Tại sao vậy chứ...
- Cút ngayyyy....
Ngay lúc nó định nhào vô hắn ta, bóng dáng nhỏ quen thuộc nơi góc phòng kia đã thay nó làm điều ấy...
Hàn Thiên bật dậy nhảy vào người Thiên Phát làm ông ta choáng váng, cây súng bạc văng đến ngay chân nó xoay một vòng rồi ngừng hẳn.
Lôi Vĩ dùng hết sức còn lại kéo cậu ra rồi đỡ cho cho cậu nhóc một gậy nằm bệt xuống đất hấp hối...
Rẹt.. Keng...
Tiếng lên nòng đạn vang lên thu hút tất cả ánh nhìn. Họ không thấy gì ngoài một cô bé thẩn thờ với đôi mắt lạnh thấu xương đang chỉa súng về phía họ, trên môi nở nụ cười buồn khinh bỉ...
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến nó không kịp làm điều gì. Chỉ biết rằng khi nhận thức được thì mọi chuyện đã đâu vào đấy như thế này. Thật mỉa mai, thật đáng khinh bỉ làm sao!
Hàn Nhi nó chẳng biết làm gì ngoài để bản thân tự mất kiểm soát, cầm súng lên và làm theo quán tính...
- Đi đi! Hàn Nhi...
- Cút ra... Không tao bắn..!
Nó bỏ mọi thứ ngoài tai, trong đầu nó bây giờ không còn gì ngoài hai từ GIẾT HẮN...
- Mày tiến đến... T...tao bắn ông ta....
Pằng...
Một tên đàn em của hắn ta vừa cất lời, một viên đạn đã ghim thẳng vào đầu, máu túa ra như mưa... Đã nói đừng thách nó rồi mà...
Dương Thiên Phát nắm kéo cổ áo Lôi Vĩ lên, đặt súng vào đầu ông ta nhìn nó với đôi mắt thách thức.
- Đến đây...
Đôi mắt xám trong veo dần mờ đi, trả lại đôi con ngươi hằn những tia máu cùng đứa trẻ đang dần mất đi linh hồn...
- Nhi Nhi... Đưa Hàn Thiên rời khỏi đây... Nhanh lên...!
Hàn Nhi nhìn thân ảnh đang nhuốm máu kia... Là ai thế? Ai mà lại nhìn nó bằng ánh mắt chứa đầy tình yêu thương như thế? Hơn cả người nó gọi là..cha...
- Papa...
Hai từ vừa thốt ra từ miệng nó đã khiến bầu không khí trở căng thẳng. Lôi Vĩ nhìn nó, đôi mắt già nhăn nheo ngấn nước. Con bé... Vừa gọi ông là cha?
Tình phụ tử thực sự thiêng liêng đến mức... khiến cho những con người xa lạ phút chốc có thể nhận ra nhau sao...? Dù không mong muốn nhưng ông thật sự không mong Hàn Nhi nhận ra ông... Là Cha của nó!
Kể từ khi được sinh ra, ông chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người cha cho con bé. Khi vợ vừa qua đời trong phong sinh, Lôi Vĩ ông chỉ biết trốn tránh mà giao đứa con của mình cho người em gái và yêu thương nó với tư cách là một người Bác...
Ông trời đúng là trêu ngươi mà... Sao không để bí mật này...mãi mãi chôn vùi đi...
Tại sao lại để cho con bé nhận ra ông vào lúc này... Ông đã không hoàn thành trách nhiệm của một người chồng, một người cha đối với hai đứa con của mình. Ông luôn tự dối bản thân không thể mang lại mái ấm vẹn toàn cho Hàn Nhi, buộc con bé rời xa mình; lại dối Lôi Vũ rằng mẹ của nó đã mất cùng với đứa em gái vào 8 năm trước...
Ông có lỗi... Lỗi lầm vĩnh viễn không thể xóa được... Thế nên, dù có phải hi sinh cái mạng này quyết phải bảo vệ cho gái của ông...
Đúng lúc một tiếng Rầm vang lên sau đó là một đám gọi là nhóc xông vào, mang theo gương mặt lo lắng sợ hãi.
Thừa dịp lơ là, Thiên Phát giương súng chĩa vào người nó. Âm thanh của tiếng súng đau đớn kéo nó trở về thực tại.
Hàn Nhi vẫn ổn, không chút tổn hại.... Nhưng chưa kịp thở phào thì Ngọc Linh lần nữa hét lớn
- Bảo Bảo...!
