Đêm Nguyên Tiêu, toàn bộ thành Cô Tô rực rỡ ánh đèn. Những dãy đèn lồng treo dọc theo các con phố dài, chiếu xuống mặt nước muôn vàn ánh sáng lung linh huyền ảo. Trên bờ, đèn lồng sáng rực. Dưới nước, mặt hồ dập dềnh sáng, phảng phất một dải lụa mềm mại đang bồng bềnh trôi.
Tương truyền, Nguyên Tiêu là ngày đầu tiên Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau. Vào đêm này hằng năm, nam nữ dạo hội hoa đăng, mong tìm được tri kỉ trăm năm. Trên phố, người qua kẻ lại tấp nập, tiếng cười nói xôn xao. Mấy đứa trẻ xếp thành hàng tung tăng nô đùa, tay chúng cầm dăm ba que pháo nhấp nháy nổ lèo xèo. Những tia sáng xẹt lóe lên, kéo theo từng tràng cười giòn giã của lũ trẻ.
Vương Dao Dao ngồi trên xe ngựa, vén lên rèm xe, háo hức ló đầu ra bên ngoài nhìn. Cả khuôn mặt của nàng bị tấm vải lụa che mất, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn đen lay láy liên tục đảo quanh, hệt như đứa trẻ lần đầu được nhìn thấy thế giới bên ngoài.
“Phu quân, phu quân! Nhìn xem, cái que sáng lấp lánh mà bọn trẻ đang chơi thật đẹp quá! Chúng là gì vậy? Chàng mua cho ta một cái như vậy, có được không?” Vương Dao Dao lay lay ống tay áo của biểu ca vòi vĩnh, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào mấy cái que sáng kia không rời.
Lý Quân Ngọc khẽ bật cười, vươn tay ra, cách một lớp vải mỏng xoa xoa gò má mềm mại của nàng, lắc lắc đầu, nói:
“Không được, vật ấy rất nguy hiểm.”
Vương Dao Dao lập tức thất vọng vô cùng, mặt cũng xìu xuống, lại không dám phản bác chàng, chỉ có thể nhỏ giọng làu bàu:
“Ta rõ ràng đã lớn rồi mà, lúc nào cũng xem ta như trẻ con...”
Lý Quân Ngọc nghe vậy, ngón tay thon dài khẽ điểm vào chóp mũi của nàng, buồn cười trêu:
“Nương tử thật sự lớn rồi sao? Vậy tiểu hài tử vừa mới mè nheo xin mua đồ chơi khi nãy là ai đây?”
Vương Dao Dao thẹn quá thành giận, hờn dỗi quay đi, vờ như chú tâm ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, không thèm để ý tới chàng.
Lý Quân Ngọc vòng tay ôm lấy thắt lưng của nàng, tựa cằm lên hõm vai nàng, than nhẹ một tiếng:
“Nàng đó, nếu thật sự đã lớn thì tốt rồi...”
Tiếng thở dài khe khẽ nhanh chóng lọt thỏm giữa muốn vàn thanh âm huyên náo.
--- ----☆—---
Sau một hồi lâu đấu tranh dữ dội, cuối cùng Vương Dao Dao cũng được biểu ca cho phép xuống xe ngựa, đi dạo hội hoa đăng.
Nàng háo hức nhìn nhìn ngó ngó khắp nơi, thấy cái gì cũng cảm thấy lạ lẫm, thú vị, may là e ngại có biểu ca giám sát ở bên cạnh, nếu không đã tung tăng quên trời quên đất.
Đi tới một gian hàng, trên kệ bày đầy những chiếc hoa đăng lộng lẫy tinh xảo, xung quanh có rất nhiều người túm tụm lại, nàng tò mò đứng lại ngắm nhìn.
Ông lão bán hàng thấy vậy, liền đon đả cười, nói:
“Vị phu nhân này thật có mắt nhìn, chiếc hoa đăng mà cô đang ngắm chính là thành phẩm được làm ra từ tay của người làm hoa đăng khéo nhất thành Cô Tô này! Phu nhân có muốn thử vận may một lần hay không?”
