Edit: realllllchicken
Trực giác mách bảo Chu Trạch Đình lừa cô, nhưng trong lòng lại hi vọng anh nói dối là vì an ủi mình, cứ xem như là an ủi đi, nên cô ẩn ẩn chút phấn kích.
Mười phút sau dưới ánh mắt quá mức nóng rực của cô gái nhỏ, Chu Trạch Đình buông đũa, cầm khăn lau khóe miệng, động tác cao quý tao nhã không nói nên lời.
Anh không tiếp tầm mắt Lạc Thời, giơ tay gọi người phục vụ đến tính tiền.
Ra khỏi cửa nhà hàng, Chu Trạch Đình đi phía trước, Lạc Thời theo sau anh, khoảng cách giữa hai người đại khái là năm centimet, vẫn duy trì không gần không xa.
Cô đi theo anh đi thang cuốn xuống lầu một.
Ở trung tâm lầu một đang diễn ra sự kiện, có rất nhiều người.
Lạc Thời đứng trên thang cuốn, hơi cúi đầu nhìn về bên kia vài lần, thấy có nhiều camera xung quanh. Người đang đứng mặc chiếc váy dài màu xanh lục hở vai, mái tóc dài thanh tú uốn thành gợn sóng rất quyến rũ, như thác nước tản ra sau người, khuôn mặt trái xoan trang điểm tinh tế được giấu trong tóc.
Cô ấy ở trên sân khấu trả lời câu hỏi của MC, giọng nói du dương được truyền qua micro khuếch đại âm thanh đến các góc của trung tâm thương mại.
Xét thấy hiện tại cô đang ở trong giới giải trí, nên Lạc Mi Mi đã phổ cập cho cô về quá trình đi lên của các nữ minh tinh.
Không khéo, người trên sân khấu lại là Tô Doanh Doanh, một tiền bối thâm niên trong giới giải trí.
Lạc Mi Mi nói diện mạo của Tô Doanh Doanh rất bắt mắt, Lạc Thời không khỏi nhìn thêm nhiều lần.
Chỉ là cô không chú ý nhiều về diện mạo, mà dừng trên chiếc váy cô ấy đang mặc.
Phản ứng đầu tiên của Lạc Thời là rất lạnh, toàn bộ vai đều lộ, hơn nữa lúc cô ấy xoay người, cô thấy phần lưng chiếc váy trống rỗng.
Vậy càng lạnh hơn.
Lạc Thời chưa kịp thu hồi ánh mắt, thì Tô Doanh Doanh như phát hiện điều gì đó, liếc mắt nhìn về thang cuốn.
Sau đó ánh mắt dừng hẳn ở đó.
Cô tự mình hiểu lấy, ánh mắt kia tuyệt đối không phải nhìn mình. Theo tầm mắt, chắc chắn là nhìn Chu Trạch Đình, người đang đứng ở bậc thang phía trước cô.
Khi thang cuốn sắp đến tầng một, Lạc Thời thoáng thấy Tô Doanh Doanh khẽ mỉm cười đi xuống sân khấu, bên cạnh có nhân viên công tác và bảo vệ, đúng lúc Chu Trạch Đình vừa xuống thang cuốn, hành động mau lẹ đứng trước mặt anh.
Cô đứng phía sau, nghe được giọng nói mềm mại, "Chào buổi chiều, Chu đổng."
Cô nhấc chân lướt qua vai Chu Trạch Đình nhìn vào mắt cô ta.
Ánh mắt Tô Doanh Doanh một chút cũng không cho cô, cong đôi mắt đẹp như hoa, con ngươi phong tình vạn chủng cười ngọt ngào với Chu Trạch Đình.
Lạc Thời nhìn nụ cười kia, nhớ tới Lạc Mi Mi đã nói qua với cô. Nhất cử nhất động của người nổi tiếng phải khéo léo trầm tĩnh, không thể lộ ra nhược điểm trước cư dân mạng, nụ cười giống như tiếp viên hàng không, luyện tập nhiều thành thói quen, bảo đảm mỗi lần xuất hiện trước công chúng, chỉ cần cong môi, thì sẽ có một nụ cười hoàn mỹ không tì vết.