Cậu nhóc mỉm cười hết nhìn chị mình rồi lại nhìn quanh tất cả, cuối cùng trước khi gục xuống vẫn không quên gọi tên nó
- Hàn Nhi.... Chị ổn là tốt rồi....
Không gian lần nữa rơi vào im lặng, không có la hét ồn ào, chỉ duy nhất tồn tại những giọt nước mắt lặng lẽ. Bởi không ai biết phải nói gì cả, mọi thứ lúc này thật sự quá dư thừa.
Như vậy là quá lắm rồi... Nhất là với bọn chúng...
- Ha ha ha... Vậy càng tốt...
Hắn ta không chút nhân tính, lập tức nhào đến bắt giữ Hàn Nhi làm con tin.
- Mày là con át chủ bài. Thứ tao cần là bộ óc thiên tài của mày! Những thứ còn lại tao mặc.
Nói rồi Dương Thiên Phát lôi nó đi, còn nó thì vẫn hướng đôi mắt vô hồn nhìn về thân ảnh vừa ngã gục ấy.... Không chút phản kháng...
Em trai nó... Đồng đội của nó...
- Mày tính đưa con bé đi....
- Không được đưa Nhi tỷ đi....
Hàn Thiên đưa đôi mắt đẫm nước theo mà la hét. Ai cũng không được đưa chị đi...!
Đoàng.... Đoàng...
Hai thân ảnh khác lại lần lượt gục xuống. Cứ hết lần này đến lần khác, gia đình nó rời bỏ nó. Tại sao chứ.... Thằng bé đâu có làm gì...
- TẠI SAO CHỨ..... SAO LẠI BẮN HỌ....
Hàn Nhi tưởng, chỉ cần nó lặng lẽ đi theo không chút kháng cự thì không ai sẽ phải nằm xuống. Nhưng giờ thì sao chứ...? Quan trọng nữa sao...?!
- Buông ra! Buông tôi ra....
Nó bắt đầu điên loạn. Nếu không thể giải quyết mọi thứ một cách bình tĩnh thì nó sẽ theo cách này!
Bốp
Một cú đập vào đầu thật mạnh. Hàn Nhi ngất đi, trước khi hoàn toàn mất ý thức, đôi môi bé nhỏ không ngừng mấp máy.....
- Cứu họ....
(Còn Tiếp)
- Cút ngayyyy....
Ngay lúc nó định nhào vô hắn ta, bóng dáng nhỏ quen thuộc nơi góc phòng kia đã thay nó làm điều ấy...
Hàn Thiên bật dậy nhảy vào người Thiên Phát làm ông ta choáng váng, cây súng bạc văng đến ngay chân nó xoay một vòng rồi ngừng hẳn.
Lôi Vĩ dùng hết sức còn lại kéo cậu ra rồi đỡ cho cho cậu nhóc một gậy nằm bệt xuống đất hấp hối...
Rẹt.. Keng...
Tiếng lên nòng đạn vang lên thu hút tất cả ánh nhìn. Họ không thấy gì ngoài một cô bé thẩn thờ với đôi mắt lạnh thấu xương đang chỉa súng về phía họ, trên môi nở nụ cười buồn khinh bỉ...
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến nó không kịp làm điều gì. Chỉ biết rằng khi nhận thức được thì mọi chuyện đã đâu vào đấy như thế này. Thật mỉa mai, thật đáng khinh bỉ làm sao!
Hàn Nhi nó chẳng biết làm gì ngoài để bản thân tự mất kiểm soát, cầm súng lên và làm theo quán tính...
- Đi đi! Hàn Nhi...
- Cút ra... Không tao bắn..!
Nó bỏ mọi thứ ngoài tai, trong đầu nó bây giờ không còn gì ngoài hai từ GIẾT HẮN...
- Mày tiến đến... T...tao bắn ông ta....
Pằng...
Một tên đàn em của hắn ta vừa cất lời, một viên đạn đã ghim thẳng vào đầu, máu túa ra như mưa... Đã nói đừng thách nó rồi mà...
Dương Thiên Phát nắm kéo cổ áo Lôi Vĩ lên, đặt súng vào đầu ông ta nhìn nó với đôi mắt thách thức.
- Đến đây...
Đôi mắt xám trong veo dần mờ đi, trả lại đôi con ngươi hằn những tia máu cùng đứa trẻ đang dần mất đi linh hồn...
- Nhi Nhi... Đưa Hàn Thiên rời khỏi đây... Nhanh lên...!