“Thử một lần?” Vương Dao Dao vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, ngơ ngác hỏi lại.
“Đúng vậy, đây chính là trò chơi đố đèn, mỗi người nộp một lượng bạc để được tham gia, nếu trả lời đúng các câu đố thì hoa đăng là của phu nhân.” Ông lão giải thích.
Vương Dao Dao chần chừ:
“Nhưng mà... ta không giỏi trả lời câu đố lắm...”
Lý Quân Ngọc khẽ hỏi:
“Miên nhi thích chúng sao?”
Nàng liền gật gật đầu lia lịa.
Lý Quân Ngọc mỉm cười, nói:
“Miên nhi thích những cái nào, vi phu lấy về cho nàng?”
Vương Dao Dao liền chỉ chỉ vào mấy cái hoa đăng mà nàng thích nhất.
Lý Quân Ngọc bước đến, đưa cho ông lão mấy lượng bạc, bắt đầu đáp các câu đố. Thoạt tiên, ông lão còn khinh thường, nghĩ thầm chàng trai trẻ này tự tin quá mức. Đến khi chàng đáp trúng liên tiếp ba câu, ông mới giật mình, biết là gặp phải kẻ không tầm thường, mồ hôi đổ ròng ròng, chỉ cầu mong chàng ta đừng lấy hết cả cái sạp này của ông.
Cũng may, Lý Quân Ngọc làm việc luôn luôn chừng mực, đạt được thứ mình muốn liền thôi, chỉ lấy đủ những chiếc hoa đăng mà Vương Dao Dao yêu thích, không hề có hứng thú với những cái khác.
Vương Dao Dao vui sướng nhận lấy mấy cái hoa đăng, nhìn biểu ca đầy sùng bái.
Trong đám đông có người nhận ra Lý Quân Ngọc, tiến lên chắp tay chào:
“Lý Giải nguyên, không ngờ có thể gặp huynh ở đây, thật là vinh dự của tại hạ. A, vị giai nhân này là...?”
Lý Quân Ngọc không dấu vết kéo Vương Dao Dao về phía sau, cản đi ánh mắt của người trước mặt, đoạn cũng mỉm cười đáp lễ:
“Lại huynh quá lời, xin cứ gọi tại hạ là Nhuận Chi, hai chữ “Giải nguyên” thật quá xa cách. Đây là nội tử, nàng có chút không khỏe, tại hạ đành thất lễ cáo từ trước, mong Lại huynh lượng thứ.
Người kia nghe vậy, vội nói:
Đâu dám, đâu dám. Lý huynh đi thong thả.
Ông lão kia nghe vậy, vội vàng muốn trả lại mấy lượng cho Lý Quân Ngọc. Giải Nguyên tức là sẽ có chức quan sau này, tiền đồ vô lượng, mấy cái hoa đăng này của ông không hề lỗ chút nào.
Lý Quân Ngọc lại không chịu nhận lại ngân lượng, khéo léo từ chối, quay người đưa Vương Dao Dao rời đi.
Vương Dao Dao ôm mấy cái hoa đăng trong lòng, vui vẻ hớn hở đi tìm chỗ thả hoa đăng. Lại chợt thấy một ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình. Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đứa bé quần áo rách rưới, mặt mũi lem luốc, tóc tai bù xù, nhưng đôi mắt vô cùng sáng.
Nàng quay sang nhìn biểu ca, nhỏ giọng hỏi:
“Nếu ta chia một cái hoa đăng cho người khác, chàng sẽ không giận chứ?”
Biểu ca xoa đầu nàng, nói:
“Làm sao lại giận chứ, chúng bây giờ là của nàng, tùy nàng quyết định.”
Nàng vui mừng mỉm cười, sau đó đi đến gần đứa bé kia, đặt một cái hoa đăng vào tay cô bé, nói:
“Tiểu muội muội, tặng cho muội.”
Đứa bé ngẩng đầu nhìn nàng, mắt bỗng dưng ngân ngấn nước.
