Ngoài cửa sổ, mắt ánh mặt trời ấm áp đầy đất, bóng cây lắc lư. Ngày xuân phô bày toàn bộ mị lực của mình ra, chẳng giữ lại chút gì.
Nhưng phong cảnh bên ngoài lại xa không bằng cảnh kiều diễm trong phòng.
Nữ tử quần áo không chỉnh tề, nằm trên người Huệ Quảng thở dốc: “Đại sư, nghe ngươi giảng kinh thì nghiêm trang như thế, không nghĩ tới ngươi lại là người như thế.”
Huệ Quảng vuốt mái tóc hỗn độn của nàng, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười rất đẹp, “Nếu ngươi đến nhiều hơn vài lần thì sẽ phát hiện càng nhiều đồ vật không tưởng được.”
Nữ tử xoay người ôm cổ hắn, khóe mắt đuôi lông mày đều là vẻ lười biếng, “Là cái gì vậy? Ngươi mau nói cho ta đi.”
“Thật sự?” Khóe mắt hắn hiện lên một đạo ánh sáng nhạt, “Hiện tại liền muốn biết sao?”
Nữ tử chu môi, “Che che giấu giấu, nói, ngươi có phải đem thứ tốt đều để lại cho nữ nhân khác không……”
Lời còn chưa dứt thì quần áo vừa mới mặc tốt đột nhiên lại bị kéo xuống. Huệ Quảng vùi đầu vào cổ nàng, hô hấp của hắn trầm trọng mà dồn dập, còn mang theo chút rung động, lông mi quét qua da thịt nàng, khiến nàng ngứa ngáy, “Làn da của ngươi thật trắng, so với ánh trăng còn lóa mắt hơn, còn không có chút tì vết nào, giống như sa tanh bóng loáng, biết không? Ta thích nhất sự tinh tế, mềm mượt và thơm ngọt này…..”
Hơi thở ấm áp phun lên gò má nàng, nữ tử ý loạn tình mê, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hai tay gắt gao ôm lấy lưng rộng lớn của hắn.
Huệ Quảng ngẩng đầu lên, một cánh tay chống đất, đôi mắt vẫn không rời khỏi thân thể hoàn mỹ kia, không buông tha bất kỳ một chỗ nào. Hắn cười, nụ cười tham lam bò lên khóe miệng, một tay khác thì lần xuống dưới đệm, từng chút một thăm dò vào trong……
“Đại sư, nhanh lên…..” Nữ tử phun ra lời than nhẹ dễ nghe.
“Đừng nóng vội,” hắn dùng môi mình lấp kín môi nàng, khóe mắt lại có nước mắt rơi xuống, “Lập tức sẽ xong, ta sẽ để ngươi nhấm nháp lạc thú chí cao vô thượng trên thế gian này.”
Ngón tay hợp lại, hắn rốt cuộc đem đồ vật kia nắm trong tay, vừa muốn đem nó từ dưới đệm rút ra thì bên ngoài lại truyền đến tiếng “Đốc đốc” gõ cửa, tiếng nói của tiểu sa di theo khe cửa tiến vào, “Phương trượng, bên kia lại cho người tới, thỉnh ngài qua một chuyến.”
Huệ Quảng nhấp môi, đem đồ trong tay lại nhét vào dưới đệm, giọng nói lập tức lạnh nhạt đi nhiều, “Đã biết, ta lập tức đi.”
Hắn bò dậy từ trên người nữ tử kia, đem tăng bào và áo cà sa mặc vào. Thình lình, một đôi tay mềm mại từ phía sau ôm lấy eo hắn: “Đại sư, đều nói người xuất gia không hỏi thế sự, ngươi đây là muốn đi đâu?”
Huệ Quảng nắm lấy bàn tay sơn đỏ của nàng ta, mổ nhẹ lên mu bàn tay, “Hôm nay ngươi đi về trước, năm ngày sau ta chờ ngươi ở Tàng Thư Các. Yên tâm, chuyện ngươi muốn biết ta sẽ tỉ mỉ nói cho ngươi.”
