Edit: realllllchicken
Lần đầu tiên Lạc Thời cảm nhận được bị phóng viên điên cuồng theo đuổi là thế nào, hơn nữa Chu Trạch Đình ở cạnh cô, cô vừa chạy vừa ngắm sườn mặt của anh.
Muốn khoảng khắc này dừng lại hoặc kéo dài mãi.
Nhưng hiện thực là.....
Chu Trạch Đình ấn cô vào trong xe, sau đó ngồi vào ghế lái, nhanh chóng khởi động xe.
Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, không thể ngay ngắn hơn.
Lạc Thời xoay người nhìn về phía sau, thấy đằng sau cũng không có xe chạy theo, mới thoáng yên tâm, không đợi cô xoay người lại, Chu Trạch Đình nói: "Dây an toàn."
Cô vội cúi đầu, tay chân luống cuống thắt dây an toàn, sau đó quay đầu, cười nói: "Đã xong, anh Trạch Đình."
Anh quay đầu nhìn cô, tiếp đó tầm mắt dừng ở dây an toàn trên người cô, hai giây sau thu hồi tầm mắt.
Lạc Thời cảm thấy ánh mắt anh quái quái, cô cúi đầu nhìn, tai lập tức hồng lên, trên người cô còn khoác áo của anh.
Trong đầu cô rối loạn, hoảng hốt nói: "Anh Trạch Đình....Em... Em..." Lời nói lộn xộn, muốn giải thích nguyên nhân vì sao cô lấy áo khoác từ khuỷu tay anh rồi khoác lên người, kết quả trong đầu nghĩ tới nghĩ lui, chỉ là vừa nãy đầu óc bị ngốc, đơn giản không muốn chiếc áo này được khoác lên người Tô Doanh Doanh mà thôi.
Nghĩ sâu hơn, thực ra cô vô ý cho rằng quyền sở hữu đồ của anh là thuộc về cô.....
Thế nhưng không thể nói ra những lời này, chỉ có thể đỏ mặt ấp úng muốn giải thích, nhưng không nói ra được nguyên nhân.
Một phút đồng hồ sau, Lạc Thời cắn cắn môi, bị lăn lộn đến nóng nảy, môi dưới bị cắn đến rớm máu, đột nhiên Chu Trạch Đình nghiêng mắt nhìn cô, khuôn mặt thẹn thùng, bên trong hai tròng mắt xinh đẹp điểm điểm một chút hơi nước, long lanh đến không thể tưởng tượng được.
Lúc Chu Trạch Đình quay đầu nói: "Không sao, chỉ là một chiếc áo thôi, không cần phải giải thích."
Ban đầu anh nói lời này, cô đã dừng cái đề tài ngượng ngừng này lại, nháy mắt trong đầu thoáng qua gương mặt xuất chúng của Tô Doanh Doanh, ma xui quỷ khiến, cô nói: "Vậy..... Nếu là Tô Doanh Doanh thì sao?"
Chỉ là một chiếc áo thôi, nên anh cũng sẽ ga lăng cầm nó đưa cho cô ấy phải không?
Lạc Thời nhìn chằm chằm sườn mặt Chu Trạch Đình, có chút bướng bỉnh hỏi.
Nghe vậy, anh ngây người vài giây, nghe xong lời Lạc Thời nói, anh tưởng tượng đến cảnh tượng đó, dựa vào tính tình của anh trước mặt công chúng sẽ không có quan hệ với những người phụ nữ, càng đừng nói đến loại thân mật anh cầm quần áo, đồ vật tiện tay tặng cho phụ nữ.
Chu Trạch Đình biết tâm tư Lạc Thời khi hỏi câu này, nhưng anh không thể nói ra những lời như vậy, anh nhíu mày, ngón tay gõ có tiết tấu lên tay lái, một chút một chút, nghĩ nên trả lời cô như thế nào mới tốt.
Không nghĩ tới, Lạc Thời không đợi đến lúc anh trả lời, cô lại hỏi, "Anh Trạch Đình?"
Lúc cô nói xong, Chu Trạch Đình đột nhiên xoay người nhìn cô, bên trong con ngươi bình thường đã lãnh đạm kiềm chế còn có chút sắc bén, anh nói: "Lạc Thời!"
Như là cảnh cáo cô đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Lạc Thời cúi đầu, tránh tầm mắt anh, thấp giọng nói: "Em muốn anh trực tiếp trả lời."
Chu Trạch Đình dừng xe bên đường, cành cây không thể chống chọi với gió lạnh, nên đã sớm trơ trụi.
Cô nhìn lá cây bên ngoài cửa sổ, không biết tại sao anh lại dừng xe, vừa định nghiêng đầu nhìn anh, thì một cổ áp bách vững chắc bao vây quanh cô.