Nàng liền lúng túng, chẳng biết vì sao tiểu muội muội này lại khóc, hay là dáng vẻ của nàng rất đáng sợ.
“Đừng khóc, đừng khóc mà.” Nàng xua xua tay, cuống quýt an ủi.
Đứa bé lau nước mắt, nói một tiếng:
“Đa tạ tỷ tỷ.”
Sau đó, liền chạy đi mất.
Nàng ngơ ngẩn nhìn theo, cảm thấy thật kỳ lạ.
Lý Quân Ngọc quan sát từ đầu đến cuối, biết rõ đứa bé đó vốn không phải nhìn nàng vì thích hoa đăng trong tay nàng, mà là đang mưu tính cách trộm túi tiền trên thắt lưng nàng. Nhưng chàng vẫn không nói cho nàng biết. Có chàng bảo vệ tốt cho nàng là được rồi, nàng không cần phải biết thế giới này đen tối trần trụi như thế nào.
Đứa bé kia xem như thông minh, biết dừng tay kịp lúc. Nếu không...
“Cô bé nhất định là vui mừng quá nên khóc, không có gì đáng ngại đâu. Chúng ta đi thả hoa đăng thôi.” Chàng bước tới xoa xoa đầu nàng, nói.
Vương Dao Dao lập tức mỉm cười, gật đầu một cái, liền ôm khư khư hoa đăng đi theo biểu ca.
Tìm một nơi để thả hoa đăng ở Cô Tô này cũng không phải khó. Đi một lúc đã tới mép sông, cạnh bên có một cây cầu đá bắc ngang. Dưới sông bấy giờ đã có rất nhiều hoa đăng. Chúng trôi theo dòng nước, khiến cả một vùng mặt sông loang loáng ánh đèn.
Trước khi thả hoa đăng, phải thành tâm viết điều ước nguyện lên trên hoa đăng. Lý Quân Ngọc từ chối không viết, vì vậy Vương Dao Dao một mình ngồi hí hoáy viết hết lên mấy cái hoa đăng. Nàng nghe người ta nói nếu để người khác thấy ước nguyện của mình thì sẽ không linh nghiệm nữa, nên luôn nơm nớp đề phòng, không cho biểu ca nhìn trộm mảy may.
Lý Quân Ngọc thấy vậy chỉ tủm tỉm cười mà không nói.
Đến khi nàng viết xong, thắp lên hoa đăng, chàng mới bảo:
“Bờ sông trơn trượt, để vi phu thay nàng thả đi.”
Vương Dao Dao cảnh giác nói:
“Chàng không được xem trộm đó!”
Lý Quân Ngọc rất đạo mạo nói:
“Miên nhi không tin ta sao?”
Vương Dao Dao nghĩ lại, cảm thấy nhân phẩm của chàng rất đáng tin, liền giao ra hoa đăng.
Lý Quân Ngọc thay nàng lần lượt thả từng ngọn hoa đăng xuống nước.
Chàng liếc mắt nhìn những dòng chữ ghi trong mép hoa đăng, đại ý là cầu mong cho phụ thân cùng cô cô được an khang, tỷ tỷ được bình an, biểu ca thi cử đỗ đạt, mọi người trong nhà đều yên ổn...
Chàng khẽ cười, chọn một góc khuất tầm mắt của nàng, lấy bút ra viết thêm gì đó lên cái hoa đăng cuối cùng.
“Phu quân, xong chưa?” Vương Dao Dao trên bờ nóng lòng hỏi.
Lý Quân Ngọc thả ngọn hoa đăng cuối cùng xuống mặt nước dập dềnh, sau đó bước lên bờ.
Chỉ thấy trên hoa đăng có thêm một dòng chữ, nét bút ngay ngắn đẹp đẽ, khác hẳn các chữ còn lại.
“Nguyện ngã như tinh quân như nguyệt, dạ dạ lưu quang tương kiểu khiết.” [1]
Cả biển hoa đăng lấp lánh trôi theo dòng nước, mang theo vô vàn ước nguyện của phàm nhân tục thế, đi ra biển lớn.