Nói xong, hắn liền đi ra ngoài cửa, bóng dáng thon dài dưới ánh mặt trời càng thêm vẻ phiêu dật tiêu sái, phảng phất một hạt bụi cũng không rơi trên người hắn được.
Nữ tử lười biếng dựa nghiêng ở trên đệm, thấy hắn đi xa rồi mới lưu loát xoay người ngồi dậy, mặc xong quần áo rồi bắt đầu đi tới lui giữa các kệ sách, trên mặt là lo âu rõ ràng, so với nữ tử bị tình dục che mờ vừa nãy như hai người khác nhau.
“Thí chủ, để ta đưa ngài đi ra ngoài, nếu để người khác nhìn thấy thì không tốt.” Tiểu sa di đứng ở chỗ cửa nghỉ chân, thấp giọng gọi nàng.
Thần sắc trên mặt nữ tử chợt hòa hoãn lại, nàng hướng hắn cười, “Sao đã vội vã đuổi ta đi thế? Tiểu hòa thượng, ngươi cùng phương trượng của ngươi giống nhau, đều thích giả vờ đứng đắn.”
Bị nàng trêu đùa, tiểu sa di tót hết mồ hôi, trong phòng còn truyền đến hương vị làm nhiễu loạn tâm vốn nôn nóng bất an của hắn.
Hắn đem thân mình dịch ra ngoài cửa, đôi mắt nhìn chằm chằm cửa viện, “Thí chủ, ngươi đi giày rồi mau chóng đi thôi.”
Nữ tử phát ra tiếng cười lạnh không tiếng động, ánh mắt lại lần nữa lướt qua những tầng kinh thư dày nặng: Nó rốt cuộc ở nơi nào? Vì sao tìm không được chứ?
“Thí chủ.” Tiểu sa di lại thúc giục, nàng đành phải nhanh chóng đi giày thêu, rồi đi ra ngoài cửa.
Huệ Quảng gõ ba tiếng nhẹ nhàng trên cửa lớ nạm vàng, cửa mở ra, người bên trong thấy là hắn thì vội chắp tay trước ngực hành lễ, “Phương trượng, đại nhân chờ ngài đã lâu, thỉnh mau theo ta vào đi.”
Còn chưa đi đến nội viện thì đã nghe thấy tiếng roi ngựa “Bạch bạch” vang lên, giữa những tiếng ri còn lẫn vài tiếng chịu đựng, gã sai vặt dẫn đường sợ tới mức run lên, nơm nớp lo sợ đứng ở một bên. Huệ Quảng đẩy cửa đi vào thì thấy Vương Kế Huân để trần nửa thân trên, cây roi trong tay bay múa, đem một tiểu nha hoàn chưa thành niên ở trên mặt đất đánh thành người đầy máu.
“A di đà phật, chuyện gì chọc đến đại nhân, để ngài không thoải mái mà phải trút giận lên người một tiểu nha hoàn thế?”
Nghe thấy giọng của Huệ Quảng, Vương Kế Huân ném roi ngựa, đi về phía hắn, lông mày rậm nhíu lại nối thành một đường thẳng, “Đại sư, ta lúc ấy đã bảo ngươi không cần nương tay, giết chết Tần Ứng Bảo kia thì ngươi lại không nghe, hiện tại thì tốt rồi, đã có chuyện xảy ra rồi.”
“Xảy ra chuyện? Có thể xảy ra chuyện gì?”
“Trình Mục Du ki cực kỳ tinh thông y thuật, hôm nay thám tử ta đặc trong thành báo là mấy ngày gần đây hắn châm cứu và bốc thuốc cho Tần Ứng Bảo, đã đem chứng điên của hắn trị hết hơn phân nửa.”
Khóe mặt Huệ Quảng lóe lên một tia sáng, “Có chuyện bực này sao?”
Vương Kế Huân hung hăng dậm chân, “Còn có chuyện càng khó giải quyết hơn. Người của triều đình mấy ngày gần đây phát hiện xương người ở kênh đào, nghe nói là hơn hai trăm thi thể, hiện tại mọi người đều đồn đó là người Hàn gia.”
