- Hiệu Trưởng... Trường học 1 tháng nay thế nào rồi? Có gì thay đổi?
Lâm Hàn Nhi hùng hổ đạp cửa phòng Hiệu Trưởng đi vào. Không vòng vo, một câu vào thẳng ngay vấn đề chính.
Bị làm cho giật mình, ông Hiệu Trưởng không khỏi khóc thầm. Thật là.. Anh em nhà này không lúc nào có thể để trái tim ông được bình an, lúc nào cũng phải trong tư thế sẵn sàng có thể rớt...
- 30 học sinh vừa được chuyển tới từ chi nhánh khác của Royal ở Đức. Bao gồm những thành phần cá biệt quậy phá... Đang chờ Hội trưởng giải quyết
Một giọng nói trầm ấm phát ra từ sau lưng nó. Hàn Phong và Hàn Thiên đến kịp thời, cứu nguy cho trái tim bé bỏng của Hiệu Trưởng.
Không phải tình cờ mà họ lại giải nguy cho ông ta như thế mà bởi suốt từ khi nó nghỉ học, ngày nào anh và cậu cũng đến phòng Hiệu Trưởng tìm xem hôm nay nó đến hay chưa nhưng kết quả vẫn là con số 0.
Và thế là sau bao ngày kiên trì rình mò, đã được đáp lại bằng việc... Gặp ngay nó khi vừa đi học lại...
- Dẫn đường...
Hai từ ngắn gọn nhưng đầy đủ hàm ý, trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng, cho ông Hiệu Trưởng đến bây giờ vẫn chưa kịp thích ứng và nhận thức được sự việc.
--------
- Em xin lỗi... Cậu ta..giao cho tỷ nhé...
Hàn Nhi chau mày ngước lên, bắt gặp đôi mắt buồn ướt át của cậu. Hàn Thiên nói vậy... Nghĩa là...
- Hàn Linh sẽ do bọn anh chăm sóc. Sau này chúng ta...
Hàn Phong ngưng lại, nghĩ thì đơn giản nhưng sao cổ họng giờ đây lại khó chịu đến thế? Tại sao anh lại không nỡ nói với con bé những lời thế này...?
Nhưng mà... Xin lỗi em nhé, Hàn Nhi.
'Vì sự an toàn của em và Hàn Thiên, anh buộc phải chấp nhận làm như thế! Xin lỗi em, em gái của anh!
- ...hạn chế gặp và tiếp xúc với nhau..!
Nó cười mỉa mai trong lòng. Vậy là ông ta đã hiểu được, tách bọn nó ra là cách duy nhất để đảm bảo sự an toàn cho bọn họ.
Muốn thách thức tôi? Được thôi.
Nhưng... Nếu Hàn Phong nói vậy, nó đành chấp nhận. Hàn Nhi tôn trọng quyết định của cả ba anh em.
- Hiểu rồi!
Bỏ lại hai chữ, nó rẽ ngang hành lang mà họ chỉ, đến lớp cá biệt đã làm loạn suốt khoảng thời gian nó vắng mặt.
Mọi chuyện gác lại sang một bên. Lớp 7A?
Để xem, Đại tỷ Lâm Hàn Nhi sẽ trị bọn chúng như thế nào!
-------------
- Lại là mày? Tao bảo cút! Cái thứ tạp chủng như mày mà cũng có tư cách bước vào đây à?
Gia Vĩ nhìn cặp sách của mình bị ném không thương tiếc ra ngoài cửa lớp mà im lặng nhẫn nhịn, cánh tay hằng rõ những đường gân xanh chứng tỏ sức chịu đựng của cậu rất lớn.
- Thứ bị cha mẹ ruồng bỏ như mày thì làm được gì? Đồ vứt đi!
- Đừng tưởng dựa hơi Lâm Gia là có thể xong với bọn tao, cả bọn gì đấy... Hàn Phong, Hàn Thiên và cả ông Hiệu Trưởng kia còn chịu thua bọn tao thì mày nghĩ Lâm Gia làm được gì?
Tiếp sau giọng nói chanh chua là những tiếng cười đến kinh tởm của bọn học sinh mới.
