thấy Tiểu Bạch muốn lên giường, nháy mắt như tìm được nơi trút giận, chân vừa nhấc, đá Tiểu Bạch ngã xuống đất.

"Biến, ngay cả ngươi cũng muốn đến cướp công tác của lão tử, " Quân Mặc Hiên nổi giận quát lên một tiếng, nhi tử nhà mình không thể đá, vậy sủng vật của nhi tử thì có thể đá đi.

Tiểu Bạch bị đá, quay lưng, bộ dáng ủy khuất nhìn phụ thân của chủ nhân, vì sao bị thương luôn là nó. Tiểu Bạch không phục, muốn lắc lắc thân mình đứng lên, nhưng hình thể quá mức khổng lồ, bị Quân Mặc Hiên đá ngã tư thế lại kỳ lạ như vậy, cho nên, dù nó dùng sức ra sao cũng lên không được.

Không có biện pháp, Tiểu Bạch đành phải buông tha, ngoan ngoãn nằm trên mặt đất ngủ, mong ngày mai Tiểu Tư Mặc sẽ giúp nó một tay.

Cứ như vậy, Quân Tư Mặc thành công ngủ ở giữ Dạ Hi cùng Quân Mặc Hiên

Ban đêm, Quân Mặc Hiên trằn trọc không yên, chờ mòn chờ mỏi, rốt cục đợi đến khi Quân Tư Mặc ngủ. Vì thế, Quân Mặc Hiên ôm Dạ Hi dè dặt cẩn trọng rời khỏi phòng.

Ban đêm gió lạnh thổi qua, thổi rối loạn mái tóc Dạ Hi. Mà cảm giác hơi mát lạnh này khiến Dạ Hi bừng tỉnh.

"Quân Mặc Hiên chàng có tật xấu sao " Dạ Hi thở phì phì nhìn Quân Mặc Hiên, nàng đang ở trên giường ngủ ngon giấc, nam nhân chết tiệt này lại bắt nàng ra ngoài.

"Ta có bệnh, nhưng không phải đầu óc có bệnh, mà là bệnh tương tư thôi, " Quân Mặc Hiên không biết xấu hổ nói, bàn tay to dùng sức siết chặt, ôm Dạ Hi vào trong ngực.

Cảm nhận được ý đồ của Quân Mặc Hiên, Dạ Hi cà lăm nói: "Chàng… . Chàng muốn làm gì?"

"Ha ha, nương tử nàng là biết rõ còn cố hỏi sao, chọn đi, chúng ta sẽ tìm một gian phòng khác? Hay là ở nóc nhà, hoặc là trên cây cũng được, như vậy sẽ càng có tình thú."

Dạ Hi không nói gì, nàng có thể một cái cũng không chọn được không.

Đọc được hàm nghĩa trong mắt Dạ Hi, Quân Mặc Hiên tiếp tục lên tiếng nói: "Hoặc là Hi Nhi thích giải quyết ngay tại chỗ, hửm?" Nói xong, cánh môi mỏng của Quân Mặc Hiên ma sát qua vành tai Dạ Hi, ý tứ uy hiếp vô cùng rõ ràng.

Nghe vậy, Dạ Hi hoa lệ lệ quẫn bách, vui đùa cái gì, giải quyết ngay tại chỗ, bọn họ cũng không phải động vật, nhưng là nơi nơi động dục. Bất đắc dĩ, Dạ Hi chỉ lựa chọn một chỗ an toàn nhất - - tìm một gian phòng khác.

Nhưng mà, khi Quân Mặc Hiên mang theo nàng đi vào phòng, Dạ Hi nháy mắt hỗn độn, nàng có thể chọn lại lần nữa hay không, Quân Mặc Hiên vậy mà lại mang nàng đến Yên Vũ các.

Giờ phút này, trong Yên Vũ các phi thường náo nhiệt, chung quanh đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi. Mà bên trong căn phòng của Yên Vũ các, Dạ Hi cùng |Quân Mặc Hiên đang thiên nhân giao chiến.

Phảng phất mỗi một người đi ngang qua, đều có thể nghe được động tĩnh bên trong, mà không đến giờ phút này, Dạ Hi đều sẽ không tự giác buộc chặt, gắt gao cuốn lấy Quân Mặc Hiên.

(đằng sau lược bỏ một vạn chữ)

Giữa trưa ngày hôm sau, Dạ Hi cùng Quân Mặc Hiên dưới ánh mắt ái muội mọi người rời khỏi Yên Vũ các. Sau khi trở lại vương phủ, liền nghe nói sứ giả Thiên Linh quốc tới Thiên Thần chơi.

Sau khi nghe được tin tức này, trong mắt hai người thoáng hiện qua vẻ nghi hoặc, Thiên Linh quốc bá chủ đại lục Long Đằng, tại sao lại đột nhiên đi sứ Thiên Thần chứ? Hơn nữa còn đồng thời phái ra sáu vị sứ giả.

/118

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status