Sao có thể? Thi thể Hàn gia sao có thể bị phát biện? Huệ Quảng vuốt cằm, đầu óc nhất thời có ngàn vạn ý niệm, làm sao cũng không rõ ràng được.
“Ta đã phái người đến Tần phủ mai phục, nếu có cơ hội thì sẽ để bọn họ động thủ, lần này phải đem Tần Ứng Bảo nhổ cỏ tận gốc.”
Sắc mặt Huệ Quảng phát lạnh, “Ngài phái người đi Tần phủ sao?”
Vương Kế Huân hừ một tiếng, “Chẳng lẽ ngươi muốn ta ngồi chờ chết hay sao?”
Huệ Quảng lắc đầu cười lạnh, “Quân giam đại nhân, chẳng lẽ ngài không cảm thấy việc này kỳ quặc sao? Mấy ngày trước trong phủ của ngài mới có vài ngươi lai lịch không rõ ràng đi vào, ngay sau đó, thi thể của Hàn gia được phát hiện. Trước đây chúng ta muốn vị này thành án chết nên mới đem hơn hai trăm cỗ thi thể kia toàn bộ cho vào 10 cái lồng sắt điợc chế đặc biệt, lại đem chúng nó thả xuống lòng sông, nhưng vì sao vào lúc mấu chốt này bọn chúng lại xuất hiện? Còn có, Tần Ứng Bảo kia ta đã chính mắt gặp qua, hắn đã điên đến không thành bộ dáng, ký ức gì cũng không nhớ nữa, sao có thể chữa khỏi? Đừng nói Trình Mục Du, chính là Hoa Đà tái thế, cũng tuyệt không có khả năng.”
“Đại sư, ý của ngươi là….. Ta…… Ta trúng kế?” Vương Kế Huân trừng đôi mắt nhỏ, đột nhiên bắt lấy tay áo Huệ Quảng, “Thế hiện tại phải làm sao?”
Huệ quảng khom lưng nhặt lên một mảnh lá cây trên mặt đất, đem nó nhẹ thổi đễn không trung, “Giữ kín miệng, tùy cơ ứng biến.”
Nhưng phong cảnh bên ngoài lại xa không bằng cảnh kiều diễm trong phòng.
Nữ tử quần áo không chỉnh tề, nằm trên người Huệ Quảng thở dốc: “Đại sư, nghe ngươi giảng kinh thì nghiêm trang như thế, không nghĩ tới ngươi lại là người như thế.”
Huệ Quảng vuốt mái tóc hỗn độn của nàng, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười rất đẹp, “Nếu ngươi đến nhiều hơn vài lần thì sẽ phát hiện càng nhiều đồ vật không tưởng được.”
Nữ tử xoay người ôm cổ hắn, khóe mắt đuôi lông mày đều là vẻ lười biếng, “Là cái gì vậy? Ngươi mau nói cho ta đi.”
“Thật sự?” Khóe mắt hắn hiện lên một đạo ánh sáng nhạt, “Hiện tại liền muốn biết sao?”
Nữ tử chu môi, “Che che giấu giấu, nói, ngươi có phải đem thứ tốt đều để lại cho nữ nhân khác không……”
Lời còn chưa dứt thì quần áo vừa mới mặc tốt đột nhiên lại bị kéo xuống. Huệ Quảng vùi đầu vào cổ nàng, hô hấp của hắn trầm trọng mà dồn dập, còn mang theo chút rung động, lông mi quét qua da thịt nàng, khiến nàng ngứa ngáy, “Làn da của ngươi thật trắng, so với ánh trăng còn lóa mắt hơn, còn không có chút tì vết nào, giống như sa tanh bóng loáng, biết không? Ta thích nhất sự tinh tế, mềm mượt và thơm ngọt này…..”
Hơi thở ấm áp phun lên gò má nàng, nữ tử ý loạn tình mê, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hai tay gắt gao ôm lấy lưng rộng lớn của hắn.