Ổn thôi, chắc chắn là vậy.
Cậu ta... Sớm đã quen rồi!
- À.. Lâu rồi vẫn chưa được diện kiến Hội Trưởng kiêm đại tiểu thư Lâm Hàn Nhi nhỉ?
Gia Vĩ mím chặt môi, lông mày theo đó nhíu lại đến khó chịu. Đừng đùa...
Họ có thể nói gì về họ thì cậu không quan tâm nhưng đừng có quá đáng đụng đến Hàn Nhi chứ! Thử thách sức chịu đựng của cậu à!?
- Chắc là... Sợ rồi nhỉ? Ha... Đại tỷ Royal đây sao? Cuối cùng cũng là bọn hèn nhát, ngu ngốc...
'Rầm'
- Đủ rồi....
- Hèn nhát, ngu ngốc hay không... Tao là người hiểu rõ nhất. Không cần lũ cặn bã như chúng mày nhắc nhở!
Hàn Nhi từ ngoài cửa bình thản đi vào. Nhìn đống hỗn độn này xem, cặp sách quăng lung tung, dấu vết của những trò chơi khăm vẫn còn đó... Để xem nó trị tội bọn này thế nào.!
Nó bước đến cạnh cậu ta, liếc đến chiếc bàn gãy đôi kia, tám phần là do tên họ Triệu này vừa gây ra. Tính ra nó cũng có lỗi, là vấn đề gây nên chiến tranh.. Lắc đầu chán nản, sự việc này cũng không hoàn toàn là lỗi cậu ta, do bọn chúng thách thức trước. Nhưng mà... Phá hoại tài sản của công. Vẫn phải.. Liệt tên vào danh sách đen Hội Trưởng.
Xin lỗi nhé...
- Đủ rồi... Lâm Hàn Nhật! Đi thôi! Tôi sẽ tính sổ cậu và bọn họ sau...
Cậu ta bất động...
Bọn lớp cá biệt bất động...
Lâm Hàn Nhật?
- Tớ... Tớ sao?
Cậu ta lơ ngơ chỉ tay vào mặt mình. Không nghe lầm chứ? Nó khẳng định cậu ta thuộc gia tộc Lâm Hàn rồi sao?
- Nhanh!
Mắt đâu thoáng chốc linh động, đôi môi vô thức cong lên nụ cười bán nguyệt nhẹ nhưng cả người vẫn đông cứng. Không ngờ...
Tiếng gọi lớn vang lên, lỗi kéo tất cả ra khỏi tiềm thức hỗn độn. Thấy nó đã đứng trước cửa lớp, cậu ta nhanh chóng thu dọn cặp sách chạy theo sau.
Nó không khẳng định cũng không phut nhận, tuỳ các người suy nghĩ!
Hàn Nhi...
'Bụp'
Một thân ảnh to lớn ngang nhiên đập vào người Hàn Nhi khi nó vừa xoay lại.
Một tên... Trông khá quen..?
- Hây da... Va phải tao rồi...
Tên lạ mặt ấy cợt nhả nhìn xuống con nhóc thấp hơn mình một cái đầu cười khẩy.
- Đại ca!
Ngay lúc này, cả bọn trong lớp hú hét ầm ĩ y như bắt được vàng. Đại ca của bọn chúng đến rồi!
'Đại ca? Chẳng lẽ...
Nó hé mắt ngước lên nhìn. Quả đúng là tên này.
Lôi Vũ.
Đại ca ở Royal khi còn ở bên Đức. Cái đầu khá thông minh nhưng lại chẳng bao giờ chịu học, và...
- Nhóc con! Va vào tao rồi không biết xin lỗi, tao không nể mặt con gái đâu đấy!
- Đúng vậy, xin lỗi đi!
- Đánh nó đi đại ca!
Bao nhiêu tiếng hò hét vang lên từ đằng sau nó, tên đại ca bắt đầu đắc ý. Cánh tay đưa lên chưa kịp chạm đến người nó thì giọng nói lạnh lẽo ấy lần nữa vang lên.
- Lôi Vũ...
Mọi hành động lần nữa ngưng lại, hắn ta rơi vào trạng thái chết lâm sàng. Giọng nói này...