Nụ cười hiện tại không giống như cô ta đã bày ra trước mặt khán giả, cô cảm thấy bên trong nụ cười mang theo chút mị hoặc, sự quyến rũ trời sinh của phụ nữ.
Không biết người đại diện nhìn thấy Tô Doanh Doanh như vậy có tức giận hay không, ở trước mặt công chúng trêu chọc một người đàn ông, ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến hình tượng.
Song song với ý nghi của Lạc Thời, lúc này người đại diện Úc Ngọc đang đứng bên phải sân khấu nhìn qua bên này mỉm cười.
Trong lòng cô có tính toán, các phóng viên nổi tiếng đều ở đây, nếu Doanh Doanh cùng Chu Trạch Đình ở chung khung hình, bất luận là tình huống nào, thì đều có thể viết được một chút tin tức làm đông đảo quần chúng sôi sục.
Hơn nữa loại cọ nhiệt dâng đến tận cửa như này, thì sao lại không cọ chứ. Tuy rằng mọi người đều biết Chu Trạch Đình không thích phô trương, nhưng hot search trên mạng lần trước làm cho quần chúng ăn dưa thảo luận khắp nơi, có phải vị cổ đông lớn nhất Hoàn Tinh đã muốn hạ phàm nếm pháo hoa nhân gian.
Huống chi Úc Ngọc đối với Tô Doanh Doanh rất tự tin, cô tin trên người cô ấy loại quyến rũ kín đáo, bằng không đã không phát triển tốt như vậy trong giới giải trí.
Lạc Thời không biết tính toán của hai người bọn họ, cô chỉ biết trong lòng đang không vui, yên lặng bước đến bên cạnh Chu Trạch Đình, cô muốn nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Không chờ cô thực hiện, thì đã nghe thấy Chu Trạch Đình lãnh đạm "Ừ" một tiếng.
Khi nói chuyện như vậy, không biết ánh mắt anh có dừng trên người cô ta không, sự không chắc chắn này làm cho lòng cô như bị mèo cào.
Sợ lúc Chu Trạch Đình nói những lời này, biểu tình trên mặt rất vui vẻ.
Rốt cuộc có nữ minh tinh xinh đẹp đến bắt chuyện, đàn ông đều nở hoa.
Kỳ thật cô tin tưởng biểu tình trên khuôn mặt anh tuấn của anh sẽ là vô cảm. Lúc Tô Doanh Doanh nói chuyện, cô ta như ép chặt giọng nói, âm thanh tinh tế, nói: "Không nghĩ đến có thể gặp Chu đổng ở đây, em thật sự rất vinh hạnh. Hôm nay em tham gia sự kiện ở đây, sẽ nhanh kết thúc thôi, không biết anh có thời gian rảnh.... để ăn cơm tối với em không?"
Vừa nói, cơ thể tiến lên phía trước một bước, nhưng vẫn duy trì khoảng cách thích hợp, xem như không phải là người phụ nữ lỗ mãng.
Mặc dù cô biết lễ nghĩa, nhưng Chu Trạch Đình lại nhíu mày, mùi nước hoa trên người cô ta cực kỳ nồng, có thể do hôm nay tham gia sự kiện, tuy anh đã ngửi nhiều rồi, nhưng vẫn không quen mũi.
Càng đừng nói bình thường anh sử dụng đều là huân hương, rất ít dùng loại nước hoa thị trường.
Ánh mắt anh lạnh lùng, giọng nói lãnh đạm nói, "Buổi tối công ty còn có việc, e là chỉ có thể từ chối lời mời của cô Tô thôi."
Nghe thấy lời cự tuyệt không mặn không nhạt của anh, lòng Lạc Thời ấm lại, nghĩ rằng Tô Doanh Doanh nên xuống sân khấu đi.