Hàn Nhi nhìn thân ảnh đang nhuốm máu kia... Là ai thế? Ai mà lại nhìn nó bằng ánh mắt chứa đầy tình yêu thương như thế? Hơn cả người nó gọi là..cha...
- Papa...
Hai từ vừa thốt ra từ miệng nó đã khiến bầu không khí trở căng thẳng. Lôi Vĩ nhìn nó, đôi mắt già nhăn nheo ngấn nước. Con bé... Vừa gọi ông là cha?
Tình phụ tử thực sự thiêng liêng đến mức... khiến cho những con người xa lạ phút chốc có thể nhận ra nhau sao...? Dù không mong muốn nhưng ông thật sự không mong Hàn Nhi nhận ra ông... Là Cha của nó!
Kể từ khi được sinh ra, ông chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người cha cho con bé. Khi vợ vừa qua đời trong phong sinh, Lôi Vĩ ông chỉ biết trốn tránh mà giao đứa con của mình cho người em gái và yêu thương nó với tư cách là một người Bác...
Ông trời đúng là trêu ngươi mà... Sao không để bí mật này...mãi mãi chôn vùi đi...
Tại sao lại để cho con bé nhận ra ông vào lúc này... Ông đã không hoàn thành trách nhiệm của một người chồng, một người cha đối với hai đứa con của mình. Ông luôn tự dối bản thân không thể mang lại mái ấm vẹn toàn cho Hàn Nhi, buộc con bé rời xa mình; lại dối Lôi Vũ rằng mẹ của nó đã mất cùng với đứa em gái vào 8 năm trước...
Ông có lỗi... Lỗi lầm vĩnh viễn không thể xóa được... Thế nên, dù có phải hi sinh cái mạng này quyết phải bảo vệ cho gái của ông...
Đúng lúc một tiếng Rầm vang lên sau đó là một đám gọi là nhóc xông vào, mang theo gương mặt lo lắng sợ hãi.
Thừa dịp lơ là, Thiên Phát giương súng chĩa vào người nó. Âm thanh của tiếng súng đau đớn kéo nó trở về thực tại.
Hàn Nhi vẫn ổn, không chút tổn hại.... Nhưng chưa kịp thở phào thì Ngọc Linh lần nữa hét lớn
- Bảo Bảo...!
Cậu nhóc mỉm cười hết nhìn chị mình rồi lại nhìn quanh tất cả, cuối cùng trước khi gục xuống vẫn không quên gọi tên nó
- Hàn Nhi.... Chị ổn là tốt rồi....
Không gian lần nữa rơi vào im lặng, không có la hét ồn ào, chỉ duy nhất tồn tại những giọt nước mắt lặng lẽ. Bởi không ai biết phải nói gì cả, mọi thứ lúc này thật sự quá dư thừa.
Như vậy là quá lắm rồi... Nhất là với bọn chúng...
- Ha ha ha... Vậy càng tốt...
Hắn ta không chút nhân tính, lập tức nhào đến bắt giữ Hàn Nhi làm con tin.
- Mày là con át chủ bài. Thứ tao cần là bộ óc thiên tài của mày! Những thứ còn lại tao mặc.
Nói rồi Dương Thiên Phát lôi nó đi, còn nó thì vẫn hướng đôi mắt vô hồn nhìn về thân ảnh vừa ngã gục ấy.... Không chút phản kháng...
Em trai nó... Đồng đội của nó...
- Mày tính đưa con bé đi....
- Không được đưa Nhi tỷ đi....
Hàn Thiên đưa đôi mắt đẫm nước theo mà la hét. Ai cũng không được đưa chị đi...!
Đoàng.... Đoàng...
Hai thân ảnh khác lại lần lượt gục xuống. Cứ hết lần này đến lần khác, gia đình nó rời bỏ nó. Tại sao chứ.... Thằng bé đâu có làm gì...
- TẠI SAO CHỨ..... SAO LẠI BẮN HỌ....
Hàn Nhi tưởng, chỉ cần nó lặng lẽ đi theo không chút kháng cự thì không ai sẽ phải nằm xuống. Nhưng giờ thì sao chứ...? Quan trọng nữa sao...?!
- Buông ra! Buông tôi ra....
Nó bắt đầu điên loạn. Nếu không thể giải quyết mọi thứ một cách bình tĩnh thì nó sẽ theo cách này!
Bốp
Một cú đập vào đầu thật mạnh. Hàn Nhi ngất đi, trước khi hoàn toàn mất ý thức, đôi môi bé nhỏ không ngừng mấp máy.....
- Cứu họ....
(Còn Tiếp)
/18
|