Huệ Quảng ngẩng đầu lên, một cánh tay chống đất, đôi mắt vẫn không rời khỏi thân thể hoàn mỹ kia, không buông tha bất kỳ một chỗ nào. Hắn cười, nụ cười tham lam bò lên khóe miệng, một tay khác thì lần xuống dưới đệm, từng chút một thăm dò vào trong……
“Đại sư, nhanh lên…..” Nữ tử phun ra lời than nhẹ dễ nghe.
“Đừng nóng vội,” hắn dùng môi mình lấp kín môi nàng, khóe mắt lại có nước mắt rơi xuống, “Lập tức sẽ xong, ta sẽ để ngươi nhấm nháp lạc thú chí cao vô thượng trên thế gian này.”
Ngón tay hợp lại, hắn rốt cuộc đem đồ vật kia nắm trong tay, vừa muốn đem nó từ dưới đệm rút ra thì bên ngoài lại truyền đến tiếng “Đốc đốc” gõ cửa, tiếng nói của tiểu sa di theo khe cửa tiến vào, “Phương trượng, bên kia lại cho người tới, thỉnh ngài qua một chuyến.”
Huệ Quảng nhấp môi, đem đồ trong tay lại nhét vào dưới đệm, giọng nói lập tức lạnh nhạt đi nhiều, “Đã biết, ta lập tức đi.”
Hắn bò dậy từ trên người nữ tử kia, đem tăng bào và áo cà sa mặc vào. Thình lình, một đôi tay mềm mại từ phía sau ôm lấy eo hắn: “Đại sư, đều nói người xuất gia không hỏi thế sự, ngươi đây là muốn đi đâu?”
Huệ Quảng nắm lấy bàn tay sơn đỏ của nàng ta, mổ nhẹ lên mu bàn tay, “Hôm nay ngươi đi về trước, năm ngày sau ta chờ ngươi ở Tàng Thư Các. Yên tâm, chuyện ngươi muốn biết ta sẽ tỉ mỉ nói cho ngươi.”
Nói xong, hắn liền đi ra ngoài cửa, bóng dáng thon dài dưới ánh mặt trời càng thêm vẻ phiêu dật tiêu sái, phảng phất một hạt bụi cũng không rơi trên người hắn được.
Nữ tử lười biếng dựa nghiêng ở trên đệm, thấy hắn đi xa rồi mới lưu loát xoay người ngồi dậy, mặc xong quần áo rồi bắt đầu đi tới lui giữa các kệ sách, trên mặt là lo âu rõ ràng, so với nữ tử bị tình dục che mờ vừa nãy như hai người khác nhau.
“Thí chủ, để ta đưa ngài đi ra ngoài, nếu để người khác nhìn thấy thì không tốt.” Tiểu sa di đứng ở chỗ cửa nghỉ chân, thấp giọng gọi nàng.
Thần sắc trên mặt nữ tử chợt hòa hoãn lại, nàng hướng hắn cười, “Sao đã vội vã đuổi ta đi thế? Tiểu hòa thượng, ngươi cùng phương trượng của ngươi giống nhau, đều thích giả vờ đứng đắn.”
Bị nàng trêu đùa, tiểu sa di tót hết mồ hôi, trong phòng còn truyền đến hương vị làm nhiễu loạn tâm vốn nôn nóng bất an của hắn.
Hắn đem thân mình dịch ra ngoài cửa, đôi mắt nhìn chằm chằm cửa viện, “Thí chủ, ngươi đi giày rồi mau chóng đi thôi.”
Nữ tử phát ra tiếng cười lạnh không tiếng động, ánh mắt lại lần nữa lướt qua những tầng kinh thư dày nặng: Nó rốt cuộc ở nơi nào? Vì sao tìm không được chứ?
“Thí chủ.” Tiểu sa di lại thúc giục, nàng đành phải nhanh chóng đi giày thêu, rồi đi ra ngoài cửa.
Huệ Quảng gõ ba tiếng nhẹ nhàng trên cửa lớ nạm vàng, cửa mở ra, người bên trong thấy là hắn thì vội chắp tay trước ngực hành lễ, “Phương trượng, đại nhân chờ ngài đã lâu, thỉnh mau theo ta vào đi.”