Nhưng cô không ngờ tới động tác của cô ta, trùng hợp lúc này có cơn gió thổi vào tầng một. Tô Doanh Doanh rụt vai, đôi vai trắng trẻo run rẩy, lộ ra xương quai xanh nhỏ nhắn tinh xảo, kèm theo chiếc váy giống như không che được bộ ngực, toàn thân trên dưới đều là dáng vẻ đáng thương "Tiểu nữ đang rất lạnh, hi vọng công tử có thể mỏng y tặng ấm."
Lạc Thời có chút nóng nảy, khi ăn cơm anh đã cởi áo khoác tây trang, ra khỏi nhà hàng cũng đặt ở khuỷu tay, không mặc trên người. Rõ ràng cô ta không mời được anh, nên chỉ có thể bày cớ mượn áo, giống kịch bản lúc trước của cô, mượn quần áo sau đó có thể gặp nhau thêm một lần, và có chút liên hệ!
Có điều cô đã đánh giá sai ý muốn của Tô Doanh Doanh, cô ta không phải cô, suy nghĩ về nữ nhi tình trường đơn thuần. Tô Doanh Doanh suy nghĩ về những lợi ích mà Chu Trạch Đình mang đến, có lẽ trong đó pha chút yêu thích ái mộ với anh. Nhưng chút mến mộ đó không thẳng nổi lợi ích, ban đầu cô định lấy áo khoác Chu Trạch Đình, sau đó trả lại ơn huệ nhỏ bé. Bởi vậy cô mới lỗ mãng đưa ra lời mời ăn tối, cô biết Chu Trạch Đình sẽ cự tuyệt, nên lần nữa đề ra một yêu cầu nho nhỏ, chắc chắn Chu Trạch Đình sẽ không cự tuyệt.
Người đàn ông liên tiếp từ chối phụ nữ hai lần, hành vi đó thật sự không phải là của một quý ông. Huống chi Chu Trạch Đình sinh ra trong một gia đình có gia giáo tốt đẹp.
Tính toán trong lòng cô ta quả thật rất tốt, nhưng mà.....
Lạc Thời tiến lên một bước, diện mạo xinh đẹp từ phía sau Chu Trạch Đình hiện ra, cô tự nhiên duỗi tay rút áo khoác đang vắt trên khuỷu tay anh.
Giọng nói mềm mại: "Anh Trạch Đình, em hơi lạnh." Sau đó dưới sự kinh ngạc của Tô Doanh Doanh, khoác lên người mình.
Hành động kia xác thật có chút bất thường, làm cho Chu Trạch Đình cúi đầu nhìn cô, đôi con người đen kịt cực kỳ đẹp, trong lòng cô đã sớm thẹn thùng muốn tránh khỏi ánh mắt anh, nhưng mà còn đứng trước mắt Tô Doanh Doanh, nên cô hơi đỏ mặt ngẩng đầu đối diện với anh, ánh sáng chiếu thẳng vào mắt cô, rất rực rỡ.
Miệng Chu Trạch Đình khẽ động, giây tiếp theo đảo mắt sang một bên, anh không nói gì về hành động của Lạc Thời, chỉ tùy tiện đứng ở đó, khí chất lạnh lẽo.
Tô Doanh Doanh cắn môi, nhìn tình huống trước mắt, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Ban đầu cô không chú ý đến Lạc Thời, trong đầu còn đang nghĩ nếu tình huống phát sinh, thì nên thoát khỏi đám phóng viên như thế nào.
Lạc Thời cố tình không phớt lờ sự khác thường của cô ta, quay đầu nhìn về phía dưới sân khấu, xem vẻ mặt khôn khéo của Úc Ngọc, giương giọng nói: "Cô Tô nói cô ấy lạnh, các người nhanh chóng đi lấy áo đi, coi chừng cô ấy bị cảm lạnh đó."
Lúc cô kêu lên, Úc Ngọc chưa phản ứng lại, thì phóng viên đã bắt đầu hành động, chạy từ bên sân khấu qua, đèn flash không ngừng lóe sáng.
