'Lộp Cộp... Lộp Cộp...'
Tiếng bước chân vội vã vang lên đều đều trên hành lang vắng lạnh lẽo.
Con ngươi màu nâu chớp chớp liên hồi đảo mắt xung quanh một màu đen.
Vốn đã nghiên cứu rất kỹ để rồi liều mạng bước vào nhưng sao Gia Vĩ cậu vẫn lạc trong tầng bảy này...
Tầng cấm...
Do cậu ta chưa toàn tâm hay.. Ngay từ ban đầu đã không ngờ đến...
Nơi đây là một mê cung thu nhỏ?
Mê cung?
Đúng vậy, tầng bảy được xây dựng theo mô hình của một cái mê cung bên ngoài, bao bọc lấy ba căn phòng cấm bí mật.
Chưa từng ai dám mạo phạm xem thường lời nói của nó mà bước vào. Hay nói cách khác là lời cảnh báo 'Cấm địa chỉ có vào không có ra.!'
Chỉ duy nhất nó-Lâm Hàn Nhi mới thông thạo cái địa ngục nơi đây.
Có lần nó được giao nhiệm vụ đơn và đi thực hiện, ở nhà, anh và cậu tò mò lên đây. Kết quả đến nửa ngày vẫn chưa mò ra được. Đành phải gọi nó về mà giải cứu.
Giờ đến lược cậu ta. Có phải chán sống?
Mồ hôi bắt đầu túa ra như tắm, tay chân theo đó run rẩy hơn...
Nam nhi đại trượng phu như cậu ta có ngày cũng biết sợ sao? Sợ chính cái nơi quỷ quái này?
Gạt phăng ý nghĩ ngu ngốc kia ra khỏi đầu, Gia Vĩ cậu bước đi tiếp.
Nhưng chưa đến ba bước...
'Phập'
Một con dao găm bay từ phía sau lên, ngang qua mặt cậu cắm chặt vào tường trước mặt cách không xa.
- Không có sự cho phép... Dám bước đến đây?
Giọng nói lạnh thấu xương như ma như quỷ thành công khiến con người lạnh lùng Gia Vĩ xém rớt tim ra ngoài.
Giọng nói này... Bảy phần không phải Hàn Nhi. Dù cho con người đó lạnh lùng đến thế nào cũng không bao giờ nói chuyện bằng giọng điệu
Có khi nào...
Ma?
Triệu Gia Vĩ cao ngạo lạnh lùng là thế nhưng ai biết được con người thực sự của cậu ta thế nào chứ? Một tên sợ ma... Và nhiều thứ khác...
Đời cậu ngắn thế sao? Đến đây là kết thúc sao?
Ý nghĩ vừa xẹt ngang đầu đã bị cậu ta phũ phàng gạt phăng đi.
Trên đời làm gì có ma?
Ừ thì... Làm gì có..?
Bất giác, một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai cậu ta càng ngày càng siết chặt đến mức rướm máu...
Sống lưng lạnh toát, cố gắng gỡ cánh tay cũng không xong. Gia Vĩ từ từ xoay người lại nhưng đôi mắt vẫn nhắm tịt... Miệng lẩm nhẩm thứ gì đó chẳng ai hiểu.
'Bộp'
Nắm đấm nhắm thẳng vào tường, tạo thành vệt nứt ngang mặt cậu ta...
- Cút!
Vâng!
Một từ ngắn ngọn súc tích và dễ hiểu. Không hổ danh thiên tài học viện Royal, chỉ một từ có thể biểu đạt được tất cả ý muốn.
Gia Vĩ hé mắt, đập vào đôi mắt nâu sáng là gương mặt phóng đại cực kì giận dữ như Diêm La của nó.
Hàn khí toả ra không hề nhỏ tưởng chừng như nuốt chửng mọi thứ..
- Tôi sẽ nghĩ về việc đó. Giờ thì xéo!