Còn chưa đi đến nội viện thì đã nghe thấy tiếng roi ngựa “Bạch bạch” vang lên, giữa những tiếng ri còn lẫn vài tiếng chịu đựng, gã sai vặt dẫn đường sợ tới mức run lên, nơm nớp lo sợ đứng ở một bên. Huệ Quảng đẩy cửa đi vào thì thấy Vương Kế Huân để trần nửa thân trên, cây roi trong tay bay múa, đem một tiểu nha hoàn chưa thành niên ở trên mặt đất đánh thành người đầy máu.
“A di đà phật, chuyện gì chọc đến đại nhân, để ngài không thoải mái mà phải trút giận lên người một tiểu nha hoàn thế?”
Nghe thấy giọng của Huệ Quảng, Vương Kế Huân ném roi ngựa, đi về phía hắn, lông mày rậm nhíu lại nối thành một đường thẳng, “Đại sư, ta lúc ấy đã bảo ngươi không cần nương tay, giết chết Tần Ứng Bảo kia thì ngươi lại không nghe, hiện tại thì tốt rồi, đã có chuyện xảy ra rồi.”
“Xảy ra chuyện? Có thể xảy ra chuyện gì?”
“Trình Mục Du ki cực kỳ tinh thông y thuật, hôm nay thám tử ta đặc trong thành báo là mấy ngày gần đây hắn châm cứu và bốc thuốc cho Tần Ứng Bảo, đã đem chứng điên của hắn trị hết hơn phân nửa.”
Khóe mặt Huệ Quảng lóe lên một tia sáng, “Có chuyện bực này sao?”
Vương Kế Huân hung hăng dậm chân, “Còn có chuyện càng khó giải quyết hơn. Người của triều đình mấy ngày gần đây phát hiện xương người ở kênh đào, nghe nói là hơn hai trăm thi thể, hiện tại mọi người đều đồn đó là người Hàn gia.”
Sao có thể? Thi thể Hàn gia sao có thể bị phát biện? Huệ Quảng vuốt cằm, đầu óc nhất thời có ngàn vạn ý niệm, làm sao cũng không rõ ràng được.
“Ta đã phái người đến Tần phủ mai phục, nếu có cơ hội thì sẽ để bọn họ động thủ, lần này phải đem Tần Ứng Bảo nhổ cỏ tận gốc.”
Sắc mặt Huệ Quảng phát lạnh, “Ngài phái người đi Tần phủ sao?”
Vương Kế Huân hừ một tiếng, “Chẳng lẽ ngươi muốn ta ngồi chờ chết hay sao?”
Huệ Quảng lắc đầu cười lạnh, “Quân giam đại nhân, chẳng lẽ ngài không cảm thấy việc này kỳ quặc sao? Mấy ngày trước trong phủ của ngài mới có vài ngươi lai lịch không rõ ràng đi vào, ngay sau đó, thi thể của Hàn gia được phát hiện. Trước đây chúng ta muốn vị này thành án chết nên mới đem hơn hai trăm cỗ thi thể kia toàn bộ cho vào 10 cái lồng sắt điợc chế đặc biệt, lại đem chúng nó thả xuống lòng sông, nhưng vì sao vào lúc mấu chốt này bọn chúng lại xuất hiện? Còn có, Tần Ứng Bảo kia ta đã chính mắt gặp qua, hắn đã điên đến không thành bộ dáng, ký ức gì cũng không nhớ nữa, sao có thể chữa khỏi? Đừng nói Trình Mục Du, chính là Hoa Đà tái thế, cũng tuyệt không có khả năng.”
“Đại sư, ý của ngươi là….. Ta…… Ta trúng kế?” Vương Kế Huân trừng đôi mắt nhỏ, đột nhiên bắt lấy tay áo Huệ Quảng, “Thế hiện tại phải làm sao?”
Huệ quảng khom lưng nhặt lên một mảnh lá cây trên mặt đất, đem nó nhẹ thổi đễn không trung, “Giữ kín miệng, tùy cơ ứng biến.”
/670
|