Phóng viên là nhân tinh (*), Tô Doanh Doanh lại là minh tinh nổi tiếng, nhưng tin tức không có gì mới, lượt xem cũng hạn chế.
Mấu chốt là Chu Trạch Đình và người phụ nữ đứng cạnh anh, lần trước chỉ lên hot search một lần, sau đó không có động tĩnh, hai người có rất nhiều thứ để cho phóng viên bớt móc, tin tức kia được đăng lên, với độ mới mẻ cũng đủ thu hút một lượng lớn độc giả.
(*) Nhân tinh: người có đầu óc tính toán.
Lạc Thời không nghĩ hành động nhất thời, sẽ dẫn đến động tĩnh lớn như vậy, nhìn một đám phóng viên chạy qua bên này, trong nháy mắt cô có chút luống cuống.
Chu Trạch Đình bình tĩnh cầm tay áo cô, đi đến phía chỗ rẽ, ánh mắt một chút cũng không nhìn người đẹp Tô Doanh Doanh trước mặt.
Người dẫn đầu đoàn phóng viên đụng vào cô ta, Tô Doanh Doanh sợ đến mức hét lên, Lạc Thời nghe thấy âm thanh vọng lại.
Thấy cô ta mất bình tĩnh, có chút chật vật cẩn thận bảo vệ mình giữa các phóng viên điên cuồng.
Dường như Chu Trạch Đình không nghe thấy tiếng hét của cô ta, nện bước chân rất nhanh, cô miễn cưỡng mới đuổi kịp, tuy rằng cô đang thở hổn hển, nhưng khi cúi đầu nhìn thấy Chu Trạch đang nắm tay áo mình, trong lòng giống như được rót đầy mật ong.
Tác giả có lời muốn nói: Ra mà xem Chu đổng dung túng nè →_→
Lời edit: Thế là t đã đi được một nửa chặng đường làm giá của anh Đình rồi
Trực giác mách bảo Chu Trạch Đình lừa cô, nhưng trong lòng lại hi vọng anh nói dối là vì an ủi mình, cứ xem như là an ủi đi, nên cô ẩn ẩn chút phấn kích.
Mười phút sau dưới ánh mắt quá mức nóng rực của cô gái nhỏ, Chu Trạch Đình buông đũa, cầm khăn lau khóe miệng, động tác cao quý tao nhã không nói nên lời.
Anh không tiếp tầm mắt Lạc Thời, giơ tay gọi người phục vụ đến tính tiền.
Ra khỏi cửa nhà hàng, Chu Trạch Đình đi phía trước, Lạc Thời theo sau anh, khoảng cách giữa hai người đại khái là năm centimet, vẫn duy trì không gần không xa.
Cô đi theo anh đi thang cuốn xuống lầu một.
Ở trung tâm lầu một đang diễn ra sự kiện, có rất nhiều người.
Lạc Thời đứng trên thang cuốn, hơi cúi đầu nhìn về bên kia vài lần, thấy có nhiều camera xung quanh. Người đang đứng mặc chiếc váy dài màu xanh lục hở vai, mái tóc dài thanh tú uốn thành gợn sóng rất quyến rũ, như thác nước tản ra sau người, khuôn mặt trái xoan trang điểm tinh tế được giấu trong tóc.
Cô ấy ở trên sân khấu trả lời câu hỏi của MC, giọng nói du dương được truyền qua micro khuếch đại âm thanh đến các góc của trung tâm thương mại.
Xét thấy hiện tại cô đang ở trong giới giải trí, nên Lạc Mi Mi đã phổ cập cho cô về quá trình đi lên của các nữ minh tinh.
Không khéo, người trên sân khấu lại là Tô Doanh Doanh, một tiền bối thâm niên trong giới giải trí.
Lạc Mi Mi nói diện mạo của Tô Doanh Doanh rất bắt mắt, Lạc Thời không khỏi nhìn thêm nhiều lần.