Cơ thể anh tiến đến gần, lòng ngực nóng rực được bao bọc trong chiếc áo sơ mi màu xám, độ ấm kia còn khoảng hai centimet nữa là truyền tới tim cô, khiến cho tim cô đập với tần số cao.
Phảng phất sắp nhảy ra khỏi họng.
Lạc Thời giương mắt, khuôn mặt tuấn tú của Chu Trạch Đình cách cô rất gần, hởi thở hai người hòa lẫn vào nhau làm mặt cô nhanh chóng đỏ rực, cô có thể cảm nhận được độ nóng trên mặt y chang lúc phát sốt.
Mùi hương trên người anh xâm chiếm đầu óc cô, cô mờ mịt nói: "Anh... Trạch Đình --"
Một tay Chu Trạch Đình chống lên ghế phụ, tay kia cởi bỏ nút tay áo, lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc, làn da không khéo chạm vào trán cô, một chút ma sát rất nhỏ, anh nhận thấy được, hơi nâng cánh tay, vẫn duy trì như cũ chống lên trán cô, tạo cho cô cảm giác áp bách. Lần này anh mang theo sự nghiêm túc, cho nên đôi mắt lạnh lẽo thường ngày nay có uy lực mười phần, anh nói: "Lạc Thời, những lời tiếp theo đây em nên nghiêm túc mà lắng nghe."
Tay chân Lạc Thời không biết để đâu, hai người bọn họ quá gần, ngay cả tiếng hít thở như hòa vào nhau, cô không quen nói: "Anh Trạch Đình..... Anh... Trước tiên anh có thể lui ra.... Một chút không? Như này... Em không thể..... Nghiêm túc nghe anh... Anh nói --"
Chu Trạch Đình không nhúc nhích, anh nói: "Em nhất định phải nghiêm túc mà nghe."
Anh phải cho Lạc Thời một chút cảm giác uy hiếp, bởi vì anh phát hiện nội tâm cô gái nhỏ dường như..... không sợ anh chút nào.
Chẳng hạn như hôm nay.
Lạc Thời thành thật, thân thể mảnh khảnh mềm mại oa trên ghế phụ, cả người an tĩnh mà nhu mì.
Chu Trạch Đình cách rất gần, ánh sáng vụn vặt trong đôi mắt cô gái nhỏ làm anh suýt thất thần, trong đầu anh căng như dây đàn, tầm mắt nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt cong cong xinh đẹp của cô, một tia cũng không rời, anh suy nghĩ một chút, trầm giọng nói:
"Lạc Thời, tôi lớn tuổi hơn em nhiều."
Lần đầu tiên Lạc Thời cảm nhận được bị phóng viên điên cuồng theo đuổi là thế nào, hơn nữa Chu Trạch Đình ở cạnh cô, cô vừa chạy vừa ngắm sườn mặt của anh.
Muốn khoảng khắc này dừng lại hoặc kéo dài mãi.
Nhưng hiện thực là.....
Chu Trạch Đình ấn cô vào trong xe, sau đó ngồi vào ghế lái, nhanh chóng khởi động xe.
Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, không thể ngay ngắn hơn.
Lạc Thời xoay người nhìn về phía sau, thấy đằng sau cũng không có xe chạy theo, mới thoáng yên tâm, không đợi cô xoay người lại, Chu Trạch Đình nói: "Dây an toàn."
Cô vội cúi đầu, tay chân luống cuống thắt dây an toàn, sau đó quay đầu, cười nói: "Đã xong, anh Trạch Đình."
Anh quay đầu nhìn cô, tiếp đó tầm mắt dừng ở dây an toàn trên người cô, hai giây sau thu hồi tầm mắt.
Lạc Thời cảm thấy ánh mắt anh quái quái, cô cúi đầu nhìn, tai lập tức hồng lên, trên người cô còn khoác áo của anh.
Trong đầu cô rối loạn, hoảng hốt nói: "Anh Trạch Đình....Em... Em..." Lời nói lộn xộn, muốn giải thích nguyên nhân vì sao cô lấy áo khoác từ khuỷu tay anh rồi khoác lên người, kết quả trong đầu nghĩ tới nghĩ lui, chỉ là vừa nãy đầu óc bị ngốc, đơn giản không muốn chiếc áo này được khoác lên người Tô Doanh Doanh mà thôi.
Nghĩ sâu hơn, thực ra cô vô ý cho rằng quyền sở hữu đồ của anh là thuộc về cô.....
Thế nhưng không thể nói ra những lời này, chỉ có thể đỏ mặt ấp úng muốn giải thích, nhưng không nói ra được nguyên nhân.
Một phút đồng hồ sau, Lạc Thời cắn cắn môi, bị lăn lộn đến nóng nảy, môi dưới bị cắn đến rớm máu, đột nhiên Chu Trạch Đình nghiêng mắt nhìn cô, khuôn mặt thẹn thùng, bên trong hai tròng mắt xinh đẹp điểm điểm một chút hơi nước, long lanh đến không thể tưởng tượng được.
