- Cậu.... Thực sự muốn biết
- Không liên quan!
- Không liên quan? Vậy tại sao lại đặt tên cho tớ? Tại sao lại nhận tớ...? Tớ là người của cậu mà...
- Đừng nhiều lời...
- Nếu tớ nói ra... Cậu có giữ được bình tĩnh như bây giờ không? Cậu có còn là Lâm Hàn Nhi của bây giờ không... Hay lại trở nên điên loạn như lúc ấy...
--------------------
Luôn có những góc khuất, những điều chẳng thể tưởng tượng và tưởng chừng không bao giờ xảy ra.
Không phải không có, mà là không hay không biết, không tìm hiểu thì làm sao biết có hay không rồi cứ tuỳ tiện gắn, đặt điều cho người khác này nọ.
Người ta coi nó là hoang tưởng là vết nhơ trong xã hội chứ chưa ai thử đặt mình vào vị trí đó...
--------------------
7 năm trước...
Năm 5 tuổi, vì không ai trông nom nên nó cùng anh lúc đó 7 tuổi được đưa đi đào tạo ở chỗ anh của mẹ nó - Lôi Vĩ.
Nó gặp họ - những đứa trẻ cùng thiếu thốn tình thương như mình và tạo thành nhóm 4 người đặc biệt trong một lớp đào tạo với chức danh đội trưởng:
Lâm Hàn Nhi.... Sharon...
Triệu Gia Vĩ... Shouta...
Trương Ngọc Linh... Sara...
Và Trương Thiếu Bảo... Simon
Bộ tứ S vang danh khắp nơi, thế giới ngầm không ai không biết, điều đặc biệt nhất là nó chính là tâm điểm cho những băng hội muốn tìm đồng minh mạnh cho mình.
Cho đến một ngày...
- Tan rã?! Ý người là thế nào?!
Cậu nhóc có mái tóc màu nâu run run cất giọng. Đùa.. Là đùa thôi đúng không..?!
- Không thể nào đâu, Simon! Người đang...
- Đây không phải việc để đùa. Ta là Sư phụ, lời đã nói quyết không đổi....!
Giọng nói nghiêm nghị ấy lần nữa vang lên, cắt ngang lời nói trong trẻo của cô bé kia.
Một khoảng không yên lặng bao trùm tất cả. Tưởng chừng như không gì có thể khiến họ phân tâm...
- Trừ phi...
- Ra ngoài cả đi!
Nó sau một hồi bình tĩnh ra lệnh cho cả bọn mặc kệ ngắt lời người được gọi là Sư phụ..
- Vâng...
Rầm...
Không gian yên lặng lần nữa hiện diện trong căn phòng le lói vài tia sáng. Lần này còn có cả sát khí...
- Được rồi... Bác Lôi!
Người đàn ông nhìn nó bằng đôi mắt trìu mến. Nó là đang muốn gì điều gì?
- Như Bác đã nói. Bọn cháu buộc phải tan rã....
- Vì sao?
Một câu nói nhanh chóng được phản hồi, dường như đã được sắp xếp sẵn chờ người hỏi.
- Ta đã lớn tuổi... Với lại còn mắc bệnh...
- Thưa Bác..
- ....
- Bác hiểu cháu muốn điều gì mà...
Lôi Vĩ thở dài. Lại bị con nhóc này bắt bài rồi! Nhưng điều ông ta phân vân lo sợ không phải là nó có biết được hay không, mà thứ nó muốn biết sẽ làm nguy hại đến nó - đứa cháu mà ông thương yêu nhất!
- Bọn chúng... Sẽ lại tìm cháu... Nên tạm thời...
Nói đến đây, ông tiến lại gần xoa đầu nó, giọng nói trầm ấm lẫn đâu đó chút bị thương...
- Trở về Đức và chăm sóc Lôi Vũ giúp Bác...
Lôi Vũ?
Tại sao Bác lại nói thế...?
- Nhưng...
- Ta là Sư phụ, lời của ta là mệnh lệnh...
Nó đỏ mắt xoay người rời đi. Vì tôn trọng người, nên nó sẽ vâng lời!
Nhưng xin người đừng nói thêm lời nào nữa, nó khóc mất!
- Chuyến bay của cháu sẽ khởi hành vào chiều mai. Hãy nghe lời và chuẩn bị thật tốt...
Hàn Nhi vừa khóc chạy thật nhanh ra ngoài. Nó tự nhủ rằng sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa.....
---
Ngày hôm sau...
Tại sân bay, bóng dáng một cô gái nhỏ đơn độc bước vào, theo sau là vài ba người tầm cỡ khác.
- Tạm biệt...
Cô gái ấy vừa xoay người rời đi, giọng nói quen thuộc gấp gáp vang lên, dừng bước cô ngay trước phòng soát vé.