Cả đời hắn không bao giờ quên được.
Người duy nhất được phép gọi thẳng tên hắn như thế chỉ có thể là...
- Dám gọi thẳng tên đại ca! Nó muốn chết!
Thô bạo đá văng tên muốn nhảy vồ vào nó, hắn trợn mắt buông lời giận dữ
- Cút!
Lôi Vũ dùng cả hai tay lắc lấy vai nó, gương mặt thờ ơ quen thuộc giống hắn đến 6-7 phần từ từ ngước lên.
Lâm Hàn Nhi...
Ba từ này Lôi Vũ không thể nào quên được. Con người này... Cả đời hắn không thể nào có được...
Em họ hắn!
- Chào! Cũng khá lâu rồi.
- C.. Chào!
- Gặp lại sau. Lần tới.. Hãy giải đáp cho tôi biết tình hình này...là thế nào nhé. Học sinh lưu ban!
Lưu Ban!
Đúng, Lôi Vũ là học sinh lưu ban!
Và với cái đầu thiên tài, nó không khó để có thể đoán ra được!
- Đi! Hàn Nhật
Nói cũng nói rồi, người đi cũng đi rồi. Bỏ lại hắn ta với hàng đống suy nghĩ rối loạn.
'Gặp lại rồi.. Nhưng còn... Hàn Nhật? Là ai?'
---------------
'Rầm'
Cánh cửa phòng đóng mạnh đến mức gần như bị rớt ra. Còn cái người gây ra vụ án mạng đó vẫn ung dung chéo chân trên bàn kia.
- Cậu...Tớ... Lâm Hàn Nhật..?
- Cậu...Là người của tôi. Lâm Gia...
Một người hồi hộp muốn rớt tim, kẻ lại thản nhiên như không có chuyện gì. Thật là.. Lâm Hàn Nhi! Rốt cuộc tại sao lại có thể sắt đá như thế chứ!
- Giờ thì nói rõ cho tôi... Về vụ tai nạn được sắp đặt 4 năm trước... Và cả họ!
(Còn Tiếp)
Lâm Hàn Nhi hùng hổ đạp cửa phòng Hiệu Trưởng đi vào. Không vòng vo, một câu vào thẳng ngay vấn đề chính.
Bị làm cho giật mình, ông Hiệu Trưởng không khỏi khóc thầm. Thật là.. Anh em nhà này không lúc nào có thể để trái tim ông được bình an, lúc nào cũng phải trong tư thế sẵn sàng có thể rớt...
- 30 học sinh vừa được chuyển tới từ chi nhánh khác của Royal ở Đức. Bao gồm những thành phần cá biệt quậy phá... Đang chờ Hội trưởng giải quyết
Một giọng nói trầm ấm phát ra từ sau lưng nó. Hàn Phong và Hàn Thiên đến kịp thời, cứu nguy cho trái tim bé bỏng của Hiệu Trưởng.
Không phải tình cờ mà họ lại giải nguy cho ông ta như thế mà bởi suốt từ khi nó nghỉ học, ngày nào anh và cậu cũng đến phòng Hiệu Trưởng tìm xem hôm nay nó đến hay chưa nhưng kết quả vẫn là con số 0.
Và thế là sau bao ngày kiên trì rình mò, đã được đáp lại bằng việc... Gặp ngay nó khi vừa đi học lại...
- Dẫn đường...
Hai từ ngắn gọn nhưng đầy đủ hàm ý, trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng, cho ông Hiệu Trưởng đến bây giờ vẫn chưa kịp thích ứng và nhận thức được sự việc.
--------
- Em xin lỗi... Cậu ta..giao cho tỷ nhé...
Hàn Nhi chau mày ngước lên, bắt gặp đôi mắt buồn ướt át của cậu. Hàn Thiên nói vậy... Nghĩa là...
- Hàn Linh sẽ do bọn anh chăm sóc. Sau này chúng ta...
Hàn Phong ngưng lại, nghĩ thì đơn giản nhưng sao cổ họng giờ đây lại khó chịu đến thế? Tại sao anh lại không nỡ nói với con bé những lời thế này...?