Chỉ là cô không chú ý nhiều về diện mạo, mà dừng trên chiếc váy cô ấy đang mặc.
Phản ứng đầu tiên của Lạc Thời là rất lạnh, toàn bộ vai đều lộ, hơn nữa lúc cô ấy xoay người, cô thấy phần lưng chiếc váy trống rỗng.
Vậy càng lạnh hơn.
Lạc Thời chưa kịp thu hồi ánh mắt, thì Tô Doanh Doanh như phát hiện điều gì đó, liếc mắt nhìn về thang cuốn.
Sau đó ánh mắt dừng hẳn ở đó.
Cô tự mình hiểu lấy, ánh mắt kia tuyệt đối không phải nhìn mình. Theo tầm mắt, chắc chắn là nhìn Chu Trạch Đình, người đang đứng ở bậc thang phía trước cô.
Khi thang cuốn sắp đến tầng một, Lạc Thời thoáng thấy Tô Doanh Doanh khẽ mỉm cười đi xuống sân khấu, bên cạnh có nhân viên công tác và bảo vệ, đúng lúc Chu Trạch Đình vừa xuống thang cuốn, hành động mau lẹ đứng trước mặt anh.
Cô đứng phía sau, nghe được giọng nói mềm mại, "Chào buổi chiều, Chu đổng."
Cô nhấc chân lướt qua vai Chu Trạch Đình nhìn vào mắt cô ta.
Ánh mắt Tô Doanh Doanh một chút cũng không cho cô, cong đôi mắt đẹp như hoa, con ngươi phong tình vạn chủng cười ngọt ngào với Chu Trạch Đình.
Lạc Thời nhìn nụ cười kia, nhớ tới Lạc Mi Mi đã nói qua với cô. Nhất cử nhất động của người nổi tiếng phải khéo léo trầm tĩnh, không thể lộ ra nhược điểm trước cư dân mạng, nụ cười giống như tiếp viên hàng không, luyện tập nhiều thành thói quen, bảo đảm mỗi lần xuất hiện trước công chúng, chỉ cần cong môi, thì sẽ có một nụ cười hoàn mỹ không tì vết.
Nụ cười hiện tại không giống như cô ta đã bày ra trước mặt khán giả, cô cảm thấy bên trong nụ cười mang theo chút mị hoặc, sự quyến rũ trời sinh của phụ nữ.
Không biết người đại diện nhìn thấy Tô Doanh Doanh như vậy có tức giận hay không, ở trước mặt công chúng trêu chọc một người đàn ông, ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến hình tượng.
Song song với ý nghi của Lạc Thời, lúc này người đại diện Úc Ngọc đang đứng bên phải sân khấu nhìn qua bên này mỉm cười.
Trong lòng cô có tính toán, các phóng viên nổi tiếng đều ở đây, nếu Doanh Doanh cùng Chu Trạch Đình ở chung khung hình, bất luận là tình huống nào, thì đều có thể viết được một chút tin tức làm đông đảo quần chúng sôi sục.
Hơn nữa loại cọ nhiệt dâng đến tận cửa như này, thì sao lại không cọ chứ. Tuy rằng mọi người đều biết Chu Trạch Đình không thích phô trương, nhưng hot search trên mạng lần trước làm cho quần chúng ăn dưa thảo luận khắp nơi, có phải vị cổ đông lớn nhất Hoàn Tinh đã muốn hạ phàm nếm pháo hoa nhân gian.
Huống chi Úc Ngọc đối với Tô Doanh Doanh rất tự tin, cô tin trên người cô ấy loại quyến rũ kín đáo, bằng không đã không phát triển tốt như vậy trong giới giải trí.
Lạc Thời không biết tính toán của hai người bọn họ, cô chỉ biết trong lòng đang không vui, yên lặng bước đến bên cạnh Chu Trạch Đình, cô muốn nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Không chờ cô thực hiện, thì đã nghe thấy Chu Trạch Đình lãnh đạm "Ừ" một tiếng.