- Nhi nhi...
Nó khó hiểu nhìn anh, một cỗ bất an dâng lên trong lòng. Nhận được cái gật đầu nhẹ từ đối phương, Hàn Nhi vụt đi, để lại cả bọn với gương mặt tái xanh không dám cử động...
~ Bằng mọi giá không được để nó quay lại...
-------
- Chuyện gì đang...
Nó nhìn cả tổ chức mà đôi mắt ngấn lệ. Gì thế này...? Nó vừa rời khỏi chưa được một ngày mà chuyện gì đây... Đồ đạc bị đập phá, mọi thứ rối tung cả lên...
- Aaaa...
Đúng lúc chuẩn bị phát điên, một tiếng hét chói tai kéo nó về thực tại...
Hàn Nhi phóng như bay lên tầng cuối cùng, nơi ánh sáng le lói đang dần mờ đi phía cuối hành lang, một giọng nói quen thuộc đến bẩn tai vang lên...
- Đem thằng nhóc đó lại đây...
Hàn Nhi trợn mắt nhìn bóng dáng quen thuộc đang núp trước cửa kia... Hàn Thiên?!
- Tha cho nó... Xin.. Tha cho nó...
- Hừ... Mày đang cầu xin tao sao? Vậy thì chỉ điểm tao nơi con nhóc đó đi...!?
Tiếp theo đó là tràng cười đến phát tởm của bọn chúng...
Hàn Nhi vòng ra cửa sau căn phòng một cách nhẹ nhàng nhất, khẽ nhìn vào khe hở mà nó từng tạo ra, một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt...
Sư phụ... Lôi Vĩ... Đang bị bọn khốn kia đánh đập hành hạ...
Em trai nó... Gần như bất tỉnh ở góc phòng kia...
Sao vậy chứ...?!
Nó khuỵ xuống gần như mất hết cả lý trí. Ông ta... Dương Thiên Phát... Chính ông ta...
Phụt...
Lôi Vĩ phun ra một ngụm máu tỏ vẻ ngạo mạn, dùng chất giọng khỉnh bỉ nhất có thể trả lời
- Mày mơ à... Không chừng bây giờ con bé đã lên máy bay an toàn, tao sẽ không để nó gặp nguy hiểm đâu...
Bốp
Một cú đấm thẳng vào bụng Lôi Vĩ khiến ông hộc máu lần nữa....
Tại sao vậy chứ...
- Không liên quan!
- Không liên quan? Vậy tại sao lại đặt tên cho tớ? Tại sao lại nhận tớ...? Tớ là người của cậu mà...
- Đừng nhiều lời...
- Nếu tớ nói ra... Cậu có giữ được bình tĩnh như bây giờ không? Cậu có còn là Lâm Hàn Nhi của bây giờ không... Hay lại trở nên điên loạn như lúc ấy...
--------------------
Luôn có những góc khuất, những điều chẳng thể tưởng tượng và tưởng chừng không bao giờ xảy ra.
Không phải không có, mà là không hay không biết, không tìm hiểu thì làm sao biết có hay không rồi cứ tuỳ tiện gắn, đặt điều cho người khác này nọ.
Người ta coi nó là hoang tưởng là vết nhơ trong xã hội chứ chưa ai thử đặt mình vào vị trí đó...
--------------------
7 năm trước...
Năm 5 tuổi, vì không ai trông nom nên nó cùng anh lúc đó 7 tuổi được đưa đi đào tạo ở chỗ anh của mẹ nó - Lôi Vĩ.
Nó gặp họ - những đứa trẻ cùng thiếu thốn tình thương như mình và tạo thành nhóm 4 người đặc biệt trong một lớp đào tạo với chức danh đội trưởng:
Lâm Hàn Nhi.... Sharon...
Triệu Gia Vĩ... Shouta...
Trương Ngọc Linh... Sara...
Và Trương Thiếu Bảo... Simon
Bộ tứ S vang danh khắp nơi, thế giới ngầm không ai không biết, điều đặc biệt nhất là nó chính là tâm điểm cho những băng hội muốn tìm đồng minh mạnh cho mình.
Cho đến một ngày...
- Tan rã?! Ý người là thế nào?!
Cậu nhóc có mái tóc màu nâu run run cất giọng. Đùa.. Là đùa thôi đúng không..?!
- Không thể nào đâu, Simon! Người đang...
- Đây không phải việc để đùa. Ta là Sư phụ, lời đã nói quyết không đổi....!
Giọng nói nghiêm nghị ấy lần nữa vang lên, cắt ngang lời nói trong trẻo của cô bé kia.
Một khoảng không yên lặng bao trùm tất cả. Tưởng chừng như không gì có thể khiến họ phân tâm...
- Trừ phi...
- Ra ngoài cả đi!