Nhưng mà... Xin lỗi em nhé, Hàn Nhi.
'Vì sự an toàn của em và Hàn Thiên, anh buộc phải chấp nhận làm như thế! Xin lỗi em, em gái của anh!
- ...hạn chế gặp và tiếp xúc với nhau..!
Nó cười mỉa mai trong lòng. Vậy là ông ta đã hiểu được, tách bọn nó ra là cách duy nhất để đảm bảo sự an toàn cho bọn họ.
Muốn thách thức tôi? Được thôi.
Nhưng... Nếu Hàn Phong nói vậy, nó đành chấp nhận. Hàn Nhi tôn trọng quyết định của cả ba anh em.
- Hiểu rồi!
Bỏ lại hai chữ, nó rẽ ngang hành lang mà họ chỉ, đến lớp cá biệt đã làm loạn suốt khoảng thời gian nó vắng mặt.
Mọi chuyện gác lại sang một bên. Lớp 7A?
Để xem, Đại tỷ Lâm Hàn Nhi sẽ trị bọn chúng như thế nào!
-------------
- Lại là mày? Tao bảo cút! Cái thứ tạp chủng như mày mà cũng có tư cách bước vào đây à?
Gia Vĩ nhìn cặp sách của mình bị ném không thương tiếc ra ngoài cửa lớp mà im lặng nhẫn nhịn, cánh tay hằng rõ những đường gân xanh chứng tỏ sức chịu đựng của cậu rất lớn.
- Thứ bị cha mẹ ruồng bỏ như mày thì làm được gì? Đồ vứt đi!
- Đừng tưởng dựa hơi Lâm Gia là có thể xong với bọn tao, cả bọn gì đấy... Hàn Phong, Hàn Thiên và cả ông Hiệu Trưởng kia còn chịu thua bọn tao thì mày nghĩ Lâm Gia làm được gì?
Tiếp sau giọng nói chanh chua là những tiếng cười đến kinh tởm của bọn học sinh mới.
Ổn thôi, chắc chắn là vậy.
Cậu ta... Sớm đã quen rồi!
- À.. Lâu rồi vẫn chưa được diện kiến Hội Trưởng kiêm đại tiểu thư Lâm Hàn Nhi nhỉ?
Gia Vĩ mím chặt môi, lông mày theo đó nhíu lại đến khó chịu. Đừng đùa...
Họ có thể nói gì về họ thì cậu không quan tâm nhưng đừng có quá đáng đụng đến Hàn Nhi chứ! Thử thách sức chịu đựng của cậu à!?
- Chắc là... Sợ rồi nhỉ? Ha... Đại tỷ Royal đây sao? Cuối cùng cũng là bọn hèn nhát, ngu ngốc...
'Rầm'
- Đủ rồi....
- Hèn nhát, ngu ngốc hay không... Tao là người hiểu rõ nhất. Không cần lũ cặn bã như chúng mày nhắc nhở!
Hàn Nhi từ ngoài cửa bình thản đi vào. Nhìn đống hỗn độn này xem, cặp sách quăng lung tung, dấu vết của những trò chơi khăm vẫn còn đó... Để xem nó trị tội bọn này thế nào.!
Nó bước đến cạnh cậu ta, liếc đến chiếc bàn gãy đôi kia, tám phần là do tên họ Triệu này vừa gây ra. Tính ra nó cũng có lỗi, là vấn đề gây nên chiến tranh.. Lắc đầu chán nản, sự việc này cũng không hoàn toàn là lỗi cậu ta, do bọn chúng thách thức trước. Nhưng mà... Phá hoại tài sản của công. Vẫn phải.. Liệt tên vào danh sách đen Hội Trưởng.
Xin lỗi nhé...
- Đủ rồi... Lâm Hàn Nhật! Đi thôi! Tôi sẽ tính sổ cậu và bọn họ sau...
Cậu ta bất động...
Bọn lớp cá biệt bất động...
Lâm Hàn Nhật?
- Tớ... Tớ sao?
Cậu ta lơ ngơ chỉ tay vào mặt mình. Không nghe lầm chứ? Nó khẳng định cậu ta thuộc gia tộc Lâm Hàn rồi sao?