Xoay người rời đi, nó mặc kệ cậu ta đến đây với mục đích gì hay tại sao vào được. Chỉ cần đến lãnh địa cấm của nó mà không có sự cho phép đều có kết cục thảm...
Nó đến để cảnh báo chứ không có nghĩa là dẫn đường cho cậu ta ra khỏi đây. Hàn Nhi này không quan tâm...
Tự vào được thì tự rời đi được. Nhưng...
Đoạn đường để tìm thấy lối ra... Không chỉ đơn giản là bị bóng tối bao phủ... Nó có gì, chứa đựng những gì...
Chỉ có Lâm Hàn Nhi mới biết.
- Đại..tỷ..
Nó khựng lại, đôi mắt xám tro long lên ngạc nhiên.
Cậu ta.. Vừa gọi nó...
Là.. Đại tỷ?
- Ngươi...
- Đại tỷ!
Hàn Nhi quay phắt người trở lại, đôi mắt tro nhìn thẳng đôi mắt nâu làm người nào đó giật mình lùi lại..
- Ngươi là ai?
Nó cất giọng khàn khàn, như là đang gọi âm binh địa phủ.. Phẫn nộ, giận dữ... Như bản án tử hình dành cho đối phương...
Trước nay, không ai được phép gọi nó là 'Đại tỷ' ngoại trừ năm người: Hàn Phong, Hàn Thiên và...
Đáng ra nó đã tha cho tên họ Triệu được Lâm gia nhận làm con này rồi... Chỉ là... Hắn đã phạm vào điều cấm kị lớn của nó!
Giờ thì kết thúc rồi đấy!
Suy nghĩ vừa dứt, nó dồn hết sức vào cánh tay, lần nữa vung cú đấm thật mạnh vào tên đối diện...
'Bụp'
Gia Vĩ dùng cả hai tay để đỡ cú đấm của nó, lực mạnh đến mức khiến cả người cậu ta đẩy ngược về sau.
Hàn Nhi ngạc nhiên!
Suốt 7 năm nay, chỉ có duy nhất... Duy nhất một người có thể đỡ cú đấm này của nó và một người nữa... Gần như có thể...
- ... Ngươi..
- Là cậu đúng chứ... Sharon??
Cuối cùng thì cậu ta cũng tìm gặp lại được nó rồi.. Bằng mọi cách..Gia Vĩ phải bắt nó nhớ lại tất cả và trả thù ông ta..
- Câm miệng!
- Nghe tôi! Sharon..
- Ngươi là ai chứ..
Nó ôm lấy đầu lùi lại.. Từng mảng kí ức lần lượt hiện về cứ như một cuốn phim quay chậm...
Tên đấy.. Là ai?
Ai mà có thể gọi nó một cách thân mật thế?
Sharon?
Shouta..?
- Bình tĩnh! Hãy nghe tôi!
Cậu ta nắm chặt vai nó, giữ nó phải nhìn thẳng vào cậu và lắng nghe.
-------------
- Tên khốn ngươi câm miệng! Ta không quen biết họ... Không hề!
- Lâm Hàn Nhi! Không thể nhầm lẫn... Là cậu Sharon!
Gia Vĩ điên cuồng gào thét. Cậu phải làm thế nào để nó mới tin đây?
- Đi! Lối ra kia... Cút mau!
Ngón tay nó chỉ thẳng đến cuối hành lang, nơi có một tia sáng nhỏ soi đến kia.
- Nhưng...
- Đi! Mau!
Nói rồi nó xoay người bỏ chạy. Nếu Gia Vĩ không ra khỏi đây sớm, nơi này sẽ nuốt chửng cậu ta!
Lâm Hàn Nhi sẽ cần thêm thời gian để suy nghĩ lại sự việc này...
Sự thật về lời cậu ta và... Đọan ký ức 4 năm trước đang dần hồi phục trong nó...
(Còn Tiếp)
* Đầu tiên xin lỗi các độc giả vì sự thay đổi của câu truyện. Mong các độc giả xem lại diễn biến của chương 2. Đã có sự thay đổi từ chương đó trở đi.