Nó sau một hồi bình tĩnh ra lệnh cho cả bọn mặc kệ ngắt lời người được gọi là Sư phụ..
- Vâng...
Rầm...
Không gian yên lặng lần nữa hiện diện trong căn phòng le lói vài tia sáng. Lần này còn có cả sát khí...
- Được rồi... Bác Lôi!
Người đàn ông nhìn nó bằng đôi mắt trìu mến. Nó là đang muốn gì điều gì?
- Như Bác đã nói. Bọn cháu buộc phải tan rã....
- Vì sao?
Một câu nói nhanh chóng được phản hồi, dường như đã được sắp xếp sẵn chờ người hỏi.
- Ta đã lớn tuổi... Với lại còn mắc bệnh...
- Thưa Bác..
- ....
- Bác hiểu cháu muốn điều gì mà...
Lôi Vĩ thở dài. Lại bị con nhóc này bắt bài rồi! Nhưng điều ông ta phân vân lo sợ không phải là nó có biết được hay không, mà thứ nó muốn biết sẽ làm nguy hại đến nó - đứa cháu mà ông thương yêu nhất!
- Bọn chúng... Sẽ lại tìm cháu... Nên tạm thời...
Nói đến đây, ông tiến lại gần xoa đầu nó, giọng nói trầm ấm lẫn đâu đó chút bị thương...
- Trở về Đức và chăm sóc Lôi Vũ giúp Bác...
Lôi Vũ?
Tại sao Bác lại nói thế...?
- Nhưng...
- Ta là Sư phụ, lời của ta là mệnh lệnh...
Nó đỏ mắt xoay người rời đi. Vì tôn trọng người, nên nó sẽ vâng lời!
Nhưng xin người đừng nói thêm lời nào nữa, nó khóc mất!
- Chuyến bay của cháu sẽ khởi hành vào chiều mai. Hãy nghe lời và chuẩn bị thật tốt...
Hàn Nhi vừa khóc chạy thật nhanh ra ngoài. Nó tự nhủ rằng sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa.....
---
Ngày hôm sau...
Tại sân bay, bóng dáng một cô gái nhỏ đơn độc bước vào, theo sau là vài ba người tầm cỡ khác.
- Tạm biệt...
Cô gái ấy vừa xoay người rời đi, giọng nói quen thuộc gấp gáp vang lên, dừng bước cô ngay trước phòng soát vé.
- Nhi nhi...
Nó khó hiểu nhìn anh, một cỗ bất an dâng lên trong lòng. Nhận được cái gật đầu nhẹ từ đối phương, Hàn Nhi vụt đi, để lại cả bọn với gương mặt tái xanh không dám cử động...
~ Bằng mọi giá không được để nó quay lại...
-------
- Chuyện gì đang...
Nó nhìn cả tổ chức mà đôi mắt ngấn lệ. Gì thế này...? Nó vừa rời khỏi chưa được một ngày mà chuyện gì đây... Đồ đạc bị đập phá, mọi thứ rối tung cả lên...
- Aaaa...
Đúng lúc chuẩn bị phát điên, một tiếng hét chói tai kéo nó về thực tại...
Hàn Nhi phóng như bay lên tầng cuối cùng, nơi ánh sáng le lói đang dần mờ đi phía cuối hành lang, một giọng nói quen thuộc đến bẩn tai vang lên...
- Đem thằng nhóc đó lại đây...
Hàn Nhi trợn mắt nhìn bóng dáng quen thuộc đang núp trước cửa kia... Hàn Thiên?!
- Tha cho nó... Xin.. Tha cho nó...
- Hừ... Mày đang cầu xin tao sao? Vậy thì chỉ điểm tao nơi con nhóc đó đi...!?
Tiếp theo đó là tràng cười đến phát tởm của bọn chúng...
Hàn Nhi vòng ra cửa sau căn phòng một cách nhẹ nhàng nhất, khẽ nhìn vào khe hở mà nó từng tạo ra, một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt...
Sư phụ... Lôi Vĩ... Đang bị bọn khốn kia đánh đập hành hạ...
Em trai nó... Gần như bất tỉnh ở góc phòng kia...
Sao vậy chứ...?!
Nó khuỵ xuống gần như mất hết cả lý trí. Ông ta... Dương Thiên Phát... Chính ông ta...
Phụt...
Lôi Vĩ phun ra một ngụm máu tỏ vẻ ngạo mạn, dùng chất giọng khỉnh bỉ nhất có thể trả lời
- Mày mơ à... Không chừng bây giờ con bé đã lên máy bay an toàn, tao sẽ không để nó gặp nguy hiểm đâu...
Bốp
Một cú đấm thẳng vào bụng Lôi Vĩ khiến ông hộc máu lần nữa....
Tại sao vậy chứ...
/18
|