--- ----☆--- ----
*Chú thích:
[1] Tạm dịch: Nguyện ta như sao, người như trăng, đêm đêm tỏa sáng cùng soi chiếu.
Tương truyền, Nguyên Tiêu là ngày đầu tiên Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau. Vào đêm này hằng năm, nam nữ dạo hội hoa đăng, mong tìm được tri kỉ trăm năm. Trên phố, người qua kẻ lại tấp nập, tiếng cười nói xôn xao. Mấy đứa trẻ xếp thành hàng tung tăng nô đùa, tay chúng cầm dăm ba que pháo nhấp nháy nổ lèo xèo. Những tia sáng xẹt lóe lên, kéo theo từng tràng cười giòn giã của lũ trẻ.
Vương Dao Dao ngồi trên xe ngựa, vén lên rèm xe, háo hức ló đầu ra bên ngoài nhìn. Cả khuôn mặt của nàng bị tấm vải lụa che mất, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn đen lay láy liên tục đảo quanh, hệt như đứa trẻ lần đầu được nhìn thấy thế giới bên ngoài.
“Phu quân, phu quân! Nhìn xem, cái que sáng lấp lánh mà bọn trẻ đang chơi thật đẹp quá! Chúng là gì vậy? Chàng mua cho ta một cái như vậy, có được không?” Vương Dao Dao lay lay ống tay áo của biểu ca vòi vĩnh, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào mấy cái que sáng kia không rời.
Lý Quân Ngọc khẽ bật cười, vươn tay ra, cách một lớp vải mỏng xoa xoa gò má mềm mại của nàng, lắc lắc đầu, nói:
“Không được, vật ấy rất nguy hiểm.”
Vương Dao Dao lập tức thất vọng vô cùng, mặt cũng xìu xuống, lại không dám phản bác chàng, chỉ có thể nhỏ giọng làu bàu:
“Ta rõ ràng đã lớn rồi mà, lúc nào cũng xem ta như trẻ con...”
Lý Quân Ngọc nghe vậy, ngón tay thon dài khẽ điểm vào chóp mũi của nàng, buồn cười trêu:
“Nương tử thật sự lớn rồi sao? Vậy tiểu hài tử vừa mới mè nheo xin mua đồ chơi khi nãy là ai đây?”
Vương Dao Dao thẹn quá thành giận, hờn dỗi quay đi, vờ như chú tâm ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, không thèm để ý tới chàng.
Lý Quân Ngọc vòng tay ôm lấy thắt lưng của nàng, tựa cằm lên hõm vai nàng, than nhẹ một tiếng:
“Nàng đó, nếu thật sự đã lớn thì tốt rồi...”
Tiếng thở dài khe khẽ nhanh chóng lọt thỏm giữa muốn vàn thanh âm huyên náo.
--- ----☆—---
Sau một hồi lâu đấu tranh dữ dội, cuối cùng Vương Dao Dao cũng được biểu ca cho phép xuống xe ngựa, đi dạo hội hoa đăng.
Nàng háo hức nhìn nhìn ngó ngó khắp nơi, thấy cái gì cũng cảm thấy lạ lẫm, thú vị, may là e ngại có biểu ca giám sát ở bên cạnh, nếu không đã tung tăng quên trời quên đất.
Đi tới một gian hàng, trên kệ bày đầy những chiếc hoa đăng lộng lẫy tinh xảo, xung quanh có rất nhiều người túm tụm lại, nàng tò mò đứng lại ngắm nhìn.
Ông lão bán hàng thấy vậy, liền đon đả cười, nói:
“Vị phu nhân này thật có mắt nhìn, chiếc hoa đăng mà cô đang ngắm chính là thành phẩm được làm ra từ tay của người làm hoa đăng khéo nhất thành Cô Tô này! Phu nhân có muốn thử vận may một lần hay không?”
“Thử một lần?” Vương Dao Dao vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, ngơ ngác hỏi lại.