Tiếng bước chân vội vã vang lên đều đều trên hành lang vắng lạnh lẽo.
Con ngươi màu nâu chớp chớp liên hồi đảo mắt xung quanh một màu đen.
Vốn đã nghiên cứu rất kỹ để rồi liều mạng bước vào nhưng sao Gia Vĩ cậu vẫn lạc trong tầng bảy này...
Tầng cấm...
Do cậu ta chưa toàn tâm hay.. Ngay từ ban đầu đã không ngờ đến...
Nơi đây là một mê cung thu nhỏ?
Mê cung?
Đúng vậy, tầng bảy được xây dựng theo mô hình của một cái mê cung bên ngoài, bao bọc lấy ba căn phòng cấm bí mật.
Chưa từng ai dám mạo phạm xem thường lời nói của nó mà bước vào. Hay nói cách khác là lời cảnh báo 'Cấm địa chỉ có vào không có ra.!'
Chỉ duy nhất nó-Lâm Hàn Nhi mới thông thạo cái địa ngục nơi đây.
Có lần nó được giao nhiệm vụ đơn và đi thực hiện, ở nhà, anh và cậu tò mò lên đây. Kết quả đến nửa ngày vẫn chưa mò ra được. Đành phải gọi nó về mà giải cứu.
Giờ đến lược cậu ta. Có phải chán sống?
Mồ hôi bắt đầu túa ra như tắm, tay chân theo đó run rẩy hơn...
Nam nhi đại trượng phu như cậu ta có ngày cũng biết sợ sao? Sợ chính cái nơi quỷ quái này?
Gạt phăng ý nghĩ ngu ngốc kia ra khỏi đầu, Gia Vĩ cậu bước đi tiếp.
Nhưng chưa đến ba bước...
'Phập'
Một con dao găm bay từ phía sau lên, ngang qua mặt cậu cắm chặt vào tường trước mặt cách không xa.
- Không có sự cho phép... Dám bước đến đây?
Giọng nói lạnh thấu xương như ma như quỷ thành công khiến con người lạnh lùng Gia Vĩ xém rớt tim ra ngoài.
Giọng nói này... Bảy phần không phải Hàn Nhi. Dù cho con người đó lạnh lùng đến thế nào cũng không bao giờ nói chuyện bằng giọng điệu
Có khi nào...
Ma?
Triệu Gia Vĩ cao ngạo lạnh lùng là thế nhưng ai biết được con người thực sự của cậu ta thế nào chứ? Một tên sợ ma... Và nhiều thứ khác...
Đời cậu ngắn thế sao? Đến đây là kết thúc sao?
Ý nghĩ vừa xẹt ngang đầu đã bị cậu ta phũ phàng gạt phăng đi.
Trên đời làm gì có ma?
Ừ thì... Làm gì có..?
Bất giác, một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai cậu ta càng ngày càng siết chặt đến mức rướm máu...
Sống lưng lạnh toát, cố gắng gỡ cánh tay cũng không xong. Gia Vĩ từ từ xoay người lại nhưng đôi mắt vẫn nhắm tịt... Miệng lẩm nhẩm thứ gì đó chẳng ai hiểu.
'Bộp'
Nắm đấm nhắm thẳng vào tường, tạo thành vệt nứt ngang mặt cậu ta...
- Cút!
Vâng!
Một từ ngắn ngọn súc tích và dễ hiểu. Không hổ danh thiên tài học viện Royal, chỉ một từ có thể biểu đạt được tất cả ý muốn.
Gia Vĩ hé mắt, đập vào đôi mắt nâu sáng là gương mặt phóng đại cực kì giận dữ như Diêm La của nó.
Hàn khí toả ra không hề nhỏ tưởng chừng như nuốt chửng mọi thứ..
- Tôi sẽ nghĩ về việc đó. Giờ thì xéo!
Xoay người rời đi, nó mặc kệ cậu ta đến đây với mục đích gì hay tại sao vào được. Chỉ cần đến lãnh địa cấm của nó mà không có sự cho phép đều có kết cục thảm...