- Nhanh!
Mắt đâu thoáng chốc linh động, đôi môi vô thức cong lên nụ cười bán nguyệt nhẹ nhưng cả người vẫn đông cứng. Không ngờ...
Tiếng gọi lớn vang lên, lỗi kéo tất cả ra khỏi tiềm thức hỗn độn. Thấy nó đã đứng trước cửa lớp, cậu ta nhanh chóng thu dọn cặp sách chạy theo sau.
Nó không khẳng định cũng không phut nhận, tuỳ các người suy nghĩ!
Hàn Nhi...
'Bụp'
Một thân ảnh to lớn ngang nhiên đập vào người Hàn Nhi khi nó vừa xoay lại.
Một tên... Trông khá quen..?
- Hây da... Va phải tao rồi...
Tên lạ mặt ấy cợt nhả nhìn xuống con nhóc thấp hơn mình một cái đầu cười khẩy.
- Đại ca!
Ngay lúc này, cả bọn trong lớp hú hét ầm ĩ y như bắt được vàng. Đại ca của bọn chúng đến rồi!
'Đại ca? Chẳng lẽ...
Nó hé mắt ngước lên nhìn. Quả đúng là tên này.
Lôi Vũ.
Đại ca ở Royal khi còn ở bên Đức. Cái đầu khá thông minh nhưng lại chẳng bao giờ chịu học, và...
- Nhóc con! Va vào tao rồi không biết xin lỗi, tao không nể mặt con gái đâu đấy!
- Đúng vậy, xin lỗi đi!
- Đánh nó đi đại ca!
Bao nhiêu tiếng hò hét vang lên từ đằng sau nó, tên đại ca bắt đầu đắc ý. Cánh tay đưa lên chưa kịp chạm đến người nó thì giọng nói lạnh lẽo ấy lần nữa vang lên.
- Lôi Vũ...
Mọi hành động lần nữa ngưng lại, hắn ta rơi vào trạng thái chết lâm sàng. Giọng nói này...
Cả đời hắn không bao giờ quên được.
Người duy nhất được phép gọi thẳng tên hắn như thế chỉ có thể là...
- Dám gọi thẳng tên đại ca! Nó muốn chết!
Thô bạo đá văng tên muốn nhảy vồ vào nó, hắn trợn mắt buông lời giận dữ
- Cút!
Lôi Vũ dùng cả hai tay lắc lấy vai nó, gương mặt thờ ơ quen thuộc giống hắn đến 6-7 phần từ từ ngước lên.
Lâm Hàn Nhi...
Ba từ này Lôi Vũ không thể nào quên được. Con người này... Cả đời hắn không thể nào có được...
Em họ hắn!
- Chào! Cũng khá lâu rồi.
- C.. Chào!
- Gặp lại sau. Lần tới.. Hãy giải đáp cho tôi biết tình hình này...là thế nào nhé. Học sinh lưu ban!
Lưu Ban!
Đúng, Lôi Vũ là học sinh lưu ban!
Và với cái đầu thiên tài, nó không khó để có thể đoán ra được!
- Đi! Hàn Nhật
Nói cũng nói rồi, người đi cũng đi rồi. Bỏ lại hắn ta với hàng đống suy nghĩ rối loạn.
'Gặp lại rồi.. Nhưng còn... Hàn Nhật? Là ai?'
---------------
'Rầm'
Cánh cửa phòng đóng mạnh đến mức gần như bị rớt ra. Còn cái người gây ra vụ án mạng đó vẫn ung dung chéo chân trên bàn kia.
- Cậu...Tớ... Lâm Hàn Nhật..?
- Cậu...Là người của tôi. Lâm Gia...
Một người hồi hộp muốn rớt tim, kẻ lại thản nhiên như không có chuyện gì. Thật là.. Lâm Hàn Nhi! Rốt cuộc tại sao lại có thể sắt đá như thế chứ!
- Giờ thì nói rõ cho tôi... Về vụ tai nạn được sắp đặt 4 năm trước... Và cả họ!
(Còn Tiếp)
/18
|