“Đúng vậy, đây chính là trò chơi đố đèn, mỗi người nộp một lượng bạc để được tham gia, nếu trả lời đúng các câu đố thì hoa đăng là của phu nhân.” Ông lão giải thích.
Vương Dao Dao chần chừ:
“Nhưng mà... ta không giỏi trả lời câu đố lắm...”
Lý Quân Ngọc khẽ hỏi:
“Miên nhi thích chúng sao?”
Nàng liền gật gật đầu lia lịa.
Lý Quân Ngọc mỉm cười, nói:
“Miên nhi thích những cái nào, vi phu lấy về cho nàng?”
Vương Dao Dao liền chỉ chỉ vào mấy cái hoa đăng mà nàng thích nhất.
Lý Quân Ngọc bước đến, đưa cho ông lão mấy lượng bạc, bắt đầu đáp các câu đố. Thoạt tiên, ông lão còn khinh thường, nghĩ thầm chàng trai trẻ này tự tin quá mức. Đến khi chàng đáp trúng liên tiếp ba câu, ông mới giật mình, biết là gặp phải kẻ không tầm thường, mồ hôi đổ ròng ròng, chỉ cầu mong chàng ta đừng lấy hết cả cái sạp này của ông.
Cũng may, Lý Quân Ngọc làm việc luôn luôn chừng mực, đạt được thứ mình muốn liền thôi, chỉ lấy đủ những chiếc hoa đăng mà Vương Dao Dao yêu thích, không hề có hứng thú với những cái khác.
Vương Dao Dao vui sướng nhận lấy mấy cái hoa đăng, nhìn biểu ca đầy sùng bái.
Trong đám đông có người nhận ra Lý Quân Ngọc, tiến lên chắp tay chào:
“Lý Giải nguyên, không ngờ có thể gặp huynh ở đây, thật là vinh dự của tại hạ. A, vị giai nhân này là...?”
Lý Quân Ngọc không dấu vết kéo Vương Dao Dao về phía sau, cản đi ánh mắt của người trước mặt, đoạn cũng mỉm cười đáp lễ:
“Lại huynh quá lời, xin cứ gọi tại hạ là Nhuận Chi, hai chữ “Giải nguyên” thật quá xa cách. Đây là nội tử, nàng có chút không khỏe, tại hạ đành thất lễ cáo từ trước, mong Lại huynh lượng thứ.
Người kia nghe vậy, vội nói:
Đâu dám, đâu dám. Lý huynh đi thong thả.
Ông lão kia nghe vậy, vội vàng muốn trả lại mấy lượng cho Lý Quân Ngọc. Giải Nguyên tức là sẽ có chức quan sau này, tiền đồ vô lượng, mấy cái hoa đăng này của ông không hề lỗ chút nào.
Lý Quân Ngọc lại không chịu nhận lại ngân lượng, khéo léo từ chối, quay người đưa Vương Dao Dao rời đi.
Vương Dao Dao ôm mấy cái hoa đăng trong lòng, vui vẻ hớn hở đi tìm chỗ thả hoa đăng. Lại chợt thấy một ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình. Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đứa bé quần áo rách rưới, mặt mũi lem luốc, tóc tai bù xù, nhưng đôi mắt vô cùng sáng.
Nàng quay sang nhìn biểu ca, nhỏ giọng hỏi:
“Nếu ta chia một cái hoa đăng cho người khác, chàng sẽ không giận chứ?”
Biểu ca xoa đầu nàng, nói:
“Làm sao lại giận chứ, chúng bây giờ là của nàng, tùy nàng quyết định.”
Nàng vui mừng mỉm cười, sau đó đi đến gần đứa bé kia, đặt một cái hoa đăng vào tay cô bé, nói:
“Tiểu muội muội, tặng cho muội.”
Đứa bé ngẩng đầu nhìn nàng, mắt bỗng dưng ngân ngấn nước.
Nàng liền lúng túng, chẳng biết vì sao tiểu muội muội này lại khóc, hay là dáng vẻ của nàng rất đáng sợ.
“Đừng khóc, đừng khóc mà.” Nàng xua xua tay, cuống quýt an ủi.