Khi nói chuyện như vậy, không biết ánh mắt anh có dừng trên người cô ta không, sự không chắc chắn này làm cho lòng cô như bị mèo cào.
Sợ lúc Chu Trạch Đình nói những lời này, biểu tình trên mặt rất vui vẻ.
Rốt cuộc có nữ minh tinh xinh đẹp đến bắt chuyện, đàn ông đều nở hoa.
Kỳ thật cô tin tưởng biểu tình trên khuôn mặt anh tuấn của anh sẽ là vô cảm. Lúc Tô Doanh Doanh nói chuyện, cô ta như ép chặt giọng nói, âm thanh tinh tế, nói: "Không nghĩ đến có thể gặp Chu đổng ở đây, em thật sự rất vinh hạnh. Hôm nay em tham gia sự kiện ở đây, sẽ nhanh kết thúc thôi, không biết anh có thời gian rảnh.... để ăn cơm tối với em không?"
Vừa nói, cơ thể tiến lên phía trước một bước, nhưng vẫn duy trì khoảng cách thích hợp, xem như không phải là người phụ nữ lỗ mãng.
Mặc dù cô biết lễ nghĩa, nhưng Chu Trạch Đình lại nhíu mày, mùi nước hoa trên người cô ta cực kỳ nồng, có thể do hôm nay tham gia sự kiện, tuy anh đã ngửi nhiều rồi, nhưng vẫn không quen mũi.
Càng đừng nói bình thường anh sử dụng đều là huân hương, rất ít dùng loại nước hoa thị trường.
Ánh mắt anh lạnh lùng, giọng nói lãnh đạm nói, "Buổi tối công ty còn có việc, e là chỉ có thể từ chối lời mời của cô Tô thôi."
Nghe thấy lời cự tuyệt không mặn không nhạt của anh, lòng Lạc Thời ấm lại, nghĩ rằng Tô Doanh Doanh nên xuống sân khấu đi.
Nhưng cô không ngờ tới động tác của cô ta, trùng hợp lúc này có cơn gió thổi vào tầng một. Tô Doanh Doanh rụt vai, đôi vai trắng trẻo run rẩy, lộ ra xương quai xanh nhỏ nhắn tinh xảo, kèm theo chiếc váy giống như không che được bộ ngực, toàn thân trên dưới đều là dáng vẻ đáng thương "Tiểu nữ đang rất lạnh, hi vọng công tử có thể mỏng y tặng ấm."
Lạc Thời có chút nóng nảy, khi ăn cơm anh đã cởi áo khoác tây trang, ra khỏi nhà hàng cũng đặt ở khuỷu tay, không mặc trên người. Rõ ràng cô ta không mời được anh, nên chỉ có thể bày cớ mượn áo, giống kịch bản lúc trước của cô, mượn quần áo sau đó có thể gặp nhau thêm một lần, và có chút liên hệ!
Có điều cô đã đánh giá sai ý muốn của Tô Doanh Doanh, cô ta không phải cô, suy nghĩ về nữ nhi tình trường đơn thuần. Tô Doanh Doanh suy nghĩ về những lợi ích mà Chu Trạch Đình mang đến, có lẽ trong đó pha chút yêu thích ái mộ với anh. Nhưng chút mến mộ đó không thẳng nổi lợi ích, ban đầu cô định lấy áo khoác Chu Trạch Đình, sau đó trả lại ơn huệ nhỏ bé. Bởi vậy cô mới lỗ mãng đưa ra lời mời ăn tối, cô biết Chu Trạch Đình sẽ cự tuyệt, nên lần nữa đề ra một yêu cầu nho nhỏ, chắc chắn Chu Trạch Đình sẽ không cự tuyệt.
Người đàn ông liên tiếp từ chối phụ nữ hai lần, hành vi đó thật sự không phải là của một quý ông. Huống chi Chu Trạch Đình sinh ra trong một gia đình có gia giáo tốt đẹp.