Lúc Chu Trạch Đình quay đầu nói: "Không sao, chỉ là một chiếc áo thôi, không cần phải giải thích."
Ban đầu anh nói lời này, cô đã dừng cái đề tài ngượng ngừng này lại, nháy mắt trong đầu thoáng qua gương mặt xuất chúng của Tô Doanh Doanh, ma xui quỷ khiến, cô nói: "Vậy..... Nếu là Tô Doanh Doanh thì sao?"
Chỉ là một chiếc áo thôi, nên anh cũng sẽ ga lăng cầm nó đưa cho cô ấy phải không?
Lạc Thời nhìn chằm chằm sườn mặt Chu Trạch Đình, có chút bướng bỉnh hỏi.
Nghe vậy, anh ngây người vài giây, nghe xong lời Lạc Thời nói, anh tưởng tượng đến cảnh tượng đó, dựa vào tính tình của anh trước mặt công chúng sẽ không có quan hệ với những người phụ nữ, càng đừng nói đến loại thân mật anh cầm quần áo, đồ vật tiện tay tặng cho phụ nữ.
Chu Trạch Đình biết tâm tư Lạc Thời khi hỏi câu này, nhưng anh không thể nói ra những lời như vậy, anh nhíu mày, ngón tay gõ có tiết tấu lên tay lái, một chút một chút, nghĩ nên trả lời cô như thế nào mới tốt.
Không nghĩ tới, Lạc Thời không đợi đến lúc anh trả lời, cô lại hỏi, "Anh Trạch Đình?"
Lúc cô nói xong, Chu Trạch Đình đột nhiên xoay người nhìn cô, bên trong con ngươi bình thường đã lãnh đạm kiềm chế còn có chút sắc bén, anh nói: "Lạc Thời!"
Như là cảnh cáo cô đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Lạc Thời cúi đầu, tránh tầm mắt anh, thấp giọng nói: "Em muốn anh trực tiếp trả lời."
Chu Trạch Đình dừng xe bên đường, cành cây không thể chống chọi với gió lạnh, nên đã sớm trơ trụi.
Cô nhìn lá cây bên ngoài cửa sổ, không biết tại sao anh lại dừng xe, vừa định nghiêng đầu nhìn anh, thì một cổ áp bách vững chắc bao vây quanh cô.
Cơ thể anh tiến đến gần, lòng ngực nóng rực được bao bọc trong chiếc áo sơ mi màu xám, độ ấm kia còn khoảng hai centimet nữa là truyền tới tim cô, khiến cho tim cô đập với tần số cao.
Phảng phất sắp nhảy ra khỏi họng.
Lạc Thời giương mắt, khuôn mặt tuấn tú của Chu Trạch Đình cách cô rất gần, hởi thở hai người hòa lẫn vào nhau làm mặt cô nhanh chóng đỏ rực, cô có thể cảm nhận được độ nóng trên mặt y chang lúc phát sốt.
Mùi hương trên người anh xâm chiếm đầu óc cô, cô mờ mịt nói: "Anh... Trạch Đình --"
Một tay Chu Trạch Đình chống lên ghế phụ, tay kia cởi bỏ nút tay áo, lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc, làn da không khéo chạm vào trán cô, một chút ma sát rất nhỏ, anh nhận thấy được, hơi nâng cánh tay, vẫn duy trì như cũ chống lên trán cô, tạo cho cô cảm giác áp bách. Lần này anh mang theo sự nghiêm túc, cho nên đôi mắt lạnh lẽo thường ngày nay có uy lực mười phần, anh nói: "Lạc Thời, những lời tiếp theo đây em nên nghiêm túc mà lắng nghe."
Tay chân Lạc Thời không biết để đâu, hai người bọn họ quá gần, ngay cả tiếng hít thở như hòa vào nhau, cô không quen nói: "Anh Trạch Đình..... Anh... Trước tiên anh có thể lui ra.... Một chút không? Như này... Em không thể..... Nghiêm túc nghe anh... Anh nói --"
Chu Trạch Đình không nhúc nhích, anh nói: "Em nhất định phải nghiêm túc mà nghe."
Anh phải cho Lạc Thời một chút cảm giác uy hiếp, bởi vì anh phát hiện nội tâm cô gái nhỏ dường như..... không sợ anh chút nào.
Chẳng hạn như hôm nay.
Lạc Thời thành thật, thân thể mảnh khảnh mềm mại oa trên ghế phụ, cả người an tĩnh mà nhu mì.
Chu Trạch Đình cách rất gần, ánh sáng vụn vặt trong đôi mắt cô gái nhỏ làm anh suýt thất thần, trong đầu anh căng như dây đàn, tầm mắt nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt cong cong xinh đẹp của cô, một tia cũng không rời, anh suy nghĩ một chút, trầm giọng nói:
"Lạc Thời, tôi lớn tuổi hơn em nhiều."