Đứa bé lau nước mắt, nói một tiếng:
“Đa tạ tỷ tỷ.”
Sau đó, liền chạy đi mất.
Nàng ngơ ngẩn nhìn theo, cảm thấy thật kỳ lạ.
Lý Quân Ngọc quan sát từ đầu đến cuối, biết rõ đứa bé đó vốn không phải nhìn nàng vì thích hoa đăng trong tay nàng, mà là đang mưu tính cách trộm túi tiền trên thắt lưng nàng. Nhưng chàng vẫn không nói cho nàng biết. Có chàng bảo vệ tốt cho nàng là được rồi, nàng không cần phải biết thế giới này đen tối trần trụi như thế nào.
Đứa bé kia xem như thông minh, biết dừng tay kịp lúc. Nếu không...
“Cô bé nhất định là vui mừng quá nên khóc, không có gì đáng ngại đâu. Chúng ta đi thả hoa đăng thôi.” Chàng bước tới xoa xoa đầu nàng, nói.
Vương Dao Dao lập tức mỉm cười, gật đầu một cái, liền ôm khư khư hoa đăng đi theo biểu ca.
Tìm một nơi để thả hoa đăng ở Cô Tô này cũng không phải khó. Đi một lúc đã tới mép sông, cạnh bên có một cây cầu đá bắc ngang. Dưới sông bấy giờ đã có rất nhiều hoa đăng. Chúng trôi theo dòng nước, khiến cả một vùng mặt sông loang loáng ánh đèn.
Trước khi thả hoa đăng, phải thành tâm viết điều ước nguyện lên trên hoa đăng. Lý Quân Ngọc từ chối không viết, vì vậy Vương Dao Dao một mình ngồi hí hoáy viết hết lên mấy cái hoa đăng. Nàng nghe người ta nói nếu để người khác thấy ước nguyện của mình thì sẽ không linh nghiệm nữa, nên luôn nơm nớp đề phòng, không cho biểu ca nhìn trộm mảy may.
Lý Quân Ngọc thấy vậy chỉ tủm tỉm cười mà không nói.
Đến khi nàng viết xong, thắp lên hoa đăng, chàng mới bảo:
“Bờ sông trơn trượt, để vi phu thay nàng thả đi.”
Vương Dao Dao cảnh giác nói:
“Chàng không được xem trộm đó!”
Lý Quân Ngọc rất đạo mạo nói:
“Miên nhi không tin ta sao?”
Vương Dao Dao nghĩ lại, cảm thấy nhân phẩm của chàng rất đáng tin, liền giao ra hoa đăng.
Lý Quân Ngọc thay nàng lần lượt thả từng ngọn hoa đăng xuống nước.
Chàng liếc mắt nhìn những dòng chữ ghi trong mép hoa đăng, đại ý là cầu mong cho phụ thân cùng cô cô được an khang, tỷ tỷ được bình an, biểu ca thi cử đỗ đạt, mọi người trong nhà đều yên ổn...
Chàng khẽ cười, chọn một góc khuất tầm mắt của nàng, lấy bút ra viết thêm gì đó lên cái hoa đăng cuối cùng.
“Phu quân, xong chưa?” Vương Dao Dao trên bờ nóng lòng hỏi.
Lý Quân Ngọc thả ngọn hoa đăng cuối cùng xuống mặt nước dập dềnh, sau đó bước lên bờ.
Chỉ thấy trên hoa đăng có thêm một dòng chữ, nét bút ngay ngắn đẹp đẽ, khác hẳn các chữ còn lại.
“Nguyện ngã như tinh quân như nguyệt, dạ dạ lưu quang tương kiểu khiết.” [1]
Cả biển hoa đăng lấp lánh trôi theo dòng nước, mang theo vô vàn ước nguyện của phàm nhân tục thế, đi ra biển lớn.
--- ----☆--- ----
*Chú thích:
[1] Tạm dịch: Nguyện ta như sao, người như trăng, đêm đêm tỏa sáng cùng soi chiếu.
/53
|