Nó đến để cảnh báo chứ không có nghĩa là dẫn đường cho cậu ta ra khỏi đây. Hàn Nhi này không quan tâm...
Tự vào được thì tự rời đi được. Nhưng...
Đoạn đường để tìm thấy lối ra... Không chỉ đơn giản là bị bóng tối bao phủ... Nó có gì, chứa đựng những gì...
Chỉ có Lâm Hàn Nhi mới biết.
- Đại..tỷ..
Nó khựng lại, đôi mắt xám tro long lên ngạc nhiên.
Cậu ta.. Vừa gọi nó...
Là.. Đại tỷ?
- Ngươi...
- Đại tỷ!
Hàn Nhi quay phắt người trở lại, đôi mắt tro nhìn thẳng đôi mắt nâu làm người nào đó giật mình lùi lại..
- Ngươi là ai?
Nó cất giọng khàn khàn, như là đang gọi âm binh địa phủ.. Phẫn nộ, giận dữ... Như bản án tử hình dành cho đối phương...
Trước nay, không ai được phép gọi nó là 'Đại tỷ' ngoại trừ năm người: Hàn Phong, Hàn Thiên và...
Đáng ra nó đã tha cho tên họ Triệu được Lâm gia nhận làm con này rồi... Chỉ là... Hắn đã phạm vào điều cấm kị lớn của nó!
Giờ thì kết thúc rồi đấy!
Suy nghĩ vừa dứt, nó dồn hết sức vào cánh tay, lần nữa vung cú đấm thật mạnh vào tên đối diện...
'Bụp'
Gia Vĩ dùng cả hai tay để đỡ cú đấm của nó, lực mạnh đến mức khiến cả người cậu ta đẩy ngược về sau.
Hàn Nhi ngạc nhiên!
Suốt 7 năm nay, chỉ có duy nhất... Duy nhất một người có thể đỡ cú đấm này của nó và một người nữa... Gần như có thể...
- ... Ngươi..
- Là cậu đúng chứ... Sharon??
Cuối cùng thì cậu ta cũng tìm gặp lại được nó rồi.. Bằng mọi cách..Gia Vĩ phải bắt nó nhớ lại tất cả và trả thù ông ta..
- Câm miệng!
- Nghe tôi! Sharon..
- Ngươi là ai chứ..
Nó ôm lấy đầu lùi lại.. Từng mảng kí ức lần lượt hiện về cứ như một cuốn phim quay chậm...
Tên đấy.. Là ai?
Ai mà có thể gọi nó một cách thân mật thế?
Sharon?
Shouta..?
- Bình tĩnh! Hãy nghe tôi!
Cậu ta nắm chặt vai nó, giữ nó phải nhìn thẳng vào cậu và lắng nghe.
-------------
- Tên khốn ngươi câm miệng! Ta không quen biết họ... Không hề!
- Lâm Hàn Nhi! Không thể nhầm lẫn... Là cậu Sharon!
Gia Vĩ điên cuồng gào thét. Cậu phải làm thế nào để nó mới tin đây?
- Đi! Lối ra kia... Cút mau!
Ngón tay nó chỉ thẳng đến cuối hành lang, nơi có một tia sáng nhỏ soi đến kia.
- Nhưng...
- Đi! Mau!
Nói rồi nó xoay người bỏ chạy. Nếu Gia Vĩ không ra khỏi đây sớm, nơi này sẽ nuốt chửng cậu ta!
Lâm Hàn Nhi sẽ cần thêm thời gian để suy nghĩ lại sự việc này...
Sự thật về lời cậu ta và... Đọan ký ức 4 năm trước đang dần hồi phục trong nó...
(Còn Tiếp)
* Đầu tiên xin lỗi các độc giả vì sự thay đổi của câu truyện. Mong các độc giả xem lại diễn biến của chương 2. Đã có sự thay đổi từ chương đó trở đi.
/18
|