Tính toán trong lòng cô ta quả thật rất tốt, nhưng mà.....
Lạc Thời tiến lên một bước, diện mạo xinh đẹp từ phía sau Chu Trạch Đình hiện ra, cô tự nhiên duỗi tay rút áo khoác đang vắt trên khuỷu tay anh.
Giọng nói mềm mại: "Anh Trạch Đình, em hơi lạnh." Sau đó dưới sự kinh ngạc của Tô Doanh Doanh, khoác lên người mình.
Hành động kia xác thật có chút bất thường, làm cho Chu Trạch Đình cúi đầu nhìn cô, đôi con người đen kịt cực kỳ đẹp, trong lòng cô đã sớm thẹn thùng muốn tránh khỏi ánh mắt anh, nhưng mà còn đứng trước mắt Tô Doanh Doanh, nên cô hơi đỏ mặt ngẩng đầu đối diện với anh, ánh sáng chiếu thẳng vào mắt cô, rất rực rỡ.
Miệng Chu Trạch Đình khẽ động, giây tiếp theo đảo mắt sang một bên, anh không nói gì về hành động của Lạc Thời, chỉ tùy tiện đứng ở đó, khí chất lạnh lẽo.
Tô Doanh Doanh cắn môi, nhìn tình huống trước mắt, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Ban đầu cô không chú ý đến Lạc Thời, trong đầu còn đang nghĩ nếu tình huống phát sinh, thì nên thoát khỏi đám phóng viên như thế nào.
Lạc Thời cố tình không phớt lờ sự khác thường của cô ta, quay đầu nhìn về phía dưới sân khấu, xem vẻ mặt khôn khéo của Úc Ngọc, giương giọng nói: "Cô Tô nói cô ấy lạnh, các người nhanh chóng đi lấy áo đi, coi chừng cô ấy bị cảm lạnh đó."
Lúc cô kêu lên, Úc Ngọc chưa phản ứng lại, thì phóng viên đã bắt đầu hành động, chạy từ bên sân khấu qua, đèn flash không ngừng lóe sáng.
Phóng viên là nhân tinh (*), Tô Doanh Doanh lại là minh tinh nổi tiếng, nhưng tin tức không có gì mới, lượt xem cũng hạn chế.
Mấu chốt là Chu Trạch Đình và người phụ nữ đứng cạnh anh, lần trước chỉ lên hot search một lần, sau đó không có động tĩnh, hai người có rất nhiều thứ để cho phóng viên bớt móc, tin tức kia được đăng lên, với độ mới mẻ cũng đủ thu hút một lượng lớn độc giả.
(*) Nhân tinh: người có đầu óc tính toán.
Lạc Thời không nghĩ hành động nhất thời, sẽ dẫn đến động tĩnh lớn như vậy, nhìn một đám phóng viên chạy qua bên này, trong nháy mắt cô có chút luống cuống.
Chu Trạch Đình bình tĩnh cầm tay áo cô, đi đến phía chỗ rẽ, ánh mắt một chút cũng không nhìn người đẹp Tô Doanh Doanh trước mặt.
Người dẫn đầu đoàn phóng viên đụng vào cô ta, Tô Doanh Doanh sợ đến mức hét lên, Lạc Thời nghe thấy âm thanh vọng lại.
Thấy cô ta mất bình tĩnh, có chút chật vật cẩn thận bảo vệ mình giữa các phóng viên điên cuồng.
Dường như Chu Trạch Đình không nghe thấy tiếng hét của cô ta, nện bước chân rất nhanh, cô miễn cưỡng mới đuổi kịp, tuy rằng cô đang thở hổn hển, nhưng khi cúi đầu nhìn thấy Chu Trạch đang nắm tay áo mình, trong lòng giống như được rót đầy mật ong.
Tác giả có lời muốn nói: Ra mà xem Chu đổng dung túng nè →_→
Lời edit: Thế là t đã đi được một nửa chặng đường làm giá của anh Đình rồi
/67
|